Gấu con ở trong phòng tắm giận dỗi, hắn phải vào dỗ ngọt thôi.
“Em xong chưa? Chúng ta xuống lầu dưới ăn sáng, hôm nay em muốn ăn gì, đều chiều theo ý em.”
Vệ Cát lúc này mới ngoảnh đầu lại nhìn Vương Túc Ngạn, chậm rãi ra ngoài.
“Được, ăn thì ăn!”
Em ăn cháy túi anh luôn cho bõ ghét!!!
Đi xuống tầng dưới, một người phục vụ cung kính đứng chờ từ lâu, đưa tay làm tư thế mời.
“Cậu Vương, xin mời đi theo tôi.”
Vương Túc Ngạn và Vệ Cát đi theo người phục vụ đến một bàn trống gần cửa sổ. Ngồi ở đây có thể nhìn rộng khắp thành phố, quả nhiên bàn VIP có khác.
Người phục vụ đưa cho hai người menu, mặc kệ là bữa sáng không nên ăn quá nhiều, Vệ Cát nhìn một lúc thì chọn ba món mắc nhất.
“Gọi nhiều như vậy, em không sợ ăn không hết hay sao?”
“Em đây bụng rất tốt, anh không cần phải lo!” Vệ Cát vỗ vỗ bụng mình.
Vương Túc Ngạn gọi một cái sandwich cua cùng một tách cà phê, gọi cho Vệ Cát một ly cacao nóng.
Đồ ăn được đưa lên, Vệ Cát từ tốn ăn từng món một, hắn cứ tưởng cậu sẽ ăn ngấu nghiến một lần hết sạch ba món, tò mò hỏi:
“Không ăn nhanh một chút à?”
“Món ngon thì phải chậm rãi thưởng thức, không phải khi nào cũng được ăn ngon như vậy. Với lại đây không phải ở nhà, em không muốn có người nhìn em bằng ánh mắt khác thường đâu!”
Giải thích xong lại ăn tiếp, ăn rồi uống.
“Túc Ngạn!”
Tiếng nói lanh lảnh vang lên giữa không gian yên tĩnh của nhà hàng, một người con gái xinh xắn mặc một chiếc đầm ngắn màu đỏ, tóc nâu xoăn dài búi lên gọn gàng, chân mang đôi bốt thời thượng hướng Vương Túc Ngạn đi đến.
Cô tười cười rạng rỡ chủ động ngồi vào ghế kế bên hắn, thân thiết vỗ vai mấy cái.
“Gặp nhau mà không chào hỏi gì hết là sao? Cậu đấy, tốn công mình nói với cậu nhiều như vậy, mà cái tình hờ hững đó mấy năm nay chẳng thay đổi gì hết!”
“Cậu đến đây làm gì? Ở Thuỵ Điển hết mấy anh đẹp trai cho cậu ngắm rồi, về Trung Quốc làm gì?”
Vương Túc Ngạn đối với những lời của cô bạn thân hồi cấp ba nghe đã quen, lạnh lùng lảng sang chuyện khác. Vệ Cát nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, miếng gà trong miệng có vị chua chua.
Cậu thấy cô gái này rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi?
“Hì, Túc Ngạn cậu là đẹp nhất rồi, sau khi cậu đi tớ không tìm được ai vừa mắt, nên mới về đây, vừa nãy định gọi cho cậu cùng nhau đi ăn nhưng không gọi được. Đúng lúc gặp cậu ở đây, cậu nói xem có phải chúng ta rất có duyên không?”
Cô gái liến thoắng một hồi, chợt nhìn người con trai đối diện, mặt mày càng thêm rạng rỡ.
“Cậu nhóc trên xe buýt! Vệ Cát, còn nhớ tôi không?”
Lúc này Vệ Cát mới sực nhớ ra, là cô gái làm rơi bánh mì của cậu. Nhưng đã một tuần rồi, cậu bất quá không thể nhớ tên. Tuy rằng có thể nói chuyện bình thường với cô gái này, nhưng nghĩ đến cô ấy rất thân thiết với Vương Túc Ngạn, lời nói cũng không được tự nhiên.
“Ừm, tôi nhớ rồi. Cô là...”
“Mạc Diên, cậu có thể gọi tôi là Diên Diên, nếu cậu muốn.”
Vệ Cát ậm ừ, cúi đầu tiếp tục ăn.
Có người đẹp bên cạnh, lại còn tốt tính, nếu là một cô gái không ra gì, đương nhiên Vệ Cát sẽ lập tức tách hai người ra ngay. Nhưng là Mạc Diên, cậu chỉ biết ngậm ngùi ăn dấm chua, thức ăn cũng bị dằm lên dằm xuống.
Tinh ý phát hiện ra Vệ Cát đang ăn dấm, ánh mắt chăm chú nhìn mình nói chuyện với Vương Túc Ngạn xen chút ghen tị, Mạc Diên thích thú phỏng đoán quan hệ giữa hai người.
Cô là một người sống phóng khoáng, còn rất hứng thú với chuyện yêu người đồng giới.
“Hai người quen nhau sao?” Vương Túc Ngạn bất ngờ khi Mạc Diên quen biết Vệ Cát.
“Chủ nhật tuần trước có gặp trên xe buýt, tớ ngồi bên cạnh cậu ấy.” Mạc Diên ghé sát tai Vương Túc Ngạn nói nhỏ: “Vệ Cát thực sự rất moe đó, cậu nên cướp cậu ấy về đội mình ngay đi, kẻo người khác cướp mất thì khổ!”
Ngồi ở đối diện, khoảng cách khá xa nên Vệ Cát không thể nghe Mạc Diên đang thì thầm cái gì, trong lòng vô cùng bức bối. Mạc Diên, chị đừng thân thiết với người của tôi như vậy chứ! Tuy tôi rất có cảm tình với chị, nhưng tôi sẽ không vì thế mà nhường anh ấy cho chị!!!
Vương Túc Ngạn nhìn biểu tình sắp bùng nổ của Vệ Cát, đẩy đẩy Mạc Diên, gật đầu tỏ ý đã hiểu, tìm cách xoa dịu cậu.
“Em có muốn ăn tráng miệng không? Anh gọi cho em một bánh red velvet nhé?”
“Anh gọi cho Diên tỷ ăn đi, em ăn mấy món này còn chưa xong.” Vệ Cát không thèm liếc Vương Túc Ngạn một cái, cắm cúi nhìn vào đĩa, môi cũng mím chặt lại.
Hắn cũng chưa nói thích cậu, hai người vẫn chưa là gì của nhau, cậu có tư cách gì ghen tuông ở đây chứ. Nhưng cậu thích hắn, vì ăn dấm chua mà thức ăn vào trong thực quản không hề có vị gì, cũng không muốn ở lại đây nhìn cảnh hắn cùng Mạc Diên ân ân ái ái nữa.
Mạc Diên thấy mình là kỳ đà cản mũi ngồi giữa hai người, đưa tay lên mũi cười cười rồi cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
“Tôi có việc đi trước, không ăn với hai người được rồi. Không làm phiền, tạm biệt!”
Tiếng bốt vang lên trên nền gạch, Mạc Diên vào toilet gửi một tin nhắn sang cho Vương Túc Ngạn:“ Tiểu Cát nhà cậu ăn giấm đáng yêu thật đó, nếu cậu ấy không thích con trai, tớ đây lập tức cưa cậy ấy! À, lo mà đổ đường vào bình giấm đấy đi, nếu không hậu quả là gì tớ cũng không biết đâu!”
Ở bàn ăn, Vệ Cát bỏ hết cái gì gọi là ngại ngùng đã nói trước đó, hai ba đũa liền chén sạch hai món còn lại. Cacao nóng cũng được nốc một hơi cạn ly.
Vương Túc Ngạn nhìn quá trình xử lí đồ ăn nhanh như chớp của Vệ Cát, dịu dàng nhắc nhở:
“Ăn từ từ thôi, có ai giành của em đâu chứ!”
Điện thoại của Vương Túc Ngạn rung lên, hắn đọc tin nhắn của Mạc Diên, hiển nhiên biết nên làm gì.
“Ăn xong rồi. Em đi về trước.” Vệ Cát lấy cái khăn kế bên lau miệng rồi đứng dậy rời đi.
Cậu rất khó chịu. Cảm giác này ngày một tăng. Đó gọi là tính chiếm hữu khi thích một người hay sao?
“Anh đưa em về.” Hắn đuổi theo, nắm lấy cổ tay cậu.
“Cảm ơn anh, em đi xe buýt được rồi.”
“Bây giờ em đồng ý theo anh đi về, hay đợi anh bế em lên đi khắp nhà hàng ép em về đây?”
Ngữ khí nghiêm túc của hắn làm cậu khựng lại.
Nhưng sau vài giây suy nghĩ, cậu giật tay lại, đi về phía thang máy.
Gấu nhỏ không nghe lời, phải dùng biện pháp mạnh thôi.
Hắn sải bước thật nhanh, hay tay ôm cậu, nhẹ nhàng bế lên. Vệ Cát cảm thấy thân mình được nâng lên, lớn giọng nói.
“Thả em xuống!”
“Không thả, anh nhất định phải đưa em về nhà.”
Vào trong thang máy, hắn vẫn không buông cậu xuống. Cậu hậm hực phản kháng nhưng vô hiệu lực.
“Ngoan, đừng nháo!”
Một nụ hôn bất ngờ rơi trên môi Vệ Cát, hai làn môi áp vào nhau, Vương Túc Ngạn sau khi nếm thử cảm giác hôn cậu, đó là cảm giác rất mềm mại, thanh khiết khiến hắn muốn nhiều hơn nữa, hắn mạnh mẽ tách hàm trong của cậu ra, len lỏi vào bên trong, dây dưa với lưỡi cậu. Vệ Cát bị hôn đến mờ mịt, Vương Túc Ngạn ôm chặt cậu, hôn đến khi cửa thang máy “ding” một tiếng mới thả cậu xuống.
Mặt Vệ Cát phiếm hồng mơ màng, Vương Túc Ngạn xem như ở đây chưa từng xảy ra màn hôn môi kịch liệt, nắm tay cậu nghênh ngang bước vào gara.
Xe của Vương Túc Ngạn ở ngay cạnh cửa thang máy, hắn mở cửa nhét cậu vào ghế phó lái. Vệ Cát một buổi sáng bị hôn đến hai lần, nhưng cũng ăn giấm chua của Mạc Diên, cảm giác vừa ngọt vừa đắng.
Khởi động xe, Vương Túc Ngạn thành thạo lái xe ra ngoài, vòng tay thắt dây an toàn cho Vệ Cát.
“Mạc Diên là bạn cấp ba của anh khi anh còn ở Thuỵ Điển, tình cảm cũng chỉ dừng lại ở mức anh trai - em gái.”
Mở lời giải thích cho một người, Vương Túc Ngạn là lần đầu tiên. Hắn không muốn gấu con này hiểu lầm hắn rồi đi ăn giấm chua lung tung.
Vì lời nói của hắn, dấm đã bớt đi chua phần nào.
“Đừng ghen với cô ấy, em không thấy cô ấy phát hiện ra rằng em thích anh sao? Biểu hiện ghen tuông rõ ràng như vậy, người ta cũng biết ý mà tránh đi rồi.”
Chữ “ghen” viết trên mặt cậu rõ lắm sao? Bị người ngoài nhìn thấy, thật là mất mặt mà!
“Em...biết rồi!”
“Mà xe hơi này...là của anh sao?”
Cậu biết chiếc xe này, đây là siêu xe Audi R8!
Gia cảnh nhà Vương Túc Ngạn không phải thuộc dạng vừa.
“Ừm. Quà tặng sinh nhật mười tám tuổi của bố anh.”
Không biết nên nói gì, Vệ Cát im lặng nhìn ra bên ngoài, lâu lâu lại len lén nhìn gương mặt nghiêng của Vương Túc Ngạn.
Đến trước cổng kí túc xá, Vương Túc Ngạn mở cửa cho Vệ Cát xuống, cậu lưu luyến ngoảnh đầu tạm biệt hắn rồi đi về phòng.
Tối hôm qua không về phòng, mấy người kia liệu có nói với giám thị không? Nhưng mà ai cũng say, chắc là không biết trời trăng mây gió gì đâu.
Thấp thỏm gõ cửa, người trong phòng bước ra, là Triệu Lệ Hoằng. Cậu thắc mắc tại sao cái người này uống tới mười mấy ly bia mà thức dậy còn sớm hơn cả hai người chẳng uống được bao nhiêu kia.
“Hai người kia chưa dậy nữa sao?”
“Chưa, vẫn còn đang ngáy khò khò ở bên trong kìa, cậu vào đi.”
Nhanh lẹ đi vào, vừa mới ngồi xuống giường thì Triệu Lệ Hoằng đã hỏi:
“Tối hôm qua sao cậu không về?”
Vặn óc để nghĩ ra một câu trả lời hợp lý nhưng không thể bịa ra được. Vệ Cát gãi gãi đầu, đành phải nói thật thôi! Dù sao Triệu Lệ Hoằng cũng rất kín tiếng, không phải dạng người thích buôn chuyện của người khác.
“Tôi ở cùng Vương Túc Ngạn.”
“Có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
“Chuyện đời mà, không gì là không thể!”
“Ngủ chung suốt đêm, hai người có làm gì không?”
Nói đến “làm gì hay không”, Vệ Cát liền đỏ mặt. Triệu Lệ Hoằng nhìn cậu, cười cười nói:
“Không cần phải ngại như vậy, tôi biết đêm qua hai người không có làm gì hết. Tôi chỉ đùa một chút thôi!”
“Làm sao cậu biết...chúng tôi không có làm gì?”
Là người từng trải, Triệu Lệ Hoằng nói ra kinh nghiệm của mình:
“Không có dấu hôn, tướng đi không có vấn đề, đặc biệt là nếu có gì đó, cậu cũng không về sớm như vậy đâu!”
Trả lời ngắn gọn mà súc tích, Vệ Cát quả thực khâm phục Triệu Lệ Hoằng. Người như cậu ấy, nên học ngành cảnh sát hay tâm lý học có lẽ sẽ rất thành công.
“Gọi hai người kia dậy đi!” Vệ Cát khéo léo chuyển đề tài.
Hai người cùng nhau lật tung chăn của Diệp Tư Hạ và Lạc Khả lên, hét lớn:
“Dậy đi! Mặt trời lên đến mông rồi đấy!”
Âm thanh quá lớn làm Lạc Khả nhíu mày, miệng lầm bầm vài câu khôg rõ. Còn Diệp Tư Hạ vẫn ngủ say như chết.
Vệ Cát không gọi dậy được, đành phải nhéo tay Lạc Khả một cái thật mạnh, Lạc Khả tỉnh dậy ngay tắp lự. Bên kia Triệu Lệ Hoằng cũng áp dụng biện pháp giống hệt Vệ Cát, chiêu này rất hiệu nghiệm, đến Diệp Tư Hạ cũng phải tỉnh.
Hai người kia bị bắt ép đi vệ sinh cá nhân, sau đó bốn người cùng ôn bài chuẩn bị cho hai bài kiểm tra vào tuần sau.