Rơi vào tầm mắt là một gương mặt không xa lạ cho lắm, suy nghĩ lướt nhanh vài vòng, Hạ Giai Ngôn mới nhớ ra tên anh. Cô một lần nữa dặn dò Hạ Giai Mặc chú ý lái xe an toàn, sau đó thì cúp máy.

Tối qua trực ban nên Cao Lập Hàm suốt một đêm không ngủ, sau khi giao ban xong liền trốn đến đây hút thuốc để xua tan cơn buồn ngủ. Đoạn cầu thang này không nhiều người qua lại cho lắm, anh có thể tinh tường nghe rõ giọng nữ đang từ xa truyền đến. Lúc đầu anh không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy quen thuộc, cho nên quay đầu lại xem thử.

Mặc dù hai người chỉ cùng ăn với nhau một bữa cơm, nhưng cả hai vẫn còn nhớ rõ nhau, hiển nhiên anh không hề nghĩ rằng sẽ gặp Hạ Giai Ngôn ở đây, thế nên trên mặt anh có vài phần ngạc nhiên, Cao Lập Hàm liền chủ động chào hỏi với cô: Đã lâu không gặp.

Lúc này Hạ Giai Ngôn mới nhớ Cao Lập Hàm làm việc tại bệnh viện này, cô gật đầu với anh: Chào bác sĩ Cao.

Vừa rồi tuy Cao Lập Hàm không cố ý nghe lén, nhưng vài lời Hạ Giai Ngôn đã nói đều rơi vào tai anh. Anh hỏi rõ tình huống của bố cô, Hạ Giai Ngôn thuật lại lời nói của bác sĩ phụ trách chuẩn bệnh, cuối cùng còn hỏi: Với tình trạng hiện giờ của bố tôi, thì tỉ lệ đột quỵ rất cao à?

Cao Lập Hàm nói: Bệnh nhân có nguy cơ xuất hiện tình huống gì, chúng tôi đều sẽ nói rõ với người nhà. Đột quỵ thuộc loại tình huống có vẻ nghiêm trọng, tuy rằng không nhất định sẽ xảy ra, nhưng nhà em cần phải chú ý đề phòng.

Hạ Giai Ngôn nhớ đến nhiều năm trước đây, trước khi cô phải làm phẫu thuật, bác sĩ cũng giãi thích rõ với mình trước một lần. Đến nay cô vẫn chưa quên được, bác sĩ liệt kê ra những trường hợp ngoài ý muốn có thể xảy ra sau khi phẫu thuật, cô bị dọa không nhẹ, một dạo còn cho rằng mình không thể rời khỏi bàn phẫu thuật. Ngã bệnh mặc dùng đáng sợ, nhưng đồng thời chịu áp lực về tâm lí lại càng đáng sợ hơn, năm nay cô không câu mong điều gì, chỉ mong bạn bè người thân đều khỏe mạnh.

Bất kì ai cũng đều không muốn vui vẻ đón năm mới lại vào viện, Cao Lập Hàm an ủi cô vài câu, sau đó nói: Nếu gặp phải vấn đề gì khó khăn, có thể đến tìm tôi.

Cao Lập Hàm nhìn cô rời đi, cho đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất tại chỗ rẽ cầu thang, anh mới thu hồi tầm mắt, rít mạnh điếu thuốc.

Khi Hạ Giai Ngôn mang bữa sáng và đồ dùng hằng ngày trở lại phòng bệnh, Hạ Nguyên vừa tỉnh lại không lâu. Đào An Nghi đang chỉnh giường cao lên, quay đầu lại thấy con gái, bà nói: Bố con tỉnh rồi, vừa rồi bác sĩ đã đến đây, ông ấy nói huyết áp của bố con đã trở lại bình thường.

Hạ Giai Ngôn vừa đem cháo và bánh bao đặt lên mặt bàn, vừa hỏi Hạ Nguyên: Tay chân của bố còn tê không ạ?

Không còn. Hạ Nguyên lắc lư bình truyền dịch bên tay phải Mẹ của con cũng thật lạ, không phải bố chỉ ngã một cú thôi sao? Thế mà cả buổi sáng cứ mày ủ mặt ê, con nói với mẹ con đi.

Đào An Nghi cầm bánh bao đưa cho ông, mặt vẫn lạnh băng: Ông ngã một cái nên cái gì cũng không biết, tất nhiên là thoải mái nói ra được những lời như thế. Tôi đã bảo với ông kiêng rượu bao nhiêu lần rồi, nhưng ông vẫn không nghe, bây giờ thì chỉ có thể nằm trên giường bệnh rồi.

Hạ Nguyên biết mình đuối lý, mặc cho Đào An Nghi nói điều gì cũng không phản bác. Hạ Giai Nam đã quen nhìn bố mẹ cãi nhau như thế này, cô ngồi vào ghế, cứ thế ăn cháo trắng.

Hạ Giai Ngôn vẫn chưa ăn cháo xong, thì một đoàn y tá đi đến theo lời bọn họ nói thì có một phòng bệnh trống có thể vào ở. Cô có chút nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều.

Nghe nói Hạ Nguyên phải vào bệnh viện, em gái của ông và chồng bà là những người đầu tiên đến thăm hỏi. Hạ Nguyên rất ngại, ông nói: Mới đầu năm, hai người đã phải chạy đến đây thăm anh, thật sự là điềm xấu.

Có sao chứ, không có gì phải kiêng kị cả. Hạ Huệ nói. Bà biết tính nết anh trai mình, nhất định là ông không nghe lời khuyên bảo, lúc vui vẻ liền mặc sức uống rượu. Bà không nhịn được quở trách vài câu, mãi đến khi cháu gái đưa đến một cốc trà nóng, bà mới dời mục tiêu,Giai Ngôn, con phải trông chừng ba con đấy, lần sau ông ấy mà lại uống rượi, con và mẹ con cứ cột ông ấy lại.

Mẹ con chị có thể trói được tay ông ấy là mừng lắm rồi. Đào An Nghi nói.

Hạ Giai Ngôn vỗ vỗ vai mẹ mình, sau đó quay đầu nói với cô: Lần sau nhất định con sẽ trông chừng ba con. Cô với dượng cũng phải chú ý sức khỏe.

Giữa trưa Đào An Nghi ở lại bệnh viện chăm sóc Hạ Nguyên, còn Hạ Giai Ngôn theo vợ chồng nhà cô mình đến nhà hàng cơm gần đấy. Bọn họ theo lệ hỏi cô chuyện tình cảm thế nào, cô chỉ có thể trả lời có lệ hai ba câu, sau đó chuyển đề tài hỏi đến cháu ngoại của bọn họ.

Hạ Huệ thấy Hạ Giai Ngôn lấp liếm cho qua chuyện, bà nói: Em gái con cũng đã làm mẹ rồi đấy, sao không thấy con có một chút gấp gáp gì thế?

Con gấp mà nhưng gấp cũng vô dụng, ông trời không chịu cho con gặp được một người đàn ông tốt. Hạ Giai Ngôn cười chớp mắt nói.

Nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Hạ Giai Ngôn, hai vị trưởng bối đều cảm thấy bất lực với cô.

Vẫn còn định đến nhà thông gia chúc tết nên hai vợ chồng nhà Hạ Huệ ăn cơm trưa xong liền nói tạm biệt với Hạ Giai Ngôn. Trước khi đi, Hạ Huê đặc biệt dặn dò cháu gái: Con với anh con càng lớn, ba mẹ các con cũng càng già đi, ngày thường phải để tâm đến bọn họ, không được chọc hai người họ tức giận nhé.

Dal. Hạ Giai Ngôn hứa hẹn, Cô và dượng cũng phải giữ gìn sức khỏe ạ.

Sau khi tiễn bọn họ, Hạ Giai Ngôn dọc theo đường cũ trở về bệnh viện. Bước qua một văn phòng gần đó, qua tấm thủy tinh phản chiếu cô thấy sắc mặt mình mệt mỏi, bộ dạng tinh thần sa sút cứ như trông thấy ma vậy. Tối qua, thời điểm bố mình ngã xuống, cô vừa mới tán gẫu với vài bạn cũ xong chuẩn bị đi ngủ. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô lập tức chạy vội ra xem, kết quả phải chạy đôn chạy đáo đến giờ. Cô quyết định trở về nhà tắm rửa, sửa sang dung nhan của mình một chút, để tránh làm người qua đường sợ hãi.

Hạ Giai Ngôn gọi điện thoại cho Đào An Nghi, Đào An Nghi nói: Từ tối qua đến giờ con vẫn chưa ngủ, tắm rửa xong thì ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần đến bệnh viện đâu.

Còn mẹ thì sao?

Con không cần quan tâm mẹ, mẹ với bố con có thể ngủ chung trên giường bệnh, con có thể sao? Lại cùng con gái nói thêm hai ba câu, Đào An Nghi liền cúp máy.

Sau khi về nhà, Hạ Giai Ngôn vệ sinh cá nhân từ đầu đến chân một lần, sau đó chui vào trong chăn ngủ bù. Mặc dù cơ thể của bố cô cũng không có gì lo ngại, nhưng trong lòng cô vẫn đọng lại một chút sợ hãi, nằm trên giường trăn qua trở lại mãi nhưng không thể nào ngủ được. Đang định mở một bản nhạc nhẹ để thư giãn, cô mới phát hiện di động đã hết cạn pin nên tắt máy. Cô xuống giường cắm sạc điện thoại, vừa khởi động máy không đến nửa phút, di đồng liền vang lên.

Màn hình điện thoại hiển thị tên Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn dựa theo lệch múi giờ, đại để có thể đoán được anh đã hạ cánh. Điện thoại vừa kết nối, giọng nói mang theo chút lo lắng của anh từ loa nghe truyền đến: Hạ Giai Ngôn, tại sao lại tắt máy?

Hạ Giai Ngôn giải thích: Di động hết pin, em vừa mới phát hiện ra.

Thật không? Lục Tiệp nghi ngờ hỏi,

Hạ Giai Ngôn rõ ràng là đang nói thật, nhưng trong lòng tự dưng lại chột dạ, dường như muốn mượn cớ để trốn tránh điều gì đó. Cô không muốn tiếp tục bàn luận với Lục Tiệp về vấn đề này, vì thế nói với anh: Anh về nước rồi sao?

Lục Tiệp Ừ, ngay sau đó hỏi cô: Bây giờ em đang ở đâu?

Cô thành thật trả lời: Em đang ở nhà?

Rất đúng lúc. Lục Tiệp nói, Tôi đang trên đường đến nhà em đây, còn năm phút nữa là đến. Em đợi mở cửa cho anh.

Hạ Giai Ngôn vẫn chưa kịp trả lời, Lục Tiệp đã nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, cô cầm di động đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười. May thay trong nhà chỉ còn có mình cô, thế nên cô không phải băn khoăn, Lục Tiệp thích đến thì sẽ như ý anh.

Để che dấu sắc mặt tiều tụy, Hạ Giai Ngôn ngồi trước trước giương trang điểm nhẹ nhàng, đến khi định thoa một lớp son môi, thì điện thoại di động vang lên, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, tay run lên thật mạnh, môi dưới bên phải bị đậm màu hơn. Cô mắng thầm Lục Tiệp vài lần, sau đó mới nghe máy.

Tôi đến rồi. Lục Tiệp nói.

Nhanh vậy sao? Ngắm mình trong gương, Hạ Giai Ngôn không tự chủ được nhíu mi lại.

Giọng nói vừa nghiêm túc vừa có chút không đứng đắn của Lục Tiệp vang lên: Sao tôi dám chậm trễ được, nếu lỡ em chạy mất tôi phải làm sao bây giờ?

Không thể nói gì để chống chế nên Hạ Giai Ngôn mạnh mẽ cúp điện thoại của anh. Bây giờ không thể lau đi lớp son môi, cô đành phải tô thêm một lớp, sau đó mới ra ngoài mở cửa cho Lục Tiệp.

Sau khi cửa chính mở ra, Lục Tiệp liền phát hiện Hạ Giai Ngôn không giống với ngày thường. Anh cẩn thận quan sát vài lần, kìm nén ý cười nói với cô: Hôm nay em rất đẹp.

Hạ Giai Ngôn liếc anh một cái, sau đó nghiêng người cho anh vào nhà: Anh tùy tiện ngồi đi.

Thành phố Đường Hải trong vài năm qua đã thay đổi rất nhiều, phố xá đã tu sửa, các cửa hàng được di dời, những tòa nhà chọc trời mọc lên. Mặc dù như thế, nhưng Lục Tiệp vẫn dựa theo trí nhớ tìm đến nơi này, đến ngay cả biển số nhà cô cũng nhớ rõ như in. Anh nhìn xung quanh một vòng vẫn không nhìn thấy những người khác, anh cảm thấy kì lạ.

Hạ Giai Ngôn vội vào nhà bếp pha trà cho anh, anh cũng đi theo, dựa vào thành cửa hỏi: Bố mẹ em đâu rồi?

Rót nước sôi vào ấm trà, Hạ Giai Ngôn trả lời: Tối qua bố em phải nhập viện, mẹ em ở lại bệnh viên chăm ông ấy rồi.

Lục Tiệp hỏi: Sao lại thế?

Đậy nắp ấm trà lại, Hạ Giai Ngôn ngẩng đầu thở hắt ra, buồn bã kể lại tình trạng sức khỏe của bố mình kể lại một lần. Vừa dứt lời, bàn tay cảm thấy ấm áp, Lục Tiệp không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh, nắm lấy hai tay đang lạnh dần của mình.

Đừng sợ. Anh nhẹ giọng nói.

Lúc này Hạ Giai Ngôn mới phát hiện, tay cô đang phát run. Cô không rút tay về, chút bối rối trong lòng vì được năng lượng và hơi ấm của anh truyền đến mà dần bình thản hơn. Cô ngạc nhiên nhìn Lục Tiệp, điều gì cũng không nói nên lời.

Lục Tiệp cũng không lên tiếng. Hôm nay mới hiểu ra, Hạ Giai Ngôn không hề kiên cường như trong tưởng tượng của chính mình; có lẽ từ nhiều năm trước, anh nên kiên định nắm tay cô cùng cô đối mặt với những niềm vui và nỗi buồn mà tháng năm đã ban tặng cho bọn họ. May thay ơn trời vẫn đối đãi với mình không tệ, để anh đi qua bao chặng đường uổng phí cuối cùng vẫn tìm thấy cô giữa biển người mênh mông.