9 giờ sáng, Dịch Kính Nam và Hà Nhược Liên vẫn say sưa giấc ngủ trên giường, dưới tấm chăn là hai thân thể tr@n truồng xoắn xuýt vào nhau, đâu hay biết có một người phụ nữ trung niên đang tồn tại bên trong căn hộ.

Trở lên sớm hơn dự định, bà Hà vẫn chưa hay sự có mặt của hắn, cứ nghĩ cô đi làm nên theo thói quen quét dọn và lau nhà.

Bên ngoài đã xong xuôi, bà Hà tiến vào phòng ngủ của mình, sau đó đến phòng của Hà Nhược Liên.

Cánh cửa được mở ra, bà ấy bất ngờ đến trợn to đôi mắt, ngạc nhiên muốn ngã ngửa về sau, da mặt đang dần nóng bừng và đỏ lên.

Dưới nền, quần áo lớn nhỏ vương vãi khắp nơi.

Trên giường, dù lướt nhanh qua thôi cũng biết cả hai không ai mặc gì và tối qua xảy ra chuyện chi.

Bà Hà nhắm mắt kìm hãm cơn tức, nhẹ nhàng đóng cửa bỏ đi, ra ngoài chờ đợi cả hai thức dậy.

Đâu hay cơn cuồng phong sắp sửa ập đến, cả hai trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào vào buổi sáng, nói lời yêu thương đến khi đói bụng mới chịu xuống giường.

Hơn 10 giờ, Dịch Kính Nam và Hà Nhược Liên nắm tay tung tăng hớn hở ra ngoài, bước vài bước thì đôi môi chu ra va chạm với đôi môi của đối phương, vui vẻ thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt.

Chụt.

Sau đó, đôi chân của cả hai đột nhiên thắng gấp, Nhược Liên sợ sệt vội vàng né sang trốn tránh sau lưng của hắn.

- Bác gái.

Khuôn mặt của Dịch Kính Nam c ăng cứng và xanh lét, gắng gượng nặn ra nụ cười thân thiện chào hỏi.

- Cả hai có biết tính nghiêm trọng của việc này không?

- Bác gái, con không có chạy trốn trách nhiệm của mình.

Bà Hà nghiêm khắc nhìn hắn, sau đó lên tiếng:

- Gia đình của con tôn quý, lỡ như Nhược Liên mang thai thì thế nào, lúc đó không phải con bé sẽ chịu thiệt thòi hay sao?

Lúc nghe Hà Nhược Liên bảo rằng cả hai đã quen nhau gần ba năm, khi ấy bà cũng phần nào đoán ra được điều này, nhưng với tâm thế của một người mẹ thì không mong muốn chút nào, lo sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của con gái sau này.

- Bác yên tâm, Nhược Liên mang thai thì đứa bé là con của con, con càng có trách nhiệm nhiều hơn.

Nếu bác lo sợ, ngày mai gia đình của con sẽ sang đây.

Hôn lễ chuẩn bị khoảng hai tháng, nếu lỡ có thai, đến đó bụng của cô ấy cũng không quá lớn.

Điều bà lo chính là Dịch Gia có chấp nhận việc cưới hỏi khi Nhược Liên mang thai không, hay sơ sài cho qua.

Đời người con gái hạnh phúc nhất là được khoát lên người chiếc váy cưới và bước lên lễ đường dù lớn hay nhỏ, dù xa hoa hay đơn giản.

Nhưng Dịch Kính Nam nói được lời này, bà cũng an tâm phần nào.

...ΩΩΩΩΩΩ...

Ngày hôm sau, như đúng với lời hứa, gia đình của Dịch Kính Nam sang căn hộ chung cư để thưa chuyện, hỏi ý và bàn bạc hôn sự với bà Hà.

Ban đầu, dự định chỉ có ông Dịch và ông bà nội Dịch, sẽ nói rằng bà Dịch bị bệnh nên không thể đến được.

Nhưng sáng nay, mọi người chuẩn bị quà cáp đàng hoàng, thay đồ nghiêm chỉnh và định lên xe thì bà ta xuất hiện, quần áo cũng trang nghiêm như đi hỏi vợ cho con trai.

Không ai nói gì, cũng chẳng ai ép buộc, lên xe đi cùng đến đó.

Được Dịch Gia chấp nhận kết thông gia, bà Hà đã vui mừng lắm rồi, nên không gây khó dễ hay đòi hỏi sinh lễ quá mức cầu kỳ, ngày tháng đều do bên nhà của Dịch Kính Nam chọn lựa.

Bà Hà không đòi hỏi, nhưng chú rễ đòi hỏi phải chụp ảnh cưới ở nước ngoài.

Đính hôn có thể chọn ngày tùy ý, nhưng kết hôn phải từ hai đến ba tháng hắn mới chuẩn bị kịp.

Buổi tối, Hà Nhược Liên ngồi trên chiếc ghế bành ở ngay cửa sổ, khuôn miệng chúm chím vui vẻ.

Ngày hôm nay là ngày hạnh phúc đối với cô, sáng nay còn đang lo lắng phải đối diện trả lời bà Hà về sự vắng mặt của bà Dịch, nhưng khi thấy bà ta đến, cô vừa vui mừng và vừa sợ hãi đan xen.

Thế nhưng, bà ta không có thái độ gì cả, ngược lại nói chuyện lịch sự với mẹ cô.

Cốc cốc.

- Mẹ vào nha, Nhược Liên.

- Dạ, mẹ vào đi ạ.

Hà Nhược Liên nâng giọng, đứng dậy bước tới khi bà Hà bước vào.

Hai mẹ con ngồi xuống dưới giường, bà ấy hạnh phúc vô cùng khi con gái đã thực sự trưởng thành và sắp sửa lập gia đình, xúc động đến rươm rướm nước mắt.

- Mẹ, đừng khóc, con kết hôn nhưng vẫn ở bên cạnh mẹ mà.

Bảo mẹ đừng khóc, nhưng chính cô lại khóc.

Bà ấy bật cười, vừa lau cho cô vừa nói:

- Con bé này, bảo mẹ đừng khóc nhưng lại khóc.

Hà Nhược Liên mỉm cười, đưa tay dụi dụi đôi mắt của mình.

Lúc này, bà Hà hỏi:

- Nhược Liên à, ông bà Dịch chỉ có một mình Kính Nam là con trai, sao lại để cho hai đứa sống riêng?

Hà Nhược Liên khập khựng mấy giây, sau đó trả lời:

- Bình thường mà mẹ, nhiều gia đình cũng như vậy.

À, con không muốn mẹ đi làm nữa, con có thể lo cho mẹ mà.

Sau khi kết hôn, mẹ phụ giúp con việc nhà nha, anh Nam không thích ở bẩn nhưng con lại lười.

Hà Nhược Liên cười tươi ôm bà nũng nịu, nghĩ đến Dịch Kính Nam là cô đỏ mặt và hạnh phúc vô bờ bến, chỉ muốn mau nhanh đến ngày kết hôn để cả hai được sống cùng nhau.

Bà Hà nhíu mày khó hiểu, hỏi lại:

- Là sao, Nhược Liên?

- Dạ, thì sau khi kết hôn, mẹ sang sống cùng tụi con.

- Không được, không được.

Dịch Gia lúc đó sẽ nghĩ thế nào, sẽ nghĩ chúng ta lợi dụng Kính Nam.

Bà Hà nhất quyết từ chối, cảm thấy còn trẻ và có thể tự sống một mình.

Đến khi lớn tuổi, bà cũng muốn về quê, chứ không muốn làm gánh nặng cho cô.

- Do anh Nam muốn như vậy, cũng là anh ấy gợi ý trước.

Nếu mẹ không chịu sang sống cùng con, vậy thì con không kết hôn nữa.

- Không được cãi mẹ, mẹ chẳng muốn ai nghĩ xấu về chúng ta, đặc biệt là gia đình bên chồng của con.

- Con cũng làm ra tiền, chẳng lẽ không đủ để chăm sóc cho mẹ mà họ nghĩ xấu.

Hà Nhược Liên cũng cực kỳ kiên quyết, nếu vẫn không được cô sẽ gọi cho Dịch Kính Nam sang đây cùng cô thuyết phục.

- Mẹ, mẹ đồng ý nha?

- Không được đâu, mẹ không đồng ý!