Tuy cơ thể vô cùng mệt mỏi và uể oải, nhưng tinh thần dường như vô cùng sôi sục, Hạ Giai Ngôn không ngủ được. Trằn trọc đến hơn nửa đêm, cô rốt cuộc cũng miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, chưa được bao lâu lại bị ánh sáng ngoài cửa sổ đánh thức.

Hạ Giai Ngôn buồn bực trở người, dùng gối che mắt, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Chợp mắt lần này thì ngủ thẳng đến khi Lục Tiệp gõ cửa, cô vẫn chưa tỉnh hẳn, mắt nhắm mắt mở đến mở cửa.

Cũng như Hạ Giai Ngôn, tối hôm qua Lục Tiệp cũng khó ngủ trắng đêm, nên anh rời giường từ rất sớm.

Đợi cả một buổi sáng cũng không thấy Hạ Giai Ngôn bước ra, anh không chắc cô có còn trong phòng hay không vì thế phải bước đến gõ cửa .

Cửa phòng được mở ra, Lục Tiệp nhìn Hạ Giai Ngôn vẫn còn mặc chiếc áo ngủ và bộ dạng ngái ngủ không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm. Anh chào một tiếng thế nhưng sau đó lại phát hiện không biết phải nói cái gì.

Trải qua một đêm yên tĩnh, cơn giận trong Hạ Giai Ngôn cũng đã tiêu biến không ít, cô chào đáp lại Lục Tiệp thấy Lục Tiệp không nói gì tiếp, chân mày của cô khẽ nhăn lại.

Lúc này Lục Tiệp mới mở lời: "Anh chỉ muốn xem em đã dậy hay chưa thôi, nếu em còn muốn ngủ thì ngủ tiếp đi."

Sau khi nói xong, anh liền xoay người bước ra. Hạ Giai Ngôn đóng cửa lại, nhìn đồng hồ còn kém vài phút là mười một giờ đúng, thảo nào anh lại gõ cửa.

Khi rửa mặt trong phòng tắm, Hạ Giai Ngôn nhìn ngắm mình trong gương: sắc mặt tái xanh, làn da thô ráp, đôi mắt sưng tấy nhìn thế nào cũng thấy tiều tụy. Từ lúc gặp lại Lục Tiệp, cô luôn sống trong đủ các loại suy nghĩ cùng do dự. Mới có mười ngày ngắn ngủi mà cô cứ ngỡ như mình đã trải qua cả mười năm. Cô thầm lôi từ đầu đến chân Lục Tiệp ra oán trách đến mấy lần, sau đó mời dùng khăn lau khô nước trên mặt.

Thu dọn mấy vật dụng cá nhân xong, Hạ Giai Ngôn kéo chiếc va li nhỏ ra phòng khách. Lục Tiệp đang ngồi trên sô pha lật lật tờ báo, thấy đồ dùng của cô liền hỏi: "Bây giờ đi sao?"

Hạ Giai Ngôn: "Ừ" đáp lại.

Lục Tiệp nói: "Ăn điểm tâm này đi."

Trên bàn ăn vẫn còn đặt sữa và hộp cơm, Hạ Giai Ngôn sẽ không ngược đãi dạ dày của mình vì thế đem vali dựa vào góc tường, ngồi xuống ăn điểm tâm. Cô rót sữa vào cốc, nghiêng đầu sang hỏi Lục Tiệp: "Anh không ăn à?"

- "Không." Lục Tiệp lên tiếng trả lời.

Hạ Giai Ngôn rót thêm một cốc sữa cho anh.

Lục Tiệp đẩy hộp cơm đến đối Hạ Giai Ngôn, sau đó ngồi xuống ghế đối diện nói: "Để anh đưa em về."

"Không cần đâu." Hạ Giai Ngôn từ chối,"Miệng vết thương của anh chỉ vừa kết vảy, vẫn phải cẩn thận một chút mới tốt."

Lục Tiệp định thuyết phục thì chợt Hạ Giai Ngôn ngẩng đầu lên, không lạnh không nhạt liếc anh một cái. Cái liếc mắt như vậy khiến lời anh định nói ra đành nuốt ngược về. Anh biết đêm qua hành động của bản thân đúng thật quá gấp gáp và tồi tệ, bất kì ai sau khi bị cưỡng hôn cũng sẽ rất tức giận. Huống chi anh làm như vậy có chút giống với việc lấy oán trả ơn, cũng không trách được cô đến bây giờ vẫn dùng vẻ mặt oán giận nhìn mình. Hạ Giai Ngôn từ trước đến nay là người ăn mềm không ăn cứng, nếu bị ép đến tức giận thì cứng hay mềm cũng không ăn thua, anh không dám lại làm trái ý cô để tránh cô thêm bất mãn.

Chuyển ra khỏi nhà trọ của Lục Tiệp thì sang ngày hôm sau, Hạ Giai Ngôn đã trả phép quay về công ty làm việc.

Trong lúc chờ thang máy cô vô tình gặp Dịch Trấn Tường, đang định lên tiếng chào khỏi, thì anh ta đã kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Rốt cuộc em cũng chịu trở lại rồi!"

Hạ Giai Ngôn chưa bao giờ biết hóa ra cô cũng quan trọng như vậy, cô hỏi: "Mấy hôm nay nhiều việc lắm sao?"

Dị Trấn Tường đáp: "Công việc không nhiều lắm, quan trọng là con trai của giám đốc thật sự rất hiếu động."

Hỏi trên hỏi dưới, Hạ Giai Ngôn mới biết rằng: bảo mẫu mà Lê Thiệu Trì thuê lại xin nghỉ phép về quê. Trong khoảng thời gian cô nghỉ phép, Dị Trấn Tường thường giúp đỡ đưa đón và trông chừng Lê Dục. Lê Dục hiếu động thế nào, cô cũng từng trải nghiệm qua, cô có thể khẳng định cậu bạn nhỏ kia đã dày vò Dị Trấn Tường không ít, nếu không thì khi thấy cô cũng chẳng tỏ ra như gặp đấng cứu thế như thế này.

Gần mười ngày không đi làm cả buổi sáng Hạ Giai Ngôn đều ngập đầu trong công việc, làm việc gì cũng không thuận lợi. Mãi đến giờ nghỉ trưa, cô vẫn chưa sàng lọc xong chồng văn kiện chất cao như núi trên bàn. Khi cô đang hết sức chuyên tâm vào công việc, phía sau đột ngột có người kêu tên cô, quay đầu lại liền thấy Lê Thiệu Trì đang cầmm một tập văn kiện trên tay.

Cùng với một vài chỉ đạo mỹ thuật liên quan chủ đề cho quảng cáo mới, Lê Triệu Trì ở trong phòng họp hơn hai tiếng đồng hồ, vận động quá mức khiến đầu óc dường như bị tê liệt. Anh cho rằng bản thân đủ liều mạng nhưng không ngờ trong văn phòng còn có những đồng nghiệp làm đến quên cơm. Anh nói với Hạ Giai Ngôn: "Mời mọi người ăn cơm được chứ?"

Không nhắc đến ăn thì thôi, vừa nhắc đến đã khiến Hạ Giai Ngôn cảm thấy đói tới nỗi bụng reo ầm lên, cô vui vẻ đồng ý, sau đó cầm toàn bộ bản thảo bỏ vào ngăn kéo.

Vì không có nhiều thời gian, nên bọn họ đến một tiệm thức ăn nhanh gần công ty để ăn trưa.

Gần đây công việc bận rộn, Lê Thiệu Trì không thể bớt thời gian đi thăm Lục Tiệp, vừa ngồi xuống đã hỏi Hạ Giai Ngôn: "A Tiệp bị thương thế nào rồi?"

"Hồi phục rất tốt, mấy ngày nữa là có thể cắt chỉ." Hạ Giai Ngôn trả lời.

"Đây là công lao của em à?" Lê Thiệu Trì cười cô.

Hạ Giai Ngôn không biết đáp lại thế nào, đành phải cười trừ với anh.

Nhìn thái độ này của cô, Lê Thiệu Trì ngay lập tức đoán được tình cảm giữa cô và Lục Tiệp không những không có chút tiến triển, mà còn có khuynh hướng thụt lùi về sau. Mặc dù anh muốn thay Lục Tiệp nói tốt vài câu, nhưng thấy bộ dạng không mấy nhiệt tình của Hạ Giai Ngôn, đành phải im lặng.

Sau khi lao vào công việc, Hạ Giai Ngôn lại khôi phục trạng thái trước đây, mỗi ngày thẳng một đường giữa hai nơi, tuy có chút mệt mỏi, nhưng thú vị. Đến một hôm, cô bất ngờ nhận được điện thoại của Chiêm Tuệ, Chiêm Tuệ hỏi cô: "Giai Ngôn, tối thứ sáu có rảnh không?"

Hạ Giai Ngôn vui vẻ đáp: "Có ạ, không phải chị lại mời cơm em đó chứ?"

"Mời cơm em chỉ là chuyện nhỏ, bất cứ khi nào cũng có thể". Chiêm Tuệ nói, "Lần trước chị có nói giới thiệu đối tượng cho em làm quen đấy, em còn nhớ không?"

Hạ Giai Ngôn ngạc nhiên, vốn nghĩ chỉ nói đùa vài câu với chị dâu mà thôi, không nghĩ rằng chị ấy lại chọn người cho mình. Nhớ đến bản thân cũng từng thề son sắt đồng ý với chị dâu dù giới thiệu ai cũng sẽ không từ chối khiến da đầu Hạ Giai Ngôn đột nhiên tê rần.

Phát hiện Hạ Giai Ngôn có ý chùn bước, Chiêm Tuệ vội vàng khuyên: "Anh ta là bạn học thời phổ thông với chị, nhân phẩm rất tốt, em thử gặp anh ta một lần xem có hợp không? Nếu không hợp cũng không sao mà, xem như là làm quen thêm nhiều bạn bè cũng được."

Thấy chị dâu đã nói đến như vậy nếu Hạ Giai Ngôn cứ từ chối thì rất không nể mặt. Sau khi cô đồng ý Chiêm Tuệ rất vui mừng, cũng dặn đi dặn lại cô nên cư xử cho tốt.

Tối thứ sáu, Hạ Giai Ngôn đúng giờ đến nơi hẹn. Cô đã xem qua ảnh của người đàn ông kia chỉ biết tên anh là Cao Lập Hàm, lớn hơn cô ba tuổi, là một bác sĩ khoa nhi. Về phần khác Chiêm Tuệ không tiết lộ thêm, nói là muốn tạo cảm giác bí ẩn.

Hạ Giai Ngôn đến muộn hơn Cao Lập Hàm, sau khi thấy cô đến, anh vô cùng lịch sự giúp cô kéo ghế ngồi ra. Trên người anh có mùi thanh mát, đứng gần cảm thấy dễ chịu.

Trong lúc dùng cơm, Hạ Giai Ngôn giới thiệu sơ lược về bản thân. Cô chắc Chiêm Tuệ cũng đã nói sơ tình hình bản thân mình cho Cao Lập Hàm biết nhưng anh vẫn yên lặng lắng nghe, trên mặt không hề có chút biểu cảm thiếu kiên nhẫn nào cả.

Đợi cô nói hết, quả nhiên Cao Lập Hàm nói: "Trước khi gặp em, tôi đã nghe qua."

Hạ Giai Ngôn cười cười: "Vậy anh thấy có cái gì là tôi nên biết?"

Cao Lập Hàm ung dung nói: "Em bị thiếu máu."

"Hả?", Hạ Giai Ngôn hỏi" Làm sao anh biết?"

Cao Lập Hàm rũ mắt xuống: "Trên móng tay của em có vài đốm gạo."

Theo tầm mắt của anh, Hạ Giai Ngôn bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ quan sát ngót tay của mình, quả thật lời anh nói không phải là giả.

Cô xem xong tay trái rồi lại xem tay phải: "Bác sĩ Cao thật chuyên nghiệp."

"Em không chê tôi mắc bệnh nghề nghiệp là tốt rồi." Cao Lập Hàm dừng một chút, nói tiếp, "Thể chất của em rất bình thường, ngày thường nên chăm chỉ rèn luyện thân thể, cố gắng tuân theo chế độ dinh dưỡng hợp lý, không nên lạm dụng các sản phẩm chức năng để bảo vệ sức khỏe. Nếu công việc áp lực qúa lớn dẫn đến mệt mỏi nên thay đổi chức vụ khác, kiếm tiền chỉ là thứ yếu, sức khỏe mới là quan trọng nhất."

Nghe anh nói hết, Hạ Giai Ngôn có chút đồng tình. Thật ra sau khi bỏ đứa bé sức khỏe của cô có chút yếu đi, từ dạo đó sức đề kháng bắt đầu suy giảm, lạnh tay lạnh chân là chuyện thường, cảm cúm đau bụng sinh lý cứ cách một thời gian lại đến thăm một lần. Phải điều dưỡng rất lâu thể chất của cô hai năm trở lại đây mới tốt hơn một chút. Tuy rằng Cao Lập Hàm chỉ công thức hóa lời dặn của bác sĩ nói với mình nhưng cô cũng có chút cảm động.

Cao Lập Hàm tưởng mình đã dọa cô sợ, vội vàng vỗ về: "Chuyện này cũng khá phổ biến, em không cần quá lo lắng, chỉ cần chú ý ăn uống và nghỉ ngơi hợp lý sẽ không có vấn đề gì lớn."

Hạ Giai Ngôn không muốn cảm xúc tiêu cực của bản thân phá hỏng bầu không khí, thế nên gật gật đầu, sau đó vội vàng lảng sang chuyện khác: "Anh làm bác sĩ khoa nhi, ngày ngày tiếp xúc với nhiều trẻ con như vậy, có cảm thấy chán không?"

"Không đâu." Cao Lập Hàm trả lời:" Bình thường bọn chúng chỉ biết giận dỗi với bố mẹ, nhưng trước mặt bác sĩ bọn chúng đều tỏ ra ngoan ngoãn. Có vài bé gái nhát gan luôn dùng ánh mắt trông đợi cầu xin tôi đừng tiêm, cũng có lúc tôi đã mềm lòng."

"Anh mềm lòng liền không tiêm bọn chúng thật sao?" Hạ Giai Ngôn rất ngạc nhiên

Cao Lập Hàm nghiêm túc nói: "Đương nhiên rồi. Chắc em không biết, cho dù đang trong phòng khám, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc phát ra từ phòng tiêm đấy. Tiếng khóc bọn nhỏ phát ra vào thời điểm ấy thật sự rất lợi hại."

Hạ Giai Ngôn sờ sờ mặt mình, không biết xẩu hổ nói: "Sao tôi có thể không biết được, theo lời anh rõ ràng là nói tôi khi còn bé mà."

Cao Lập Hàm cười rộ lên, hai má hiện ra lúm đồng tiền rất sâu: "Thật vậy à, có đau đến thế không?"

Bữa cơm này được coi là ăn trong vui vẻ, cho đến khi bữa tối kết thúc, Hạ Giai Ngôn còn thân mật nghe anh kể một vài chuyện vui trong bệnh viện. Cao Lập Hàm là người hay nói, nói chuyện cười đùa với anh nhưng lại không cảm thấy mất tự nhiên.

Cao Lập Hàm có ý muốn đưa cô về nhà, Hạ Giai Ngôn từ chối nhưng không được, nên đành đồng ý. Xe dừng dưới lầu, cô nói lời tạm biệt với anh, vẫy vẫy tay về hướng Cao Lập Hàm, thấp giọng nói: "Rất hân hạnh được quen biết anh."

Đến khuya, Hạ Giai Ngôn nhận được điện thoại của Chiêm Tuệ, Chiêm Tuệ hỏi cô: "Đêm nay thế nào rồi?"

Hạ Giai Ngôn nằm trên sô pha, thẳng thắn nói: "Rất tốt ạ, có cảm giác quen biết thêm bạn mới."

Chiêm Tuệ "À" một tiếng thật dài, tiếng cười trong veo nói tiếp: "Có cơ hội phát triển không?"

"Tụi em chỉ vừa mới biết nhau, nào có nhanh vậy chứ!" Hạ Giai Ngôn đáp.

Hai chị em hỉ hỉ hả hả nhốn nháo nói chuyện thêm một lúc mà sáng hôm sau Hạ Giai Ngôn phải dậy sớm đến trường học, lúc này đã ngáp ngắn ngáp dài, Chiêm Tuệ biết cô mệt, vì vậy giục cô nghỉ ngơi sớm.

Hạ Giai Ngôn "Dạ" một tiếng, muốn cúp máy, Chiêm Tuệ lại gọi cô. Cô lại cầm điện thoại áp lên tai phải, hỏi: "Còn có việc gì sao ạ?"

Chiêm Tuệ do dự nửa giây, sau đó có chút sâu xa nói: "Gia cảnh nhà Lục Tiệp rất tốt, người cũng rất giỏi nhưng cậu ta chưa chắc đã là một người chồng tốt. So với Lục Tiệp, Cao Lục Hàm chỉ như những người đàn ông bình thường khác: ngoại hình không bắt mắt, thu nhập không quá cao, mỗi ngày đều có thể bắt gặp ở ngoài đường. Nhưng ở cùng loại đàn ông như vậy có một ưu điểm, đó là em không cần phải dõi theo anh ta, địa vị ngang nhau. Nếu hai người ở cùng nhau, điểm quan trọng nhất chính là vô cùng bình dị, dễ sống, nếu đôi bên đều có gánh nặng, con đường phía trước sẽ rất vất vả."