Đột nhiên có tiếng hắng giọng vang lên, thu hút sự chú ý của bốn người.

Bà Dịch xuất hiện với sắc mặt nghiêm khắc đầy quyền lực, lên tiếng hỏi:

- Kính Nam, con vào đây làm gì?

Hà Nhược Liên bất giác nhìn lên Dịch Kính Nam, phủi bỏ bàn tay của hắn ở chiếc eo của mình và nhích cả người ra xa, cúi đầu chào hỏi:

- Mẹ!

- Con vào bảo Nhược Liên pha cafe.

- Ừm.

- Sẵn thì pha ly hai trà hoa cúc đem ra cho Mộc Vân và bà nội của con bé.

Không khí càng lúc càng căng thẳng và ngột ngạt, mặt của Dịch Kính Nam hầm hầm giận dữ nhìn bà ta, sau đó mấy giây đưa tay túm lấy cổ tay của Hà Nhược Liên dứt khoát kéo đi ra khỏi phòng bếp.

- Anh Nam.

- Kính Nam, đứng lại.

Bà ta gằn giọng khiến hắn thực sự dừng bước, tiếp tục lên tiếng:

- Con thái độ như vậy là sao? Mẹ nhờ vả vợ con một chút cũng không được, hay con muốn mẹ phải cung phụng, bưng trà rót nước cho Nhược Liên thì mới vừa lòng.

- Con không muốn đôi co với mẹ, nhưng Nhược Liên về đây làm dâu, làm vợ, không phải làm giúp việc mà bắt buộc vào bếp hay phải pha trà mời khách.

Dứt câu, Dịch Kính Nam kéo Hà Nhược Liên ra ngoài.

Lúc này, ở phòng khách có bà nội Diệp và Diệp Mộc Vân, đang trò truyện cùng với bà nội Dịch.

Hai vợ chồng bước ra, bà nội Dịch mỉm cười, ngoắt tay bảo Nhược Liên đi lại.

Cô ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu bước đến và ngồi xuống cạnh bà.

- Tôi thì đang mong có cháu chắt.

- À...

Bà nội Diệp cười sượng, nhìn qua Hà Nhược Liên, có vẻ cũng không thích lắm.

Ring ring.

Điện thoại trong túi của Dịch Kính Nam reo lên, hắn lấy ra xem và sau đó ra ngoài nghe máy.

Khi ấy, Diệp Mộc Vân nhếch môi cười tủm và nhướn mày kiêu ngạo thách thức với cô, ăn không được phá cho hôi, cô ta õng ẹo bước theo phía sau của hắn.

Dĩ nhiên Hà Nhược Liên biết cô ta đi đâu, nhưng niềm tin cô dành cho Dịch Kính Nam rất lớn, bao nhiêu đó không đủ xáo trộn tâm lý hay vơi bớt tin tưởng.

Quả nhiên, sau khi nghe điện thoại xong, hắn và cô ta trao đổi vài câu, xong rồi đi vào trong nhà.

Bà nội Diệp và Diệp Mộc Vân ở lại ăn sáng sau đó mới về, suốt cả buổi, Dịch Kính Nam không nói một lời, sắc mắt trầm tư bất thường.

Trong phòng riêng, hắn đang đứng trước gương cài nút áo sơ mi, Hà Nhược Liên thì đang mở tủ lấy áo vest cho hắn.

- Khi nào anh về?

- Buổi trưa.

Em muốn về mẹ không, anh đưa em qua đó.

- Thôi, mẹ cũng không có ở nhà.

Xảy ra chuyện nghiêm trọng lắm sao anh?

Quần áo chỉnh tề thẳng thớm, Dịch Kính Nam cầm lấy chiếc áo vest mặc vào, nhìn cô trả lời:

- Trình Hách chưa nói, nhưng anh nghĩ đã có kết quả điều tra.

- Vâng, có chuyện gì gọi về cho em.

- Ừm.

...ΩΩΩΩΩΩ...!

Mặc dù Dịch Kính *** *** dặn ở trong phòng và hạn chế tiếp xúc với bà Dịch, nhưng người một nhà, việc tránh mặt nhau chỉ được nhất thời chứ không thể cả đời.

Thế nên, sau khi hắn đi công việc thì Hà Nhược Liên xuống nhà.

Thấy bà ta ngồi ở sofa đọc báo, cô liền nhanh trí bỏ đi vào bếp.

- Thiếu phu nhân, cô biết nấu ăn không?

- Bác gọi con là Nhược Liên được rồi ạ.

Dạ con biết nấu ăn, nhưng chỉ được vài món thôi, cũng không ngon lắm.

Hai người làm bếp gần bằng tuổi bà Hà, việc xưng hô theo giai cấp cô thấy không quen.

Thế nhưng, họ không dám xưng hô như vậy, cung kính đáp:

- Biết nấu đã quá giỏi rồi, tụi trẻ bây giờ đâu thích nấu ăn.

- Dạ, do mẹ con nấu ăn ngon, nên có dạy ạ.

Hà Nhược Liên vừa rửa rau, vừa vui vẻ đáp lại, chẳng ngại ngần chia sẻ chuyện gia đình với hai người họ.

Thấy thế, họ tò mò hỏi thêm:

- Thiếu phu nhân và thiếu gia sao lại gặp nhau, hình như lúc đó cô đang là sinh viên?

Hà Nhược Liên mỉm cười bất lực, đáp lại:

- Đừng gọi con là thiếu phu nhân.

Sau đó, tiếp tục nói:

- Do hoàn cảnh kinh tế gia đình của con khó khăn, nên con làm thêm ở nhà hàng và tình cờ gặp anh ấy ạ.

Không khí phòng bếp đang vui thì lúc này bà Dịch từ bên ngoài đi vào, hai người im bật cúi xuống chuẩn bị bữa trưa, làm chuyện của mình.

Hà Nhược Liên cũng vậy, lặng thinh cặm cụi rửa rau.

- Lên phòng nghỉ ngơi đi, nếu không khi Kính Nam trở về, lại nghĩ tôi bắt cô xuống đây.

- Không có đâu mẹ, chuyện lúc sáng, con xin lỗi ạ.

Bà ta cười khinh, thái độ không thích ra mặt, lạnh giọng lên tiếng:

- Tôi không dám nhận lời xin lỗi, nhà này bây giờ toàn đứng về phía cô.

Chỉ cần cô buồn là tôi bị xỉa xói, trách móc đủ điều.

Việc sang nhà bàn chuyện hôn sự, lo liệu và tham gia lễ đính hôn, hôn lễ đều xuất phát từ tình thương con trai, sợ Dịch Kính Nam sẽ buồn và tổn thương khi cột mốc quan trọng của cuộc đời lại không có hình bóng của mẹ, chứ không phải trong lòng đã chấp nhận Hà Nhược Liên.

Người làm lén lút quan sát, trong lòng thấy thương cho cô.

Nhược Liên cúi mặt, hốc mắt đỏ dần, không dám tiếp tục trả lời mẹ chồng.

Nhưng bà ta vẫn chưa muốn bỏ qua, lên tiếng nói tiếp:

- Kính Nam là người thừa kế Dịch Gia, việc dọn ra sống riêng là điều không thể và tôi cũng không cho phép.

- Dạ.

- Miệng lưỡi trước kia đâu phải thế này, tôi nói một câu thì cô trả treo một câu, còn dám hăm dọa, bây giờ giả vờ hiền lành để cho ai xem?

Hà Nhược Liên uất ức tủi thân, cảm thấy mình chẳng làm điều gì sai trái để nhận lại những câu nói này.

Cuối cùng, cô lựa chọn sự im lặng để mọi chuyện không đi quá xa vào những ngày đầu chung sống, chịu ủy khuất để đổi lấy sự bình yên cho gia đình, và Dịch Kính Nam chẳng phải khó xử khi đứng giữa cô và mẹ.