Sáng sớm hôm sau, Hà Nhược Liên trở về nhà như bình thường.

Mặc dù trong lòng như đã chết, nhưng cô vẫn cố ngụy tạo nụ cười và thần sắc tự nhiên cho bà Hà yên tâm.

- Mẹ, con mới về, mẹ chưa đến Chung gia sao?

Vừa mở cửa vào trong, đã thấy bà Hà nghiêm nghị ngồi ở sofa, trạng trái như đang đợi chờ cô về.

Thật ra, đêm hôm qua cô đã gọi điện cho Chung Gia Uyển nhờ giúp và dặn dò kỹ lưỡng, hy vọng bà sẽ không phát hiện rằng cô nói dối, nếu không cô chẳng biết giải thích thế nào.

- Nhược Liên, con là con gái, sau này không được qua đêm nhà của người khác, mọi người sẽ đánh giá về mình.

- Dạ, con biết rồi, cũng do Gia Uyển không cho con về.

Hà Nhược Liên đi đến sofa ngồi xuống cạnh bà Hà, hiện tại cô chỉ còn mẹ là người thân duy nhất, động lực để cô tiếp tục phấn đấu và gắng gượng chống chọi với mọi điều khắc nghiệt, nếu không cô đã giũ bỏ tất cả chọn chốn bình yên nương nhờ.

Từ khi chính thức được nhận việc tại tập đoàn Chung Thị, cô đã bảo bà ấy nghỉ việc, tiền lương đủ để trang trải cuộc sống không muốn cho mẹ mình cực khổ và mệt nhọc.

Nhưng bà Hà không chịu, bảo rằng khi nào cô kết hôn và sinh con thì bà sẽ ở chăm cháu và phụ giúp, còn hiện tại vẫn muốn đi làm vừa đỡ buồn và vừa kiếm thêm thu nhập.

Lúc này, bà nắm lấy đôi tay đang lạnh lẽo của cô ủ ấm vào lòng bàn tay của mình, lên tiếng:

- Nhược Liên, con cũng 24 tuổi rồi, nên nghĩ đến chuyện kết hôn.

Nhắc đến chuyện lập gia đình, hốc mắt của Hà Nhược Liên đỏ au, trong đầu lập tức xuất hiện hình bóng của Dịch Kính Nam, những điều xảy ra đêm qua không phai mờ trong tâm trí của cô dù chỉ một nét.

Thấy cô im lặng, bà Hà lại nói:

- Mẹ thấy Chung thiếu gia hình như có tình ý với con, cậu ấy cũng là một chàng trai tốt và đàng hoàng.

Bà Hà không muốn ép buộc Nhược Liên, càng không bất chấp đẩy con gái của mình vào làm dâu Chung Gia, mọi việc đều do bà Chung gợi ý.

Hơn ba năm về trước bà ấy đã từng ngỏ lời một lần, muốn hỏi cưới cô cho Chung Đức Vĩnh.

Mấy hôm nay, bà ấy tiếp tục nhắc đến, nếu được sẽ kết hôn luôn trong năm nay vì cả hai thực sự trưởng thành và có công việc ổn định.

Ai chẳng muốn gả con gái của mình vào gia đình giàu sang, quyền quý để nương nhờ tấm thân sau này.

Lại thêm nhiều năm làm việc nơi đó, bà quan sát nhận thấy ông bà Chung và Chung Đức Vĩnh thực sự tử tế, không phân biệt giai cấp và môn đăng hộ đối.

- Mẹ à, con chưa muốn kết hôn và với Chung tổng thì càng không thể.

Sao có thể được khi Dịch Kính Nam và Chung Đức Vĩnh là bạn bè thân thiết nhiều năm, hai năm qua vốn dĩ nhận biết anh có tình cảm đặc biệt với mình, Chung Gia Uyển liên tục đẩy thuyền cho cả hai cập bến nhưng cô luôn tránh né.

- Sao lại không, Nhược Liên?

Hà Nhược Liên cố tình lãng tránh ánh mắt đang thăm dò của bà, trả lời:

- Con không có tình cảm.

- Từ từ tìm hiểu, mẹ nghĩ sẽ có tình cảm nhanh thôi.

Chưa cho đối phương cơ hội yêu đương, sao lại vội vàng bảo rằng không có tình cảm được.

- Không thể đâu mẹ.

Hà Nhược Liên lắc đầu, trong lòng ngập tràn chua cay.

Chưa thể quên được người cũ thì làm sao có thể tiếp nhận tình cảm của người mới, trái tim chứa đầy hình bóng của Dịch Kính Nam thì đâu có vị trí cho người khác chen vào.

Vậy mà hắn không hiểu, gán ghép những điều cô chưa từng nghĩ qua.

Đến hiện tại, cô chẳng hiểu lý do tại sao hắn cho rằng cô và anh đang yêu nhau, không lẽ hắn nghĩ cô đến Chung Thị làm việc là để quyến rũ anh ấy?

Dù sau này cô có mở lòng yêu đương, người đó cũng chẳng thể là Chung Đức Vĩnh!

Tám giờ sáng, giống như mọi ngày trong tuần, Chung Gia Uyển đậu xe bên dưới chung cư của Hà Nhược Liên đang sinh sống, đợi chờ cô xuống để cùng nhau đến tập đoàn Chung Thị.

Lúc này, cô chậm rãi bước tới do toàn thân đang đau nhức và ê ẩm.

Mở cánh cửa xe ngồi vào bên trong, thắt dây an toàn và sau đó nằm dựa về sau thành ghế.

Ánh mắt đờ đẫn vô hồn, thần sắc trông mệt mỏi vô cùng.

- Cậu bị sao vậy? Tối qua đi đâu không về?

-...

Hà Nhược Liên trả lời bằng những giọt nước khẽ rơi, Chung Gia Uyển tức giận đập tay vào vô lăng, nâng giọng:

- Cậu quên anh ta đi, yêu đương gì tầm này nữa.

Đêm qua đã thấy nghi ngờ, Nhược Liên bỏ đi khoảng 15 phút thì hắn cũng rời khỏi bữa tiệc, bảo rằng có công việc đột xuất.

- Nếu mình làm được, mình đã không đau khổ thế này.

Tình yêu đầu đời của người con gái, muốn quên dễ dàng đến vậy sao?

Hà Nhược Liên dùng tay lau sạch nước mắt dính trên khuôn mặt, nhìn qua Gia Uyển lên tiếng:

- Đi làm thôi, chuyện gì rồi cũng sẽ có ngày kết thúc.

- Cậu đã nói lý do tại sao năm đó cắt đứt liên lạc với anh ta chưa?

Hà Nhược Liên lắc đầu trả lời, cô ấy lại nói:

- Tại sao không nói? Cậu ngốc vừa vừa phải phải thôi Nhược Liên, nghĩ cho người khác rồi ôm thiệt thòi và tổn thương về cho mình.

Phải cho anh ta biết lòng dạ của mẹ anh ta nham hiểm thế nào, phu nhân thanh cao mà tâm địa độc ác, lén lút chia rẻ tình yêu của người khác và còn dám hăm dọa cậu không được nói ra nữa chứ.

- ...

- Thôi bỏ đi, nói ra biết đâu anh ta lại nghĩ cậu bịa chuyện bêu xấu và đổ thừa cho mẹ anh ta.

Loại người không biết suy nghĩ nói gì cũng vô ích, lúc bị tai nạn chắc rớt não luôn rồi..