Mặc dù Hạ Giai Ngôn đã vì đề án quảng cáo mà vắt hết óc, vất vả cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng cuối cùng lại không được chọn. 

Trải qua nhiều lần trao đồi, nghiên cứu và thảo luận của lãnh đạo, công ty quyết định sử dụng đề án của Ông Đình để dự thi. Tác phẩm của Ông Đình là một quảng cáo về văn hóa, Quy tắc của quảng cáo này là lấy điện ảnh làm hình thức nghệ thuật, tuyên truyền đồng thời quảng bá cảnh phim 5a vừa đạt được thành công. Cô nhạy bén khám phá được bước đột phá trong sự kết hợp giữa thương mại và văn hóa, tổng thể quảng cáo cực kỳ hài hòa, hoàn toàn sẽ không khiến khán giả thấy phản cảm*

*Chị Raun Hau giúp 

Đêm đó cô cùng Lục Tiệp ăn cơm với nhau, cả bữa cơm đều rầu rĩ không vui, Lục Tiệp cười cô: "Em thấy buồn thế à? Không phải đề án không được chọn thôi sao, cũng không phải thất tình mà."

Nhớ lại sự cố gắng trong hai tuần vừa qua, Hạ Giai Ngôn vẫn cảm thấy khó chịu. Cô nâng cằm hỏi Lục Tiệp: "Em đang tự kiểm điểm, anh cảm thấy đề án của em khuyết điểm trọng yếu nhất là gì?"

Lục Tiệp không trả lời thẳng, chỉ nói: "Đừng chỉ nghĩ tới khuyết điểm. Em cực khổ như vậy làm đề án, chẳng lẽ thật không có một ai thưởng thức sao?"

Mắt Hạ Giai Ngôn sáng rực lên một chút, cô nói với Lục Tiệp: "Đương nhiên là có, bộ phận chúng em có vài đồng nghiệp đều nói đề án của em không tồi."

"Thế chưa được à? Em làm đề án này, mục tiêu là vì muốn chúng tỏ thực lực của bản thân của bản thân với đồng nghiệp, chứng minh em không phải dựa vào quan hệ để leo lên mà."

Sau buổi nói chuyện với Lục Tiệp, tâm tình Hạ Giai Ngôn tốt lên không ít. 

Thời gian thấm thoắt trôi, mới đấy mà Lê Thiệu Trì và Lê Dục đã rời Đường Hải hơn nửa tháng. Hơi muộn Hạ Giai Ngôn vừa nằm xuống liền nhận được điện thoại từ  Lê Thiệu Trì gọi đến, sau khi nối máy, cô không ngờ lại nghe được giọng của Lê Dục. Cô vừa vui lại vừa sợ, cùng cậu nhóc đó nói chuyện khoảng hai mươi phút. 

Nhắc đến mẹ mình, Lê Dục vui sướng như một chú chim nhỏ, líu ra líu rít không ngừng. 

Hạ Giai Ngôn im lặng lắng nghe, tuy rằng hai dì cháu đang ở cách xa nhau, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự thõa mãn và hạnh phúc của cậu. Mãi một lúc sau, Lê Dục ngáp một cái thật dài, Hạ Giai Ngôn liền dịu dàng nói: "Là một cậu bé ngoan thì không được ngủ muộn đâu, chúc dì Giai Ngôn ngủ ngon nào, sau đó thì về giường ngủ đi nhé."

Lê Dục ngoan ngoãn đồng ý, sau khi cậu nói" Chúc ngủ ngon", lại bổ sung: "Ba con muốn nói chuyện với dì."

Bên kia đầu dây truyền đến âm thanh giao nhau, rất nhanh, Lê Thiệu Trì đã nói: "Công việc gần đây thế nào, không làm cho tôi mất mặt chứ?"

"Đương nhiên là không rồi." Hạ Giai Ngôn trả lời. Cô là do một tay Lê Thiệu Trì đề bạt lên, tuy rằng anh đã không còn làm việc ở Diệu Thế, nhưng danh tiếng của anh vẫn còn có tầm ảnh hưởng. 

Hạ Giai Ngôn có nghe Lục Tiệp nói qua tình hình của anh gần đây, gần nhất là anh đang tìm cách thành lập văn phòng làm việc của chính mình, mấy ngày trước còn nhờ Lục Tiệp giúp anh tìm kiếm nhân tài. Cô hỏi đến các vấn đề liền liên quan, Lê Thiệu Trì trả lời: "Tôi đã xem qua các bài viết của bọn họ, có một số cá thể tương đối xuất sắc."

Nói đến bài viết, tự dưng bọn họ lại nhớ đến khí thế hừng hực trước đây của chính mình nói về cuộc thi ý tưởng quảng cáo. Hạ Giai Ngôn thở dài, Lê Thiệu Trì biết cô vẫn canh cánh trong lòng điều này, vì thế đã nói: "Xem ra cô thật không biết A Tiệp đã dụng tâm lương khổ*"

*Muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.

"Sao cơ?" Hạ Giai Ngôn mơ hồ.

Lê Thiệu Trì thở dài một hơi, anh nói: "Cô thử nghĩ một chút mà xem, một công ty lấy quảng cáo thương mại là nghiệp vụ chính thể của công ty, làm sao có thể dùng một quảng cáo công ích để dự thi được?"

Hạ Giai Ngôn từ trên giường ngồi dậy, cô vẫn nhớ lời bọn họ từng nói, dùng quảng cáo công ích dự thi có thể sẽ có đột phá. Đầu óc nhanh chóng xoay vòng, cô hiểu ra: "Hai người đều không hi vọng đề án của tôi được chọn?"

"Đúng vậy." Lê Thiệu Trì thẳng thắn đáp, sau đó còn nói tiếp:" Không phải cô đã quên những thiệt thòi đã chịu ở tổ Quan Mộ Hân rồi đấy chứ? Trong lĩnh vực công tác này, có một chuyện vẫn hết sức kiêng kị, đó chính là xông về trước làm nổi bật bản thân. Dưới sự trợ giúp của a Tiệp, nếu cô làm một đề án quảng cáo thương mại, tuy rằng không đủ đế đánh bại đề án của Ông Đình, nhưng khẳng định sẽ làm cho cô ấy ghen tị. Nếu cô ấy nhìn cô không vừa mắt, những ngày sau này của cô sẽ không yên ổn đâu."

Cùng làm việc với Ông Đình nhiều năm, Lê Thiệu Trì vẫn rất ngưỡng mộ người phụ nữ này. Cô ấy đối nhân xử thế lõi đời lão luyện, Tuy làm việc không theo nguyên tắc bình thường nhưng biết cách nắm bắt chính xác có chừng có mực, quan trọng hơn là ý suy nghĩ nhạy bén, ý tưởng khéo léo xảo quyệt, cũng xem như một nhân tài hiếm có. Chỉ là, cô ấy có một khuyết điểm tương đối chết người, đó chính là nhỏ nhen, đố kỵ. Ông Đình vừa mới thăng chức làm giám đốc ý tưởng, cô ấy gấp gáp thể hiện tài năng trong cuộc thi lần này, để củng cố địa vị của bản thân, nếu lúc này Hạ Giai Ngôn vượt trội hơn, rất dễ sẽ bị ghi hận. 

Hạ Giai Ngôn vẫn cảm thấy hoang mang, cô hỏi: "Đề tài quả giám đốc Ông cũng không phải là quảng cáo thương mại, vì sao đề án cả chị ấy lại được chọn?"

"Đây chính là chỗ thông minh của Ông Đình." Giọng nói Lê Thiệu Trì mang theo vài phần khen ngợi, "Ông Đình vừa mới thăng chức, nguồn tài nguyên khả dụng trong tay chắc chắn sẽ thiếu rất nhiều so với hai giám đốc sáng tạo khác, vì cân bằng phát triển, công ty nhất định sẽ thỏa đáng giúp đỡ cô ấy một phen. Lần này cô ấy khác người chọn làm quảng cáo văn hóa, kỳ thực cũng là cho lãnh đạo công ty một cái thang, danh chính ngôn thuận để bọn họ leo lên. Nói thế này, không chọn dùng quảng cảo thương mại, đối với cô mà nói là tránh né, nhưng đối với Ông Đình mà nói lại là cấp tiến. Người phụ nữ này thật không đơn giản, sau này cô phải cố gằng đứng để đắc tội với cô ấy."

"Hai người nói cho tôi biết không phải sẽ tốt hơn sao? Làm hại tôi cứ rầu rĩ mãi." Hạ Giai Ngôn oán giận. 

Từ lúc bắt đầu chọn đề tài đến bước sửa bản thảo cuối cùng, Lục Tiệp đều không phủ nhận chi tiết của đề án, còn thường khẳng định, điều này khiến cô tự tin hơn rất nhiều. Sau khi cô nộp đề án lên, cứ tưởng sẽ qua được vòng sàng lọc thứ nhất, thế nhưng lại không được chọn, điều này chênh lệch tâm lý thật sự quá lớn. 

Nghe xong lời cô nói, Lê Thiệu Trì nở nụ cười: " Cô còn chưa hiểu ra sao? Đây là người đàn ông của cô muốn dạy cho cô một bài học đó."

Sau khi Lê Thiệu Trì nói rõ, đại khái Hạ Giai Ngôn cũng biết được dụng ý của Lục Tiệp. Trong lòng như có dòng nước ấm chảy quá, cô giật giật môi, lại nói không nên lời. 

Thấy Hạ Giai Ngôn trầm mặc không nói, Lê Thiệu Trì ghẹo cô: "Rất ngọt ngào phải không?"

Hai má hâm hẩm nóng lên, Hạ Giai Ngôn vội nói sang chuyện khác: "Anh và Lục Tiệp đã sớm lên kế hoạch hết rồi?"

"Không hề." Lê Thiệu Trì nói, "A Tiệp đề nghị mở rộng theo hướng quảng cáo công ích, thì tôi liền đoán được cậu ta lo lắng điều gì, sau đó lại không cần phải nói, bởi vì rất rõ ràng."

Hạ Giai Ngôn đổi điện thoại sang tay trái, chờ anh nói tiếp. 

Lê Thiệu Trì thấm thía nói: "Cô vẫn còn non lắm. Không nhắc trước thì cô không biết chừng mực, riêng sự nhiệt tình mạnh mẽ của cô trong lúc làm việc, mà đã bị giáo huấn. Chúng ta làm ngành này, chỉ có thể chuẩn bị đã làm tốt nhưng bị soi mói bị ghét bỏ, còn cô lại ngược lại, nghĩ đến một bước lên trời. Nghiêm khắc mà nói cô cũng chỉ vừa mới vào nghề, loại người như cô không có kinh nghiệm, không chút dánh tiếng như cô,  muốn hết khổ đầu tiên phải xây dựng tố chất tâm lý cho vững, chút khả năng chống áp lực này của ngươi, không đủ ba tháng là bỏ cuộc."

Dừng một chút, Lê Thiệu Trì còn nói: "Tôi chỉ không ngờ, cho dù đối tượng là cô, cậu ấy lại có thể nhẫn tâm đưa cô lên chín tầng mây, sau đó buông tay để cô rơi xuống đất. Nhưng mà, dù sao cô đều phải bước qua một bước này, nên cậu ấy dứt khoát tự mình dạy cô bài học này, sau này ngã vài lần, cô sẽ quen thôi."

Trước khi gác máy, Lê Thiệu Thì còn hảo tâm đề nghị cô: "Chịu không nổi thì tát yêu cậu ấy một cái, không thì dùng mỹ nhân kế, chắc chắn cậu ta sẽ thương hoa tiếc ngọc."

Hạ Giai Ngôn biết Lê Thiệu Trì lại chê cười mình, vì thế liền đáp lẽ: "Nghe nói cuộc sống của anh và cô vợ nữ thần không tốt lắm, anh vẫn nên tự lo cho mình đi."

Không đợi anh lên tiếng, Hạ Giai Ngôn liền nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện.

Sau đó, Hạ Giai Ngôn nhiều lần cân nhắc, cô mới phát hiện bản thân mình thật sự không biết trời cao đất rộng. Lục Tiệp giữ thể diện cho cô đưa ra nhiều chỉ dẫn để cô nhìn rõ thực tế, còn Lê Thiệu Trì lại không chút lưu tình vạch trần sự hèn nhát ngu ngốc của cô, bọn họ đều khiến cô phải một lần nữa tự suy xét bản thân. Cô đúng là nóng vội, thành công đến ngày hôm này đều là từng dấu chân kiên định trước mọi chuyện, không ai có thể một lần là giải quyết xong. 

Cuộc thi ý tưởng quảng cáo người Hoa toàn cầu đã chuẩn bị bắt đầu, hình thức dự thi rất tự do, cho dù là cá nhân hay đoàn thể, chỉ cần lên webside chính thức đăng ký xong là có thể gởi tác phẩm dự thi. Để gia tăng tính công khai và công bằng của cuộc thi, tài khoản đăng kí chứng nhận đều có cơ hội bỏ phiểu cho các  tác phẩm dự thi, điểm số cuối cùng, có 50% thuốc về đầu phiếu trên internet,

Sau khi cuộc thi bắt đầu, tác phẩm dự thi mỗi ngày đều tăng lên mấy nghìn bài. Diệu Thế Văn Hoa cũng gấp rút sữa chữa và hoàn thành bài quảng cáo dự thi, có gắng cho ra tác phẩm tốt nhất trước mặt mọi người. 

Hạ Giai Ngôn đã không còn đếm được phần thiết kế rốt cuộc đã sửa lại bao nhiêu lần, sáng nay lại phải điều chỉnh lại, sau đó cầm bản đã sửa chữa đi tìm Ông Đình. 

Hôm nay trợ lý của Ông Đình vừa mới xin nghỉ phép, ngay cả bàn làm việc của Ông Đình cũng không thu dọn, văn kiện và tư liệu nằm lộn xộn. Cầm lấy bài viết của Hạ Giai Ngôn, cô chỉ chỉ vào ghế: "Ngồi đi."

Hạ Giai Ngôn ngồi xuống ghế dựa, chờ Ông Đình kêu cô đi sửa lại một lần nữa. 

Bản thiết kể còn chưa lật hết, điện thoại cầm tay của Ông Đình vang lên. Cô hướng Hạ Giai Ngôn ra hiệu, sau đó bước vào văn phòng nghe máy. 

Khoảng năm phút sau, Ông Đình cầm điện thoại trở lại. Cô tiếp tục lật xem bài viết, lật đến trang cuối cùng, cô ngẩng đầu: "Màu sắc ở phía trên có thể hạ xuống một chút, sẽ khiến hiểu quả chỉnh thể thị giác càng hài hòa hơn. Còn lại không có gì, mặt sau để tôi sửa lại, vất vả cho cô rồi."

Yêu cầu của Ông Đình quả thật gần như vạch lá tìm sâu rồi, nhưng bây giờ cuối cùng cũng vừa lòng, trong lòng Hạ Giai Ngôn vô cùng sục sôi, cô âm thầm quyết định trưa nay phải ăn thịnh soạn hơn một chút mới được,an ủi bản thân thật tốt. 

Tâm trạng tốt của Hạ Giai Ngôn duy trì được mấy ngày. Chỉ là, cô hoàn toàn không thể ngờ được, vào thời điểm bài quảng cáo dự thi sắp đăng lên, trong trang chủ cuộc thi đột nhiên xuất hiện một tác phẩm của một đơn vị giống y như đúc tác phẩm dự thi của Diệu Thế, mà người thông báo, còn lại là một nhà tên là công ty quảng cáo Mạch Điện Khuyên Tân.