Chiều thứ hai, Phùng Ân quả nhiên kêu trợ lý gọi điện thoại cho Hạ Giai Ngôn, thông báo cô đến nói chuyện tại trụ sở công ty giải trí Thiên Tế. Hạ Giai Ngôn không dám chậm trễ, cúp điện thoại xong vội vàng mặc áo khoác ngoài vào, dặn dò Thành Mĩ vài câu sau đó hấp tấp rời khỏi văn phòng.

Tại thời điểm này, thang máy không được sử dụng nhiều lắm, Hạ Giai Ngôn chờ không đến một phút, thang máy đã từ tầng trên đi xuống, dừng ngay tại vị trí của cô ở tầng trệt. Hạ Giai Ngôn vốn tưởng trong thang máy không có ai cả, nhưng khi cửa được mở ra hết cô mới phát hiện có một người đàn ông đang đứng bên cạnh bảng phím ấn của thang máy.

Đập vào mắt Hạ Giai Ngôn đầu tiên không phải là khuôn mặt của anh ta, mà là bảng chức vụ anh ta đang đeo trên người. Thoáng nhìn thấy bốn chữ in đậm “ Giám Đốc ý tưởng”, cô đúng mực đúng mực chào hỏi: “ Chào giám đốc Lê”

Lê Thiệu Trì lịch sự đáp “ Ừ” một tiếng, anh thay cô giữ nút mở cửa thang máy, đợi cô đi vào mới thả tay ra, thuận miệng hỏi: “ Lầu mấy?”

“Lầu một ạ, cảm ơn!” Hạ Giai Ngôn nói. Tuy bộ phận khách hàng và bộ phận ý tưởng thường hay lui tới mật thiết với nhau, nhưng những đồng nghiệp bộ phận ý tưởng thường trao đổi công việc với Hạ Giai Ngôn đa phần chỉ là những người có chuyên môn về mỹ thuật hay dự án, còn về phần giám đốc ý tưởng, cô rất ít khi tiếp xúc. Lê Thiệu Trì xuất thân từ tổ dự án, thăng tiến rất nhanh, anh ta từng đảm nhận chức vụ trong nhiều công ty quảng cáo A4, về sau cấp trên Diệu Thế đục khoét được, mời anh về đảm nhiệm chức giám đốc ý tưởng này.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Hạ Giai Ngôn chợt nghe Lê Thiệu Trì hỏi: “ Quảng cáo bên kia đã đồng ý rồi sao?”

Diệu Thế từ trên xuống dưới có trên mấy trăm nhân viên, Hạ Giai Ngôn không ngờ Lê Thiệu Trì có thể nhận ra được cô là nhân viên thuộc tổ của Quan Mộ Hân, không thể không bất ngờ. Nhưng ngẫm lại, cô cảm thấy điều ấy cũng bình thường thôi, Lê Thiệu Trì khẳng định phải có chút gì đó hơn người, bằng không làm sao có thể có được thành tích như ngày hôm nay chứ.

“ Trước mắt kể ra vẫn chưa xác định được, chúng tôi vẫn cần phải tiếp tục theo dõi tiếp ạ.” Hạ Giai Ngôn trả lời.

Lê Thiệu Trì chỉ gật đầu, mà trong lòng lại cảm thấy có chút không thoải mái. Ayers đưa ra yêu cầu muốn Tiễn Anh đảm nhiệm vai chính cho quảng cáo lần này anh vốn định tự mình thương thuyết với lãnh đạo công ty giải trí Thiên Tế rồi, nhưng Quan Mộ Hân lại nói điều này thuộc phạm vi nghiệp vụ của cô ta, cô ta sẽ cố gắng làm tốt. Đã làm việc với nhau nhiều năm, Lê Thiệu Trì rất rõ tính hiếu thắng mạnh mẽ của cô ta, vì thế đành buông tay để cô ta phụ trách. Người trong ngành rình quảng cáo của Ayers như thể hổ rình mồi, Diệu Thế phải nhanh chóng đáp ứng được yêu cầu của khách hàng, kí kết hợp đồng, như vậy mới có thể yên tâm không bị lọt mất. Nhưng đã một tuần trôi qua, bên Quan Mộ Hân vẫn không có bất cứ tin tức gì.

Thang máy rất nhanh xuống đến tầng một, Lê Thiệu Trì đến bãi đỗ xe tầng phụ trong lòng đất, cửa thang máy mở ra thì anh lại giúp giữ nút mở cửa. Hạ Giai Ngôn gật đầu với anh, sau đó bước ra khỏi thang máy.

Để tiết kiệm thời gian, Hạ Giai Ngôn trực tiếp bắt taxi, gần hai mươi phút đã tới trước trụ sở công ty giải trí Thiên Tế. Vừa bước vào sảnh lớn, cô thấy cửa thang máy sắp đóng lại, vì thế cao giọng hô lên: “ Chờ một chút”, đồng thời chạy nhanh đến đó.

Bước vào trong, Hạ Giai Ngôn định cảm ơn người vừa giúp mình giữ thang máy, giương mắt lên mới phát hiện người nọ chính là Lê Thiệu Trì.

Lê Thiệu Trì cũng không ngờ được người đến lại là cô, tuy rằng phản ứng của anh rất bình tình, nhưng trên mặt vẫn hiện ra một tia kinh ngạc.

“Giám đốc Lê, sao lại là anh?” Hạ Giai Ngôn hỏi.

Rất nhanh, Lê Thiệu Trì đã hiểu ra, anh hỏi: “ Quản lí Quan kêu cô tới đây để đàm phán sao?”

Hạ Giai Ngôn nói: “ Vâng ạ.”

Lê Thiệu Trì thấp giọng mắng một câu, anh quyết định ngày mai sẽ hẹn giám đốc bộ phận khách hàng ra nói chuyện, hỏi rõ ràng xem Quan Mộ Hân làm quản lý ở bộ phận khách hàng như thế nào.

Bọn họ lên lầu thứ mười ba, nhân viên tại quầy lễ tân đã nhận ra Hạ Giai Ngôn, thấy cô vào đã nói: “ Chào cô Hạ, quản lý Phùng đang đợi cô đấy ạ.”

“Vâng, cảm ơn.” Hạ Giai Ngôn nói.

Lễ tân nhìn đến người đàn ông đứng bên cạnh Hạ Giai Ngôn, hỏi tiếp: “ Vị này là đồng nghiệp đi cùng cô luôn ạ?”

Hạ Giai Ngôn đang muốn giải thích anh ta chính là cấp trên của mình, không ngờ nhân viên lễ tân kia chưa cho cô cơ hội nói ra, tay đã làm hành động “Xin mời” nói: “ Mời hai vị qua bên này.”

Mặc dù Lê Thiệu Trì cảm thấy kì lạ, nhưng dọc đường đi vẫn không lên tiếng hỏi bất cứ điều gì cả.

Lễ tân đưa bọn họ tới văn phòng của Phùng Ân. Vừa mở cửa, Phùng Ân liếc mắt đã nhận ra bóng dáng của Lê Thiệu Trì, cô lập tức nghênh đón, chủ động đưa tay: “ Giám đốc Lê, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Lê Thiệu Trì bắt tay với cô, sau đó còn hỏi thăm thêm vài câu. Hạ Giai Ngôn khéo léo theo sau Lê Thiệu Trì, mãi đến khi Phùng Ân đem sự chú ý dịch chuyển tập trung lên người mình, cô mới tự giới thiệu bản thân.

Phùng Ân tiếp tục chủ động bắt tay với Hạ Giai Ngôn, giọng cô tràn ngập áy náy: “ Đều tại tôi, tuần trước phải đi công tác vài ngày, không chỉ làm lỡ chuyện quan trọng, còn khiến cô phải chạy tới chạy lui, thật xin lỗi.”

Hạ Giai Ngôn thầm nghĩ, Phùng Ân không hổ là người đại diện của diễn viên điện ảnh nổi tiếng Tiễn Anh, ngay cả khả năng diễn xuất cũng vô cùng đẳng cấp.

Sau khi xã giao xong, bọn họ đến khu tiếp khách để thương thảo việc chính. Thật ra, việc này cũng không có gì để bàn bạc cả, nên xác định chuyện bọn họ cần làm lúc này, chẳng hạn khắc phục mối quan hệ đang căng thẳng của hai bên.

Cuộc đàm phán lần này diễn ra thuận lợi đến mức khiến Lê Thiệu Trì phải kinh ngạc. Bằng nhãn lực của anh, đương nhiên có thể nhìn ra được, Phùng Ân đang có ý định lấy lòng Diệu Thế, nói chính xác hơn một chút, hẳn là đang tự mình lấy lòng vị bên cạnh không dùng đến danh bộ phận khách hàng để làm việc. Vừa rồi Hạ Giai Ngôn không phát biểu bất cứ ngôn luận nào, nên tạm thời anh vẫn không nhìn ra được cô có chỗ nào đặt biệt, khiến cho một người cao ngạo như Phùng Ân cũng phải nhúng nhường như vậy.

Khi bọn họ bước ra khỏi trụ sở làm việc thì đã gần sáu giờ tối, trời đã chập choạng tối, đèn đường hai bên cũng đã sáng lên. Hạ Giai Ngôn nói tạm biệt với Lê Thiệu Trì, nhưng Lê Thiệu Trì lại hỏi: “ Cô định quay về công ty hả?”

Hạ Giai Ngôn trả lời: “ Vâng ạ.”

“Đi chung xe với tôi đi, dù sao tôi cũng trở về công ty.” Lê Thiệu Trì nói.

Lúc này giao thông đang ở giờ cao điểm, nhưng Hạ Giai Ngôn lại vui vẻ đồng ý đi nhờ xe lần này: “ Vậy làm phiền giám đốc rồi ạ.”

Mở cửa xe ra, Hạ Giai Ngôn thấy một mô hình transformers được bày ra ngay trên ghế lái phụ. Lê Thiệu Trì cầm lấy nó tùy ý thả ra ghế sau, sau đó giải thích: “ Đồ chơi của con tôi ấy mà.”

Hạ Giai Ngôn ít khi lên xe của đàn ông lạ, để làm dịu đi không khí, cô đùa một chút: “ Tôi còn tưởng anh dùng nó để tìm linh cảm gì đó chứ.”

Lê Thiệu Trì cong cong khóe miệng, sau đó tập trung lái xe.

May mắn thay giao thông trong khoảng thời gian này vẫn chưa thuộc thời điểm tệ nhất, có thể đi được một đường thẳng tắp. Còn hai ngã tư nữa là tới công ty, điện thoại Lê Thiệu Trì vang lên. Anh tắt radio trong xe đi, sau đó sử dụng tai nghe bluetood để nói chuyện.

Hạ Giai Ngôn không cố ý nghe lén, nhưng lời nói của Lê Thiệu Trì lại không sót một chữ nào. Anh đang nói chuyện công việc, Hạ Giai Ngôn nghe câu được câu mất, Lê Thiệu Trì đột nhiên nói: “ Vâng, để tôi ghi lại….”

Ý thức được Lê Thiệu Trì đang phát tín hiệu cho mình, Hạ Giai Ngôn lập tức lấy điện thoại di động ra, mở thư mục ghi chú lên, cô chỉ nghe Lê Thiệu Trì nói mấy chữ rồi lập lại nguyên nội dung đoạn nói chuyện của người khác: “ Thời gian gặp mặt là chín giờ bốn mươi phút sáng thứ ba tuần sau, địa chỉ là khu số 2x đường Trữ Thực khu Giang Hán, số điện thoại di động là 13xxxxxxxxx….”

Đợi Lê Thiệu Trì kết thúc cuộc trò chuyện, ngón tay Hạ Giai Ngôn vẫn đang lướt rất nhanh trên màn hình. Anh để ý liếc mắt nhìn Hạ Giai Ngôn một cái, trong giọng nói mang theo vài phần khen ngợi: “ Phản ứng rất nhanh.”

“Tôi từng là thư ký của hội học sinh, những việc như thế này đã trở thành thói quen rồi.” Hạ Giai Ngôn nói. Hèn chi cô cứ có cảm giác, hôm nay Lê Thiệu Trì thoạt nhìn thiếu thiếu điều gì đó, hóa ra là bởi vì anh ta không mang theo trợ lý Phỉ Phỉ đi cùng. Nếu cô nhớ không lầm trong lúc tán gẫu, Phỉ Phỉ đã mang thai được sáu tháng, trong khoảng thời gian này không nên đi lại làm lụng vất vả. Như vậy xem ra, anh ta có thể được coi là một cấp trên rất biết quan tâm với cấp dưới của mình.

“ Trực tiếp gởi những thông tin ghi lại ban nãy đến điện thoại của tôi đi?” Lê Thiệu Trì nghĩ nghĩ, lại hỏi: “ Đã có mã vùng* của tôi chưa?”

“ Chưa ạ.” Hạ Giai Ngôn trả lời. Trong công ty mã vùng của các cấp trên đều được công khai trong nội bộ, ngay cả mã vùng của cấp trên cũng không lưu lại hình như có chút thiếu tôn trọng, may thay Lê Thiệu Trì cũng không nói gì chỉ đọc mã vùng cho cô.

Sau khi giải quyết xong khâu tuyển chọn vai diễn quảng cáo, hạng mục Ayers rốt cuộc cũng bị Diệu Thế lấy được. Hạ Giai Ngôn không quên công lao của Lục Tiệp trong chuyện này, cô nhắn tin riêng gởi lời cảm ơn đến anh, vì muốn thể hiện lòng biết ơn, cô còn mời anh ăn bữa cơm. Tất nhiên, chẳng qua cô chỉ mượn danh cớ mời Lục Tiệp ăn cơm mà thôi, mục đích chính là muốn làm rõ mối quan hệ với anh.

Hạ Giai Ngôn đang suy nghĩ nói sao cho khéo, vậy mà Lục Tiệp không hề để ý tới cô, ngay cả tin nhắn trả lời cũng không có. Cô chỉ ngây ngốc đợi hai ngày, thư mục nhận vẫn không xuất hiện tin nhắn nào của anh cả, cô chỉ có thể coi như không có gì mà thôi.

Thứ bảy đi học, Hạ Giai Ngôn lại bất ngờ gặp Lục Tiệp trước cửa lầu. Lục Tiệp cũng thấy cô, cô nói với anh: “ Buổi sáng tốt lành.” Còn anh chỉ gật gật đầu.

Hai người vai kề vai bước lên từng bậc thang, Hạ Giai Ngôn đi bên trái Lục Tiệp, nhưng Lục Tiệp vẫn không lấy cặp đựng laptop đang đeo bên trái đổi qua bên phải. Cô cảm thấy sự im lặng này có vẻ hơi quái dị, vì thế đã nói: “ Anh có nhận được tin nhắn của tôi không?”

Lục Tiệp hình như đang nhớ lại, ba giây sau mới nói: “ Hình như là có, nhưng anh không xem kỹ cho lắm, có chuyện gì quan trọng sao?”

Hạ Giai Ngôn khẽ nhíu mày: “ Cũng không có gì, tôi chỉ muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ thôi.”

Lục Tiệp ngữ khí đều đều nói: “ Không phải em đã cảm ơn rồi à? Sao giờ lại cảm ơn lần nữa?”

Hạ Giai Ngôn bị anh làm cho nghẹn, mãi một lúc sau vẫn không nói được gì. Thái độ của Lục Tiệp đối xử với cô thật khó hiểu, quả thật có chút kì lạ, nếu nói là bình thường, nhưng thật sự lại chẳng bình thường chút nào.

Bước vào lớp, Lục Tiệp theo thói quen dừng chân lại để cho cô đi lên, cô đến hàng ghế sau, vừa ngồi xuống đã cảm thấy buồn chán nhìn điện thoại.

Hôm nay đi học cũng không có gì đặt biệt cả. Chu Đình tiếp tục xem xét xung quanh rồi mới lặng lẽ vào lớp, sau đó cùng Hạ Giai Ngôn ở trong lớp thả hồn theo gió theo mây. Trong giờ học, Chu Đình bắt chéo chân nói chuyện với Hạ Giai Ngôn, nhưng Hạ Giai Ngôn lại chẳng thể tập trung đáp lời, ánh mắt của cô luôn cố tình liếc về phía bục giảng.

Chu Đình đang nói tuần sau cùng đồng nghiệp đi ra ngoại ô tổ chức tiệc nướng, mà Hạ Giai Ngôn đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Cậu nói xem, khi hai người xa cách nhau trong quãng thời gian quá dài, thì sự gắn kết giữa bọn họ sẽ dần dần mất đi từng chút một, hay nó sẽ vẫn còn đó, nguyên vẹn, không nhiều thêm mà cũng chẳng ít đi?”

“ Đương nhiên là mất đi rồi” Chu Đình kiên định nói: “ Sau khi xa nhau, hai người đều có cuộc sống riêng của mình, đừng nói là gắn kết, ngay cả tiếng nói chung cũng sẽ không có?”

Thế nhưng Hạ Giai Ngôn lại không nói gì xem như ngầm thừa nhận. Cô lấy sức cầm bút đâm mạnh vào trang sách. Rốt cuộc có phải Lục Tiệp bị mình thấu tâm tư, sau đó dùng kế hoãn binh, hay là Lục Tiệp và mình đã không còn gắn kết, thế nên ngay cả điều gì ẩn giấu sâu trong mắt anh cô cũng không đoán ra được……