Một tuần sau.

Hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật trở về, sau bữa tiệc hôm đó bạn bè của cả hai trở về thành phố Z, riêng Dịch Kính Nam và Hà Nhược Liên ở lại tận hưởng thêm một tuần bên đó.

Cả hai lên xe trở về Dịch Gia, quà cáp đầy đủ để tặng mọi người.

Đến nơi, cả hai xuống xe, tài xế và Dịch Kính Nam đem bốn chiếc vali ra ngoài, kéo vào bên trong.

Bên trong phòng khách, chỉ có ông bà nội Dịch và ông Dịch.

Nhìn thấy cả hai trở về, họ vui vẻ mỉm cười.

- Ông, bà, ba, cháu mới về ạ.

Hà Nhược Liên cúi đầu chào tất cả, Dịch Kính Nam bên cạnh cũng vậy.

Bà nội Dịch gật đầu hài lòng, ngoắt tay bảo cô đến ngồi cạnh bà, lên tiếng:

- Đi hưởng tuần trăng mật có vui không?

- Dạ vui, cháu có mua quà tặng cho ông bà và ba mẹ nữa ạ.

Ngồi nói chuyện thêm một lát và tặng quà xong xuôi, Dịch Kính Nam và Hà Nhược Liên lên phòng.

Lúc này, cô lấy món quà mình mua do dự muốn sang phòng tặng cho bà Dịch, nhưng lại e ngại không dám.

Hắn từ phòng tắm trở ra, chỉ mặc chiếc quần thể thao, thân trên để trần, đang cầm khăn bông lau tóc.

- Em vào thay đồ cho thoải mái, nghỉ ngơi một chút rồi anh đưa em về nhà thăm mẹ.

- Anh Nam, anh sang tặng cho mẹ đi.

Hà Nhược Liên đưa món quà trên tay về phía của Dịch Kính Nam, hắn cau mày nhìn xuống, ánh mắt chững lại mấy giây, sau đó nói:

- Để đó đi, không cần gấp.

Thấy cô im lặng, sắc mặt buồn buồn, hắn nói thêm:

- Em vào thay đồ, anh sấy tóc xong rồi chúng ta tìm mẹ.

- Vâng.

Hà Nhược Liên nghe lời đặt chiếc hộp quà xuống bàn, mở cửa tủ lấy quần áo và đi vào phòng tắm.

Nửa giờ đồng hồ sau, hai vợ chồng xuống tầng một, đứng trước cửa phòng ngủ của ông bà Dịch mà Hà Nhược Liên run rẩy hai tay, khuôn mặt nhăn nhó nhìn lên Dịch Kính Nam nói:

- Anh vào một mình đi.

- Không sao đâu.

- Hai đứa đứng đây làm gì vậy?

Trùng hợp, ông Dịch lên phòng, đứng ở cầu thang nhìn cả hai đang đẩy qua đẩy lại chiếc hộp quà trên tay.

- Cô ấy mua quà tặng cho mẹ, nhưng không dám vào.

Ông Dịch khẽ cười, bước đến gần cả hai, sau đó đưa tay mở cánh cửa phòng.

Bên trong, bà Dịch đang ngồi dưới mép giường gấp quần áo để cho vào tủ.

Nghe tiếng mở cửa, bà ta bất giác nhìn lên.

Lúc này, không những ông Dịch bước vào, phía sau còn có Dịch Kính Nam và Hà Nhược Liên.

Chấp nhận hay không thì cô cũng đã bước vào Dịch Gia làm dâu, dĩ nhiên trong ngày trọng đại của con trai làm sao thiếu vắng, chỉ là thái độ không mấy vui vẻ.

- Mẹ, tụi con vừa về ạ...!a...con có mua quà tặng mẹ.

Hà Nhược Liên ngập ngừng run sợ, kính trọng mẹ chồng, đưa món quà cho bà ta bằng hai tay.

Thế nhưng, bà ta vẫn làm mặt lạnh, lên tiếng:

- Để ở đó đi.

- Dạ vâng.

Hà Nhược Liên buồn bã ủ rũ đặt xuống, đột nhiên cánh tay của cô bị người phía sau nắm chặt và kéo đi xồng xộc rời khỏi căn phòng.

- Anh Nam.

- Về phòng.

Dịch Kính Nam nâng giọng như đang tức giận, dĩ nhiên người hắn khó chịu không phải là cô, mà chính là bà Dịch.

- Em vừa lòng chưa? Mọi thứ đều do em chọn, nên đừng trách con cái bất hiếu.

...ΩΩΩΩΩΩ...

Buổi chiều, Dịch Kính Nam đưa Hà Nhược Liên về thăm bà Hà.

Ba tháng qua có nhiều sự thay đổi, dì của cô lên đây sống cùng hai mẹ con và hiện tại đang làm phụ bếp trong một nhà hàng gần đây.

Bà Hà lúc trước không muốn sang sống cùng cả hai, nay càng cương quyết.

Hai chị em sáng đi làm, tối về hủ hỉ có nhau, nên không thấy buồn bao nhiêu khi cô lấy chồng.

Cả hai ở lại ăn cơm tối, trên bàn ăn, Hà Nhược Liên buồn bã xụ mặt, đến nhai cơm cũng chẳng nhiệt tình.

Dịch Kính Nam biết rõ cô đang buồn phiền chuyện gì, đặt đôi đũa xuống bàn, từ tốn lên tiếng:

- Ngày mai tụi con chuyển ra sống riêng, hay là mẹ và dì sang đó sống cùng để tụi con chăm sóc.

- Ngày mai chuyển ra sống riêng rồi sao? Làm vậy không được, ít nhất cũng phải một tháng.

Dịch Kính Nam và Hà Nhược Liên nhìn nhau, sau đó hắn trả lời:

- Hai hôm nữa tụi con phải đi làm nên hơi gấp.

- Không được, như vậy người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá.

Hai đứa nghe lời mẹ, ở Dịch Gia vài tháng hãy dọn ra ở riêng.

Còn về việc sang sống cùng hai đứa thì mẹ không đồng ý, không cần phải thuyết phục mẹ thêm nữa.

Ông bà Dịch muốn cho con cái có không gian riêng tư, bà sang sống cùng thì chắc chắn bên đó phiền lòng.

Hơn nữa, lòng tự trọng không cho phép.

Bà nghèo, nên cứ sợ người khác nghĩ xấu cho rằng lợi dụng hay ăn bám Dịch Kính Nam, lúc đó người chịu lời ra tiếng vào chính là Hà Nhược Liên.

Ăn tối xong, bà Hà lên tiếng đuổi thẳng hai vợ chồng của con gái trở về Dịch Gia, khi cả hai có ý định ngủ lại.

Hà Nhược Liên mếu máo, vừa bước vừa nói:

- Tự nhiên lấy chồng cái không được ở lại.

- Nhà của con bây giờ là ở Dịch Gia, nhớ lời mẹ dặn, ít nhất phải một tháng mới dọn ra sống riêng.

Nói xong, bà Hà lập tức đóng cửa, không cho Hà Nhược Liên tiếp tục luyến quyến.

Bước lại sofa, bà đưa tay lau nước mắt.

Gả con gái, người đau buồn nhất chính là người mẹ, cũng may lúc này có dì cô bên cạnh nên cũng đỡ phần nào.

- Kính Nam rất thương Nhược Liên, nên chị yên tâm đi.

- Ừm, cũng mừng.