Hà Nhược Liên nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, đứng bên ngoài phòng cấp cứu, Dịch Kính Nam lo lắng đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại trước cửa, đến dì Hoa bên cạnh cũng chẳng kém phần.

Lúc này, bà Hà cùng với dì Lan gấp gáp chạy tới.

Khi nãy, họ đang nấu ăn để chờ đợi cô về, nào ngờ hắn gọi đến bảo đang đưa cô vào bệnh viện.

Mặc dù lo cho vợ, nhưng hắn vẫn nhớ đến mẹ, cầm điện thoại bấm gọi cho ông Dịch.

- Ba về chưa, mẹ sao rồi?

- [ Ba đang đưa mẹ con vào bệnh viện kiểm tra, nhưng không quá nghiêm trọng.

Nhược Liên thế nào? ]

- Bác sĩ vẫn chưa ra, khi nào có kết quả con sẽ gọi cho ba.

- [ Ừm.

]

Dịch Kính Nam bấm tắt cuộc gọi, xoay sang nhìn mẹ và dì của vợ đi đến, bà Hà quýnh quáng lập tức hỏi:

- Nhược Liên bị làm sao?

Sau khi từ Dịch Gia trở về, bà Hà luôn trong trạng thái âu lo.

Cả đêm qua dường như không ngủ, trông chờ đến sáng để gọi cô trở về hỏi rõ vấn đề.

Bà bị khinh miệt, coi thường bao nhiêu cũng được, chỉ sợ con gái bị người ta gây khó dễ và bắt nạt, ức hiếp.

- Cô ấy bị ngã nên đau bụng và ra máu.

- Sao lại thế?

Bà Hà yếu ớt ngồi quỵ xuống ghế, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào cánh cửa.

Lúc này, dì Hoa ngồi bên cạnh lên tiếng:

- Hình như thiếu phu nhân có thai, tôi thấy ra máu nơi đó.

Với một người phụ nữ trung niên, có gia đình và sinh con, nhìn thấy tình trạng của Hà Nhược Liên nên có nhiều phần nghi ngờ cô đang mang thai.

- Có thai?

Tâm lý của Dịch Kính Nam lần nữa kính động, vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó nụ cười trên môi đã tắt ngụm và đôi tay trở nên run rẩy, đầu óc quay cuồng bấn loạn, lo lắng cho Hà Nhược Liên vô cùng.

- Nếu con bé thực sự có thai thì đau bụng và ra máu rất nguy hiểm.

Nhược Liên cũng thật là, sao lại bất cẩn đến như thế.

Dì Lan lo lắng trách móc, trong nhất thời Dịch Kính Nam và dì Hoa không biết nói sao về lý do cô bị té ngã.

Đó là một câu chuyện vẫn chưa được rõ ràng, cần phải xác minh kỹ lưỡng là do tai nạn hay một sự cố tình.

Nhưng trong lòng hắn dám chắc chắn, cô không bao giờ cố ý xô đẩy bà Dịch.

Thêm một giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng được mở.

Nữ bác sĩ bước ra, cởi bỏ lớp khẩu trang trên mặt, lập tức mỉm cười nhìn hắn.

- Vợ tôi thế nào?

Lồ ng ngực phập phồng lên xuống, sắc mặt căng thẳng, khi thấy cánh cửa di chuyển Dịch Kính Nam đã chạy đến nhìn ngó vào bên trong tìm kiếm Hà Nhược Liên.

- Cô Dịch hiện tại đã không sao, nhưng trong ba tháng đầu hạn chế hoạt động mạnh.

Hắn vẫn chưa hiểu, hỏi lại:

- Cô ấy bị sao?

- Cô Dịch mang thai được bốn tuần, mẹ và bé đều đã bình an nên cậu Dịch đừng quá lo lắng.

Bà Hà, dì Lan và dì Hoa đều thở phào vui mừng và cảm thấy nhẹ nhõm ở lồ ng ngực.

Chỉ riêng Dịch Kính Nam cứ đứng trơ ra đó, phải mất gần cả phút hắn mới có phản ứng.

Hắn xúc động ôm mặt gục xuống, sau đó hớn hở nói lên:

- Vợ ơi, em giỏi quá.

Nghe vậy, vị bác sĩ ấy cười trêu, lên tiếng:

- Phải là cậu giỏi chứ.

Da mặt của Dịch Kính Nam rất dày, bao nhiêu đó không đủ tác động để hắn phải ngại ngùng mà trong lòng còn thấy bác sĩ nói đúng.

Bởi vậy trước đây do hắn không thả thôi, thả thì nhanh chóng dính bầu.

Lúc này, Hà Nhược Liên nằm trên giường bệnh và được hai y tá cẩn thận đẩy ra.

Nhìn thấy cô, hắn lập tức tiến đến, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô đưa lên miệng hôn hít và áp vào bên mặt của hắn, vui vẻ thông báo:

- Nhược Liên, chúng ta làm ba mẹ rồi, cục cưng trong bụng của em đã được bốn tuần.

Hà Nhược Liên nhạt nhòa gật đầu với hắn, vốn dĩ đã biết và một phần do còn đang lo lắng vấn đề khi nãy, lo sợ hắn không tin tưởng vào mình và cho rằng cô cố tình đẩy ngã bà Dịch để báo thù.

Sau đó, cô được chuyển lên phòng bệnh VIP.

Cô không nói năng một lời, xoay mặt vào trong bức tường trầm tư một mình.

- Em sao vậy?

Trong phòng chỉ còn hai vợ chồng, bà Hà ra ngoài mua cháo và dì Lan về nhà lấy quần áo mang vào cho bà ấy để ở lại bệnh viện chăm cô.

- Thực sự em không cố tình đẩy mẹ, anh có tin em không?

Dịch Kính Nam ngồi xuống giường bệnh cạnh cô, xoa xoa khuôn mặt đang rất xanh xao và nhợt nhạt, nghiêm túc trả lời:

- Anh tin, luôn luôn tin em!

- Mẹ sao rồi anh?

- Ba đang đưa mẹ kiểm tra tổng quát, khi nào xong sẽ đến thăm em.

Hà Nhược Liên buồn buồn gật đầu, đôi mắt đã đong đầy giọt nước.

Thấy vậy, Dịch Kính Nam cúi xuống, hôn lên trán của cô một cái trấn an, ân cần nhắc nhở:

- Em đừng lo nghĩ đến nữa, sức khỏe của hai mẹ con đang rất yếu.

Vừa nói dứt câu đã truyền tới âm thanh gõ cửa và ông bà Dịch đi vào.

Sắc mặt của bà ta vô cùng khó chịu và ánh mắt căm ghét tột đỉnh, đinh ninh trong bụng là Hà Nhược Liên cố tình đẩy mình và sơ ý bị ngã như những lời Diệp Mộc Vân đã nói.

Ông Dịch quan tâm hỏi:

- Nhược Liên thế nào rồi con?

- Ba mẹ! Dạ con không sao ạ.

- Nằm trên người của tôi thì có sao, người có sao là tôi đây này.

Ông Dịch nghiêm khắc nhìn qua bà Dịch, bà ta không sợ sệt trừng lại và trùng hợp bà Hà mở cửa bước vào, trên tay đang cầm tô cháo cho cô.

- Anh chị sui đến thăm Nhược Liên sao? Thật may con bé không sao.

Bà Hà vẫn chưa hay biết, vô tư cất lời.

May mắn cả Hà Nhược Liên và bà Dịch đều không sao, bà ta chỉ bị bông gân ở cổ tay và trên người có vài vết bầm.

Bà ta cười nhạt, thẳng thừng lên tiếng:

- Tôi nghĩ chị nên đem con gái của mình về dạy dỗ lại, chứ không sau này tiếp tục ám sát mẹ chồng.