Sau bữa trưa Đổng Bân và Lam Thấm vội vã rời đi, ông Đổng sợ Lưu Khoa hiểu lầm nên chủ động giải thích mọi chuyện với cậu.

“Đồng đội cũ?” Đổng Dịch nghi ngờ hỏi, “Đồng đội còn chưa lui về tuyến hai của ba chỉ có chú Hà, chú Hà nằm viện sao ông?”

“Không phải Tiểu Hà, là người cháu chưa từng gặp.” Ông Đổng giải thích đơn giản rồi lấy bàn cờ ra nhìn Lưu Khoa nói, “Cháu biết chơi cờ vua không?”

Bà Đổng bưng trái cây đồ ăn vặt bước vào nghe vậy vội vàng nói, “Sao gặp ai ông cũng lấy bàn cờ ra vậy, cất đi cất đi, lần đầu Tiểu Khoa đến chơi ông đừng làm nó buồn chán.”

Chú Tiền bước vào cười nói, “Ông Đổng, nếu muốn tôi chơi với ông, để hai đứa nó đi chơi đi.”

Lưu Khoa hơi ngại, thấy ông nội của Đổng Dịch xụ mặt vội nói, “Không sao, trước kia cháu thường chơi cờ với ông nội, cờ vây cờ vua cháu đều biết hết, cháu không cảm thấy chán đâu.” Nói xong ngồi xuống đối diện ông bắt đầu xếp cờ.

Đổng Dịch nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cậu nói, “Anh cảm thấy chán.”

Khóe miệng ông Đổng vừa mới nhếch lên lập tức hạ xuống, trừng hắn mắng, “Thằng nhóc này…”

“Cháu và Tiểu Khoa ra ngoài đi dạo.” Đổng Dịch đứng dậy nắm tay Lưu Khoa, không nhìn ánh mắt cảnh cáo và giãy dụa nho nhỏ của cậu, cứng rắn kéo cậu ra ngoài, hướng bà Đổng nói, “Bà nội, cháu dẫn Tiểu Khoa đi dạo, trong nhà có trà sữa không, Tiểu Khoa dễ bị lạnh tay, cháu pha một ly cho cậu ấy cầm ấm tay.”

Bà Đổng thấy tình cảm của bọn họ hòa hợp như vậy, vui vẻ cười toe toét trả lời, “Có có có, trong phòng bếp dưới lầu, cháu xuống nói cô giúp việc pha giúp cho.”

Lưu Khoa quay đầu muốn nói gì đó, lại bị Đổng Dịch giơ tay che miệng, từ kéo tay biến thành ôm người trực tiếp ra ngoài.

“Ngoan một chút.” Đổng Dịch kéo cậu đến phòng khách dưới lầu, nhỏ giọng dỗ dành một câu rồi mới buông tay ra.

“Anh làm…”

Đổng Dịch lại giơ tay che miệng cậu, hướng phòng ăn ra hiệu, “Cô giúp việc đang ở đây.”

Lưu Khoa ấm ức ngậm miệng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Trà sữa rất nhanh pha xong, Đổng Dịch nhận một ly trà có nắp đậy và một ống hút, rồi nửa ôm nửa kéo Lưu Khoa đang giận dỗi ra ngoài.

Ngoài sân không có ai, rốt cuộc Lưu Khoa nhe răng, thoát khỏi tay Đổng Dịch sau đó cau mày nói, “Bên ngoài gió thổi lạnh như vậy còn trong nhà có hệ thống sưởi ấm, trò chuyện chơi cờ không tốt hơn sao? Ra ngoài này làm gì?”

Đổng Dịch kéo tay cậu đặt lên ly trà sữa, cúi đầu hôn một cái, dán sát vào người cậu dỗ dành, “Tiểu Khoa, chúng ta đã hai ngày không gặp, anh gọi video em cũng không nhận, em không muốn ở bên anh nhiều hơn sao?”

“Sau bữa sáng không phải đã ở bên anh sao…” Lưu Khoa mềm lòng, nhận ly trà sữa giải thích tiếp, “Không nhận cuộc gọi của anh vì lúc đó em đang chơi game kinh dị với anh trai, anh ấy bị tiếng chuông điện thoại dọa… Rõ ràng sau đó em đã giải thích với anh rồi.”

“Anh không nhìn thấy.” Đổng Dịch nghiêm trang chững chạc chơi xấu, nắm tay cậu đi ra ngoài, nói tiếp, “Đi thôi, dẫn em đi xem nhà của anh, chờ chúng ta kết hôn có thể về đây ở.”

Lưu Khoa nghi hoặc, “Anh có nhà ở đây? Em nhớ rõ chú Tiền nói biệt thự của anh ở cái gì uyển…”

“Nam uyển.” Đổng Dịch nghiêng đầu nhìn cậu giải thích, “Biệt thự ở nam uyển tương đối yên tĩnh, không khí rất tốt, anh thích ở đó viết sách, mùa hè đến đó ở rất thoải mái. Còn ở đây là nhà của ba mẹ anh lúc họ còn sống với nhau, sau khi họ ly hôn thì cho anh, bình thường anh rất ít khi nhìn đến, nhưng ông bà nội có thuê người quét dọn theo giờ, lúc nào cũng có thể vào ở được.”

Hai mắt Lưu Khoa sáng rực, không tự giác bước nhanh hơn, “Nói cách khác bây giờ chúng ta đi xem căn nhà anh đã lớn lên phải không? Ở đâu, trong nhà có ảnh chụp hồi bé của anh không? Bà nội nói khi còn bé anh hơi béo.”

“Chỉ là hơi thôi, gọi là bụ bẫm.” Đổng Dịch cố gắng cứu vớt thanh danh của bản thân.

Lưu Khoa không thèm để ý, nắm trọng điểm hỏi tiếp, “Vậy có ảnh chụp không?”

Đổng Dịch giơ tay nhéo mặt cậu, ép cậu nhìn thẳng hắn rồi cường điệu nói, “Có, sẽ cho em xem hết, nhưng thật sự chỉ bụ bẫm thôi.”

Lưu Khoa hừ cười, gạt tay hắn cầm ly trà sữa hù dọa, “Ở bên ngoài không được động tay động chân, nếu không em sẽ hất trà sữa lên người anh.”

Đổng Dịch nhướng mày, đến gần ngậm ống hút uống một ngụm.

Tên khốn! Lưu Khoa tức giận cầm ly trà nghiêng một bên giả vờ muốn hất vào người hắn.

Đổng Dịch vội nắm chặt tay cậu giữ vững cái ly, tay kia kéo cậu vào lòng cúi đầu hôn xuống.

Thắt lưng bị ôm chặt, trên môi ấm áp, hai tai Lưu Khoa ửng hồng, ngửa đầu ra nhắm chặt mắt. Hôm nay người này hôn mấy lần rồi, mặc dù đang ở bên ngoài không tốt lắm, nhưng mà… theo hắn một lần vậy.

Đổng Dịch nhận ra cậu dao động bèn mở mắt ra nhìn, thấy lông mi cậu đang run rẩy bất an, trong mắt hắn hiện lên ý cười, ôm cậu xoay người ra sau một gốc cây, nương theo thân cây che chắn ôm chặt cậu vào lòng, làm nụ hôn càng thêm sâu sắc.

Ánh sáng giữa trưa luồn qua những cành lá, bàn tay cầm tách trà của Lưu Khoa buông lỏng, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Suy nghĩ dần trở nên lộn xộn mơ hồ, dự báo thời tiết lừa cậu rồi, hôm nay rõ ràng không lạnh một chút nào.”

“Dung Chính, cậu chắc chắn Đổng Dịch chưa rời đi?”

Một giọng nói ôn hòa dễ nghe từ cách đó không xa truyền đến, Lưu Khoa hoàn hồn lùi ra sau đẩy Đổng Dịch nói, “Có người tới, chắc là đến tìm anh.”

“Là bạn của anh.” Đổng Dịch lại hôn cậu một cái, giúp cậu sửa sang lại quần áo và đầu tóc rồi nắm tay cậu đi vòng qua thân cây.

Hai bóng người từ chỗ rẽ đi đến, một người cao tráo cường tráng và một người thon dài, người cao lớn ăn mặc tương đối thoải mái rất nhanh chú ý thấy Đổng Dịch, trên gương mặt điển trai nở một nụ cười, hướng bên này phất tay gọi, “Đổng Dịch! Chúc mừng năm mới.” Nói xong quay sang nhìn người bên cạnh, cười nói, “Xem đi tôi không có lừa cậu, tuy là hôm qua hắn đi rồi nhưng sáng nay đã quay lại.”

Người đàn ông tuấn tú ăn mặc tinh sảo sang trọng cười lắc đầu, “Rồi rồi rồi, tin tức của cậu rất nhanh nhạy.” Nói xong cũng hướng Đổng Dịch quơ tay, “Chúc mừng năm mới, Đổng Dịch.”

“Dung Chính, Gia Đông.” Đổng Dịch phân biệt hướng hai người gật đầu, vừa nghênh đón bọn họ vừa nhỏ giọng nói với Lưu Khoa, “Bọn họ là bạn bè lớn lên từ nhỏ với anh, đều sống trong tiểu khu này.”

Lưu Khoa gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Bốn người rốt cuộc tụ hợp ở giữa đường, người cao lớn là Nhạc Dung Chính đang dùng sức vỗ vai Đổng Dịch xem như chào đón, sau đó nghi hoặc nhìn Lưu Khoa, “Đổng Dịch, vị này là…”

Dư Gia Đông liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, có chút bất đắc dĩ đẩy nhẹ Nhạc Dung Chính một cái. Chuyện này còn phải hỏi sao, không nhìn thấy dáng vẻ che chở của Đổng Dịch bây giờ sao…

“Cậu đẩy tôi làm gì?” Nhạc Dung Chính sờ sờ nơi vừa bị đẩy, bất mãn quay sang nhìn Dư Gia Đông, “Tôi đắc tội gì cậu chứ?”

Nụ cười khéo léo trên mặt Dư Gia Đông sụp đổ, không dấu vết liếc hắn một cái sắc như dao.

Nhạc Dung Chính càng không hiểu ra sao.

Đổng Dịch kéo Lưu Khoa ra phía trước, giới thiệu cho hai người làm quen, “Đây chính là *vị hôn phu của tôi, Lưu Khoa.”

*Chỗ này không biết nên để là vợ sắp cưới hay chồng sắp cưới, vì hai anh ai cũng gọi người kia là vợ nên để vậy luôn nha.

Dư Gia Đông chủ động hướng Lưu Khoa giơ tay ra, tự giới thiệu nói, “Chào cậu, tôi là bạn của Đổng Dịch, Dư Gia Đông, tôi ở căn nhà góc bên kia, hân hạnh được gặp.”

Lưu Khoa bắt tay hắn nói, “Chào anh, hân hạnh quen biết.”

“Má ơi, vị hôn phu của cậu? Ra mắt người lớn?” Nhạc Dung Chính chậm chạp giờ mới nghĩ ra, sau đó trở nên kích động, trực tiếp chen ngang đẩy Dư Gia Đông ra, nắm chặt tay Lưu Khoa lắc điên cuồng, “Chào cậu chào cậu, tôi là Nhạc Dung Chính, ở hơi xa phía tây bên kia, lát nữa đến nhà tôi chơi nha.”

Dư Gia Đông xoa bóp bả vai bị chen đau, cố gắng kiềm chế dục vọng đè Nhạc Dung Chính xuống đánh một trận, mỉm cười đứng một bên.

“Chào, chào cậu.” Vẻ mặt Lưu Khoa cứng ngắc muốn rút tay về – sức lực của người bạn này thật lớn, tay cậu hơi đau.

Đổng Dịch bước lên gỡ tay Lưu Khoa ra xoa xoa, nhíu mày nói, “Dung Chính, mỗi lần cậu kích động là không khống chế được lực đạo, tật xấu này sao còn chưa sửa, đây cũng không phải là trong quân đội.”

Nhạc Dung Chính ý thức được bản thân lại vừa kích động, liếc nhìn bàn tay Lưu Khoa bị hắn nắm đến đổi màu, vội vàng giải thích liên tục, “Xin lỗi xin lỗi, không sao chứ, có muốn để bác sĩ xem một chút không? Vừa rồi là tôi không khống chế được lực đạo.”

“Không sao.” Lưu Khoa thấy hắn áy náy như vậy, thái độ rất thành khẩn, cũng tin hắn không cố ý, cười lắc lắc tay nói, “Lực cũng không lớn lắm, không cần khẩn trương như vậy, không có việc gì.”

Nhạc Dung Chính nhìn cậu cười sửng sốt, cũng ngây ngô cười hai tiếng, sau đó dùng giọng nói tự cho là nhỏ đến gần Đổng Dịch nói, “Tôi còn tưởng cậu vẫn luôn không tìm đối tượng là do muốn làm hòa thượng, thì ra cậu muốn tìm một người đẹp trai, thằng nhóc này yêu cầu của cậu cũng quá cao.”

Lưu Khoa: “…” Này, tôi nghe được đó.

“Đầu óc hắn có vấn đề, cậu đừng để ý.” Dư Gia Đông hoàn toàn tuyệt vọng đối với EQ – chỉ số cảm xúc của Nhạc Dung Chính, đi đến bên cạnh Lưu Khoa từ trong túi áo lấy một hộp thuốc cao vặn mở ra đưa qua, ôn hòa nói, “Thử cái này xem, bôi lên sẽ dễ chịu hơn, sức lực của hắn làm chúng tôi chịu khổ không ít.”

Thuốc cao có mùi cam thảo nhàn nhạt, Lưu Khoa bôi lên tay một chút, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cám ơn nói, “Cám ơn anh, quả thật tốt hơn rất nhiều, thật ra cũng không đau lắm, chỉ là hơi bị tê.”

Đổng Dịch đẩy Nhạc Dung Chính ra, lại nắm tay Lưu Khoa sờ sờ, “Đến nhà của tôi đi, chỗ này không phải nơi để tán gẫu.”

Dư Gia Đông thu hồi thuốc mở, gật gật đầu, “Vậy đi thôi, vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Nói xong nhớ ra Lưu Khoa đang đứng đó, có chút chần chờ.

Lưu Khoa tương đối mẫn cảm với cảm xúc của người khác, nhìn thấy hắn do dự cậu cho là chuyện hắn muốn nói không tiện để cậu nghe, liền tự giác nói, “Vậy mọi người đi trước, trà sữa đã lạnh, tôi đi về đổi ly khác, thuận tiện pha ấm trà cho mọi người, nhà Đổng Dịch không có ai ở, chắc không có gì đãi mọi người đâu.”

Dư Gia Đông nghiêng đầu nhìn cậu, khách sáo xa cách trong mắt đã giảm bớt rất nhiều, lại nhìn Đổng Dịch trong nháy mắt nhăn mày lại, cân nhắc một chút chuyện hắn định nói rồi ra quyết định.

Đổng Dịch nhíu mày kéo Lưu Khoa, “Em không cần đi, lát nữa anh gọi điện thoại cho cô giúp việc mang trà qua.”

Lưu Khoa còn muốn tìm lí do thoái thác rời đi, Dư Gia Đông đã trước một bước mở miệng nói, “Được, cùng nhau đi.”

Lưu Khoa sửng sốt.

Dư Gia Đông dẫn đầu xoay người bước đi, vừa đi vừa nói sang chuyện khác, “Đổng Dịch, nhà cậu không có ai ở, có hệ thống sưởi ấm không? Đừng để chúng tôi qua đó chịu lạnh.”

Đổng Dịch nắm tay Lưu Khoa đuổi theo, trả lời nói, “Có, sẽ không đông lạnh các cậu đâu.” Quan trọng là không đông lạnh Tiểu Khoa, nghĩ vậy hắn nhịn không được nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lưu Khoa, nhéo nhéo tay cậu.

Lưu Khoa nhìn lại, thấy hắn không phải có việc muốn nói, rất nhanh thu hồi tầm mắt nhìn về phía Dư Gia Đông, nhớ lại hắn chần chờ trong chớp mắt lúc nãy, trong lòng nhảy ra vô số suy đoán. Tầng lớp như bọn họ, có nội dung gì không muốn để người khác nghe được… Chẳng lẽ là chuyện cơ mật gì?

Nhà Đổng Dịch cách nhà ông Đổng cũng không xa, đi qua hai con đường nhỏ là đến, diện tích hơi nhỏ một chút, chỉ có hai tầng, bên ngoài cũng có sân vườn.

Bốn người vào nhà ngồi xuống, Đổng Dịch điều chỉnh hệ thống sưởi ấm này nọ xong mới gọi điện thoại cho cô giúp việc mang trà đến, rồi lấy một cuốn album cho Lưu Khoa xem, sau đó mới ngồi xuống nhìn Dư Gia Đông hỏi, “Có chuyện gì muốn nói với tôi?”

Dư Gia Đông liếc nhìn Lưu Khoa, cân nhắc cách dùng từ, cố gắng nói đơn giản, “Hôm nay lúc trên đường đến đây tôi gặp Mạc Nhiên, sáng nay tôi định gọi điện nói cho cậu biết nhưng có việc nên trì hoãn, vừa lúc Dung Chính đến tìm tôi nói cậu còn ở đây, tôi nghĩ nhân tiện đến đây tìm, cũng may gặp được cậu.”

“Mạc Nhiên?!” Nhạc Dung Chính kinh ngạc hỏi, “Cậu thấy hắn ở đâu? Không phải trong tiểu khu chứ, ba hắn đã đi địa phương phía dưới, nhà ở đây cũng đã bán, hắn còn trở về làm gì?”

Nghe được cái tên Mạc Nhiên này, vẻ mặt Đổng Dịch nháy mắt trở nên khó coi. Lưu Khoa quan sát phản ứng của bọn họ, trong lòng rất tò mò nhưng vẫn nhịn không chen ngang hỏi Mạc Nhiên rốt cuộc là ai.

Dư Gia Đông trả lời, “Đúng là thấy hắn trên đường trong tiểu khu, sau đó tôi tò mò hỏi bà nội tôi, bà nói hình như ba hắn có hy vọng phục chức, hắn trở về là muốn mua lại căn nhà đã bán, còn có…” Nói đến đây hắn liếc nhìn Đổng Dịch, ho một tiếng cố gắng giữ vẻ mặt như thường nói, “Còn có muốn đáp ứng chuyện ông nội Đổng Dịch nói lúc trước.”

“Chuyện ông nội Đổng Dịch nói lúc trước?” Nhạc Dung Chính không giống hắn giỏi che giấu cảm xúc, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái, đứng lên nói, “Nhưng hiện tại Đổng Dịch đã có người yêu, hắn đây là… Hơn nữa, trước kia hắn ghét bỏ Đổng Dịch bộ dáng thanh cao không tham gia quân đội, hắn còn tự tin nhắc lại chuyện trước kia.”

Lưu Khoa nhanh chóng vứt tính tò mò mà nhảy vào vại giấm chua, quay đầu nhìn Đổng Dịch nhíu mày hỏi, “Là chuyện gì?” Đầu tiên là Hạ Thanh, bây giờ lại nhảy ra một tên Mạc Nhiên, hoa đào của Đổng tiểu Dịch rất nhiều a.

Đổng Dịch nghe ra giọng cậu không đúng, sợ cậu hiểu lầm vội nắm tay cậu giải thích, “Em còn nhớ lần trước anh đã kể việc ông nội muốn giới thiệu bạn trai cho anh không, Mạc Nhiên chính là người ông nội chọn trúng, nhưng anh không gặp hắn lần nào, liền trực tiếp ra nước ngoài.”

Giấm chua trong lòng Lưu Khoa giảm bớt, cũng hiểu được vì sao Dư Gia Đông chần chờ, không dây dưa vấn đề này nữa, quay đầu nhìn Dư Gia Đông cười nói, “Cám ơn anh đã quan tâm.”

Dư Gia Đông không ngờ thái độ cậu lại hào phóng như vậy, ấn tượng đối với cậu càng trở nên tốt hơn, trả lời nói, “Khách sáo quá, đó là chuyện nên làm.”

“Hai người đang cám ơn chuyện gì vậy?” Nhạc Dung Chính tỏ vẻ không hiểu, lực chú ý vẫn đang tập trung vào chuyện Mạc Nhiên đã trở lại, gào to nói, “Tôi nhớ rõ lúc trước hắn ở trước mặt đám người Hùng Khôn mỉa mai nói xấu Đổng Dịch, hiện tại Hùng Khôn phạm tội, đám người vây quanh hắn bỏ đi hết, hắn liền nhớ đến Đổng Dịch, không đùa chứ. Gia Đông, bà nội cậu nghe chuyện này ở đâu, đừng gạt tôi, này đều chuyện bao nhiêu năm trước rồi.”

“Tôi lừa cậu thì có gì tốt?” Dư Gia Đông liếc hắn, trả lời nói, “Ba của Mạc Nhiên đã cưới vợ kế ở địa phương, Mạc Nhiên có ý tưởng này với Đổng Dịch là do mẹ kế hắn để lộ ra, bà ta còn đồn đãi nói Đổng Dịch độc thân nhiều năm như vậy là do nhớ mãi không quên Mạc Nhiên.”

“Đổng Dịch nhớ mãi không quên Mạc Nhiên?” Nhạc Dung Chính trợn mắt há hốc mồm, “Bà mẹ kế này cũng dám nói quá, bà ta có lai lịch gì, tại sao lời bà ta nói còn truyền được đến đây?”

“Hình như bà ta có quan hệ với nhà họ Phùng, ngày tết còn đến tặng quà. Bà nội tôi và bà nội họ Phùng tập thể dục buổi sáng chung một nơi, nghe bà Phùng nói vậy.” Dư Gia Đông nói đến đây dừng một chút, rồi bổ sung nói tiếp, “Tôi còn nghe nói lần này ba của Mạc Nhiên có thể phục chức là nhờ bà mẹ kế, bà ta có chút nhân mạch.”

Đổng Dịch nhíu mày, “Xác định lần này ba của Mạc Nhiên có thể trở về sao?”

Dư Gia Đông gật đầu, “Tôi đã tính toán mấy vị trí trống cần bổ sung người, nếu như không có người cạnh tranh tài giỏi nào khác nhảy ra, tám chín phần là ông ta, nếu không bà mẹ kế của Mạc Nhiên cũng không dám nhảy nhót như vậy. Nhưng sau khi trở về muốn ngồi chắc vị trí này cần có một người từng trải dẫn dắt, ông nội và ba cậu, còn có ông ngoại cậu… Thật ra lần này Mạc Nhiên nhắm vào cậu cũng bình thường thôi, trước kia hắn đeo bám Hùng Khôn, đã rất nắm chắc, nhưng bây giờ Hùng Khôn đã ngã xuống, tính hướng của hắn lại bị truyền ra ngoài, con đường hôn nhân chính trị với phụ nữ đã hỏng, tính đi tính lại cũng chỉ có cậu là người thích hợp nhất để mượn sức.”

Nhạc Dung Chính đột nhiên có chút đồng tình Đổng Dịch, chậc chậc lưỡi nói, “Không ngờ nha không ngờ nha, hoa đào đã rụng mấy năm còn có thể tìm đến, Đổng Dịch, bị loại người như Mạc Nhiên coi trọng, cậu cũng thật xui xẻo.”

Lưu Khoa nhíu mày, có chút lo lắng.

“Trước đừng kết luận gì cả, mấy chuyện này cũng chỉ là nghe nói thôi.” Đổng Dịch trấn an vỗ vỗ bàn tay Lưu Khoa, nói tiếp, “Mặc kệ hắn có trở về hay không, tôi cũng không muốn dính dáng gì đến hắn. Tôi và Tiểu Khoa sắp kết hôn, tôi muốn kết thúc cuộc sống tạm bợ của mình rồi.”

“Kết hôn?” Dư Gia Đông kinh ngạc chớp mắt, rất nhanh cười nói, “Chúc mừng chúc mừng, đến lúc đó cũng đừng quên phát thiệp mời cho tôi.”

“Còn có tôi còn tôi nữa! Vị trí phù rể nhất định là tôi.” Nhạc Dung Chính vỗ ngực, lại bắt đầu kích động, “Không ngờ trong chúng ta cậu lại là người kết hôn sớm nhất, cũng không biết vợ tôi còn đang ở đâu, tại sao còn chưa xuất hiện.”

Dư Gia Đông trêu ghẹo hắn, “Cả ngày cậu ngốc trong quân ngũ, không đi gặp mặt làm quen, cũng không trò chuyện với ai, như vậy còn muốn có vợ? Mong chờ vợ từ trên trời rơi xuống à?”

Nhạc Dung Chính không phục, “Cậu còn nói tôi, không như cậu cả ngày vội vàng làm việc, quen bạn gái không ai được hơn ba tháng, bà của cậu sốt ruột đến nỗi muốn đi chùa thắp hương kìa.”

“Nói chuyện không vạch trần khuyết điểm.”

“Vạch rõ điểm yếu là tuyệt chiêu tất thắng.”

Hai người đập nhau một cú như khi còn bé, rồi ăn ý ngậm miệng không công kích cuộc sống của nhau nữa.

Lưu Khoa nhịn không được cười cười, trong lòng có chút hâm mộ loại tình cảm thân thiết cùng nhau lớn lên từ bé này.

Đổng Dịch thấy cậu như vậy tâm lý cũng thả lỏng, lặng lẽ giơ tay sờ tóc sau gáy cậu.

Bốn người ngồi trong nhà trò chuyện cả buổi chiều, cho đến lúc người nhà gọi điện kêu bọn họ về ăn cơm mới tản ra.

“Không biết anh trai em ở nhà có ăn cơm ngon miệng không.” Lưu Khoa nắm tay Đổng Dịch trở về, hơi lo lắng nói, “Tuy là anh trai em biết nấu cơm, nhưng đặc biệt ghét mùi dầu khói trong bếp, em không ở nhà anh ấy nhất định lại qua loa.”

Đổng Dịch xác nhận tay cậu vẫn ấm rồi trả lời nói, “Nếu không chúng ta thuê người giúp việc cho anh ấy?”

Lưu Khoa vội lắc đầu, “Đừng, anh em không thích có người lạ trong nhà, anh ấy sẽ ngủ không ngon.”

Đổng Dịch buông tay cậu ra đổi thành ôm vai cùng bước đi.

“Hai ngày nữa em định mời David và Hoàn Thụy đến nhà chơi, để anh em cũng tham gia náo nhiệt, anh cũng đến đi, nếu hai người Gia Đông và Dung Chính có rảnh cũng mời đến, càng đông càng vui.” Lưu Khoa lại thay đổi đề tài.

“Gia Đông chắc là rảnh, ngày nghỉ của Dung Chính thì ngắn hơn, anh tìm hắn hỏi trước.” Đổng Dịch thích dáng vẻ nghiêm túc chờ mong khi lên kế hoạch gì đó của cậu, càng không nỡ để cậu trở về, nói thêm, “Tiểu Khoa, chúng ta ở đây một đêm đi? Ngủ trên giường mà anh đã dùng hồi nhỏ.”

Bụng dạ khó lường, Lưu Khoa liếc mắt nhìn hắn, “Không sợ nửa đêm anh của em giết qua?”

Vẻ mặt Đổng Dịch cứng lại, im lặng không nói.

Lại quẹo qua một ngã rẽ, căn nhà của ông Đổng xuất hiện trong tầm mắt, đột nhiên Lưu Khoa nghi hoặc nhìn về một hướng.

Đổng Dịch cũng nhìn theo hỏi, “Sao vậy?”

“Giống như có người rẽ ra, nhìn phương hướng chắc là từ nhà của ông nội bên kia.”

Đổng Dịch không nhìn thấy gì cả, thuận miệng nói, “Có thể là lính gác đi tuần tra.”

Lưu Khoa gật đầu, bỏ xuống nghi ngờ trong lòng cùng hắn vào nhà.

Sau bữa tối, Đổng Dịch đưa Lưu Khoa về căn nhà số 69, nhìn cậu vào nhà rồi mới quay về nhà ông Đổng. Khi hắn về đến nhà mọi người đang ngồi trong phòng khách xem ti vi tán gẫu, quà tặng chồng chất trong góc phòng vẫn như cũ không ai thu dọn, nghe nói là buổi chiều có khách đến tặng.

“Ai tặng vậy?” Đổng Dịch vào cửa liền hỏi.

Ông Đổng ngừng trò chuyện với chú Tiền, thở dài một hơi, “Biết là không thể gạt được cháu mà, là Mạc Nhiên tặng, nó ngồi ở đây cả buổi chiều, trước giờ cơm mới đi.”

“Nhìn chuyện ngu xuẩn năm đó ông đã làm đi!” Bà nội Đổng quở trách ông một câu, nhìn Đổng Dịch trấn an nói, “Cháu yên tâm, bà đã nói với nó Gia Đông gọi cháu ra ngoài, đêm nay không trở lại, sẽ không để nó làm phiền cháu đâu.”

Đổng Dịch nhíu mày. Vậy mà đúng thật là Mạc Nhiên, sau khi quay lại hắn nhìn thấy quà tặng chồng chất dưới đất và vẻ mặt kỳ quái của mọi người đã cảm thấy không đúng, may mắn Tiểu Khoa không chú ý tới, cũng may mắn buổi chiều hắn mang Tiểu Khoa đi nhà khác ngồi, nếu không đụng phải Mạc Nhiên, nhất định Tiểu Khoa sẽ không vui.”

“Mạc Phú thật sự trở lại sao?” Chú Tiền đột nhiên hỏi.

Ông Đổng lắc đầu, “Tôi không có hỏi, nhưng từ lời nói của Mạc Nhiên, xem ra việc này rất chắc chắn.”

“Trở về thì trở về, không liên quan đến nhà họ Đổng chúng ta.” Bà Đổng rất không thích nhà họ Mạc, không vui nói, “Năm đó tôi không đồng ý nói với nhà họ Mạc giới thiệu thằng nhỏ Mạc Nhiên cho Đổng Dịch. Cũng đã bao nhiêu năm rồi, nó không xuất hiện lúc nào khác, thừa dịp Tiểu Khoa đến lại nhảy ra, không phải là cố ý làm người khác không thoải mái sao, tôi muốn nói trực tiếp rõ ràng với nó, Tiểu Dịch của chúng ta đã có người yêu, để nó đừng đến đây nữa.”

Ông Đổng bị bà nói càng không vui, trả lời, “Nó chưa nói chuyện gì, chỉ nói đến chúc tết, bà muốn nói rõ ràng như thế nào chứ, không phải làm người khác khó xử sao? Lỡ như Mạc Nhiên không có ý đó, đều là chúng ta nghĩ nhiều thì sao?”

“Như thế nào là nghĩ nhiều?” Bà Đổng bắt đầu cãi nhau với ông, “Trước kia cũng không tới lui, cách vài năm lại đến nhà, còn quanh co lòng vòng hỏi tình hình của Tiểu Dịch! Tôi đã cố ý nói trước mặt nó là hôm nay Tiểu Dịch dẫn bạn trai về, nhưng nó cũng không đi mà ngồi đó, còn tiếp tục hỏi chuyện của Tiểu Dịch, ông còn nói nó không có ý gì sao?”

Ông Đổng im lặng không nói.

“Đính hôn trước, phát thiệp mời đính hôn cho mọi người đi.” Đổng Dịch đột nhiên mở miệng.

Ông bà nội của Đổng Dịch cùng quay qua nhìn hắn, đồng thanh nói, “Tiểu Khoa đồng ý đính hôn với cháu chưa?”

Chú Tiền chém thêm một dao, “Tiểu Thiên biết chuyện cháu muốn đính hôn với Tiểu Khoa chưa?”

Đổng Dịch nhớ lại vẻ mặt của Trình Thiên khi ra mở cửa cho Lưu Khoa lúc nãy, hoàn toàn trầm mặc. Đính hôn cái gì, cần phải bàn bạc kỹ hơn.