Sau khi rời khỏi cửa hàng cô nhanh tróng lái xe đến Chung gia, dù sao hiện tại trời đã không còn sớm nữa nên đến đó ngồi một chút rồi về chứ cô cũng chẵng có ý định ở đó lâu.

Lúc cô và Thế Hạo về đến nơi một nhà ba người Chung gia đã ngồi đợi sẵng ở đó, thấy cô đến thì ai cũng ngạc nhiên.

"Con chào chú dì ạ" cô ngoan ngoãn lễ phép cuối chào hai người họ.

Mẹ Chung thấy thế thì đứng lên đi về phía cô nói cười "Lâu rồi mới gặp con, dì có chút nhớ con nha" vừa nói mẹ Chung vừa kéo cô lại ghế ngồi xuống.

"Dạ, con cũng rất nhớ dì lúc nãy con đến có mua một ít đồ biếu chú dì để lấy thảo ạ" lúc cô vừa nói Thế Hạo cũng vừa lúc đặt hai túi đồ lên bàn.

"Âyzz! cái con bé này, con đến là dì đã vui rồi qua cáp làm gì" mẹ Chung vừa nói vừa nhìn mấy cái túi được đặt trên bàn, bà thầm đoán chổ này chắc chắn là đã ngốn một khoản tiền từ cô.

"Mấy hôm trước dì có đến nhà cháu, nhưng đáng tiếc không gặp được cháu" mẹ Chung vừa nói vừa có chút tiếc nuối.

"Dạ, con có nghe mẹ nói qua cái hôm gì đến con có chút mệt nên vừa về đến nhà đã lên phòng ngủ nên không thể gặp gì.

Nên hôm nay con cố tình chạy đến đây thăm dì nè" lời nói ban đầu của cô mang vài phần tiếc nuối nhưng dần chuyển sang nghịch ngợm ôm lấy cánh tay của mẹ Chung.

"Được được, tiểu Nghi thật ngoan trả bù cho thằng nhóc Thế Hạo suốt ngày nghịch ngợm quậy phá" mẹ Chung vừa nói vừa đảo mắt sang nhìn con trai ngốc nhà mình đang ngồi một bên.

"Con cảm thấy Thế Hạo dạo gần đây đã thay đổi rồi cậu ấy không còn như lúc trước nữa đâu ạ" nói xong lời này cô thật sự ngưỡn mộ bản thân vì có thể nói dối mà không chớp mắt, cái kĩ năng này của cô chắc có lẽ đã đạt đến mức độ thượng thừa rồi.

Thế Hạo ngồi một bên nghe cô khen mình như vậy liền không khỏi vui vẻ trong lòng, hắn mặt kệ lời cô là thật hay giã chỉ cần khen là hắn vui rồi.

Ba Chung ngồi cạnh từ nãy giờ vốn dĩ không lên tiếng nhưng khi nghe cô khen Thế Hạo như vậy liền hơi cau mài "Tiểu Nghi này, cháu không nên nói giúp Thế Hạo đâu bác thừa biết thằng nhóc này không có chút gì thay đổi cả.

"

Nghe Thế cô liền nhìn sang ba Chung âm thầm cho ông 1 like trong lòng, đúng là Chú Chung mãi đĩnh thế mà có thể nói thẳng ra những lời đánh giá nhận xét về con trai trân thực như thế.

Thế Hạo vừa nhìn thấy ánh mắt cô nhìn ba mình đầy về khâm phục như thế liền hơi không vui "Ba, sao ba không khen con trai mình lấy một lần mà cứ dìm con xuống như vậy?"

"Dìm xuống? Ba mầy đang nói sự thật đấy, nên là mầy chấp nhận sự thật chút đi" lời này của ba Chung mang theo mấy phần ghét bỏ ở trong đó.

"Ba!.

.

"

"Chú Chung, cháu dạo gần đây có nghe nói bên bác đang làm một dự án lớn cần thêm nguồn vốn.

Bác cho cháu tham gia với được không ạ?"

Cả nhà Chung gia vừa nghe xong liền mắt to mắt nhỏ nhìn cô, bọn họ không nghĩ cô thế mà lại muốn tham gia vào dự án của bọn họ.

"Em đây là tự mình muốn tham gia hay đại diện cho chú dì?" Thế Vân hơi nhướng mài thăm dò mà hỏi cô.

"Là em tự muốn tham gia hơn nữa trong nhà em không ai biết cả" cô mĩm cười hướng Thế Vân mà nói.

"Em đã quan sát dự án này một khoản thời gian, em nhận ra được rằng tìm năng to lớn cùng với khoản tiền khổng lồ có thể thu được từ nó"

Ba Chung nghe cô nói thì kinh ngạc, theo lời cô nói chắc cô đã theo dõi nó từ khi nó mới được triển khai cũng tức là hơn một tháng trước.

"Cháu từng đầu tư vào những dự án khác rồi à?"

Nghe thế cô liền gật đầu "Dạ, lúc còn ở nước ngoài cháu từng đầu tư vào vài dự án nhỏ"

"Nếu đã từng làm thì cháu cũng đã biết đầu tư vào không chỉ ngoài việc hưởng lời nó còn có thể lỗ bất kì lúc nào, cháu không ngại sau?" Ba Chung nghĩ rằng cô muốn hưởng lời mà chưa nghĩ đến vấn đề sẻ thua lỗ.

"Da vâng, cháu biết vấn đề này chứ nhưng cháu đã quan sát rất kỉ dự án này dám nói thẳng một câu với bác nếu nó hoàng thành chắc chắn có thể thu lời gấp mấy lần nguồn vốn bỏ vào đó.

"

Ba Chung nghe thế thì ánh mắt nhìn cô càng sâu thêm vài phần, làm chủ dự án ổng chưa bao giờ hi vọng nó sẻ bị lỗ nhưng nếu mà thật sự đúng theo lời cô nói nó sẻ thu lợi rất nhiều lần thì ông không chắc nó cô thật hay không.

Mà nếu sự thật là vậy, thì ông lại càng thêm bội phục dòng máu biết làm ăn kinh doanh của Diệp gia có thể duy trì qua đời đời chưa bao giờ có dấu hiệu của sự mai mọt.

"Nếu cháu đã nói thế vậy đợi ngày mai bác sẻ gửi đến cho cháu một bản hợp đồng"

Cô nghe thế thì mĩm cười "Dạ không cần đâu, cháu sẻ chuyển tiền trực tiếp sang cho chú, chú chỉ cần mang đi đầu tư vào với danh nghĩa của Chú là được rồi ạ"

"Nghi nhi em làm vậy thì không ổn lắm đâu, em không ngại nhà anh sẻ chím đoạt toàn bộ khoản vốn cùng lợi nhuận nếu sinh ra hay sao?"

Nghe Thế Vân hỏi thế cô liền lắc nhẹ đầu "em không ngại, dù sao với khoản tiền em bỏ ra cũng chẳng đủ nhiều nó không đáng giá để mọi người làm như vậy"

Một khoản tiền nhỏ cô bỏ ra này cô không ngại nó sẻ bị chiếm đoạt nếu mà bị chím chắc chắn thứ bị đoạt đi không phải chỉ là khoản tiên mà nó còn là một mối quan hệ.

"Được, nếu cháu đã tin tưởng như vậy chú cũng nhất định sẻ không phụ lại sự tin tưởng của chú như vậy thì chú cũng không phụ lại sự tin tưởng đó"

Nghe vậy cô vô cùng hài lòng, khoản lời được thu trong tương lai chắc sẻ đủ cho cô tiêu sài nhiều thứ trong tương lai.

.