Một giây này, trong mắt Cố Khinh Châu có rất nhiều cảm xúc thoáng qua, một lát sau mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Anh cười gật đầu: “Ừ, đều là anh bắt nạt em.”

Lệ Tử Xuyến đắc ý liếc về phía lão Trương, lão Trương tiếc hận nói, “Ôi, vừa mới đến với nhau liền bị bắt nạt, thế này sao được!”

Lệ Tử Xuyến cười giống như là ăn trộm đắc chí, khuôn mặt Cố Khinh Châu rất lâu chưa từng để lộ vẻ nhẹ nhõm trước mặt người ngoài, anh vui vẻ, không cần che giấu nữa.

Lại hàn huyên vài câu với lão Trương, Lệ Tử Xuyến cùng Cố Khinh Châu mới rời khỏi bệnh viện. Lúc đi đến cửa chính, bỗng nhiên Cố Khinh Châu dừng lại, quay người kéo khóa áo lông lên cho cô, sau đó bó lấy cổ áo, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Cho tới bây giờ, anh đều coi cô là trẻ con, thận trọng chăm sóc. Mà cô, dường như lúc nào cũng đòi hỏi.

Lúc này nghĩ một chút, anh thật sự nỗ lực rất nhiều vì cô, thay đổi rất nhiều, mà cô đã làm được gì cho Cố Khinh Châu đây?

Lão Trương nằm viện, việc trong tay bỏ lại rất nhiều, Cố Khinh Châu vừa vội vàng đi giảng dạy, lại muốn thay lão Trương làm hạng mục, mấy ngày liên tiếp đều không được nghỉ ngơi.

Trong nội viện cố ý bồi dưỡng Cố Khinh Châu, lão Trương cũng không ngừng tiết lộ, dạy ở đại học cũng chỉ là tạm thời mà thôi, lấy trình độ trên phương diện học thuật của Cố Khinh Châu, sớm muộn sẽ là nhân vật chính của bộ nghiên cứu khoa học.

Trái lại Cố Khinh Châu đối với mấy cái đó thực sự không có quá nhiều hứng thú, có lẽ là những người làm khoa học đều như vậy, chỉ thích yên lặng đâm đầu vào phòng thí nghiệm, không có hứng thú quá lớn với nhiều biến động xã hội phức tạp bên ngoài.

Dùng lời nói của anh thì chính là, ‘Trước kia mục tiêu của anh là có thể ăn no bụng, bây giờ nhiều hơn một người là em, cho nên lòng tham mới tăng lên một ít.’

Thứ tư, lão Trương có một buổi trưng bày thành quả nghiên cứu khoa học ở Nhật Bản, bởi vì sức khỏe ông không được tốt, chỉ có thể để Cố Khinh Châu đi thay.

Lệ Tử Xuyến vốn muốn đi cùng anh, nhưng bên trường học không thể xin phép nghỉ, lão Trương còn dặn dò cô, Cố Khinh Châu nói thế nào bây giờ cũng là giáo sư ở trường học, nếu bọn cô yêu đương thì đừng làm mọi chuyện quá lên, vì vậy Lệ Tử Xuyến chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này.

Cố Khinh Châu đi hai ngày, Lệ Tử Xuyến đều dùng di động liên lạc với anh, biết anh bận rộn, cho nên đều là chờ anh rảnh sẽ gọi điện cho cô.

Lệ Tử Xuyến cảm thấy mình giống như là Vương Bảo Xuyến phải trông coi một hầm lò lạnh lẽo, anh vừa rời đi, bỗng nhiên cô liền trở nên rất không thích ứng.

Không có người sáng sớm gọi cho cô, không có người nấu ăn cho cô, không có người giúp cô sửa báo cáo, không có người dùng sự ấm áp để ôm cô.

Kể từ khi ở chung một chỗ với Cố Khinh Châu, đều là anh xuống bếp nấu cơm, từ trước tới giờ cũng không để cho cô rửa bát. Tối hôm đó, cô ở một mình trong ký túc xá không có việc gì, làm một bữa tiệc lớn cho chính mình, lúc rửa bát, cô lỡ tay làm vỡ chiếc bát sứ mà bọn họ mua ở chợ đêm, đó là đồ sứ Cố Khinh Châu rất thích.

Lại sau đó, đèn phòng vệ sinh cũng bị hỏng, ký túc xá chưa bao giờ mất điện thì nay lại bị mất điện hai đêm. D.Đ.L.Q.Đ

Không có anh trong hai ngày, cuộc sống của cô trôi qua rất vất vả. Nhưng mỗi lần cùng gọi điện thoại với anh, cô vẫn giả vờ là mình rất tốt, tránh cho anh ở nơi xa xôi vẫn còn phải lo lắng cho cô.

Cuối tuần, Cố Khinh Châu vẫn đang họp bỗng nhiên lại gửi tin nhắn, bảo cô tới sân bay đón Abby. 

Abby?

Qua vài giây sau Lệ Tử Xuyến mới nhớ tới người này, vội hỏi: “Tại sao cô ấy lại tới đây?

Thực ra Cố Khinh Châu cũng không biết, đột nhiên lần này nhận được điện thoại của Abby, cô ấy nói bây giờ cô ấy đang ở sân bay.

Anh ở bên kia không thể lập tức trở về, Lệ Tử Xuyến đành phải cầm chìa khóa xe, lái xe của Cố Khinh Châu tới sân bay.

Abby mang theo mình một cái vali mini, tóc vàng mắt xanh, xen lẫn trong một đám người Châu Á nên rất dễ nhìn thấy, nhìn thấy Lệ Tử Xuyến, tinh thần cô ấy liền tỉnh táo, xa xa vẫy tay với cô.

Lệ Tử Xuyến chạy tới: “Bạn học Cố phải tới Nhật Bản họp, gọi tôi tới đón cô.”

Abby mất mác nói, “Tôi vừa gọi điện thoại cho anh ấy, lúc đầu vốn còn muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ, ai ngờ anh ấy lại xuất ngoại, haizz.”

Lệ Tử Xuyến không biết làm sao, chỉ cười khan hai tiếng, sau đó kéo hành lý của cô ấy: “Trên đường tôi đã đặt khách sạn cho cô, bây giờ chúng ta tới đó nhé?”

Nói thế nào Abby cũng là con gái giáo sư của Cố Khinh Châu, lúc đầu Cố Khinh Châu lẻ loi trơ trọi một mình ở nước ngoài, may mà có một nhà bọn họ chăm sóc anh, hiện tại Cố Khinh Châu đang ở Nhật Bản, Lệ Tử Xuyến muốn thay anh tận tình giúp đỡ.

Cô đặt một phòng ở khách sạn năm sao, giúp Abby tới lấy phòng, sau khi đưa cô ấy lên lầu, Abby vừa thu dọn đồ đạc, vừa ngẩng đầu lên hỏi: “Phải bao lâu Neil mới trở về.”

“Ít nhất còn một tuần nữa.” Lệ Tử Xuyến hỏi: “Lần này cô dự định nán lại bao lâu?”

“Không biết, tôi đến đây giúp cha tôi làm một việc, nên thuận tiện tới đây luôn.”

Lệ Tử Xuyến gật gật đầu, lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên, cô lấy ra xem, là Cố Khinh Châu.

Đi đến ban công nhấn nút nghe, rất nhanh giọng nói của Cố Khinh Châu truyền tới: “Đón được Abby chưa?”

“Rồi ạ, bây giờ chúng em đã tới khách sạn, anh cứ yên tâm.”

Cố Khinh Châu thở dài: “Cô ấy vẫn luôn như vậy, muốn làm cái gì thì làm, cũng không thèm quan tâm gì cả.”

“Có cá tính mạnh nha, huống chi người ngoại quốc cũng đều thoải mái như vậy.” Cô cười cười: “Họp xong rồi sao?”

“Vừa kết thúc. Có thể anh còn phải ở lại mấy ngày mới có thể trở về, Abby ở đó...”

“Em sẽ tiếp đãi cô ấy thật tốt, nhất định sẽ khiến cô ấy có cảm giác được hưởng thụ giống như một bậc đế vương, tốt đến mức không muốn về nhà nữa.” 

Bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của Cố Khinh Châu: “Hay là thôi đi, cô ấy mà không trở về thì liền khổ chúng ta.”

Lệ Tử Xuyến cũng cười, trầm mặc một lúc, Cố Khinh Châu thận trọng nói: “Tử Xuyến, chuyện của chúng ta, em đã nói với Abby chưa?”

Lệ Tử Xuyến giật mình: “Chưa. Sao vậy? Anh không muốn để cô ấy biết?”

“Sao có thể, anh còn hận không thể để toàn thế giới biết quan hệ của chúng ta đó.” Anh nói: “Lần trước em nói Abby đối với anh... Tuy anh không biết có phải cô ấy có ý đó hay không, nhưng nếu cảm giác của em là thật, anh không muốn làm chậm trễ cô ấy.”

Trong lòng Lệ Tử Xuyến ấm áp: “Được rồi, em sẽ tìm cơ hội nói với cô ấy.”

Tuy Cố Khinh Châu tương đối chậm chạp đối với tình cảm, nhưng rất hiền lành, cũng sẽ không chơi trò mập mờ cùng nữ sinh, ở thời đại này, loại đàn ông này đã rất ít gặp rồi.

Cúp điện thoại, khóe miệng Lệ Tử Xuyến giương lên, lúc quay người mới phát hiện không biết Abby đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, cô liền giật nảy mình.

“Trời ạ, cô bước đi cũng không gây ra tiếng động sao?” Trong lòng Lệ Tử Xuyến vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực.

Abby cười một tiếng, chuyển giọng nói, lại hỏi: “Là điện thoại của Neil?”

Lệ Tử Xuyến gật đầu: “Anh ấy nói tạm thời không thể trở về, bảo tôi chăm sóc cho cô.”

Abby chớp mắt một cái, nhún vai: “Vậy cũng không còn cách nào. Hiện tại tôi rất đói, chúng ta đi ăn cơm đi!”

Ngoại trừ việc Abby thích bạn trai của cô ra, thì cô ấy là một người phụ nữ rất có cá tính. dienndannleequyydonn

Không có nhiều tâm cơ mà rất thẳng thắn, rất trực tiếp. Thỉnh thoảng Lệ Tử Xuyến còn rất thích ở cùng một chỗ với Abby, bởi vì lúc Abby kể về chuyện cũ của Cố Khinh Châu, cô sẽ cảm thấy cô lại hiểu rõ anh thêm vài phần.

Lệ Tử Xuyến xin phép nghỉ để đi chơi cùng Abby mấy ngày, ngày thứ tư, bỗng nhiên Abby nói phải chuẩn bị về nước, đột ngột giống như lúc cô ấy đến vậy.

Cô ấy đặt vé máy bay vào sáng sớm, đêm hôm trước, Lệ Tử Xuyến đặc biệt đãi cô ấy một bữa tối truyền thống - chính là lẩu.

Các cô mỗi người ăn một nồi lẩu, mình thích ăn gì thì có thể tùy ý cho thêm.

Sau khi nhân viên phục vụ giúp các cô rót hai ly rượu mới rời đi, Lệ Tử Xuyến vừa uống một ngụm, bỗng nhiên nghe Abby nhẹ nhàng hỏi: “Cô và Neil lúc nào kết hôn?”

Lệ Tử Xuyến cho là mình nghe lầm, để ly xuống nhìn sang, Abby nhíu mày giống như đang chờ đáp án của cô.

“Chỉ vừa mới quen nhau mà thôi, chúng tôi còn chưa nghĩ tới bước đó.”

“Là cô chưa nghĩ tới mà thôi?” Abby gọn gàng dứt khoát nói, “Lúc Neil quyết định ở cùng với cô, tôi nghĩ anh ấy đã có suy nghĩ này.”

Lệ Tử Xuyến cắn môi, không phản bác.

“Hơn nữa, hẳn là anh ấy chờ ngày này lâu lắm rồi.”

Lệ Tử Xuyến nghi ngờ chớp mắt: “Có ý gì?”

“Không phải vậy thì cô cho rằng tôi thích anh ấy ròng rã hai năm, sao anh ấy lại không nhìn ra?”

“Bởi vì trong phương diện này anh ấy không có thiên phú?”

Abby bị đáp án của cô chọc cười, lắc đầu: “Không, là bởi vì tất cả chú ý của anh ấy đều dành cho một người phụ nữ, cho nên cũng không nhìn thấy tình yêu của những người khác.”

Nghe xong, Lệ Tử Xuyến giật mình nghĩ trước đó cô cũng từ trong miệng người này mới biết được, Cố Khinh Châu yêu first love đã từ rất nhiều năm.

Trong lòng chợt tràn đầy cảm giác chua xót, biết rõ không nên so đo với đời sống tình cảm trước kia của anh, huống chi chính cô cũng không phải là một tờ giấy trắng, nhưng nghĩ đến trái tim của anh từng rơi trên một người phụ nữ thật nhiều năm, thậm chí vì cô ấy mà cam nguyện vứt bỏ điều kiện rất tốt ở nước ngoài để về nước bắt đầu lại từ đầu, loại quyết tâm ấy khiến cô ghen ghét.

“Cô gái ấy... Như thế nào?” Dường như việc tra hỏi tình địch của mình là rất ngu ngốc, nhưng Lệ Tử Xuyến vẫn không nhịn được hiếu kỳ.

“Anh ấy rất ít nói đến, chẳng qua là rất hoạt bát, không giống như loại người mà Neil sẽ thích.” Abby hơi ngừng lại, trong mắt mang theo một chút ác liệt cười: “Ghen?”

“Đâu có.” Cô miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, sợ bị vạch trần, ánh mắt cũng không dám nhìn Abby.

Vài giây sau, Abby chợt cười to, Lệ Tử Xuyến khó hiểu nhìn cô ấy, chẳng lẽ là biết Cố Khinh Châu là hoa đã có chủ nên thần trí không rõ ràng, nhưng cũng quá chậm chạp đi?

Dưới ánh mắt hoảng sợ của Lệ Tử Xuyến, Abby cười đủ rồi mới thở phì phò nói: “Chẳng lẽ cô không hiểu rõ anh ấy? Anh ấy rất cứng đầu, thẳng thắn mà nói, anh ấy là người mà không đụng tường thì sẽ không quay đầu lại. Tình yêu của anh ấy, là yêu đến sâu vào trong xương tủy. Cô sẽ không cho là, anh ấy thích một người lâu như vậy, mới về nước ngắn ngủi nửa năm liền thay đổi tình cảm chứ?”

Lệ Tử Xuyến sửng sốt: “Ý cô là...”

“Cô suy nghĩ thật kỹ đi, tôi chỉ có thể nói những lời này.” Abby sâu xa nói: “Tuy tôi thích anh ấy, nhưng có thể nhìn anh ấy ở cùng với người mình yêu, tôi vẫn rất vui mừng. Hạnh phúc của anh ấy, tuy tới trễ, nhưng cuối cùng vẫn tới.”

Ngày hôm sau, Lệ Tử Xuyến lái xe đưa Abby đến sân bay.

Trước khi đi, Abby ôm cô, giống như đang tạm biệt tình yêu mà mình thầm mến trong hai năm.

Sau đó, Lệ Tử Xuyến cực kỳ nhớ Cố Khinh Châu.

Đếm từng ngày trôi qua, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Cố Khinh Châu quay về nước.

Ngày đó vừa lúc là cuối tuần, Cố Khinh Châu không để Lệ Tử Xuyến tới đón, tự mình đi xe của trường học phái tới trực tiếp trở về ký túc xá.

Vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi cơm nấu chín, nhưng còn chưa kịp đến phòng ăn, đầu tiên nghênh đón anh là một cái ôm thật lớn.

Sức lực của Lệ Tử Xuyến nói rõ cô nhớ anh đến mức nào, hành lý trong tay Cố Khinh Châu rơi xuống đất, người cũng lùi ra sau mấy bước mới có thể khiến hai người bọn họ đứng vững.

“Anh còn chưa về nữa thì em sẽ chuẩn bị qua Nhật Bản bắt người đấy!” Cô cực kỳ uất ức.

Cố Khinh Châu cười ấm áp: “Anh đã mau chóng trở về, không để em trông mong nữa.”

“Hừ, tha cho anh đó.” Nói xong ôm lấy mặt Cố Khinh Châu, hôn lên môi của anh.

Chờ đến lúc hai người thở hồng hộc tách nhau ra, màu da của Cố Khinh Châu còn đỏ hơn so với cô, dường như sợ Lệ Tử Xuyến cười mình, anh vội vàng đổi chủ đề: “Em nấu cơm?”

“Ừm. Chẳng qua hình như bị hết gas, chỉ có thể nấu bằng lò vi sóng.” Cô nhỏ giọng nói: “Đèn phòng vệ sinh cũng hỏng, em không với tới, vẫn chưa thay được. Cái bát chúng ta mua cũng bị vỡ, còn có...”

Không biết làm sao, vừa thấy anh liền cực kỳ muốn khóc: “Anh không ở đây, cái gì em cũng không làm được.”

Cố Khinh Châu không biết có bao nhiêu đau lòng khi thấy được bộ dạng này của cô, thở dài, một lần nữa kéo cô vào trong lòng.

“Đồ ngốc, em có anh là tốt rồi.”