Tại biệt thự Du gia, nhóc Du Quang Khôi cứ quanh quẩn bên cạnh Du Quân cả tối.

- Mẹ ơi.

Anh hai chơi game không giảng bài cho con.

Nó mếu máo la lên.

- Aizzz! phiền quá!

Du Quân trừng mắt nạt nọa, đưa cặp chân dài cả mét đẩy thằng nhóc ra xa.

Thấy thế, Liễu Như Uyên lớn giọng:

- Quân.

Tắt máy tính đi nếu con muốn mang con dâu về đây cho mẹ.

Phụ nữ không thích đàn ông chơi game đâu.

- Con đang ôn thi.

Anh trả lời qua loa, mắt vẫn dán vào màn hình đang hiển thị ngang dọc những mã code.

Mười ngón tay thon dài gõ phím với tốc độ bàn thờ.

Ngài Du lão gia bước khỏi phòng làm việc với gương mặt căng thẳng.

Một tay ông xoa xoa thái dương, tay kia đang nghe điện thoại.

- Huy động đội an ninh công nghệ của tập đoàn nhanh đi.

Sao lại có thể thành ra như vậy chứ?

- có chuyện gì vậy chồng?

Bà Du đến bên cạnh, tò mò hỏi.

- Hệ thống mạng lưới bảo mật của tập đoàn đang bị một hacker tấn công.

Tình hình bây giờ không ổn lắm em ạ.

Ông thở dài thườn thượt.

Từ đầu dây bên kia, thư kí của ông báo cáo:

- thưa chủ tịch, đối tượng để lại chữ kí ẩn ạ.

Du lão gia nghiêm túc đưa ra mệnh lệnh:

- Phá code truy vết xem hắn là ai.

Vài phút sau, thư kí ngập ngừng gọi lại:

- Chủ tịch...!tên của hắn là...!Du Quân ạ.

???

Đôi vợ chồng già ngây ra một hồi.

Rồi cả hai kéo nhau đi đạp cửa xông vào phòng Du Quân.

Anh đã hoàn thành công việc "ôn thi", giờ đang ngồi ngắm công trình của mình và bẻ ngón tay kêu cạch cạch.

- Thằng nghịch tử, mày vừa làm gì?

- Chỉ tại mạng lưới an ninh tập đoàn của cha kém quá.

Du Quân đứng lên, đi qua vỗ vai ngài Du Minh

- Dù kinh doanh thực phẩm và thời trang cũng đừng xem nhẹ công nghệ như vậy.

Nói xong, anh chậm rãi xuống tầng ăn tối như mọi khi.

...***...

- Cháu gái, sau này cố kiếm một người đàn ông thật tốt.

- Ông à.

Chưa gì đã tính gả cháu đi rồi sao?

- Cái thân già này cũng sắp xuống mồ rồi.

Chỉ mong phần đời sau này không có ông...cháu được hạnh phúc.

Nghe ông Tử bộc bạch, cô không nói gì nữa.

Cô nhìn xuống bát cơm đang cầm trên tay với đôi mắt buồn buồn.

Dạo gần đây ông Tử rất hay nhắc về chuyện tương lai.

Chính Bạch Hồng cũng biết rằng, rồi sẽ có lúc ông phải rời xa cô, rời xa thế giới này.

Vì vậy nên cô mới luôn dặn lòng tốc độ thành công của bản thân phải nhanh hơn tốc độ già đi của ông.

"Còn có người con trai nào thương mình được như ông không?" Cô thầm tự hỏi, đột nhiên trong tâm trí gợi về hình ảnh Du Quân.

Nhưng ngay sau đó, Bạch Hồng liền gạt suy nghĩ viển vông ấy đi và lên phòng học bài.

...***...

Một tuần sau, tại trung tâm hội nghị.

Khán đài ngập tràn những màu áo đồng phục khác nhau đến từ những ngôi trường khác nhau trên toàn thành phố.

Bạch Hồng ngồi giữa Hàn Thư, Nhi Tâm và nhóm bạn của Du Quân.

Một tiếng còi vang lên, từ hai bên hậu đài, các thí sinh lần lượt bước ra.

Mỗi người đều gắn một số riêng tương ứng với mã số chiếc máy tính của họ ở sàn thi đấu.

Du Quân vẫn trầm mặc như mọi khi.

Anh bước ra với phong thái bình thản, không chút hồi hộp.

Từ hàng ghế phía sau Bạch Hồng, tiếng các nữ sinh bàn tán, hò hét inh ỏi.

- Số 36 đẹp trai quá.

Không biết ảnh có người yêu chưa.

- Đúng chuẩn gu hot boy lạnh lùng kìa chị em ơi.

Bạch Hồng nhếch mép cười trừ.

Cô nhìn lại anh.

Quả thật phải công nhận là Du Quân được trời ban cho nhan sắc không thể hoàn hảo hơn, nên đi đâu cũng thu hút sự chú ý.

Tự nhiên Bạch Hồng thấy hơi khó chịu trước phản ứng hâm mộ thái quá của các cô gái kia.

Nhưng không sao, người ta chỉ được ngắm còn mình thì được chơi cùng hẳn hoi mà.

Bạch Hồng tự an ủi mình như thế.

Loa phát thanh vang lên tiếng báo hiệu bắt đầu.

Và không gian dần chìm vào im lặng.

Chỉ còn tiếng xì xào của khán giả cùng âm thanh gõ phím lạch cạch của các tuyển thủ đang tập trung cao độ.

năm mươi phút, gần hai phần ba thời gian thi trôi qua...

Có vài thí sinh đã ngừng làm, đưa tay lên chống cằm, gãi đầu gãi cổ lúng túng trước đề bài khó nhằn.

Số còn lại chỉ lẻ tẻ vài người là đang ngập ngừng vừa đánh máy vừa suy nghĩ.

Du Quân nhấc tay khỏi bàn phím.

Anh chăm chú nhìn màn hình một hồi.

Phía bên đây, Bạch Hồng đã theo dõi anh suốt cả trận đấu dài.

Cô cảm giác như từ đầu tới cuối đều không thể rời mắt khỏi dáng vẻ tập trung rất ngầu của Du Quân.

Nhưng anh đã dừng lại rồi...!"Cậu ấy gặp khó khăn à?" Bạch Hồng thấp thỏm lo lắng trong lòng.

Cạch cạch.

Âm thanh bẻ ngón tay quen thuộc vang lên từ phía Du Quân, phá tan không gian tĩnh lặng.

Anh ấn nút báo hiệu và kéo ghế đi về vị trí ngồi chờ.

Người đầu tiên hoàn thành phần thi: Số 36 đến từ khối 10 trường A..