Sau khi Thanh Thủy Lưu Niên phát video, quả nhiên dư luận đang nghiêng về một phía mắng chuyện trộm ảnh đảo chiều ngược lại.

Hoàn Thụy mở video lướt xem bình luận, nhịn không được rút một điếu thuốc thật ra ngậm trong miệng, “Đã có fan bắt đầu tẩy trắng cho hắn.”

Mị lực của nhan sắc thật lớn, một người xấu xí trộm ảnh của một anh chàng đẹp trai, mọi người sẽ nói hắn có tâm lý vặn vẹo, tự ti, ham hư vinh, không biết xấu hổ. Còn một anh đẹp trai lấy ảnh một người xấu hơn nói là của bản thân, mọi người lại cho là anh ấy đang đùa giỡn. Hơn nữa trong video, Thanh Thủy Lưu Niên hoàn toàn phủ nhận chuyện trộm ảnh, đổ hết mọi chuyện đều là hiểu lầm do dáng vẻ giống nhau, không cần nghĩ cũng biết dư luận sẽ bị fan Thanh Thủy dắt mũi như thế nào.

Mấy loại bình luận như “Thẳng thắn”, “Đáng yêu”, “Thanh Thanh nhà chúng ta đẹp đến bừng sáng”, “Đúng vậy đúng vậy, Thanh Thanh nhà chúng ta đẹp đến nỗi phải trộm ảnh chụp, để fan đừng nhiệt tình tặng quà nữa, thật là uất ức quá”, tất cả nhanh chóng đứng đầu.

Đổng Dịch vươn tay che màn hình điện thoại của Lưu Khoa, không cho cậu tiếp tục đọc những bình luận châm chọc, đè nén tức giận dưới vẻ mặt bình tĩnh, “Đừng lo lắng, để anh xử lý hắn, anh sẽ không để hắn quấy rầy sinh hoạt của em.”

“Anh định làm thế nào?” Lưu Khoa đẩy tay hắn ra, đột nhiên trở nên thông suốt, “Hắn là Hạ Thanh, hắn biết tất cả những chuyện cũ của tôi. Hiện giờ tôi vì vụ trộm ảnh này mà lộ mặt trên internet, hắn lại phẫu thuật thành như vậy… Những chuyện đã qua không thể thay đổi, nếu hắn cố tình để lộ mọi chuyện của tôi lên mạng, tôi phải làm sao đây? Hai người giống nhau như vậy, một người hoàn hảo về mọi mặt, một người vô tích sự bỏ học còn ngồi tù, đến lúc đó dư luận sẽ nghĩ như thế nào, tôi cũng không dám tưởng tượng. Mười năm, tôi cho rằng bản thân cuối cùng đã có thể sống thảnh thơi thoải mái, vậy mà… Tại sao lại là vào lúc này, trong mười năm qua hắn có rất nhiều cơ hội có thể đẩy tôi vào vực sâu, tại sao lại là hiện tại?”

“Bởi vì hắn cần thời gian để giảm cân, phẫu thuật thẩm mỹ.” Hoàn Thụy cầm bật lửa ra bật mấy cái, lại không châm vào điếu thuốc đang ngậm trong miệng.

“Cũng vì trước đây Tiểu Dịch luôn ở nước ngoài, năm nay chắc chắn nó sẽ về nước.” Chú Tiền chạm vào ipad, giải thích thêm, ” đã bán bản quyền truyền hình, dựa theo tính cách của Tiểu Dịch, nó chắc chắn sẽ về nước tự xử lý các thay đổi trong kịch bản truyền hình, Hạ Thanh đã tính đến điểm này, cho nên hắn muốn nhân cơ hội này, phá hủy hết tất cả những kỷ niệm tốt đẹp của Tiểu Khoa trong lòng Tiểu Dịch.”

Cơ hội tốt… Lưu Khoa nhịn không được quay đầu nhìn Đổng Dịch.

Đổng Dịch bị cậu nhìn căng thẳng cả người, bước đến bên cạnh cậu, vươn cánh tay muốn vòng qua ôm eo cậu, thấp giọng nói, “Tiểu Khoa, đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”

…Đồ ngốc, mấy câu an ủi khô khan này thật không giống Hòa Tam Thập, người có thể biến chữ thành hoa kia. Lưu Khoa thu hồi tầm mắt, chủ động nhích lại gần hắn một chút.

Cơ thể Đổng Dịch cứng đờ, trong lòng như có pháo hoa đang nổ tung. Tình huống gì thế này? Tiểu Khoa chủ động nhích lại gần mình sao? Đúng không? Là sự thật phải không? Tại sao? Mình mới làm gì cho em ấy vui sao? Mình đã làm cái gì nhỉ?

Hoàn Thụy thấy một màn như vậy, nhịn không được liếc mắt xem thường.

“Mười năm trước rõ ràng Hạ Thanh có thể truyền những tin đồn ra ngoài, nhưng hắn đã không làm vậy, hắn chỉ cố ý diễn cho Tiểu Khoa xem, mọi người có biết tại sao không?” Chú Tiền tháo kính lão xuống, cắt ngang vở kịch tình cảm hai người đang diễn, kéo đề tài trở về.

Hoàn Thụy lành lạnh trả lời, “Còn có thể vì cái gì, hắn muốn bảo vệ Đổng Dịch, đại khái là luyến tiếc người trong lòng bị một ‘vết nhơ’ là Tiểu Khoa.”

Lưu Khoa vèo một cái rụt về.

Cánh tay Đổng Dịch đang giơ ra cứng đờ, phóng sát khí về phía Hoàn Thụy.

“Không phải, là hắn không muốn chuyện tình của Tiểu Dịch và Tiểu Khoa kết thúc oanh oanh liệt liệt, một câu chuyện tình kết thúc như vậy sẽ làm người ta khắc cốt ghi tâm, mà bình thản kết thúc thì người ta sẽ dễ dàng quên đi.” Chú Tiền lắc đầu phủ nhận câu trả lời của Hoàn Thụy.

Lưu Khoa sửng sốt.

“Nếu năm đó sau khi Tiểu Dịch về nước, phát hiện Tiểu Khoa bị những tin đồn dồn ép đến nỗi phải bỏ học, nó chắc chắn sẽ phát điên đi tìm Tiểu Khoa, sẽ áy náy hổ thẹn, sẽ càng yêu sâu sắc hơn. Nhưng nếu Tiểu Dịch trở về, phát hiện Tiểu Khoa vì hư hỏng mà bị đuổi học, còn không để lại tin nhắn gì cho người yêu là nó mà bỏ đi mất, vậy chắc chắn nó sẽ đau khổ, nhưng càng có khả năng nó sẽ dần dần quên đi mối tình đầu kết thúc một cách nhạt nhòa này.”

“Cháu sẽ không như vậy.” Đổng Dịch bị giả thuyết của chú Tiền làm đen mặt, trong lòng vô cùng uất ức, “Cháu chưa bao giờ quên Tiểu Khoa.”

“Đó là vì cháu nghĩ Tiểu Khoa đã chết rồi.” Chú Tiền không nhìn vẻ mặt bất mãn của hắn, dùng lý trí nói ra hiện thức tàn khốc, “Đây là điều duy nhất Hạ Thanh tính sai, so với chia tay trong đau khổ, bị cái chết chia cắt càng làm người ta nhớ mãi không quên. Hơn nữa hắn càng không ngờ đến, sau việc đó Tiểu Dịch lại bỏ đi nước ngoài du học, còn dứt khoát cắt đứt liên lạc với các bạn học.”

Hoàn Thụy cười lạnh, “Tình ngàn tính vạn cũng không đạt được cái gì, đáng đời.”

Đổng Dịch cảm thấy trên người như có dao, có chút uất ức.

“Hiện tại, rốt cuộc Tiểu Dịch về nước.” Chú Tiền dựa vào sô pha, bỏ đi nét mặt hiền lành, trở nên lạnh lùng uy nghiêm, “Tiểu Khoa thích sách của Tiểu Dịch, điểm này chắc Hạ Thanh cũng không ngờ. Nếu chú là Hạ Thanh, sợ hai người gặp lại, mà chú không có cách nào ngăn cản được, chú còn thích Tiểu Dịch, ghen tỵ Tiểu Khoa, vậy chú sẽ làm gì?”

“Nói ra lịch sử đen tối của Tiểu Khoa cho mọi người biết, để Đổng Dịch biết được mối tình đầu năm đó là một tên tồi tệ, sau đó hoàn toàn đẩy Tiểu Khoa vào vũng bùn, không bao giờ có cơ hội xuất hiện trước mặt đại gia Đổng Dịch nữa.” Hoàn Thụy nói tiếp, ánh mắt nhìn Đổng Dịch rất không vui, “Cậu quả nhiên là kẻ gây họa, có phải kiếp trước Tiểu Khoa đã đào mộ tổ tiên nhà cậu không?”

Đổng Dịch dùng ánh mắt so với hắn còn khó xem hơn nhìn lại, sau đó khẩn trương quan sát vẻ mặt Lưu Khoa, sợ cậu vì Hạ Thanh mà giận chó mắng mèo ghét bỏ hắn.

Lưu Khoa hoàn toàn không nhìn hắn, trong đầu toàn là những câu nói của chú Tiền, nhịn không được hỏi lại, “Vậy việc hắn sửa mặt giống cháu…”

“Đổng Dịch thích cháu, vậy nó sẽ không thích một người giống cháu, nhưng người còn đẹp hơn cháu thì sao?”

“Anh sẽ không!” Đổng Dịch thấy Lưu Khoa không để ý tới hắn, trên trán đổ mồ hôi hột, giơ tay nắm tay cậu, thấp giọng nói, “Những gì chú Tiền nói chỉ là giả thuyết thôi, Tiểu Khoa, anh thích con người em, không phải chỉ gương mặt của em.”

Hoàn Thụy nhịn không được xen mồm, “Vậy cậu thử tưởng tượng một chút, linh hồn Tiểu Khoa không đổi nhưng cơ thể biến thành dáng vẻ Hạ Thanh trước kia, thế nào?”

Mặt Đổng Dịch xoạt một cái cứng ngắt, lông mày nhăn lại, hơi buồn nôn. Hiện tại chỉ cần hắn nghĩ đến Hạ Thanh là tâm lý cảm thấy buồn nôn, lời này của Hoàn Thụy thật sự rất độc.

Hoàn Thụy thấy thế tâm tình rốt cục vui sướng, giơ tay lấy điếu thuốc xuống, hướng Lưu Khoa xòe tay, “Tiểu Khoa, cậu xem, quả nhiên hắn chỉ thích vẻ ngoài của cậu.”

Lưu Khoa rút tay về lần nữa.

Đổng Dịch thật sự muốn giết người.

“Tiểu Khoa đã nói chính xác, bước tiếp theo Hạ Thanh sẽ nói ra những chuyện trước đây của Tiểu Khoa cho công chúng biết.” Suy nghĩ của chú Tiền luôn tập trung vào chính sự, trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp, “Việc hai đứa gặp nhau trong buổi ký tặng sách, Hạ Thanh chắc chắn không biết, cũng không ngờ Tiểu Dịch sẽ giao việc bản quyền phim cho Liễu Kim làm, bản thân không xử lý…Tiểu Dịch, bảo Liễu Kim đi điều tra bên nhà đầu tư, có thể Hạ Thanh sẽ có mặt trong đoàn làm phim.”

Mặt Đổng Dịch càng đen hơn, “Hắn muốn nhúng tay vào tác phẩm của cháu sao?”

“Hắn đang tìm cơ hội hoàn hảo nhất xuất hiện trước mặt cháu.” Chú Tiền hết sức bất mãn chỉ số IQ – EQ đột nhiên giảm mạnh của hắn, ghét bỏ nói, “Dùng đầu óc của cháu chút đi, đừng có suốt ngày làm chuyện ngu ngốc nữa. Hơn nữa, lần này hắn muốn làm lớn chuyện, cần có lý do để làm lộ ra chuyện trước kia của Tiểu Khoa, cho nên ảnh cho chó ăn mới sau một đêm mà trở nên hot như vậy. Đi điều tra đi, muốn đứng đầu trên weibo cũng không phải dễ, chắc chắn hắn đã bỏ tiền mua thủy quân.”

Hoàn Thụy nghe vậy gật đầu đồng ý, nhắn tin cho lão Từ, thuận miệng hỏi, “Chú Tiền nói rất có lý, nhưng mà Tiểu Khoa, sao đột nhiên cậu lại muốn mở phát sóng trực tiếp lộ mặt vậy? Lúc đó anh còn tưởng cậu bị ai hack mất kênh trực tiếp.”

*Hoàn Thụy hỏi là lúc Lưu Khoa phát sóng nấu ăn.

Lưu Khoa nghe vậy liếc nhanh Đổng Dịch, cúi đầu.

Đổng Dịch thấy tầm mắt cậu, nhớ đến lần cậu đột ngột thay đổi hình tượng, rồi mời hắn dùng cơm, trong lòng vui vẻ, nhịn không được vươn tay ôm cậu, “Tiểu Khoa, em có dáng vẻ gì anh cũng thích hết.”

Lỗ tai Lưu Khoa đỏ bừng, cậu né tránh tay hắn, đứng dậy chạy đến ngồi cạnh chú Tiền.

Hoàn Thụy cầm cái gối ôm ném Đổng Dịch, “Thì ra là do cậu, quả nhiên là tên gây họa.”

Muốn ôm không được còn bị đập, Đổng Dịch bắt đầu xắn tay áo muốn đánh nhau.

Chú Tiền thấy bọn họ ngày càng nháo ồn ào, nhịn không được nói lớn tiếng, “Sao tụi bây không lo lắng gì vậy hả! Tên Hạ Thanh kia sẽ nói ra hết chuyện cũ của Tiểu Khoa trên mạng, còn không mau đi tìm người đè các tin tức có khả năng liên quan xuống!”

“Sẽ không có *bạo liêu.” Đổng Dịch đứng dậy, ra hiệu cho Hoàn Thụy ra ban công, “Bàn chút chuyện?”

*  Bạo liêu là một hành động tố giác hành vi phạm tội của người nào đó, khác với chính thức tố giác, cũng không có giá trị về mặt pháp luật. Bề ngoài bạo liêu là tố giác tệ nạn, nhưng thật tế là đấu đá trong giới chính trị hoặc là lũng đoạn giới truyền thông hay một hiện tượng xã hội nào đó.

Hoàn Thụy cũng đứng dậy, ném điện thoại lên sô pha đứng vặn mình hoạt động tay chân, nhìn Lưu Khoa nói, “Yên tâm đi, cậu là người của Hoàn Kỳ, bảo vệ chuyện riêng tư của cậu là nghĩa vụ của Hoàn Kỳ, cậu không muốn người khác biết, ai cũng đừng hòng nói ra.” Nói xong nhìn Đổng Dịch khiêu khích, xoay người đi ra ban công.

Đổng Dịch bước nhanh đuổi theo, lúc đi ngang qua Lưu Khoa tranh thủ giơ tay vò đầu cậu một cái.

“Này!” Lưu Khoa đang lo lắng chuyện riêng sắp bị lộ trên mạng, bị bọn họ nháo ồn ào hoàn toàn biến mất, nhịn không được cũng xắn tay áo muốn đánh nhau với bọn họ.

Chú Tiền vội kéo cậu lại, rống vế phía Đổng Dịch, “Thằng nhóc thối! Đánh thua khỏi ăn cơm!”