Giờ lành đã đến, Thụy Du phân phó người đến đón tân nương vào chính điện. 

Hắn ngàn vạn lần không ngờ, tai mình lại rành mạch nghe được lũ nô tài bẩm báo:

“Tân nương nhân lúc hỗn loạn đã bỏ trốn, còn đánh bị thương tỳ nữ!”

Hắn nhất định không nghe nhầm! Vì hàng ngàn kẻ đứng đây đều nghe thấy như vậy. Chính điện bỗng chốc ồn ào cả lên.

Thụy Du siết chặt nắm tay, tiếng kêu răng rắc từ những khớp ngón tay vang lên, gương mặt tuấn tú của hắn bỗng trở lên âm lạnh, gân xanh nổi rõ trên trán, tà khí khắp người tản ra khiến mọi người đều ớn kinh, nhất thời không dám hồ đồ bàn luận, chỉ dám cắn răng im lặng.

Kình lực bộc phát từ hai bàn tay hắn khiến cho một góc chính điện kiên cố của Ma Giới cũng phải nổ tung. Không ít kẻ bỏ mạng ngay lập tức, xác văng tứ tung, máu chảy thành sông. Những kẻ còn lại, cũng bị chưởng lực thứ hai của Thụy Du giết hại. 

Chuyện nực cười ngày hôm nay Lam Cơ đào hôn chạy trốn khỏi hắn, không một kẻ nào biết được mà có thể sống sót. 

Đám nô tài nô tỳ còn lại biết chuyện này, vì muốn bảo toàn tính mạng, tất cả đều tự cắt lưỡi mình.

Thụy Du lập tức đuổi theo dấu vết của Lam Cơ. Bây giờ hắn là Ma Tôn, vào cảnh giới cao nhất của ma đạo, năng lực của hắn dĩ nhiên là mạnh hơn Lam Cơ mới chỉ tu đến bán tiên. Có điều hắn không ngờ được, Lam Cơ sau ba năm ly biệt hắn thì dường như mạnh lên rất nhiều, đám thuộc hạ Ma giới của hắn không thể chặn đường nàng.

Thân thể Lam Cơ nhẹ nhàng như loài chim hạc, chỉ dùng hai dải lụa mềm mại trong tay nhưng dễ dàng quật ngã hàng ngàn ma binh.

Mà ánh mắt nàng, hiển nhiên là vô cùng lạnh lùng!

Đây là kết quả mà hắn muốn hay sao? Nàng muốn rời bỏ hắn một lần nữa!

Trong lòng Thụy Du ngập tràn phẫn nộ, lập tức kết liễu toàn bộ đám thuộc hạ vô dụng.

Tiếng hét thê lương bốn phía vang lên, chớp mắt hàng ngàn sinh mạng tan thành tro bụi. Lam Cơ mày liễu nhíu chặt, mặt hơi biến sắc.

Thụy Du, quả nhiên là yêu ma. Yêu ma không có lương tâm, chỉ có dục vọng cùng chấp niệm, không cần phân biệt phải trái.

Thụy Du từng bước tiến đến trước mặt nàng, sự dịu dàng nhường nhịn hoàn toàn biến mất, hắn đã trở về bộ dạng tàn bạo của một Ma Tôn.

Thế cũng tốt, Lam Cơ nghĩ thầm. Chuyện này lẽ ra không nên bắt đầu lại. Vốn là nàng sai, nhưng cũng bởi vì thân bất do kỷ.

- Nàng nhất định phải đùa giỡn tình cảm của ta sao ? – Thụy Du cười đến buốt lạnh.

Lam Cơ ngẩng cao đầu, bĩnh tĩnh đứng trước mặt hắn.

- Ta sai rồi. – Nàng thở dài, cố giữ cho thái độ bình thản nhất – Ngươi oán hận ta cũng tốt. Cứ cho là chính tà bất lưỡng tập, việc hôm nay, ta đành phụ lòng ngươi. 

- Cơ Nhi, đừng như vậy ! – Trong chốc lát, biểu cảm trên mặt hắn có phần khổ sở, muốn tiến đến ôm nàng nhưng nàng đã lùi ra phía sau, khiến hắn có phần hụt hẫng. 

- Cơ Nhi, nàng không sai, là ta sai có được không ? Cơ Nhi, là ta không tốt, năm đó ta đã hứa với nàng, nhất định không nhập ma… Còn nữa…

- Đừng nói nữa ! 

Nàng không muốn hắn dùng biểu cảm và ánh mắt này đối xử với nàng. Năm ấy hắn còn là một thiếu niên chất phác đấu tranh với số mệnh, cho dù hắn làm bất cứ điều gì khiến nàng phiền lòng, hắn đều không biện minh, lập tức nhận là hắn sai. Lam Cơ dù sắt đá đến đâu, dần cũng mềm lòng.

- Cơ Nhi, không thể cho ta một cơ hội sao ? Tiên – Ma thì sao chứ ? Chính tà thì đã sao ? Cái gì mà chính tà bất lưỡng tập ? Nàng muốn làm thần tiên vì muốn bảo hộ quốc gia của nàng, ta nhất định không cản trở nàng, nhất định sẽ giúp nàng bảo vệ Bích Lạc quốc, không có kẻ nào có thể xâm phạm. Nàng nói Ma Giới không có hoa cỏ, khắc nghiệt khô khan… ta sẽ vì nàng biến khắp nơi này thành bình nguyên xanh mướt… Hay là nàng còn giận ta chuyện ba năm trước… để ta giải thích với nàng…

- Đủ rồi ! – Lam Cơ lớn tiếng ngắt lời hắn, dửng dưng nói. – Lần này là ta cố tình gạt ngươi. Lấy đi Huyết Hồn Thạch trong cơ thể ngươi chính là nhiệm vụ được giao.

Từng chữ rõ mồn một khiến Thụy Du trong phút chốc bàng hoàng. 

Khó trách vì sao sau ba năm xa cách, nàng không oán hận hắn mà thái độ vẫn điềm đạm mềm mại như vậy. Khó trách vì sao nàng để hắn ôm ấp nhưng vẫn có chút cách xa, không hề đáp lại như vậy…

Khó trách…

Nỗi đau đớn khiến cho tim của hắn như muốn xé ra. Lam Cơ chưa bao giờ lừa hắn, nhưng lần này nàng lại xuống tay.

- Huyết Hồn Thạch ư ? – Thụy Du trong mắt tàn ác cười – Thiếu nó, bản tôn cũng không thể chết, các ngươi lấy nó, bản tôn có mất đi chút ít sức mạnh, nhưng các ngươi không dễ đạt được mục đích đâu.

Nói rồi hắn triệu ra pháp bảo trong tay là một sợi xích màu đen, từng mắt xích có hoa văn hình hỏa diệm yêu dị, ánh mắt khóa chặt trên người nàng.

- Nàng nhất định muốn ta đối xử với nàng như vậy sao ?

Lam Cơ không đáp, nàng giống như muốn thi triển thuật pháp rời đi. 

Thụy Du nghiến răng, từ tay hắn, sợi xích thiên biến vạn hóa, như những tia chớp phóng về phía Lam Cơ. Cho dù mục đích của hắn chỉ là muốn trói nàng, nhưng nếu cơ thể nàng bị xích này quấn lại, nàng chắc chắn sẽ bị thương bởi đây là ma vật được tôi luyện bằng nham thạch ở ma giới, khi tiếp xúc với thân thể của đối phương sẽ gây bỏng.

Lam Cơ chật vật né tránh, nhưng pháp lực của Thụy Du vốn đã vượt qua nàng, hơn nữa đây là Ma Giới, nếu chiến đấu thì môi trường cũng hoàn toàn bất lợi cho thể trạng của nàng. 

Lam Cơ cắn răng, gương mặt nàng thất sắc khi sợi xích kia xé gió vun vút lao tới. Chiêu này, nàng chống đỡ không kịp.

Nhưng chính vào khoảnh khắc dây xích chỉ có cách nàng một gang tay, bỗng dưng quanh thân thể Lam Cơ rực lên ánh sáng màu bạc. Một hộ thuẫn (lá chắn) tuyệt mỹ như được kết bằng hàng ngàn sợi lông phượng xuất hiện, bao bọc lấy cơ thể nàng. Mỗi sợi lông phượng trắng đều lấp lánh mang thần lực, còn có thể đẩy sợi xích của Thụy Du ra xa.

Cả Lam Cơ và Thụy Du đều bất ngờ. Thụy Du có phần chậm trễ phản ứng, vì phản chiêu mà hắn hơi bật về sau. 

- Đây là cái gì ? – Hắn không tin nổi vào mắt mình.

Hộ thuẫn này mang thần lực phi thường, cả hai người bọn họ đều chưa từng nhìn thấy. Rõ ràng chỉ có thể là là vật thuộc về Thần Giới - cao nhất trong sáu giới. 

Một vài sợi lông phượng nhẹ nhàng thanh thoát, bay bay xung quanh Lam Cơ. 

Lông phượng hoàng màu trắng…

Trước giờ nàng chỉ biết một phượng thần mà thôi…

Là một phượng thần cao cao tại thượng chịu lịch kiếp ở hạ giới, theo con đường định sẵn là từ người phàm tu thành tiên, vượt qua kiếp nạn để hoàn thành lịch kiếp, trở về thần giới…

Mà nàng, chính là kiếp nạn của y…

Trong lúc Lam Cơ thất thần, đột nhiên có bóng người ngự kiếm bay đến, trong chớp mắt kéo lấy nàng, vụt đi trước mặt Thụy Du.

Phía sau lưng Lam Cơ dường như có tiếng đất đá sụp đổ, dường như là dưới chưởng lực phẫn nộ của Thụy Du. Lúc này nàng mới thanh tỉnh. Người bên cạnh nàng lớn tiếng.

- Còn chậm chạp cái gì, sư muội mau hỗ trợ ta ngự kiếm! 

Lam Cơ liền không kịp nghĩ, truyền lực hỗ trợ vị sư tỷ áo xanh xinh đẹp nóng nảy kia điều khiển phi hành kiếm.

- Nếu không phải con sâu này lo xa nài nỉ ta liều mình ngự kiếm đến đón muội, có lẽ muội đã bị Ma đầu kia bắt lại rồi ! 

Vị sư tỷ này là Ngọc Tú, đồng môn với nàng, ở Vạn Linh là người có giao tình với nàng nhất. Hiện tại nàng ấy còn sắp kết hôn với con trai của chưởng môn, trở thành thiếu phu nhân Vạn Linh. Còn con sâu mà Ngọc Tú ấy nói đến – chính là con vật màu phấn hồng ngọ nguậy mập mạp đang đậu trên vai nàng. Nó là một tiểu tinh linh sống ở vườn đào Vạn Linh. 

Bọn họ không dám chậm chễ một giây vì sợ Thụy Du đuổi theo kịp. Cũng may Ngọc Tú lấy trộm phi hành kiếm tốt nhất từ chỗ vị hôn phu, bọn họ tạm thời rời đi an toàn.

- Lúc nãy tỷ tỷ đứng phía xa, thấy ta sắp bị bị Ma Tôn bắt lại, tại sao không ứng cứu ? – Lam Cơ tỏ vẻ hờn giận.

- Ta tuy rất muốn nhưng không dám ứng cứu. Nếu ta xông vào, Ma Tôn đương nhiên giết ta. Còn ta không xông vào, cùng lắm là muội bị hắn bắt lại mà thôi, cùng lắm là một đêm tân hôn giông bão. – Ngọc Tú cũng không nhịn mà trêu chọc.

Nghĩ đến điều gì, Ngọc Tú nói liền :

- Ban nãy trên người muội có hộ thuẫn rất lạ, đó là bảo vật gì vậy ?

Lam Cơ trầm tư. Ngọc Tú hơi quay đầu, bỗng dưng thấy trong hốc mắt nàng đỏ hoe ướt át. Ngọc Tú hắng giọng :

- Nếu đau lòng, cứ khóc đi, không cần kìm chế. Sư tỷ coi như không nhìn thấy nha !

Một lúc sau, không khí u ám có vẻ không hợp với tâm trạng thường xuyên vui vẻ của Ngọc Tú, nàng mới tự mình luyên thuyên :

- Nha đầu này, bảo ngươi khóc, ngươi không khóc mà cứ trầm ngâm làm gì ? Cái mặt ngươi khó coi hệt như sư thúc đó ! Mà này, cho là sư tỷ nhiều chuyện muốn hỏi ngươi… Ngươi đang muốn khóc vì sư thúc hay muốn khóc vì đại ma đầu kia vậy ? Cả hai người đều không tệ, muốn pháp lực có pháp lực, muốn dung mạo có dung mạo, nhưng sư thúc nhà ta vẫn là tốt nhất. Sư thúc thông tuệ điềm đạm, dịu dàng thâm tình, chỉ là không lãng mạn như lũ trẻ ranh biết làm nhiều chiêu trò, nói nhiều lời lãng mạn hài lòng thiếu nữ. Tuy ngươi và sư thúc bên nhau có phần phi luân lý, nhưng còn hơn rơi vào nghịch cảnh Tiên – Ma đối lập.

Lại sực nhớ ra cái gì đó, Ngọc Tú xuýt xoa :

- Hộ thuẫn phượng vũ kia… Có phải là sư thúc cho muội không ? Đó là thần vật đó ! Nghe nói sư thúc chính là phượng thần lịch kiếp, xem ra đúng là sự thật ! Muội muội thật có phúc…

- Muội chỉ là kiếp nạn trong lịch kiếp lần này của ngài mà thôi… - Lam Cơ lúc này mới lên tiếng, thần sắc có phần an ổn trở lại, nhưng giọng nói lại ưu thương man mác. – Nếu ngài không vì cứu muội mà đem nguyên thần đặt vào người muội, ngài sau đó sẽ không vì trấn áp Yêu tộc tấn công mà trọng thương, dù có bị thương, cũng sẽ tự lành, không đến mức… hồn phách cũng tổn hại như thế….

Ngưng một lát, Lam Cơ mới nói tiếp :

- Hơn nữa, Ngọc Tú, tỷ trêu chọc thì được, nhưng trước mặt người Vạn Linh và những vị Thần Giới kia đừng nói lung tung. Thần Giới sẽ cho rằng chúng ta loạn ngôn ảo tưởng, không biết cao thấp. Sư thúc cứu muội, cũng vì tâm ý của sư phụ thôi. Sư phụ rất tốt, chỉ có điều ngài còn trách muội…

Ngọc Tú cốc vào đầu nàng.

- Nha đầu thối, nếu ta là muội, giả giả thật thật cũng sẽ thêu dệt cho thành sự thật mười mươi. Sư thúc thật ra chinh phục cũng dễ thôi, muội mặt dày một chút là bám được ngay ! Thần giới kiêu căng gì chứ, ta thấy Mạc Thanh sư thúc không giống bọn họ !

- Sư thúc là thái tử của Thần Giới. Trước khi trở thành Cửu ngũ chí tôn đều phải trải qua chín lần lịch kiếp. Đây chỉ là lần lịch kiếp thứ tư. Sớm muộn cũng hoàn thành thêm năm lần lịch kiếp nữa, trở thành thượng thần bất diệt bất tuyệt. – Lam Cơ giải thích, muốn làm rõ một hai với vị sư tỷ mộng mơ này. – Còn chúng ta tu tiên, tuy là sống lâu hơn phàm nhân thì sinh mệnh vẫn hữu hạn, cũng phải chịu sự chi phối của luân hồi. Chúng ta trong mắt sư thúc sau này… cũng giống như khi chúng ta xem một vở kịch ở nhân gian, nhân vật trong kịch đã trải qua một đời, nhưng chúng ta chỉ mất thời gian một nén hương… Lần này muội nhất định tìm cách để sư thúc hồi phục, trả lại nguyên thần cho ngài, để ngài lịch kiếp thành công.

Ngọc Tú nhất thời đau cả đầu, nàng không nhiều lý lẽ đối đáp lại sư muội được nữa. Đối với nàng, đơn giản yêu chính là yêu.

Lam Cơ sư muội này, tư chất không tệ, nhan sắc cũng diễm lệ hiếm thấy, chỉ có đường tình duyên của nàng là trắc trở mà thôi.

Dù sao Ngọc Tú vẫn cho rằng, một vị thần đâu thể dễ dàng giao nguyên thần trân quý nhất của mình cho kẻ khác ? 

Người tu hành các nàng, đối với tu vi mất đi một vài chục năm đã là tổn hại lắm rồi. Mà tu vi còn là thứ tu luyện kiếm lại được. Nguyên thần đối với một vị thần mà nói, tượng trưng cho thân phận Thần linh từ khi sinh ra, chỉ có duy nhất. Mất đi nguyên thần, cũng có nghĩa là mất đi tư cách làm thần. Mà đối với người phàm tục, khổ cực tu luyện cũng chỉ có thể thành tiên, chứ không thể nào bước vào cảnh giới của thần.