Cuối cùng Thiển Y đặt anh xuống giường, nặng thật, cô thở dài.

“Anh có tắm không?” Thiển Y vỗ vỗ mặt anh, hơi buồn cười vì lúc này bản thân mình còn hỏi một người say rượu vấn đề đó.

Vậy có cần lấy khăn mặt đến không nhỉ? Cô liếc anh, đánh giá, chuẩn bị xuống tầng lấy khăn.

“Đừng đi.” Anh mơ màng mở mắt, giữ chặt tay cô.

“Anh uống say rồi.” Thiển Y muốn bỏ tay mình ra, nhẹ giọng nói.

“Anh say?” Anh cười nhẹ, “Vì sao cần em tới nói?”

Thiển Y bất đắc dĩ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, “Ngoan một chút.” Khó thấy được anh có biểu hiện như vậy.

“Không.” Anh cười hơi xấu xa, lập tức kéo Thiển Y lên giường.

Thiển Y quýnh quáng, “Anh làm gì thế?”

“Không được đi.” Anh giữ cô càng chặt, “Đừng rời bỏ anh.”

“Rồi rồi rồi, em không rời đi được chưa.” Thiển Y nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, “Anh buông ra trước đã.”

“Không, buông ra em sẽ đi.” Anh nghiêm túc nhìn cô, “Anh không cho em đi.”

Âm thanh của anh có giọng mũi dày trầm, Thiển Y bị anh mê hoặc, ngây ngốc nhìn anh dần tới gần mình.

Môi anh dán lên môi cô, cô mở to hai mắt, tim đập thình thịch dồn dập, lòng bàn tay cũng mềm nhũn. Anh thừa dịp nghiêng người đặt cô xuống phía dưới.

Thiển Y nhìn anh, ngọ ngoạy tránh đi, tay anh bắt lấy bàn tay không an phận của cô, sau đó đưa lên đỉnh đầu. Cô nghiêng đầu đi, “Anh… anh say rồi…”

Lời còn lại bị anh lấp kín, sau khi xác định cô không giãy giụa nữa, anh vươn tay cởi quần áo của cô. Cô nằm cứng đờ, mặc anh, khóe mắt xẹt qua giọt lóng lánh trong suốt.

Anh hôn má cô, cổ rồi đến xương quai xanh, cô từ bỏ việc giãy giụa, run rẩy vòng hai tay qua cổ anh. Như được sự khích lệ, anh càng dùng sức hôn hơn, tay cởi bỏ trói buộc của hai người. Tay anh vẫn vuốt ve cơ thể cô.

Cô cắn răng, chịu đựng sự khó chịu. Anh cắn hạt ngọc trước ngực cô, cô run rẩy chịu đựng sự trêu chọc của anh.

Như chưa đủ, anh phủ lên người cô, rong ruổi trên cơ thể cô…

Ánh dương hắt vào, Lạc Tử Thịnh cử động người, day day đầu hơi choáng váng. Nhìn thấy quần áo lung tung lộn xộn dưới giường, anh quay qua nhìn người bên cạnh. Suy nghĩ trở lại tối hôm qua, tuy uống rượu, nhưng mơ hồ vẫn có thể biết mình đã làm gì.

Nói không rõ suy nghĩ trong lòng là gì. Anh ngừng một lát rồi mặc quần áo vào.

Thiển Y bị động tác của anh ảnh hưởng, mở mắt nhìn anh động tác của anh.

Anh phát hiện, xoay người nhìn cô, “Tỉnh rồi?” Nhìn thấy cô che kín cơ thể, anh cười khẽ.

Thiển Y xiết chặt một chút, cảm thấy nụ cười đó của anh rất chướng mắt, “Khỏi cần nhìn, em không phải xử nữ.”

Thành công làm sắc mặt anh đại biến.

Thiển Y đứng lên, cứ vậy trần truồng đi qua từ bên người anh, sau đó vào phòng tắm. Lạc Tử Thịnh bước một bước dài bắt lấy cô, “Ở phòng riêng lâu như vậy nên em thật sự cho rằng anh không phải đàn ông?”

Thiển Y ngạc nhiên nhìn anh, anh cười nhẹ, sau đó ôm ngang người cô.

Cô sửng sốt nhìn động tác của anh, “Anh…”

“Anh rất tỉnh táo.” Anh thả cô xuống giường, ngay sau đó phủ mình lên.

•••••••••••••••

Từ biệt thự trở về, Thiển Y không nói một lời.

Lạc Tử Thịnh thì thản nhiên dọn hết đồ đạc trong phòng anh chuyển đến phòng cô, Thiển Y vẫn không nói một lời.

Lạc Tử Thịnh nhìn dáng vẻ của cô, “Em đang không tự nhiên cái gì?”

Cô muốn hỏi anh anh coi cô thành thứ gì, là đột nhiên phát hiện có người ở bên cạnh không lợi dụng một phen thì thật lãng phí hay là gì khác. Nhưng lời nói đến bên miệng, cô vẫn gắng gượng nuốt vào.

“Không.” Cô ôm Oai Oai, không nhìn anh.

“Mai là đầy tháng thằng bé nhà Tử Địch.”

Cô lấy lại tinh thần nhìn anh, thời gian thấm thoắt trôi, sau khi kết hôn con nhà họ cũng đã được một tháng rồi. Cô sờ sờ Oai Oai, lần này Nhất Tâm hẳn là thật sự yên lòng rồi nhỉ. Rốt cuộc đã thấy anh ấy hạnh phúc.

“Em tự chọn quà.” Anh nhìn cô hồi lâu, dường như cô không trả lời thì anh không cho qua.

“Ờ.”

Sau đó anh đi làm.

Sau khi anh rời đi, Thiển Y cảm thấy hô hấp dễ dàng hơn rất nhiều. Nhớ lại buổi đêm, Thiển Y liền cảm thấy tim đập dồn dập.

Cô ôm Oai Oai, khóe miệng cong lên nụ cười như có như không. Lại nghĩ tới điều gì, cô gọi điện cho Nhất Tâm.

Nhất Tâm lần đầu tiên đến đây, cẩn thận đánh giá cách sắp xếp bài trí, sau đó mới nhìn Thiển Y, “Vừa thấy đã biết nhà này của cậu rồi.” Phong cách bài trí cảm giác rất giống bản thân cô.

Thiển Y ôm Oai Oai nhìn cô ấy nghiêng đầu cười, “Gần đây cậu thế nào?”

“Cũng ổn.” Nhất Tâm khoanh tay dựa vào tường, “Có tiện vào xem phòng chút không?”

Thiển Y làm động tác tay xin cứ tự nhiên, sau đó nhìn Nhất Tâm đẩy cửa phòng ra, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, “Đừng…” Đã không kịp nữa, Nhất Tâm đã đi vào.

Thiển Y mới nhớ ra, hình như mình còn chưa gấp chăn, hơi bối rối nhận lấy sự đánh giá của Nhất Tâm.

“Cái đó…”

Nhất Tâm liếc cô, “Tớ chưa nói gì hết.”

Thiển Y câm nín, đi gấp chăn theo bản năng. Nhất Tâm nhìn cô, cười nhẹ, “Xảy ra thay đổi về chất?”

Thiển Y ngồi trên giường, mắt chợt tối chợt sáng, khiến Nhất Tâm có phần không nắm bắt được. Oai Oai chạy đến bên chân Nhất Tâm, Nhất Tâm ngồi xổm xuống tự mình ôm Oai Oai, “Em cún nhỏ ở đâu tới đây?”

“Tớ nuôi đó.” Thiển Y trả lời đương nhiên, sau đó nhìn dáng vẻ Nhất Tâm ôm Oai Oai, “Kể ra cậu và nó rất hòa hợp đấy, nhớ hồi đầu nó đến Tử Thịnh căn bản không hứng gặp nó cơ.”

“Từ lúc nào mà ngay cả xưng hô cũng thay đổi rồi thế?” Nhất Tâm chơi đùa với Oai Oai, “Nó tên là gì?”

“Oai Oai.” Giống như một đứa trẻ được khen, “Tớ đặt đó.”

“Thảo nào khó nghe như vậy.”

Thiển Y bĩu môi, “Ghen ăn tức ở chứ gì?”

Nhất Tâm cũng không tranh cãi với cô, buông Oai Oai, “Cậu xem cậu đấy, sống đúng là xa xỉ mà.” Cô xem đồ trang trí trong phòng, “Đúng rồi, cậu bảo tớ tới làm gì?”

Thiển Y cẩn thận quan sát phản ứng của cô ấy, “Thằng nhóc con nhà Hạng Tử Địch ngày mai làm tiệc đầy tháng.”

“Cậu hi vọng tớ có phản ứng gì?” Nhất Tâm hỏi lại.

“Xem ra cậu thật sự buông xuống rồi.” Thiển Y thở phào một hơi.

Nhất Tâm nghịch chậu xương rồng Thiển Y đặt trên cửa sổ, “Từ trước tới nay chưa từng cầm lên được, sao lại nói là buông xuống?”

Thiển Y đánh giá gương mặt bình tĩnh của Nhất Tâm, cũng không tận lực ẩn nhẫn, “Thật không biết cậu nghĩ thế nào nữa.”

“Nếu nói tình yêu có thứ tự trước sau, vậy cũng không tới lượt tớ.” Cô nhìn gương mặt dịu dàng như cơn gió của Thiển Y, “Biết không? Lần đầu tiên tớ nhìn thấy anh ấy, anh ấy đứng ở dưới tàng cây chỗ cổng trường tớ cầm di động chơi trò chơi. Anh ấy chỉ đứng ở đó thôi, tớ lại không sao dời mắt đi được. Cậu có biết anh ấy đang chờ ai không?”

“Chẳng lẽ là sư tỷ Hạ Ngâm?”

“Phải.” Cô cười bất đắc dĩ, “Ngay cả quen nhau họ cũng quen trước tớ, cậu nói xem tớ có tư cách gì mà tranh thủ hoặc là…” Cô cúi đầu.

Lúc này Thiển Y mới hiểu rõ, Hạng Tử Địch không phải nhất thời hứng thú với Hạ Ngâm, nhiều năm trước họ đã là đôi tình nhân từng thề non hẹn biển với nhau rồi, có lẽ ở giữa xảy ra hiểu lầm nào đó, khiến họ tạm chia lìa, mà hiện giờ sau khi xóa bỏ hiểu lầm họ lại hạnh phúc ở bên nhau. Cuộc đời hạnh phúc vui vẻ biết bao, trong tình cảm này, người khác cũng chỉ là giáp ất bính đinh không quan trọng mà thôi.

Hiểu lầm là chất xúc tác đẹp nhất trong tình yêu, cho dù nhiều năm về sau không ở bên nhau, nó cũng sẽ là sợi dây kéo dài tiếc nuối. Hai người ở bên nhau, thật ra sợ nhất là cái ngấy của cuộc sống, tình yêu sợ nhất không phải kẻ thứ ba hay những điều ngoài ý muốn khác, mà là từ “ngấy” đó. Tình yêu trên thế giới này, phần nhiều là đôi bên nhìn nhau chán ngán, và rồi không cách nào gần nhau được nữa.

“Sau này cậu có dự định gì không?”

“Dự định?” Cô cười nhẹ, sau này tớ sẽ lập gia đình, có thể anh ấy là một thương nhân thành công, có thể anh ấy là một người tài học rộng biết nhiều, có thể anh ấy là một Hoa Kiều về nước, cũng có thể là một người làm thuê cái gì cũng không biết. Anh ấy có thể là người cá tính đặc biệt, cũng sẽ thêm trân trọng yêu thương tớ. Anh ấy sẽ coi tớ như vật báu trong cuộc đời. Nhưng anh ấy mãi mãi sẽ không phải là Hạng Tử Địch.”

Thiển Y cầm tay Nhất Tâm, “Trên đời này không ai có thể thay thế được duy nhất.”

Nhất Tâm gật đầu, “Cậu mang quà đến hộ tớ. Còn tớ, không muốn chứng kiến người ta hạnh phúc nữa.”

Thiển Y gật đầu.

•••••••••••••••

Bữa tiệc đầy tháng con trai Hạng Tử Địch là Hạng Diệc Thanh mời đến rất nhiều người, Hạng Tử Địch cũng vô cùng vui vẻ, vẫn luôn hớn ha hớn hở.

Phòng Trạch Hoa nhìn tiểu tử mập mạp nhà Hạng Tử Địch thì mỉm cười gật đầu, “Trong hội mình vẫn là động tác của Tử Địch nhanh nhất ha!”

“Bản lĩnh không bằng giờ trách ai?” Trần Nhất Đình chế nhạo.

“Em gái ông đâu?” Thẩm Thiển Vũ nhấp rượu cười nhẹ.

“Ai biết gần đây nha đầu đó bận gì chứ.” Anh nhìn Thẩm Thiển Vũ rồi lại nhìn Lạc Tử Thịnh, “Nhưng mà dạo này hình như thân với cô vợ nhà Tử Thịnh lắm.”

“Ối, thế à?” Phòng Trạch Hoa cũng nhìn Lạc Tử Thịnh.

Lạc Tử Thịnh cũng cười, “Cái này thì phải hỏi vị kia nhà tôi ấy.”

“Vị kia nhà tôi.” Phòng Trạch Hoa học theo ngữ khí của anh, “Chua loét.”

Hạng Tử Địch gật đầu, “Ông là không ăn được nho nên nói nho còn xanh hử.”

“Ơ kìa, Tử Địch, tôi chọc giận ông à?”

Thiển Y cũng không náo loạn cùng đám người này, mang dáng vẻ của quần chúng không liên quan. Hạ Ngâm thì bế Hạng Diệc Thanh, không ngừng che chở yêu thương, trên mặt cô ấy tràn đầy nụ cười thỏa mãn. Trên thế giới này quả nhiên có người cười thì cũng có người khóc, đúng là công bằng.

Có điều, bất luận thế nào Thiển Y cũng không nghĩ rằng sẽ gặp Hạ Tư Linh vào giờ phút quan trọng này.

Hạ Tư Linh và Lạc Tử Thịnh cùng hàn huyên. Cũng đúng, họ vốn là bạn học cùng khóa, tới đây cũng là đương nhiên.

Hạ Ngâm mới sinh con không lâu, vóc dáng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ, mặt hơi tròn, cô nhìn dáng vẻ đánh giá của Lạc Tử Thịnh thì buồn cười đặt Hạng Diệc Thanh vào tay anh, “Bế thử đi!”

Lạc Tử Thịnh cũng không khách khí, đón lấy đứa bé.

Hạ Ngâm nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của anh thì cười nói, “Thích trẻ con như vậy thì bảo Thiển Y sinh cho anh một đứa đi!”

Vừa dứt lời, thành công khiến mọi người đờ ra.

Hạ Tư Linh lập tức nhìn Lạc Tử Thịnh, động tác của Lạc Tử Thịnh hơi dừng lại, “Nhanh vậy đã muốn tìm bạn cho con nhà em rồi?”

“Ây, nói thật đấy. Nếu ngày nào đó Thiển Y thật sự có, sinh con trai thì sẽ cho chúng nó kết nghĩa anh em, sinh con gái thì làm con dâu nhà em là được.”

Hạng Tử Địch day day trán, cô vợ này của anh hình như không yên được mà, anh đi qua giữ chặt Hạ Ngâm, “Hay là bàn bạc với chồng em trước đã?”

Hạ Ngâm trừng mắt lườm anh.

Hạ Tư Linh chỉ nhìn Lạc Tử Thịnh. Lạc Tử Thịnh trả đứa bé lại cho Hạ Ngâm, lơ đãng liếc Hạ Tư Linh. Hạ Tư Linh cười cười, sau đó đi ra đại sảnh. Mấy giây sau, một thân ảnh cũng đi theo.

Lúc này Thiển Y mới tiến lên, đưa quà cho Hạ Ngâm, gộp cả phần của Nhất Tâm.

Cô nhìn mọi người tươi cười khắp phòng, có phần thê lương nhấp rượu.