Vương Túc Ngạn nhìn theo bóng lưng Vệ Cát, khóe môi nở nụ cười đầy ý vị. Sao lại dễ đỏ mặt như thế chứ? Anh nhận ra một điều rằng anh rất thích ôm em, cảm giác rất mềm mại và dễ chịu.
Ở trong nhà tắm, tim Vệ Cát đập liên hồi, mặt mày cũng đỏ bừng. Đã quyết tâm không để ý đến hắn, nhưng rốt cuộc vẫn vì hành động ngọt ngào đó mà mềm lòng. Không phải muốn hắn cư xử với mình như vậy sao, tại sao lại muốn trốn biệt tăm thế này?
Vệ Cát dùng khăn lau mình thật chậm, tốc độ thay đồ cũng như rùa bò. Không nghe động tĩnh gì ở ngoài, Vệ Cát cẩn thận mở cửa. Cửa vừa mở, cậu đã bị một cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng kéo vào lòng, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói.
“Anh cứ tưởng em ngủ quên ở trong đó rồi chứ!”
Vệ Cát giãy tay hắn, Vương Túc Ngạn ôm càng chặt hơn, quan sát gương mặt hồng hồng đáng yêu của cậu, ghé sát tai cậu thì thầm.
“Ở đây không có ai, em ngại gì chứ?”
“Anh bỏ em ra đi đã.”
“Hôn anh, anh sẽ buông.” Giọng điệu trầm thấp mê hoặc lòng người, xen chút dụ dỗ.
“Anh đừng bướng... Ưm...”
Lời nói ngay lập tức bị chặn lại bởi một cánh môi ấm nóng. Môi cậu bị môi hắn thản nhiên áp vào, se sẽ mút, đầu lưỡi hắn vươn đến tìm lưỡi cậu,lúc quấn quít vờn nhẹ, lúc lại ngậm chặt đầu lưỡi cậu khiến đôi mắt cậu càng trở nên mơ hồ, hai tay vô thức quàng hờ eo hắn cùng tận hưởng nụ hôn lãng mạn.
Đầu lưỡi oanh tạc khắp khoang miệng cậu, nụ hôn cứ thế sâu dần. Vương Túc Ngạn hôn đến khi bản thân cảm thấy thỏa mãn mới rời khỏi môi cậu, liếm liếm môi, để Vệ Cát dựa vào vai mình thở hổn hển. Vệ Cát không có kinh nghiệm hôn môi, nụ hôn đầu là do hắn cướp, thần trí sau khi hôn vẫn bay bổng ở nơi nào. Một lúc sau, Vệ Cát phát hiện mình đang ôm hắn, còn yếu ớt dựa vào hắn, trong khi hắn đang nhìn mình chằm chằm, miệng cong lên vì thỏa mãn. Cậu bối rối né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, mi mắt không tự nhiên cụp xuống.
“Ai bướng chứ hửm? Muốn nữa không?”
Vương Túc Ngạn cười khoái chí đặt cậu xuống giường, nụ hôn một lần nữa rơi xuống môi cậu. Không khí ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng.
Bị động tiếp nhận hắn hai lần, Vệ Cát toàn thân mềm nhũn dựa vào thành giường, lần này tay không đặt trên eo Vương Túc Ngạn mà đã đổi thành ôm lên cổ hắn rồi.
Không gian yên tĩnh của hai người bỗng dưng bị phá vỡ bởi một tiếng cười từ bên ngoài truyền tới.
“Cát Cát, Đại Ninh của em về rồi đây. Nhìn xem anh có gì cho em này!”
Nghe tiếng Khương Ninh, Vệ Cát luống cuống thoát khỏi trầm mê, hai tay đẩy ngực Vương Túc Ngạn. Toàn bộ cảnh hôn môi nóng bỏng của hai người đều lọt vào mắt Khương Ninh. Anh tròn xoe mắt nhìn Vê Cát, rồi lại nhìn Vương Túc Ngạn, nhưng cũng may định lực anh rất lớn, nếu không hộp đồ ăn trên tay đã đi tong mất rồi.
Vệ Cát lúc này trông rất gợi cảm, thần sắc vẫn còn mơ màng, đôi môi đỏ mọng bóng loáng vì mới được âu yếm, áo thun trắng rộng lệch sang một bên để lộ vùng cổ trắng nõn cùng xương quai xanh. Cậu xấu hổ không biết để mặt vào đâu, Vương Túc Ngạn bị phá đám không vui vẻ gì, thản nhiên bước ra trước, cười cười với Khương Ninh.
“Anh vào không biết gõ cửa sao?”
“Ồ, tôi xin lỗi, làm lỡ việc của hai người rồi. Tôi chỉ muốn đưa đồ cho Cát Cát thôi, đưa xong sẽ trả phòng cho hai người ân ái gì đó tùy ý, được chứ?” Khương Ninh hàm ý sâu xa cười nhẹ.
Vệ Cát đã định thần lại, hai mắt lóe lên tia sáng khi nhìn thấy hộp đồ ăn đang tỏa mùi thơm nức mũi, ngượng ngùng lên tiếng.
“Đại Ninh, anh đi mua đồ ăn à, thế thì ăn chung đi, ăn một mình em thấy tội lỗi lắm.”
Khương Ninh nghe lời lém lỉnh của cậu, cười hì hì, sượt qua gương mặt không vui của Vương Túc Ngạn, đến kế bên giường lấy một cái ghế ngồi xuống, mở hộp bánh, cố ý nhét vào miệng mình một cái, sau đó đưa một cái đến tận miệng Vệ Cát, động tác vô cùng ân cần, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng rằng họ là một cặp tình nhân thực sự. Vệ Cát cảm thấy hành động của Khương Ninh khá kì quái, cậu nhớ anh trước đây đều giành đồ ăn của mình, hôm nay lại tốt bụng dâng đồ lên tận miệng, là có ý gì đây? Cậu liếc anh một cái đầy nghi ngờ, le lưỡi tỏ ý không thèm, anh muốn trêu em chứ gì, trò này cũ rích rồi! Vương Túc Ngạn có chút chướng mắt, nhưng Vệ Cát cũng đã từ chối, hắn không cần so đo với tên Khương Ninh kia. Biểu cảm chống đối đáng yêu đó, hắn không muốn cậu biểu hiện với ai khác ngoài hắn.
Vương Túc Ngạn ngồi lên giường, ôm lấy eo cậu, hôn nhẹ lên má, tay kia lấy bánh trong hộp, coi như đồ của mình, ăn rất tự nhiên. Vệ Cát bị hắn ôm hôn ngượng chín mặt, cậu ngoan ngoãn không giãy giụa, để mặc hắn ôm. Mình nói anh ấy sẽ buông ra sao, không đời nào. Không biết Khương Ninh có phản cảm khi thấy hai người con trai tình tứ không nữa, cậu nghĩ anh khá là hoảng hốt đây. Không sao, cho tên lưu manh nhà anh mở rộng tầm mắt.
“Cát Cát, anh có thành ý như vậy, em không ăn anh đau lòng lắm.” Khương Ninh làm bộ mặt méo xẹo, ủy khuất liếc Vệ Cát.
“Ai biết được anh có cho thuốc độc vào đó rồi bắt em ăn không?”
“Em nỡ lòng nào hoài nghi tấm lòng anh dành cho em à?”
“Không nói nữa, anh cũng đừng làm bộ làm tịch, em đã quá quen với biểu cảm ' đầy thành ý ' đó rồi.”
Vệ Cát và Khương Ninh trêu qua trêu lại, Vương Túc Ngạn thấy mình sắp bị bỏ quên trong cuộc nói chuyện luôn rồi. Vệ Cát của hắn chưa bao giờ đùa giỡn với hắn như vậy cả, trong lòng đột nhiên có chút..ghen tị.
Khương Ninh không hề đề cập đến sự việc anh chứng kiến khi mới vào phòng, chỉ trêu chọc Vệ Cát, giành những miếng bánh cuối cùng trong hộp với cậu. Vệ Cát không hưởng ứng trò đùa của anh như thường lệ vì bên cạnh đang có Vương Túc Ngạn. Cậu nghĩ không nên để hắn có thành kiến với Khương Ninh, ý nghĩ “vì hắn sẽ ghen” vụt lên trong đầu, nhưng ngay lập tức bị vùi đi. Đến khi hộp bánh rỗng không, Khương Ninh đột nhiên hỏi:
“Buổi trưa em nói với anh cái gì, em còn nhớ không?”
Vệ Cát ngẩn người nhìn anh, buổi trưa cậu nói gì, làm sao nhớ được chứ.
“Em nói gì không phải với anh sao?”
“Không có gì không phải cả, mà còn rất tình tứ, hahaha!!!”
“Hừm, mặt anh gian lắm...”
“Buổi trưa, chính miệng em nói rằng em thích anh, muốn đến với anh. Chà, anh đang suy nghĩ xem có nên đồng ý hay không đây!”
“Hả???” Em có nói như vậy sao? Ôi trời!!!
Vệ Cát tâm tình hỗn loạn, bất giác nhìn sang Vương Túc Ngạn, thấy hắn đang cau mày, trong lòng lại càng thêm nhốn nháo. Vương Túc Ngạn hiển nhiên không hề tức giận, bàn tay vuốt ve hông Vệ Cát, ánh mắt không cảm xúc nói:
“Hmm, em ấy chỉ là nói đùa thôi, anh đừng xem là thật như thế chứ! Đúng không, Tiểu Cát?”
Khương Ninh đề cập chuyện này, rốt cuộc là có ý gì đây? Cậu chưa trả lời, anh đã nói tiếp.
“Bây giờ nếu anh đồng ý thì sao?”
Đồng ý cái đầu anh. Giỡn có mức độ thôi chứ. Đồ lưu manh nhà anh chắc chắn đang tính toán điều gì rất xấu xa phải không. Ánh mắt khiêu khích thế kia.
“Anh không phải style của em. Anh hôm nay kì lạ lắm, uống nhầm thuốc rồi chăng?”
Câu trả lời của Vệ Cát làm anh phì cười, em không cần nghi ngờ anh, là anh đang giúp em đó đồ ngốc, thật là làm ơn mắc oán mà. Khương Ninh liếc Vương Túc Ngạn, vẻ mặt hắn bình thản nghe Vệ Cát nói, hoàn toàn không thèm cho anh một cái nhìn ghen tức nào. Phản ứng của tên Vương Túc Ngạn thật là chán quá đi, khi cố tình bày trò thì không ghen. Anh cũng không hiểu mình còn tiếp tục màn kịch cũ kĩ này làm gì nữa.
Nụ cười mỉm pha chút đắc ý hiện lên khuôn mặt điển trai của Vương Túc Ngạn, Vệ Cát trông thấy nụ cười ấy, ngẩn ngơ một hồi, đứng lên đi rót nước. Khương Ninh cũng rời khỏi chỗ ngồi, đi theo Vệ Cát, ôm vai cậu thì thầm: “Này, anh đã cố hết sức rồi, em không phối hợp với anh gì cả. Đáng tiếc đáng tiếc!”
Trước khi rời đi, Khương Ninh còn ra dáng dịu dàng xoa đầu cậu, cậu trừng mắt nhìn anh, anh nhún vai, nằng nặc đòi Vệ Cát cùng mình đi xuống. Nể tình anh em, Vệ Cát miễn cưỡng mặc tiễn anh xuống tận đại sảnh kí túc xá, không quên nói anh lớn xác mà tính tình trẻ con. Vương Túc Ngạn ngồi một mình trên phòng, thoáng bận tâm về tên bóng đèn Khương Ninh.
Vệ Cát quay trở lại phòng, một mặt muốn trốn tránh, một mặt muốn nhìn hắn. Từng bước từng bước thật chậm, cậu vẫn chưa tỏ tình lần hai, chuyện đó thực sự rất khó nói, lần trước mượn cơ hội buổi sáng sau khi say đầu óc không tỉnh táo, lần này dũng khí giảm mạnh, câu “Em thích anh” chực chờ trong miệng không thể nào thoát ra được.
Mở cửa phòng, xung quanh không một bóng người, hộp bánh trên bàn đã được dọn sạch sẽ, đôi giày trên kệ cũng biến mất tăm, có lẽ hắn đã đi rồi. Vệ Cát cảm thấy có chút mất mát, ngọt ngào phút chốc tan dần, mình là gì của hắn, là người để hắn trêu đùa theo cảm hứng thôi sao? Vậy tại sao bản thân hết lần này đến lần khác ngốc nghếch mong chờ? Không chuốc bực dọc vào mình nữa, trong suốt quá trình chỉ có mình theo đuổi, trách ai bây giờ?
Cậu để giày trước thềm, ngồi lên giường mở máy tính xem các thông tin tìm việc làm thêm nhàm chán. Cha mẹ đều đã qua đời, để lại số tiền không ít cho chú ba nuôi dưỡng hai anh em cậu. Lúc đó còn nhỏ, chỉ biết cha cùng mẹ nằm im bất động, sau hơn ba ngày không có dấu hiệu tỉnh lại, Vệ Bạch hớt hải chạy đi tìm chú ba, còn mình chỉ biết ngây ngốc ngắm nhìn gương mặt trắng bệch của hai người, hai hàng nước mắt không theo quy luật rơi xuống. Cậu chỉ đứng bên cạnh giường, nắm chặt tay họ, không ngừng gọi tên cha mẹ. Một lúc sau, tiếng còi hú của xe cảnh sát vang lên inh ỏi, khi bước vào căn phòng xanh không chút sinh khí, cảnh sát thấy một đứa bé khoảng mười hai tuổi dang rộng hai tay bảo vệ hai người tử vong trên giường, lớn tiếng xua đuổi: “Cháu không muốn các chú mang cha mẹ cháu đi! Họ vẫn còn sống, đừng bắt họ đi, đừng mà...”
Đứa bé cố chấp mà kiên cường, một đứa bé nhỏ hơn ôm lấy cậu bé đó, nói những gì cảnh sát không thể nghe được, cậu bé mới tạm thời rời đi. Ngày tang cha mẹ, hai đứa bé một mười hai một mười, mặc áo tang màu đen, lạnh lẽo đến đáng sợ, một vô hồn một bình tĩnh ôm hai hũ tro, thẫn thờ nhìn những hạt cát bụi chìm dần trên mặt sông. Một buổi chiều tà đau đớn nhất trong kí ức của hai đứa trẻ, trở thành nỗi ám ảnh khôn nguôi. Nhưng cậu bé biết rằng mình phải sống thật tốt, sống cho phần đời còn lại của cha mẹ, phải lạc quan, phải mạnh mẽ, gà con mất đi đôi cánh che chở của gà mẹ khi chúng còn chưa thể tập đi, đáng thương đến nhường nào.
Người khác không hỏi, cậu chưa bao giờ nói, tại sao cha mẹ cậu qua đời một cách đột ngột như thế. Vệ Cát không biết nguyên nhân, thực ra là không muốn biết. Cậu đã nghe nhiều phán đoán của người ngoài cuộc, nhưng đó chỉ là giả định, cái cậu cần là bằng chứng. Vệ Bạch không hề chủ động đề cập đến việc này trừ phi cậu vô tình nhắc đến. Thắc mắc bao nhiêu năm, đều trôi vào quên lãng. Lớn lên, chuyện của cha mẹ hầu như không được nói đến, chỉ là mỗi mùa đông, hai anh em đều lặng lẽ đến dòng sông, mông lung hồi tưởng quá khứ rồi quay trở về, không ai nói với ai câu nào. Có lẽ, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Vệ Cát luôn tự hỏi, vì sao Vệ Bạch có thể thản nhiên chấp nhận sự thật, không rơi bất cứ một giọt nước mắt yếu đuối nào. Hai anh em cậu sống dựa vào nhau, có chuyện gì không thể chia sẻ sao? Câu hỏi nào của Vệ Cát, Vệ Bạch đều trả lời, riêng về cha mẹ, đáp án luôn là “em không biết“. Những thứ em trai không muốn nói, cậu tuyệt đối không hỏi lại. Mỗi người đều cần có không gian riêng tư.
Không thể sống dựa dẫm mãi, gà con cũng đến lúc tự mình đi kiếm mồi, những gì cha mẹ để lại, đối với cậu đã là quá đủ. Đoạn kí ức đau buồn, nên vùi nó đi thôi. Hoài niệm mãi về quá khứ cũng không phải là chuyện tốt. Vệ Cát nghĩ đến tương lai của mình, hai bàn tay nắm chặt, tia ảm đạm nơi khoé mắt vơi đi phần nào.
Trên mạng có rất nhiều những tin tức tuyển dụng nhân viên làm thêm theo giờ, tiền lương chênh lệch không lớn. Vệ Cát cảm thấy bản thân dường như rất lạc hậu so với thời đại, đến cả điện thoại riêng còn chưa có, chỉ biết gọi điện thoại công cộng. Giữa lúc đang không tìm thấy một công việc ưng ý, cửa bị ai đó mở ra.
“Tiểu Cát, bọn tớ về rồi, đi ăn gì đó không?”
Tiếng nói của Lạc Khả ríu rít như chim sẻ, khi truyền vào màng nhĩ Vệ Cát liền rung lên liên hồi. Vệ Cát chán chường gập máy tính, loay hoay tìm đôi dép, khoác thêm áo sơ mi ca rô bên ngoài, nhanh nhẹn đi về phía cửa.
Diệp Tư Hạ nhận ra hôm nay tâm trạng Vệ Cát không được tốt, vỗ vỗ vai cậu, cười hì hì.
“Nào, đi ăn thôi, hôm nay tôi bao cả phòng, ok?”
“Trong đầu mấy cậu nhồi toàn thức ăn vào à? A Hoằng đâu rồi?”
“Ăn xế một chút ấy mà, không no lắm đâu. A Hoằng nộp bài thực hành cho thầy Lâm, chúng ta lấy xe rồi ra trước cổng đợi cậu ấy.”
“Ừm.”
Ba người chuẩn bị đi thì Lạc Khả nhận được cuộc điện thoại từ Phó Luật Hàm, Vệ Cát không còn tâm trí háo hức chọc ghẹo bạn thân, đứng im nhìn xuống mũi giày. Lạc Khả nghe xong sắc mặt chợt thay đổi, không biết vui hay buồn, giải thích qua loa hối hai người đi trước, mình thì chạy qua phòng kí túc xá đối diện.
“Chồng yêu vừa gọi, lập tức bỏ bạn theo chồng. Hai người họ yêu yêu thương thương mãi trước mặt tôi, thực sự ghen tị muốn chết mà!” Diệp Tư Hạ cắn răng, mấy người đó không thể hiện tình cảm mãnh liệt thì sợ người ta không biết hay sao. Diệp Tư Hạ cậu rất muốn có người yêu!!!
“Cậu muốn giống Tiểu Khả?”
“Rất muốn rất muốn!!!”
“Ồ, cậu muốn tìm lão công cho mình sao? A Hoằng đấy, người tốt tính tốt!” Vệ Cát bâng quơ đề xuất Triệu Lệ Hoằng, cậu ấy là cong, nhưng chắc chắn thuộc loại nằm trên, tự nhiên muốn trêu Diệp Tư Hạ một chút.
“Hở??? Tiểu Cát, cậu bị ấm đầu à, liên quan gì tới A Hoằng chứ, chúng ta là bạn tốt của nhau cả mà, sao có thể?” Diệp Tư Hạ nâng cao giọng, mắt thêm vài phần xấu hổ.
“Vậy cậu rất muốn có thể?”
“Không. Tôi làm sao lại thích con trai, không khả thi.”
Nói rồi Diệp Tư Hạ xoay người, tim đập mạnh “Cậu muốn ăn thì nhanh chân lên, không là tôi bỏ cậu lại đấy!“. Trong đầu quanh đi quẩn lại chỉ có ba chữ “Triệu Lệ Hoằng” cùng khuôn mặt trầm tĩnh của cậu ấy, Diệp Tư Hạ siết chặt tay, tự thuyết phục mình không nghĩ đến mớ bòng bong đó nữa mặc dù cậu biết khuynh hướng giới tính của mình đã thay đổi, đã lung lay mất rồi.
Nghe xong Vệ Cát cười ha ha, tặng cho Diệp Tư Hạ một cái nhìn “xì, tôi biết tỏng cả rồi“. Diệp Tư Hạ sao lại giống đồ mặt than Vương Túc Ngạn quá nhỉ, đều thích trốn tránh.
Lynn: Xì poi chương sau một tẹo: Ngạn Ngạn không phải bỏ đi mô, chỉ là đi làm chút chuyện đó mà. Hãy comt cho ta nhé, tâm trạng ta đang buồn thúi ruột đây. Quá khứ của Vệ Cát và Vệ Bạch sẽ còn ảnh hưởng dài dài...