Lý Thư Ý ở văn phòng cho đến 7 giờ tối. Đã hai ngày một đêm anh không hề nghỉ ngơi, cũng không ăn bất cứ thứ gì, cho đến khi đôi mắt không còn nhìn rõ từng con số trên bản báo cáo, anh mới ngừng công việc trong tay lại.

Khi tài xế lái xe đưa anh trở về, anh ở trên xe mới nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Rõ ràng không ngủ, nhưng mà lúc sau tài xế phải kêu mấy tiếng mới đánh thức anh dậy, quả thực thân thể đã mệt mỏi đến độ không còn chịu sự khống chế của đại não nữa.

Bác Ngô nhìn thấy anh bước vào vẻ mặt ông rất vui, ông vốn đã nghĩ rằng Lý Thư Ý sẽ không quay trở lại. Chỉ là nụ cười duy trì chưa được vài giây, đôi mày đã gắt gao nhíu lại.

Lý Thư Ý cũng không thèm cởi áo khoác, ấn cái dạ dày hơi đau đớn của mình từ từ ngồi xuống sô-pha, nói với bác Ngô: “Bác kêu người làm cho cháu ít cháo trắng, đừng cho thêm gì cả.”

Bác Ngô cho người đi làm, lại rót cho anh một ly nước ấm, Lý Thư Ý gật đầu: “Làm phiền rồi."

Bác Ngô cảm nhận được sự khách khí cùng xa cách của Lý Thư Ý trong lòng căng thẳng, ông biết toàn bộ sự tin tưởng và tín nhiệm vất vả xây dựng ngần ấy năm đã không còn. Nhưng ông có thể nói gì đây, hiện tại Lý Thư Ý như thế này, là bởi vì hoàn cảnh bây giờ không cho anh được cảm giác an toàn, anh chỉ có thể một lần nữa dựng lên bức tường thành vững chắc ngăn cách mình với bên ngoài.

Bác Ngô đi vào phòng bếp, Lý Thư Ý nhìn khắp nơi đánh giá một chút, Bạch Kính cùng Ninh Việt vẫn chưa về.

Anh nghĩ có thể là hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Anh ngồi trong căn phòng khách rộng rãi và sáng sủa, nơi nơi đều có thể nhìn thấy dấu vết sinh hoạt lúc trước của mình lưu lại, trước kia sẽ cảm thấy an tâm, hiện tại lại giống như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mỗi một phút mỗi một giây đều là đau khổ.

Rất nhanh bác Ngô đã bưng cháo trắng lên, lại hỏi anh có muốn dùng thêm chút món phụ nào không. Lý Thư Ý lắc đầu, dùng cánh tay không bị thương cầm lấy cây muỗng bắt đầu ăn cháo.

“Cẩn thận nóng.” Bác Ngô ở bên cạnh dặn dò.

Lúc này ngoài cửa có một người đi vào, trên tay cầm vài tờ giấy nói với bác Ngô: “Ngài nhìn xem, mọi thứ đều không có sai biệt lắm, còn vài kiện hàng lớn ngày mai sẽ được vận chuyển tới đây.”

Bác Ngô cực nhanh nhìn thoáng qua Lý Thư Ý, thấy anh không chú ý tới, liền hơi nghiêng người né qua Lý Thư Ý, thấp giọng nói với người kia: “Cậu ở bên ngoài chờ tôi.”

Người nọ có chút khó hiểu, nhưng cũng nghe theo nhanh chóng bước ra ngoài.

Chờ người nọ đi xa, Lý Thư Ý đột nhiên nói: “Bác không cần bận tâm tới cháu, chuyện đến bây giờ, cháu còn thứ gì không thể chấp nhận nữa.”

Bác Ngô thở dài không lên tiếng, Lý Thư Ý chỉ ăn được nữa chén cháo, liền buông chén đi lên lầu.

Đang đi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bên kia là một vị lão hữu của anh: “Thư Ý, bên cạnh cậu thường có một thằng nhóc hay đi theo, tên là Cận Ngôn đúng không?”

Bước chân Lý Thư Ý dừng lại nói: “Đúng.”

“Hôm nay nó đến chỗ tôi ăn cơm, ăn xong thì náo loạn một phen, đánh nhị thiếu gia của Khổng thị. Tôi vừa được nghe cấp dưới báo lại mới biết, cho nên gọi nói với cậu một tiếng.”

Lý Thư Ý cau mày, bên kia lại nói tiếp: “Chi tiết cụ thể thì tôi không rõ lắm, tốt nhất cậu nên tự mình hỏi đi.”

“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn.”

“Đừng khách khí.”

Lý Thư Ý ngắt điện thoại, lập tức gọi vào số của Cận Ngôn, bên kia âm thanh thấp cực kì mà "a-lô" một tiếng, Lý Thư Ý chỉ nói duy nhất một câu: “9 giờ sáng mai đến văn phòng của tôi.”

Cận Ngôn không phải là người thích gây chuyện, tính cách cũng đặc biệt tốt, trong sinh hoạt bình thường cũng chưa từng phát cáu hay nổi nóng. Nhưng nếu cậu ra tay đánh người, tất nhiên là do đối phương trêu chọc cậu trước, hơn nữa mười phần thì có hết tám chín phần liên quan tới Bạch Hạo.

Nhưng Lý Thư Ý hiện tại thật sự đã quá mệt mỏi, không thể nào chơi trò giấu con dao đằng sau nụ cười với người khác, có chuyện đại sự gì, cũng chờ sáng mai xử lý.

Vốn tưởng rằng khi bản thân mệt mỏi cực hạn sẽ nhanh chóng đi vào giấc ngủ, chính là khi Lý Thư Ý nằm ở trên giường, lại bị những kí ức mà anh đã điên cuồng dùng công việc để quên đi xuất hiện trong tâm trí..

Anh không dám uống thuốc ngủ, bởi vì đã từng dùng loại thuốc này trong khoảng thời gian rất dài, cho nên bác sĩ đã cảnh cáo không đến trường hợp vạn bất đắc dĩ thì không được dùng. Lý Thư Ý chỉ có thể nhắm chặt mắt, không ngừng tự khai thông tư tưởng của chính mình, buộc bản thân phải suy nghĩ về điều gì đó để làm dịu cảm xúc hiện tại.

Thời gian từng phút trôi qua, ý thức của Lý Thư Ý rơi vào hỗn loạn. Anh nghe thấy một âm thanh mơ hồ, thậm chí anh không biết mình đang ngủ hay đang thức.

“Ý Ý...” Giọng nói kia càng ngày càng rõ ràng hơn, Lý Thư Ý nghe thấy có người gọi tên của anh.

“Con nhìn xem đây là quần áo mà ba ba mua cho con đó con có thích không?”

“Ây da anh à! Con trai lớn như thế rồi sao có thể mặc mấy màu lòe loẹt như vậy chứ!”

“Ờ ha... Nếu không thích thì thôi vậy, đem bỏ đi.”

Lý Thư Ý trong giấc mơ gấp đến độ muốn trả lời, nhưng không chờ anh mở miệng, giây tiếp theo đã có người ở bên tai anh khóc rống lên.

“Thư Ý à...”

“Thư Ý à con mau về đi.... Trong nhà xảy ra chuyện rồi con mau về đi....”

Âm thanh này dường như đã kích thích thứ gì đó, Lý Thư Ý bắt đầu run rẩy, lông mày nhíu chặt lại, một lớp mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán anh, hơi thở rất nhanh và dồn dập.

Hình ảnh trước mắt trở thành một màu đỏ tươi, Giang Mạn Thanh nằm trên mặt đất hướng về phía anh và thét lên đầy dữ tợn: “Lý Thư Ý mày đi chết đi! Tại sao mày lại không chết?! Tại sao mày không chết đi!”

Lý Thư Ý mở miệng thở từng hơi đầy khó nhọc, đôi tay cào loạn trong không trung, cả người co rút lại như đang phải chịu đựng một nỗi đau cùng cực.

“Lý Thư Ý!”

Có người gọi tên của anh một cách gấp gáp đầy lo lắng, trên người truyền đến một cơn đau nhói, Lý Thư Ý giống như bị người ta kéo ra khỏi mặt nước, lập tức giọng nói bên tai anh trở nên rõ ràng hơn.

Anh mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà tối đen như mực, đôi mắt đờ đẫn nhìn hồi lâu, sau đó mới nhìn thấy một người quỳ gối bên mép giường đang cúi đầu nhìn anh.

Phòng không bật đèn, trong bóng đêm đôi mắt Lý Thư Ý giống như bị che phủ bởi một đám sương mù, anh không thể nhìn thấy các đặc điểm trên khuôn mặt cũng như biểu cảm của người này.

Nhưng mà âm thanh, hơi thở, hương vị. Anh biết đó là Bạch Kính.

Lý Thư Ý vươn tay ôm lấy cổ Bạch Kính. Bạch Kính cũng nhanh chóng duỗi tay nâng eo anh lên đem người ôm vào lòng ngực bàn tay còn lại không ngừng vỗ về vuốt ve làn da mát lạnh, đẫm ướt mồ hôi sau gáy.

Mỗi một phút mỗi một giây, với sự sợ hãi và hoảng loạn trên gương mặt, Lý Thư Ý ôm Bạch Kính càng chặt hơn, hận không thể đem chính mình khảm vào trong thân thể đối phương, giống như chỉ có cách này mới khiến anh cảm thấy an toàn và thanh thản, nó giống như thứ bản năng đã ăn sâu vào tiềm thức của anh.

Không biết phải qua bao lâu, tiếng hít thở của Lý Thư Ý mới bình tĩnh lại một chút. Lý trí chậm rãi quay về, sau khi ý thức được bản thân đang làm gì, trong mắt anh hiện lên một tia giằng co.

Nhiệt độ cơ thể của Bạch Kính cực nóng, hơi nóng từ chỗ hai người chạm vào nhau truyền tới, Lý Thư Ý nhắm mắt, cuối cùng vẫn chọn cách buông tay, đẩy Bạch Kính ra.

Quá nhiều đau khổ.

Quá nhiều luyến tiếc.

Anh đã nghĩ mình sẽ ăn nói khép nép cầu Bạch Kính ôm mình thêm một cái.

Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến mỗi khi Bạch Kính ôm anh trong lòng hắn lại tràn đầy chán ghét và kinh tởm, nghĩ đến đôi tay ấm áp kia có lẽ vừa mới âu yếm ôm qua người khác....

Trái tim Lý Thư Ý quặn thắt lại vì đau đớn.

Anh đưa tay bật đèn tường, nhìn thấy Bạch Kính trong bộ đồ ngủ. Lại lau đi mồ hôi trên mặt, và nói với giọng bình tĩnh hết mức có thể: “Xin lỗi, làm phiền đến anh.” Nói xong, anh rời khỏi giường chậm chạp bước vào phòng tắm trước đôi mắt không rõ ý vị của Bạch Kính.

Lý Thư Ý mở vòi nước, dùng nước lạnh để rửa mặt. Anh hơi khó chịu khi cử động. Những giọt nước rơi xuống má, làm cổ áo bị ướt. Anh kéo cái khăn lau mặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Bạch Kính đứng trước cửa phòng tắm. Lý Thư Ý theo bản năng đem cánh tay bị thương giấu bên người.

Bạch Kính liếc nhìn anh một cái, không nói một lời cứ thế đi tới, lấy khăn lông trên tay anh, vắt khô sau đó lau nước còn dính trên cổ anh.

Lý Thư Ý ngẩn ngơ.

Bạch Kính hỏi anh: “Tay sao lại bị thương thế này?”

Một hồi lâu Lý Thư Ý mới đáp lại: “Không cẩn thận bị thương thôi.”

Bạch Kính không vạch trần lời nói dối quá rõ ràng của anh. Hắn lôi kéo anh ra khỏi phòng tắm, một lần nữa tìm bộ đồ ngủ, sau đó đi đến trước Lý Thư Ý cởi nút áo cho anh.

Lý Thư Ý lui về phía sau muốn né tránh động tác của hắn, Bạch Kính bắt lấy thắt lưng của anh, kéo bộ đồ ngủ xuống, thân thể thon gầy trắng nõn của Lý Thư Ý lộ ra.

Vết thương do đạn bắn còn lưu lại một vết sẹo gớm ghiếc dưới ánh đèn nhìn rất rõ ràng, nhưng giờ phút này nó thật mỉa mai. Bạch Kính dời tầm mắt đi, vì tay Lý Thư Ý sau khi bị thương không tiện để tự thay quần áo ngủ.

Lý Thư Ý im lặng nhìn Bạch Kính, có chút buồn bã mà suy nghĩ, ngay cả khi Bạch Kính dịu dàng chỉ vì thương hại* anh, anh cũng không thể từ chối.

Hai người trở về giường, Lý Thư Ý nằm quay lưng lại với Bạch Kính, giữa hai người cách nhau một khoảng trống.

Bạch Kính đến gần, đem anh ôm vào lòng ngực, thân thể Lý Thư Ý lập tức cứng đờ, Bạch Kính chỉ ở bên tai anh nói một câu: “Ngủ đi.”

Lý Thư Ý lắng nghe nhịp thở đều đặn sau lưng mình, thả lỏng cơ thể và từ từ nhắm mắt lại.

Anh nghĩ là Bạch Kính biết, bất luận anh giả vờ lạnh nhạt như thế nào, xa cách như thế nào, Bạch Kính đều biết, rằng chính anh có bao nhiêu yêu hắn và cần hắn.

Nhưng mà loại tình yêu này giống như một thứ nhu cầu, đối với Bạch Kính nó chỉ là một gánh nặng có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

*Ngay từ đầu Bạch Kính đã không có tình cảm với Lý Thư Ý.

@andinhhy_editor: Các bạn ơi đây là truyện Đam Mỹ, là tình cảm giữa nam và nam, có thể nó không phù hợp với một số đọc giả, vui lòng lướt qua nếu bạn không thích.

Không phân biệt giới tính, không kì thị LGBT, vì bất cứ tình cảm nào cũng đáng được trân trọng. Mình edit cũng rất vất vả.. Buồn thật sự!!!