Theo vị trí Lục Tiệp đỗ xe, Hạ Giai Ngôn nghĩ chắc anh đã thấy mình từ trên xe một người đàn ông khác bước xuống. Cô đi về phía Lục Tiệp, vốn tưởng rằng anh sẽ hỏi người đàn ông kia là ai, không ngờ anh chỉ nói: "Xem ra tâm tình của em tốt lên không ít."

"Quả thật là rất tốt, ngày mai ba em có thể xuất viện rồi." Hạ Giai Ngôn trả lời. 

Nghe thấy bố cô đã không còn gì đáng lo ngại, Lục Tiệp từ thâm tâm mỉm cười, hỏi cô: "Sao lại chỉ có mình em trở về, những người khác đâu?"

Nhớ lại dáng vẻ ân ái quất quýt si mê của bố mẹ, Hạ Giai Ngôn tức giận nói: "Bọn họ chê em chướng mắt, thế nên đuổi em về nhà."

Lục Tiệp cười cô: "Em đúng là một cái bóng đèn cao oát lớn, sao không chướng mắt chứ?"

Cùng anh huyên thuyên vài câu, Hạ Giai Ngôn mới nhớ đến hỏi: "Anh đến đây làm gì thế? "

"Tôi lo tâm tình em không tốt, không muốn ăn cơm, nên đặc biệt đến đây đón em đi kiếm gì ăn." Lục Tiệp nói, "Đêm nay em ăn cơm một mình, tôi cũng ăn cơm một mình, càng nên ăn cơm cùng nhau, vừa vặn cho có bạn."

"Hôm nay bác sĩ mới nói cho em biết, không nên thường xuyên ăn cơm bên ngoài, không tốt cho sức khỏe đâu." Hạ Giai Ngôn đáp lại. 

Lục Tiệp cân nhắc nói: "Nếu không ăn bên ngoài thì tôi xuống bếp ra tay cho em thưởng thức thấy thế nào?"

"Sao? Em đây cần phải nếm thử mới được." Trong ấn tượng của Hạ Giai Ngôn, số lần Lục Tiệp xuống bếp có thể đếm được trên đầu ngón tay, khó có dịp anh chủ động yêu cầu, cô không thể không cho anh cơ hôi.

Từ tiểu khu đến nhà trọ của Lục Tiệp mất khoảng ba mươi phút, vào thời điểm xe chạy vào khu nhà anh, Hạ Giai Ngôn đã cảm thấy đói  bụng. Cô nói với Lục Tiệp: "Từ sau bữa trưa hôm nay, đến giờ em vẫn chưa ăn gì cả. Thên nên cho dù anh nấu món gì, em đều hết sức nể tình mà ăn sạch, anh yên tâm đi."

Lục Tiệp đánh xe xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, vừa nhìn kính chiếu hậu, vừa nói: "Em có ý gì nào, xem thường tay nghề của anh?"

Hạ Giai Ngôn cũng không nói dối anh, cô phân tích rõ ràng đâu ra đấy: “Anh không phải là người lười biếng, giả dụ tài nghệ bếp núc của anh thật sự xuất chúng, em nghĩ chắc chắn là anh thường xuyên vào bếp. Bình thường anh cũng không hay nấu ăn, theo em, tay nghề bếp núc của anh cũng như bình thường thôi"

Sự thật khác hoàn toàn với tưởng tượng của Hạ Giai Ngôn. Sau khi Lục Tiệp bước vào bếp không những không bối rối mà còn sử dụng thành thạo đồ làm bếp, nghiễm nhiên rất ra dáng đầu bếp.

Chỉ là, sau khi xử lý xong phần nguyên liệu nấu ăn, tất cả đều thay đổi hình dạng. Trên chảo vẫn còn dính lại vài giọt nước, Hạ Giai Ngôn nghĩ anh sẽ lau khô nó đi, không ngờ anh lại nhanh tay cho dầu ăn vào, lửa nóng làm dầu bắn tung tóe, âm thanh lách tách không ngừng vang lên. Từ lúc bắt đầu, chân mày Lục Tiệp vẫn nhíu chặt không thôi, từ đầu đến giờ đều trong trạng thái luống cuống, cuối cùng suýt chút nữa nhầm muối với đường. 

Bất kể hương sắc hay mùi vị món ăn kia thế nào, chỉ cần nhìn bộ dạng anh luống cuống tay chân thế này, thì Hạ Giai Ngôn cũng không dám kỳ vọng vào bữa cơm này. Cuối cùng Lục Tiệp dưới sự giúp đỡ của cô, cũng hoàn thành làm xong bữa tối. 

Lục Tiệp bị giày vò đầu ra đầy mồ hôi, anh cảm thấy toán thân đều bị ám mùi dầu mỡ, nhơm nhớp rất khó chịu. Anh bước vào phòng tắm nhanh chóng rửa ráy một chập, sau đó thay một bộ đồ mới rồi mới bước ra. 

Ngồi tại bàn ăn cơm, câu đầu tiên Hạ Giai Ngôn đã giễu cợt anh: "Vất vả quá, đầu bếp Lục ạ."

Khóe miệng Lục Tiệp co quắp: "Em có thể chừa cho anh chút mặt mũi không? "

Hạ Giai Ngôn quả nhiên rất nể mặt. Cô lọc từng miếng cá than, gắp một miếng thịt cá trắng nõn bỏ vào miệng, nhai một lúc lâu. Cô đánh giá: "Trình bày không tệ, khả năng tiến bộ rất lớn, phải cố gắng hơn nữa"..

"Khả năng tiến bộ rất lớn?" Lục Tiệp gắp một miếng: "Tức là khó ăn?"

Mặc dù Hạ Giai Ngôn rất muốn giữ chút lòng tự trọng cho anh, nhưng cô lại không thể để vị giác của mình bị uất ức được, đành phải trầm mặc không đáp lại. 

Lục Tiệp nhỏ giọng thầm thì: "Đúng là một nước cờ dở tệ mà, chẳng những không thể làm vui lòng người, mà còn tự vạch trần khuyết điểm của bản thân nữa."

Hạ Giai  Ngôn không nghe rõ, hỏi lại: "Anh nói gì thế?"

Vừa giương mắt, Lục Tiệp liền thấy Hạ Giai Ngôn đang hoang mang nhìn mình chằm chằm, anh nói: "Trưa hôm nay đến nhà Khương Vũ Nhàn ăn cơm, tình cờ gặp Tống Tri Cẩn đã cùng  cậu ta hàn huyên vài câu."

"Tống Tri Cẩn dạy anh?"  Hạ Giai Ngôn liền hiểu ra. 

Lục Tiệp có chút thất bại, anh thở dài: "Nghe nói cậu ta đã theo đuổi nha đầu Khương Vũ Nhàn kia như thế. Chỉ có điều, loại chuyện này không phải ai cũng có thể làm được, và tôi là một người trong số đó."

Hạ Giai Ngôn an ủi anh: "Anh không phải nản lòng, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày đều bỏ ra hai tiếng tìm tòi luyện tập, em tin tưởng với trí thông minh của anh, khẳng định có thể làm tay đầu bếp điêu luyện."

Lục Tiệp đưa tay đặt lên trên bàn cơm, cơ thể hơi nghiêng tới trước: "Nếu tôi làm được, có được thưởng gì không?"

Anh sáng từ ngọn đèn rọi xuống, ánh mắt Lục Tiệp đặc biệt sáng ngời, Hạ Giai Ngôn bị ánh mắt của anh thu hút, theo bản năng né tránh: "Anh làm được đi rồi nói sau."

Sau khi ăn cơm tối, Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp cùng nhau ngồi xem tivi trong phòng khách. Hạ Giai Ngôn đang theo dõi một bộ hài kịch nhẹ, lời thoại của các nhân vật vừa thoải mái lại vừa quái đản, luôn có thể đánh bất ngờ làm cho khán giả bật cười. Cô thật sự xem rất mê say, có đôi khi cười đến nỗi khắp cơ thể đều nhẹ nhàng run lên. 

Lục Tiệp ôm eo cô, tâm tư không đặt vào chương trình ti vi. Anh từng chút từng chút vuốt mái tóc dài của Hạ Giai Ngôn, ngay tại khi hết sức say mê, không kiểm soát lực khiến cô thấp giọng kêu đau. 

Hạ Giai Ngôn xoay đầu nhìn về phía anh, nũng nịu: "Anh làm sao thế?"

Thừa dịp cô không chú ý, Lục Tiệp nhanh chóng chỉnh nhỏ âm lượng ti vi xuống, sau đó kéo cô gần thêm một chút nữa: "Chúng ta khó lắm mới được ở cùng một chỗ, em nói chuyện với tôi đi."

Thấy đêm nay anh đã cố gắng tạo niềm vui cho mình như vậy, Hạ Giai Ngôn gối đầu lên vai anh, hỏi: "Anh muốn với chuyện gì với em?"

Trầm mặc trong giây lát, Lục Tiệp có chút xúc động nói: "Nói gì cũng được, tôi chỉ muốn nghe giọng em một chút."

"Anh đã nghe lâu như vậy rồi, vẫn không thấy chán sao?" Hạ Giai Ngôn hỏi. 

"Anh chỉ muốn nghe giọng của em bây giờ thôi." Lục Tiệp vẫn nhớ rõ, khi vừa gặp lại Hạ Giai Ngôn ở trường học, thái độ của cô đối với mình thật sự lạnh nhạt đến đáng sợ. Trong lòng cô, có lẽ anh ngay cả một người xa lạ cũng chẳng bằng. Đêm dài tĩnh lặng, anh nằm trên giường, giọng nói lạnh băng của cô luôn vang vọng bên tai.

Nhớ lại trước đây, anh học tiến sĩ ở Anh, cùng Hạ Giai Ngôn xa cách nghìn trùng, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách có thể ngăn cản được tình yêu của bọn họ. Nhưng nay, cách trở giữa hai người trong lúc đó, là những tháng năm không bước cùng nhau, anh không thể đo lường, rốt cuộc nó có khoảng cách bao xa. Anh đã từng do dự, cũng từng đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn quyết định theo đuổi cô một lần nữa. Vào giây phút này đây, anh có thể ôm cô vào lòng, đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. 

Trên mặt anh hiện ra biểu cảm phức tạp, Hạ Giai Ngôn đưa tay chạm vào mi tâm của anh, nhẹ nhàng vuốt lên từng đường vân ngắn nổi lên: " Anh đã có nếp nhăn rồi này."

"Lúc tôi nghĩ đến em sẽ nhíu mày, nên nhớ em nghĩ đến em nếp nhăn sẽ hiện ra." Lục Tiệp kéo tay cô xuống, cầm lòng bàn tay vuốt nhè nhẹ lên vết chai bên ngón tay phải của cô. 

Hạ Giai Ngôn cuối đầu cười  khẽ: "Từ khi nào mà anh trở lên dịu dàng như vậy?"

"Có sao?" Lục Tiệp nhìn cô,"Cho dù có, những vệt dầu đó cũng đang múa trên môi em."

"Anh lại không đàng hoàng rồi." Hạ Giai Ngôn nói.

Khóe mắt Lục Tiệp nhướng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: "Múa một lần nữa nhé?"

Hạ Giai Ngôn đưa tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên. Vốn chỉ định hôn một cái như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhưng ngay khi cô dịch chuyển bờ môi thì trong nháy máy Lục Tiệp đã giữ chặt lấy vai cô, khiến nụ hôn này vừa lưu luyến lại vừa sâu sắc triền miên. Hơi thở của cô dần dần nặng nề, bắt đầu loạn nhịp. 

Hai người lắng nghe nhịp đập trái tim từng nhịp từng nhịp hòa vào nhau, Lục Tiệp chầm chậm dời môi xuống, anh như tôn thờ từ tấc da thịt tấc thịt cô, thành kính mà kiềm nén. 

Khi anh đang ngạo mạn giày vò sau gáy mình thì Hạ Giai Ngôn nhấn mạnh vai anh, khàn giọng nói: "Đủ rồi."

Động tác của Lục Tiệp hơi ngừng lại, ngay sau đó lại dùng răng nanh cắn mạnh lên tấc da thịt mềm mại kia một cái. Hạ Giai Ngôn bị đau, đưa tay đánh vai anh: "Này!"

"Hử" Lục Tiệp lóng ngóng đáp lại cô một tiếng, sau đó điều chỉnh lại hô hấp, ôm chặt lấy cô vào lồng ngực. 

Ánh đèn mờ ảo trong phòng khách, tivi vẫn tiếp tục phát vở kịch, bọn họ rúc người trên sô pha, lặng im không nói. 

Qua một lúc sau, Lục Tiệp hỏi: "Đêm nay người đàn ông đưa em về là ai?"

Cơ thể cùng với Lục Tiệp triền miên dính chung vào một chỗ, Hạ Giai Ngôn chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, ngay cả cổ họng cũng không hiểu tại sao cũng cảm thấy khô nóng. Cô lắc người nhưng lập tức Lục Tiệp càng siết chặt hơn. Cô không thể động đậy, chỉ có thể dùng đầu húc vào ngực anh, tỏ ra bất mãn. Cô nói với Lục Tiệp: "Đó là bạn học thời trung học của chị dâu em, anh ta làm bác sĩ ở bệnh viện ba em đang nằm."

"Vậy vì sao lại muốn đưa em về?" Lục Tiệp lại hỏi

"Xế chiều hôm nay anh ta đến thăm ba em, mẹ em thấy anh ta tiện đường, nên nhờ anh ta đưa em về nhà." Hạ Giai Ngôn trả lời.

Lục Tiệp vuốt ve chiếc eo mềm mại của cô, dịu giọng hỏi: "Sao em không từ chối anh ta? Cả buổi tối tôi đều chờ điện thoại của em, thế mà em lại để tôi trơ mắt nhìn em bước từ xe của một người đàn ông khác." 

Vùng eo đang bị anh trêu chọc vô cùng ngứa ngáy, Hạ Giai Ngôn co người lại, sau đó vuốt ve tay anh: "Cái gì mà người đàn ông khác chứ, nếu thật muốn phân biết đối xử, có thể anh còn phải xếp hàng phía sau anh ấy đấy."

"Sao lại nói như thế?" Lục Tiệp hỏi.

Hạ Giai Ngôn cười híp mắt kể lại mọi chuyện cho anh biết, cuối cùng nói một câu châm dầu vào lửa: "Thời điểm quen biết anh ấy, em với anh rõ ràng là trong sáng. Giả như cần phải chụp mũ tội danh hoành đao đoạt ái*, thì cũng phải chụp lên đầu của anh mới phải."

*cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác (sưu tầm)

Lục Tiệp tốn hơi thừa lời nói tiếp: "Em lại có thể dám trốn tôi thân thiết với người đàn ông khác!"

Hạ Giai Ngôn cười anh: "Hóa ra oán khí của anh lại nặng như vậy, thật khó cho anh đêm nay anh lại còn phải tự mình xuống bếp nấu cơm cho em.."

Thấy bộ dạng có chút đắc ý của cô, Lục Tiệp kề bên tai đùa giỡn cô: "Không khó, nếu không nhờ bữa cơm này, làm sao em có thể ngoan ngoãn trở về với anh."

"Anh lại sử dụng ám chiêu!" Mặt Hạ Giai Ngôn từ từ đỏ lên. 

Lục Tiệp cười khẽ: "Em có biết chiêu này gọi là gì không?"

Giọng của anh vô cùng âm nhu, Hạ Giai Ngôn nghe thấy liền nổi da gà: "Là chiêu gì?"

Lục Tiệp giữ cô trong vòng ngực, thốt lên từng chữ một: "Đóng cửa đánh chó!" 

P/s: câu ngày nguyên văn, còn được giải thích là đánh ko chừa lối thoạt nhưng câu này vẫn đỉnh hơn hahahah