Sau một hồi hoan ái nồng nhiệt, Izumi mệt mỏi đưa mắt ngước nhìn người đàn ông đang mặc quần áo bên cạnh giường

"Trời vẫn còn tối". Itachi nói với cô. "Em mệt thì ngủ tiếp đi"

"Anh tính đi đâu à?". Cô hỏi

"Vốn dĩ tôi đến đây là để làm chút việc". Itachi đáp. "Nhưng vì gặp em nên tạm thời dẹp công việc qua một bên, bây giờ phải trở lại rồi, nếu không thằng em tôi nó nổi điên lên mất"

"Anh có em trai à?"

"Một đứa em trai và một cô em gái". Itachi đáp. "Thằng lớn tên Sasuke, là người tóc xanh đen em thấy ở sảnh lúc nãy đấy"

"À". Izumi nói. "Cậu ấy trông cũng rất tuấn tú"

"Gen nhà tôi hơi bị tốt đấy nha". Itachi cười nói

Izumi ngồi dậy, vươn tay ôm lấy Itachi từ phía sau. Bằng chất giọng mềm mại nhất, cô khẽ nói. "Phải làm sao đây? Em không muốn anh đi tí nào cả"

Itachi xoay người lại, ấm áp nắm lấy tay cô, dịu dàng nói. "Em đừng lo, chờ tôi xong việc sẽ quay lại chuộc thân cho em"

Izumi cười nhưng ánh mắt chất chứa đầy nỗi buồn trong đó

Chuộc thân?

Đối với bất kỳ kỹ nữ nào ở Taiyou này thì hai từ này chính là lời hứa trân trọng nhất. Nhưng với Izumi, hai từ này chỉ là một giấc mộng viễn vông xa xôi không thể chạm tới

Cô làm sao có thể rời khỏi nơi này khi người dân vẫn còn bị tên Kakuzu đe dọa mạng sống. Họ đã luôn chăm sóc cho cô suốt thời gian qua, họ đã không bỏ rơi cô suốt 13 năm dài đăng đẳng, chính họ đã cho động lực để sống tiếp cuộc sống khổ đau này. Bây giờ, cô làm sao có thể vong ơn bội bạc mà bỏ rơi họ chứ?

Dù lòng đau như cắt, cô vẫn nở nụ cười ngọt ngào nhất với Itachi

"Ối trời trời". Đột ngột, tiếng Jiraiya vang lên trong phòng

"Ta đã đến trễ rồi sao?". Ông nhíu mày nhìn Izumi chỉ mặc một áo ngoài trắng mỏng manh ngồi trên giường, từ chỗ xa vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy mấy dấu vết ái muội trên cổ cô

Itachi giật mình vội túm lấy chăn trên giường quấn lên người Izumi, mày nhíu lại nhìn Jiraiya

"Ông là ai?". Anh cảnh giác nói

"Jiraiya-san, sao ông lại ở đây?". Izumi ngạc nhiên nói

Kế hoạch lật đổ Kakuzu của Jiraiya và Sashiko vốn dĩ chỉ có hai người biết, Izumi hoàn toàn không biết gì về chuyện này, vì Jiraiya cho rằng nếu Izumi biết được thì sẽ không đồng ý

Theo như kế hoạch đã bàn, sau khi giải cứu cho mấy cô gái vô tội bị bắt cóc dưới hầm, Jiraiya sẽ đưa họ rời đi, Sashiko sẽ quay lại đây và tiếp tục hầu cận bên cạnh Izumi như chưa có chuyện gì xảy ra. Ấy vậy mà bây giờ Jiraiya lại đột ngột quay về, Izumi liền lập tức lo lắng

"Tôi đến đưa cô đi". Ông nói. "Tuy đã chậm một bước, nhưng vẫn còn cơ hội"

"Đi?". Izumi ngạc nhiên. "Đi đâu?"

"Không biết". Jiraiya nói. "Nhưng phải rời khỏi đây trước cái đã"

Đầu Izumi như có sét đánh, cô hoảng hốt nói. "Ông đang nói gì vậy? Làm sao tôi có thể rời đi ch-"

"Dĩ nhiên là cô có thể". Jiraiya đáp. "Bởi vì con nhóc đó nói sẽ cứu cô"

"Sashiko nói cái gì cơ?". Izumi giật mình, mà bên này Itachi nghe đến cái tên Sashiko cũng giật mình

"Nó nói sẽ giải thoát cho cô". Jiraiya đáp. "Đây là kế hoạch của bọn tôi, sau khi đưa cô đến một chỗ an toàn, tôi sẽ quay lại giúp con nhãi đó sút bay đít tên Kakuzu"

Đầu Izumi lập tức bị sét đánh đùng đùng

Sashiko định làm cái gì cơ?

Cô nhóc ấy, định lật đổ Kakuzu?

"Xin lỗi nhưng hai người vừa nói gì cơ?". Itachi bên này lập tức nói. "Sashiko? Có phải là một cô bé tầm mười sáu tuổi tóc đen mắt đen rất xinh xắn không?"

"Cậu cũng biết con nhóc ấy à?". Jiraiya có chút ngạc nhiên

Lần này tới phiên Itachi bị sét đánh

Con em ngốc nhà anh định làm cái gì cơ?

Lật đổ Kakuzu? Tên quái vật mà ngay cả người cha quái vật nhà họ cũng có chút e dè?

Đm nó, Sashiko mày điên rồi phải không?

"Chuyện này hết sức hoang đường". Izumi nói. "Sao ông có thể để Sashiko làm như vậy cơ chứ?"

"Tôi đâu có muốn đâu". Jiraiya vờ ra vẻ vô tội nói. "Nhưng ánh mắt con nhóc ấy quá kiên định, mà cô biết tôi thì dễ mềm lòng mà"

"Giờ không phải lúc giỡn đâu". Izumi nói. "Jiraiya, Sashiko đâu rồi?"

"Ban nãy vừa đưa mấy cô gái dưới hầm lên xe xong thì bọn tôi chia tay nhau". Jiraiya đáp. "Giờ chắc là con nhóc ấy đi tìm tên Kakuzu rồi"

"Cái đm?". Itachi bùng nổ, nhảy tới nắm lấy cổ áo Jiraiya. "Lão già, đừng có giỡn với tôi. Sao ông dám để đứa em gái đáng yêu của tôi một mình đi đối đầu tên quái vật ấy hả?"

"Em gái?". Jiraiya và Izumi ngạc nhiên

"Chết tiệt". Itachi buông Jiraiya ra, vừa cào cào mái tóc một cách rối loạn vừa lấy điện thoại ra gọi cho Sasuke

"Gì đấy anh hai?". Tiếng Sasuke vang lên bên đầu dây

"Sasuke, mau đến đây gặp anh nhanh lên". Itachi gấp gáp nói. "Không có thời gian giải thích đâu, cứ đến đây đi"

Nói xong cũng chẳng đợi Sasuke kịp trả lời liền cúp máy

"Con em chết tiệt". Lần đầu tiên trong đời, Itachi rủa lấy em mình. "Lần này về nhà anh cho mày no đòn"

"Tóm lại là tôi phải đưa cô đi ngay". Jiraiya nói với Izumi. "Tên Kakuzu đó rất nhanh sẽ biết kế hoạch của chúng ta, nếu không nhanh chân lên thì không kịp đâu"

"Tôi không thể cứ như vậy mà đi được". Mày Izumi nhíu chặt. "Người nơi đây s-"

"Thì cứ đánh bại tên Kakuzu ấy là xong chuyện rồi". Jiraiya nói. "Nhưng trước tiên tôi phải bảo đảm an toàn cho cô đã"

"Jiraiya-san, ông biết tôi kh-"

"Tíc tíc tíc tíc..."

Một chuỗi âm thanh dài đột nhiên từ đâu phát ra, với kinh nghiệm làm lính đánh thuê lâu năm, Itachi liền nhận ra đây là âm thanh của bom hẹn giờ

"Nằm xuống". Anh đá bay quả bom trên đất rồi nhào qua ôm lấy Izumi

"Bùm"

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, khói lửa rất nhanh đã bốc lên. Nhờ có Itachi, Izumi không có bị thương. Jiraiya cũng không sao, Itachi thì chỉ cháy lớp áo ngoài một chút

"Là kẻ nào?". Anh nói

"Ối trời trời, không phải là Itachi đây sao?". Một thanh âm trầm thấp vang lên làm cả ba người hoảng hốt xoay đầu nhìn ra cửa

Bên ngoài ban công là một người đàn ông cao lớn, làn da rám nắng và có thân hình rất cơ bắp. Hắn mang một khăn trùm trắng và mặt nạ đen, chỉ để lộ ra đôi mắt khác thường với tròng mắt màu xanh lá, không có con ngươi và màng mắt màu đỏ

"Kakuzu". Izumi nghe được tiếng Itachi rít lên đầy giận dữ

"Hồi mới gặp ngươi vẫn còn là một thiếu niên trẻ trâu mà giờ đã lớn thế này rồi". Kakuzu nói. "Thời gian trôi qua nhanh thật"

"Ngươi là kẻ ném bom?". Anh nói

"Ừ là ta". Kakuzu đáp. "Để trừng phạt con nhãi đấy"

Hắn chỉ tay qua Izumi đang đứng sau lưng Itachi, cô thoáng run lên vì sợ, nhưng bàn tay nắm chặt lấy cô của Itachi đã khiến Izumi phần nào can đảm hơn

"Cô ấy đã làm gì ngươi?". Itachi nói

"Ngươi biết mà phải không Izumi?". Kakuzu nói. "Ngươi là kẻ đã thả đám phụ nữ dưới hầm đi phải không?"

Izumi có chút run rẩy không nói thành lời

"Kẻ thả người dưới hầm là ngươi phải không?". Hắn lặp lại. "Không, là con nhóc cận vệ ngươi mới nhận, ngươi chỉ đằng sau giật dây thôi"

"Ta nên làm gì với ngươi đây nhỉ?". Hắn nói, ánh mắt hiện lên ý cười lạnh lẽo

"Kakuzu, đừng có quá đáng". Itachi nói. "Em gái ta đâu?"

"Ta còn chưa hỏi ngươi câu đó mà ngươi đã hỏi ta rồi à?". Kakuzu đáp. "Nói thật là ta cũng muốn nhìn thấy mặt của đứa máu lai dơ bẩn ấy đi"

"Đừng có xúc phạm em ta". Khuôn mặt Itachi thoắt cái liền lạnh đi vài phần. Xúc phạm anh thì không sao, nhưng đụng đến gia đình anh thì đừng mong anh tử tế

"Xúc phạm cái gì?". Kakuzu buồn cười nói. "Ta đang nói sự thật mà. Đứa em gái mang hai dòng máu của ngươi thật sự là một sự sỉ nhục. Ta thật sự rất muốn biết khi lũ người Hanae biết về sự tồn tại của cô ta thì sẽ như thế nào. Ngươi biết đấy, họ vốn không ưa gì lũ máu lai mà"

"Đừng nhiều lời nữa". Jiraiya quát. "Tên khốn, rốt cục là ngươi muốn gì?"

"Con nhỏ đấy". Kakuzu chỉ vào Izumi. "Ta đã cảnh báo rồi mà Izumi, chỉ cần cô làm ta không vui, ta nhất định sẽ trừng phạt cô"

"Đừng hòng đụng đến cô ấy". Itachi nói

"Nếu ta cứ đụng đấy thì sao?". Kakuzu nói

"Vậy thì ta sẽ gϊếŧ ngươi". Ánh mắt Itachi từ đen chuyển sang đỏ, trong đó lại có thêm ba dấu phẩy vô cùng đặc biệt. Giọng anh lạnh lẽo như mang hơi thở của địa ngục, thanh kiếm đã ra khỏi vỏ lại càng chứng tỏ sự nguy hiểm đấy

"Vậy thì hãy cho ta xem đi". Kakuzu nói. "Ngươi sẽ gϊếŧ ta như thế nào"

Nói rồi hắn xông lên, trái ngược với vẻ ngoài nặng nề, Kakuzu di chuyển vô cùng nhanh. Dù Itachi có là một cao thủ, anh vẫn có chút khó khăn khi cản lại đòn của hắn

"Itachi-san". Izumi bị đẩy qua một bên cho Jiraiya, lo lắng hét to

"Đưa cô ấy đi ngay". Itachi nói

"Không, em không thể đi". Izumi nói, nước mắt nhanh chóng chảy ra khỏi đôi mắt xinh đẹp

Người này chỉ vừa mới gặp cô, nhưng lại vì cô mà đi liều mạng với một tên quái vật. Cho dù đây thật sự là tình yêu đi nữa, nhưng như vậy có đáng hay không?

"Đi mau". Itachi rít lên, tung đá đạp bay tên Kakuzu

"Đi thôi". Jiraiya nói, nắm lấy cổ tay Izumi kéo cô bỏ chạy

"Đừng, Itachi-san, anh ấy sẽ bị hắn gϊếŧ mất". Izumi vùng vẫy. "Jiraiya-san, xin hãy giúp anh ấy"

"Đừng có lo, thằng nhóc ấy không phải dạng vừa đâu". Jiraiya nói. "Hơn nữa, nó cũng đâu phải chỉ có một mình"

Vừa nói xong, một thanh niên tóc xanh đen liền xuất hiện. Hắn vừa dừng chân liền thở hồng hộc, có vẻ là vừa chạy một quãng dài. Đi cùng hắn còn có 2 thiếu niên khác, một người tóc vàng như mặt trời, một người tóc dài mắt trắng như ngọc trai

"Itachi". Thanh niên tóc xanh đen la lên khi thấy anh trai mình đứng giữa căn phòng đầy khói lửa

"Chuyện gì đang diễn ra vậy?". Thiếu niên tóc vàng kinh ngạc nói

"Không có thời gian giải thích đâu". Itachi nói. "Tóm lại Sasuke, đưa chị dâu em đi mau"

"Gì?". Người tên Sasuke kinh ngạc đáp. "Anh nói cái khỉ gì thế?"

"Izumi, anh quyết định sẽ cưới cô ấy". Itachi đáp

"Wow, chúc mừng chúc mừng". Naruto vỗ tay nói

"Mới gặp nhau mà đã đi đến bước này rồi à?". Neji nói. "Anh cũng cao tay thật"

"Có gì đâu". Itachi nở nụ cười. "Lúc đó mời mọi người đến chung v-"

Chưa nói hết câu, Itachi đã bị Kakuzu đấm cho một đấm bay dính vách

"ITACHI-SAN". Izumi hét lên

Trong làn khói bụi từ đống đổ nát, Itachi phun ra một ngụm máu rồi bình thản ngồi dậy, khóe môi hơi nhếch lên

"Cũng khá đấy". Anh nói

"Itachi-san, anh không sao chứ ạ?". Izumi nhân lúc Jiraiya có chút sơ ý liền vội vã chạy qua bên cạnh Itachi

"Anh không sao". Anh đáp, nở nụ cười ấm áp nhìn cô. "Em đừng lo lắng quá nhé"

"Đang chiến trường thì đừng có mà phân tâm". Kakuzu xông lên, nhưng nắm đấm của hắn đã bị đòn kiếm của Sasuke chặn lại. Itachi liền thức thời ôm Izumi nhảy qua một bên

"Anh nợ em một lời giải thích đấy anh hai à". Sasuke cười như không cười, cả người hơi run lên vì phải chặn lại đòn tấn công của Kakuzu

"Về rồi mình nói chuyện sau nhé Sasuke-kun". Itachi cười hiền từ nói

"Chả hiểu gì hết nhưng có vẻ kẻ thù của chúng ta là tên này phải không?". Naruto hiếu chiến nói. "Nếu Hinata của tôi bị bắt vào đây thì e cũng là do tên này chủ mưu, được, tôi giúp các anh đập hắn"

"Này này đừng có hăng quá". Neji nói. "Chúng ta vẫn còn chưa tìm ra Hinata đấy"

"Jiraiya-san phải không?". Itachi nhìn Jiraiya nói. "Tuy tôi không biết ông nhưng Izumi có vẻ tin tưởng ông, vậy nên nhờ ông bảo vệ cô ấy"

"Itachi-san?". Izumi ngơ ngác nhìn anh

"Gì chứ?". Jiraiya buồn cười nói. "Đáng lý ra xử tên này là việc của ta và con nhóc kia mà? Sao bây giờ ngươi lại chiếm thế?"

"Nhờ vào ông". Itachi nói, ánh mắt hiện lên một sự nghiêm túc

Jiraiya nhìn anh rồi nở nụ cười, nói. "Yên tâm, ta sẽ bảo vệ Izumi hết mình"

"Cảm ơn ông". Itachi đáp, rồi nở nụ cười với Izumi

"Itachi-san?". Izumi tròn xoe mắt nhìn anh

"Anh nhất định sẽ cưới em". Itachi kiên định nói, chỉ vì một câu nói này của anh mà nước mắt của Izumi cũng lập tức ứa ra

"Sao lại tốt với em như vậy?". Cô nói. "Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà"

"Anh sẽ cưới em". Itachi nở nụ cười, nói tiếp. "Nếu nơi này là nhà của em, vậy thì anh sẽ mang lại ánh sáng cho nơi này. Anh sẽ mang đầu tên Kakuzu đó đến cho em làm sính lễ"

Nói tới đây, anh cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc suôn mượt của cô

"Đợi anh". Itachi thì thầm nói

"Itachi-san?"

"Mang cô ấy đi đi"

Jiraiya thở dài rồi bế bổng Izumi lên chạy đi

Kakuzu trông thấy thế liền định đuổi theo, nhưng Itachi đã chặn hắn lại

"Đừng có bám đuôi theo vợ của người khác mãi như thế". Itachi nói, nụ cười đầy sát khí nở trên môi. "Như vậy sẽ mang danh là quấy rối đấy"

Ánh mắt Kakuzu nổi lên chút gân máu, Itachi biết mình đã chọc điên hắn rồi

Được Jiraiya bế trên tay, Izumi khẽ rơi nước mắt

Cô rất muốn ở lại, nhưng cô không biết đánh nhau, nếu ở lại cũng chỉ thêm phiền phức cho mọi người ở đó. Nhưng nhìn thấy người đàn ông cô yêu nở nụ cười trong khói lửa nhìn cô, trái tim Izumi cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

Trái tim gào hét lo sợ, nó lo sợ sẽ mất đi người đàn ông này

"Đừng lo lắng". Jiraiya bỗng nói với cô. "Thằng nhóc đó sẽ không sao đâu"

Izumi khẽ run rẩy, nhưng rồi cô cũng gật đầu, dù cho trái tim trong lồng ngực vẫn gào hét một cách đau đớn

"Lũ nhãi ranh chết tiệt". Kakuzu rít lên đầy phẫn nộ. "Tụi bây sẽ phải trả giá đắt cho chuyện này"

"Ngược lại đấy". Sasuke đáp. "Ngươi mới là kẻ phải bỏ mạng tại đây"

"13 năm dài hành hạ người dân nơi đây". Itachi nói. "13 năm dài ép buộc cầm tù một người con gái, bắt cóc người vô tội, gϊếŧ người vô số, bấy nhiêu đấy tội danh của ngươi cũng đủ khiến ngươi xuống địa ngục rồi"

"Vậy thì thử gửi ta xuống đó xem nào". Kakuzu gào lên, sức mạnh theo cơn giận dữ mà tăng kên vùn vụt, đấm nay cả hai anh em nhà Uchiha

"Ôi sao rồi?". Naruto vội chạy qua đỡ lấy Sasuke

"Chưa chết phải không?". Neji vừa kiểm tra Itachi vừa nói

"Cậu độc mồm độc miệng như vậy coi chừng ế tới già đấy". Itachi cười như không cười nói

"Đừng có tưởng lấy được vợ đẹp là ngon nha". Neji nhíu mày đáp lại

"Cơ mà hắn mạnh thật đấy". Naruto nhíu mày nhìn Kakuzu đang bẻ các khớp tay đằng kia

"Mạnh thì mạnh thật". Sasuke nói. "Nhưng chưa đủ hạ tôi đi"

"Sắp gãy hết xương sườn rồi mà còn mạnh miệng". Naruto nói

"Tôi gϊếŧ cậu bây giờ". Sasuke sát khí nói

"Lũ nhóc bọn ngươi cũng khá đấy". Kakuzu bên này nói, nụ cười đầy nguy hiểm nở trên môi hắn. Nhưng cái khiến cả 4 người bên Itachi chú ý hơn là cơ thể của Kakuzu

Lúc nãy Itachi và Sasuke cũng đã chém cho Kakuzu mấy nhát, tuy không sâu lắm nhưng cũng đủ khiến hắn chảy máu hàng giờ liền. Nhưng bây giờ, trên người Kakuzu đừng nói là thương tích, thậm chí một vết trầy xước cũng đều không có

"Tên này là cái quái gì vậy?". Neji nhíu mày

"Hanae". Sasuke lạnh giọng đi. "Ngươi là người Hanae?"

"Không sai". Kakuzu nhếch môi, đồng thời lấy ra một chiếc dù mini từ trong túi áo

Chiếc dù vừa được hắn cầm trên tay liền biến lớn, so với câu dù của Sashiko thì lớn hơn rất nhiều. Dù màu đen nên không thể thấy rõ những thứ dính trên đó, nhưng mùi máu tanh nồng nặc từ nó khiến cả 4 chàng trai ở đây đều cau mày

"Hanae?". Naruto nhíu mày. "Lũ người hành tinh mang sức mạnh cực kỳ bá đạo ấy hả?"

Neji trừng mắt, đôi mắt trắng nổi đầy gân kéo dài ra tới tận thái dương

Nhà Hyuuga có một loại khả năng đặc biệt như sharingan của nhà Uchiha, đó là byakugan (Bạch Nhãn)

Khác với sharingan có thể tạo sự ảo giác mê hoặc kẻ địch, byakugan cho thấy sự hoạt động của nguồn năng lượng bên trong cơ thể đối thủ, đôi lúc cũng là ở đồ vật. Cũng như sharingan, byakugan cũng có thể cải thiện tầm nhìn của người sử dụng

Itachi và Sasuke đều biết cậu ta là người của gia tộc Hyuuga nên cũng không lấy ngạc nhiên. Rất nhanh, 2 người cũng nhanh chóng bật sharingan lên

Neji nói, đôi mày khẽ cau lại. "Cây dù đó làm từ những loại hợp kim nặng và cứng nhất thế giới, nếu mấy cậu để bị đập trúng thì chẳng khác nào bị búa sắt ngàn tấn đập lên đâu"

"Wow, nghe đau dữ". Naruto nuốt nước bọt

"Nhãi ranh, e là hôm nay các ngươi không thể sống sót rời khỏi đây rồi". Kakuzu nhếch môi, cây dù đen trong tay hắn mà như lưỡi hái trong tay tử thần

"NGƯỜI KHÔNG THỂ SỐNG SÓT RỜI KHỎI ĐÂY LÀ TÊN KHỐN NHÀ NGƯƠI ĐẤY"

Một tiếng gào vang lên từ bên ngoài, Kakuzu lập tức xoay người lại, cây dù làm từ kim loại nặng nề của hắn vậy mà lại chẳng thể hạ được chiếc dù vải của Sashiko

"ĐÃ BẢO MÀY LÀ ĐỪNG CÓ GÀO LÊN GIỮA TRỜI ĐÊM NHƯ THẾ RỒI MÀ"

Lại có thêm tiếng gào, vì phải chặn đòn của Sashiko nên Kakuzu không kịp phản ứng, liền bị một đường kiếm của Gaara hất bay

"Nói cho cố rồi mày cũng gào theo tao". Cô nói

"Ở gần mày lâu ngày nên lây bệnh dại của mày đấy". Gaara cũng nói

"Thằn- Ơ anh hai? Anh Sasuke?". Sashiko còn chưa kịp buông câu chửi rủa quen thuộc thì đã trông thấy hai ông anh nhà mình

"Con nhãi chết tiệt". Vừa trông thấy cô, Sasuke lập tức bay lại cốc thật mạnh một cái vào đầu. "Mày biến đi đâu mấy ngày qua thế hả?"

"Đau em". Sashiko ôm đầu. "Anh hai, anh Sasuke đánh em"

Nhưng đáp lại cô là ánh mắt đầy lạnh lẽo của Itachi

Itachi cười như không cười, lạnh lẽo nói. "Em gái yêu quý, khi về chúng ta sẽ từ từ nói về câu chuyện bỏ nhà đi lang thang tận mấy ngày của em"

Trông anh như vậy, Sashiko lập tức sợ đến phát run

"Nơi này sao thế?". Gaara lúc này mới chú ý đến bãi chiến trường xung quanh

"Phức tạp lắm". Naruto nói

"Vậy tóm gọn lại đi". Gaara nói

"Chúng ta phải đánh bại tên quái vật đằng đó nếu muốn toàn mạng về nhà, hết". Neji nhàn nhạt đáp

"Izumi-chan đâu?". Sashiko giật mình khi không nhìn thấy bóng hình quen thuộc nơi đây

"Được Jiraiya mang đi rồi". Itachi đáp, Sashiko nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm

"Ra là ngươi à cô nhóc máu lai?". Từ trong đống đổ nát, Kakuzu lại lần nữa đứng lên, vết chém ban nãy của Gaara đã chẳng còn thấy đâu

"Ngươi là Kakuzu?". Sashiko nhíu mày, trái tim bỗng đập nhanh lên

Tim cô đột ngột đập nhanh như vậy không phải là do cô vội vã chạy đến đây khi nghe tiếng phát nổ, mà là do sợ. Sashiko đang có chút run sợ trước gã đàn ông này

Mùi máu tanh trên người hắn còn nồng hơn cả Yukio khi hai người lần đầu giao chiến. Mùi xác chết, mùi máu, mùi nguy hiểm, gã này thật sự không phải là một tên tầm thường

Bản năng của con người là sợ hãi những vật gây nguy hiểm, và Sashiko dù có bá đạo đến đâu cũng không thể tránh khỏi điều đó. Nhưng một nửa huyết thống Hanae di truyền từ mẹ đã áp chế sự sợ hãi đó, xen lẫn với sự run sợ khi đứng trước kẻ địch mạnh là một sự phấn khích vì được đối đầu với kẻ ngang cơ

"Ta đoán ngươi là kẻ đã thả đi đám gái dưới hầm". Kakuzu nói

"Ừ là ta". Sashiko đáp, nụ cười háu chiến nở trên môi. "Ta đoán là lão hói đó thông báo cho ngươi phải không? Cơ mà tiện nói luôn, ta gϊếŧ lão rồi, cả đám cận vệ của lão nữa? Máu của họ vẫn còn dính trên quần áo ta nè, ngươi có muốn xem không?"

"Không cần xem cũng biết đám yếu đuối đó không đánh lại con máu lai quái vật nhà ngươi". Kakuzu đáp. "Nhưng yên tâm đi, bởi vì ta cũng không để các ngươi sống sót ra khỏi đây đâu. Sớm thôi, sẽ tới phiên máu của các ngươi dính trên ô và quần áo của ta"

"Ai là người thắng cuối cùng thì vẫn còn phải chờ xem đấy". Sashiko nói. "Sau những chuyện ngươi đã làm với Izumi và người dân nơi đây, ta chắc chắn sẽ không để ngươi sống sót cho đến khi mặt trời lên đâu"

"Rồi chả hiểu gì sất nhưng cứ gϊếŧ tên này là được phải không?". Gaara bên cạnh nhàn nhạt lên tiếng. "Giờ sao đây? Solo hay hội đồng? Tôi sao cũng được, một mình tôi cũng dư sức hạ tên này rồi, chỉ sợ mấy người cản trở tôi thôi"

"Gáy cho hay vào rồi cản trở bà là bà đấm mày về Cung Trăng rửa chân cho chị Hằng nhé". Sashiko đá đểu hắn

"Nếu mấy đứa mệt thì cứ né quá một bên đi". Itachi cười hồn nhiên nói. "Để anh đây lo cho"

"Nói gì vậy anh hai?". Sasuke nhếch môi, nụ cười đầy sự hiếu chiến. "Tên này cứ để em lo, anh già rồi, phải lo giữ thân cưới vợ sinh con nữa"

"Trận này xem ra khó nhằn đây". Neji khẽ cười nói. "Bởi vì tên này không phải là dạng xoàng mà đám chúng ta chỉ cần tung vài cú là hạ được đâu"

"Không sao cả, chúng ta có lợi thế quân số đấy". Naruto vui vẻ nói. "6 đánh 1 không chột cũng què, tôi không tin đánh không lại hắn ta"

"Chà chà". Kakuzu nhếch môi đầy xảo quyệt nói. "Xem ra đêm nay sẽ dài lắm đây"

"5 tên đàn ông ăn hại và 1 nữ anh hùng đáng yêu". Sashiko mỉm cười với chiếc ô trên tay, không chần chừ mà lao ngay vào Kakuzu, tung hết sức đập cho gã một cú

"Nghe qua cũng biết là bà đây gánh team rồi". Cô nói, trên môi là nụ cười háu chiến đặc trưng của người Hanae

Cứ như lập team đi đánh boss ấy :)))