Lần xuất ngoại này của Cố Khinh Châu quả không uổng phí, mới trở về chưa tới mấy ngày, lão Trương cũng đã bắt đầu xin tài trợ trong nội viện, chuẩn bị các thiết bị mới. Bởi vì lần này Cố Khinh Châu đàm phán với người phụ trách là chủ yếu, lại dùng ba năm ở nước ngoài để nhập khẩu thiết bị, cho nên đương nhiên, gánh nặng lần này lại rơi vào đầu anh.

Cộng thêm nhiệm vụ này, còn có hạng mục lúc trước anh vẫn đang làm, khẳng định là không có đủ thời gian. Nhưng điều làm Lệ Tử Xuyến bội phục nhất là, Cố Khinh Châu vẫn còn sức lực để bắt bẻ bọn họ làm thí nghiệm báo cáo.

Theo thường lệ báo cáo sẽ vào thứ hai, dường như Cố Khinh Châu mặt lạnh lần lượt phê bình tất cả thành quả thí nghiệm của mọi người, mấy người bọn họ buồn bực không lên tiếng, Lệ Tử Xuyến càng không dám thở mạnh, yên lặng cúi đầu, sợ nếu quá nổi bật sẽ trở thành người bị công kích.

Nói một lúc, bọn họ bị phê bình đến mức thương tích đầy mình, mồ hôi của Trương Nhất Phàm cũng chảy ròng ròng.

Cuối cùng từ văn phòng của Cố Khinh Châu đi ra, mấy người cùng nhẹ nhàng thở phào.

“Phương pháp của học trưởng Tiết Gia Dương hoàn toàn không thể dùng mà, trận chửi mắng lúc nãy, cả bầu không khí nữa, nếu tớ mà khen Cố Khinh Châu lúc đó thì chính là chui vào chỗ chết, đoán chừng Cố Khinh Châu cũng ăn thịt tớ luôn rồi.” Trương Nhất Phàm cầm khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Loại phương pháp kia chỉ thích hợp lúc không có ai thôi, trên phương diện học hành, Cố Khinh Châu có yêu cầu rất cao. Cậu nhìn Tử Xuyến xem, đi công tác cùng Cố Khinh Châu lâu như vậy, dù sao thì cô nam quả nữ cũng nên có chút tình cảm chứ? Nhưng cậu nhìn lúc nãy đấy, Cố Khinh Châu phê bình cậu ấy đến mức không thèm nể nang mặt mũi luôn.” Đàm Thiên Thiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Lệ Tử Xuyến.

Thực ra Lệ Tử Xuyến cũng run rẩy, không nghĩ tới chỉ mới nghỉ ngơi hai ngày, Cố Khinh Châu lại có thể lục thân bất nhận(*) với cô!

(*) Lục thân bất nhận: mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)

“Không được, tớ phải đi ăn một chút đồ ăn để an ủi chính mình.” Lệ Tử Xuyến vẫn còn sợ hãi nói.

“Được được, tớ cũng phải ăn!” Đàm Thiên Thiên tán thành.

Mấy người ngồi vào xe đi tới một quán cay Tứ Xuyên cách trường học không xa, đây là tiệm ăn đã mở rất nhiều năm cạnh trường học của các cô, thức ăn cũng không tệ, Lệ Tử Xuyến thường xuyên đến đây ăn.

Bốn người vừa vào cửa liền được nhân viên phục vụ dẫn tới vị trí gần cửa sổ.

Lệ Tử Xuyến thích ăn nhất là gà xào cay, còn những món khác thì giao cho ba người còn lại.

Hơn mười hai giờ, những học sinh dần dần xuất hiện nhiều hơn trong quán cay Tứ Xuyên, Lệ Tử Xuyến ăn đến sảng khoái, đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, cô đẩy Đàm Thiên Thiên bên cạnh, nói: “Lấy hộ tớ tờ khăn giấy, bạn yêu.”

Lúc này, ánh mắt Đàm Thiên Thiên dừng ở một chỗ phía trước, cau mày lại: “Cậu nhìn người kia có phải là rất quen không?”

Lệ Tử Xuyến buồn bực nhìn sang chỗ Đàm Thiên Thiên chỉ, một thân hình cao lớn đứng ở trước cửa, mặc một bộ âu phục màu xám - đồng phục thống nhất trong khi giảng dạy ở trường đại học của các thầy cô giáo, đầu tóc gọn gàng, lộ ra tinh thần phấn chấn.

Cô rất quen thuộc với bóng lưng của người này, dường như chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra anh là ai.

Không biết có phải ánh mắt của các cô quá nóng bỏng hay không, dường như anh có cảm giác, chầm chậm xoay người, quét mắt qua quán cơm tìm một vòng, cuối cùng hai ánh mắt gặp nhau trên không trung.

Đồng thời, cô nghe được giọng nói đầy kinh ngạc của Đàm Thiên Thiên ở bên cạnh: “Không nghĩ tới lại là anh ấy!”

Cùng Đào Nhiên nhìn nhau khoảng hai giây, Lệ Tử Xuyến không chút hoang mang dời mắt đi, trở về với mỹ thực trên bàn một lần nữa. Mà Đàm Thiên Thiên bên cạnh lại quang minh chính đại nhìn anh, trong giây lát, cô ấy lấy cùi chỏ đẩy đẩy cô, nói, “Anh ấy đến đấy.”

“Này, không nghĩ rằng lại gặp em ở chỗ này.” Anh đi về phía bàn của bọn họ, chào hỏi.

Anh cũng đã lên tiếng, Lệ Tử Xuyến không thể làm như không nhìn thấy.

Ngẩng đầu mỉm cười với anh, cô cũng khách khí nói, “Đúng vậy, thật là trùng hợp, tới đây ăn cơm sao?”

Ánh mắt của Trương Nhất Phàm và Mạch Dao ngồi đối diện giống như máy quét vậy, quét tới quét lui trên thân thể ba người bọn họ, Lệ Tử Xuyến chỉ có thể coi như không nhìn thấy.

“Hai ba ngày đều ăn ở căng tin, cho nên muốn đổi khẩu vị.” Đào Nhiên nhìn thoáng qua hai phần ba món gà xào cay đã được ăn hết trước mặt cô, nở một nụ cười: “Em vẫn luôn trung thành với những món ăn này nhỉ, ăn nhiều năm như vậy vẫn có thể thích.”

Lệ Tử Xuyến cười gượng hai tiếng, thực sự không còn lời nào để nói chuyện với anh.

Lúc này Đàm Thiên Thiên mở miệng, hỏi: “Nghe nói anh muốn quay về trường dạy học?”

Đàm Thiên Thiên lên tiếng mới dời sự chú ý của Đào Nhiên trên người Lệ Tử Xuyến, anh cười cười, tự trêu đùa nói, “Nhìn trang phục quê mùa trên người anh là biết nhỉ? Vừa mới nhậm chức, đầu tiên là học hỏi kinh nghiệm từ các giáo sư trước đã, khai giảng năm sau là liền có thể chính thức dạy học rồi.”

Đàm Thiên Thiên nói: “A, vậy chúc mừng.”

Lời chúc mừng này của Đàm Thiên Thiên quả thực không có thành ý gì, mà Lệ Tử Xuyến lại cắm đầu ăn cơm, trong lúc nhất thời bầu không khí liền trở nên lúng túng.

“Giáo sư Phương còn đang chờ anh, anh đi trước.” Đào Nhiên nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Lệ Tử Xuyến, nói: “Có thời gian thì chúng ta nói chuyện một chút.”

Lệ Tử Xuyến gật gật đầu.

Chân trước Đào Nhiên vừa đi, Đàm Thiên Thiên liền lạnh lùng hừ một tiếng: “Người nào là bạn cũ của anh ta cơ chứ!”

Trương Nhất Phàm nhìn liếc qua cảm xúc của lệ Tử Xuyến một chút, cũng có thể đoán ra chút đầu mối, tính hóng chuyện nổi lên mãnh liệt, hỏi: “Ex(*)?”

(*) ex: bạn trai cũ

Lệ Tử Xuyến lườm cậu ta một cái: “Ex cái rắm, ăn đi!”

Đàm Thiên Thiên phụt cười một tiếng: “Tưởng cậu thông minh, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại thành thằng ngốc. Tự dưng lúc này lại chọc Tử Xuyến, cậu bị đánh cũng đáng đời!”

Mạch Dao cũng bật cười, Trương Nhất Phàm thì bĩu môi, thực sự là bị chửi mắng té tát.

Cơm nước xong xuôi, buổi chiều mấy người bọn họ lại trở lại phòng thí nghiệm.

Trương Nhất Phàm giống như một bác gái hay hóng chuyện, đối với thân phận của Đào Nhiên vẫn luôn thắc mắc không ngừng.

Đàm Thiên Thiên bị cậu hỏi đến phát phiền, liền trả lời qua loa: “Đúng đúng đúng, là bạn trai cũ của Lệ Tử Xuyến, nhưng cũng đã qua hai năm rồi, không có gì để tám đâu, xin ngài yên tĩnh một chút.”

Cuối cùng Trương Nhất Phàm cũng thỏa mãn một chút, nói: “Tớ đã nói rồi, ánh mắt người kia nhìn Tử Xuyến cực kỳ mập mờ, nhìn qua cũng biết là có quan hệ không tầm thường.”

Mạch Dao im lặng: “Cậu là một người đàn ông, sao còn hóng chuyện hơn cả bọn con gái chúng tớ thế?”

Trương Nhất Phàm vô tội: “Còn không phải cả ngày lăn lộn cùng các cậu nên mới biến thành dạng này sao, bên cạnh toàn là phụ nữ, tớ cũng bắt đầu bài tiết hóoc môn sinh dục nữ rồi.”

Bên này cười đùa vui vẻ, nhưng không mảy may lây nhiễm đến Lệ Tử Xuyến, cô vẫn yên lặng như cũ làm thí nghiệm của mình. Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, không nghĩ tới lại thấy Cố Khinh Châu đứng trước cửa phòng thí nghiệm, không biết đã tới bao lâu.

Đàm Thiên Thiên là người thứ hai phát hiện ra anh, vội vàng nghiêm túc nói, “Cố Khinh Châu, không phải thầy đi họp trong nội viện sao?”

“Ừm, tôi tới lấy một ít tài liệu.” Ánh mắt Cố Khinh Châu rời khỏi mặt Lệ Tử Xuyến, giọng nói bình bình, không nghe ra chút chập trùng gì cả.

Anh ở đây, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, có lẽ là anh cũng phát hiện cho nên tìm thấy thứ cần tìm thì liền rời đi.

Tiến độ buổi chiều của Lệ Tử Xuyến coi như không tệ, sau khi trở về ký túc xá thì hoàn toàn không muốn làm gì, tùy tiện làm cơm chiên xem như cơm tối, sau đó bò lên mạng lướt tìm tư liệu, vì bên dưới muốn làm hạng mục sưu tầm tư liệu.

Tìm được một nửa, bỗng nhiên QQ vang lên.

Ánh mắt của cô đảo qua góc dưới bên phải, avatar là ảnh một lâu đài u ám tự dưng phát sáng lên vào hôm nay.

Mấy năm trước, cô cực kỳ thích ăn cánh gà, tiện tay lấy nickname là ‘Cô gái vung cánh gà’, năm đó để phối hợp với cô mà nickname của Đào Nhiên càng không rõ đầu đuôi, đặt là ‘Chàng trai mọc ra lỗ tai thỏ’.

Về sau khi đã chia tay, nickname của anh cũng sửa đổi vô số lần, nhưng duy chỉ có avatar là từ đầu đến cuối không hề thay đổi.

Cho nên Lệ Tử Xuyến chỉ cần liếc một cái là biết người nào gửi tin nhắn đến.

Trái tim khó quên: Đang bận sao?

Vốn Lệ Tử Xuyến không muốn trả lời, nhưng hiện tại cô lại đang trong trạng thái online, cứ bỏ qua như vậy dường như là hơi vô tâm.

Cô gái vung cánh gà: Ừ, đang tra tài liệu.

Trái tim khó quên: Không nghĩ rằng nickname của em vẫn như vậy, vẫn thích ăn cánh gà sao?

Cô gái vung cánh gà: Vẫn còn.

Trái tim khó quên: Vậy thì tốt, anh biết một quán làm cánh gà chiên cực kỳ ngon, chiều ngày mai anh không có lớp, anh dẫn em đi ăn nhé?

Lệ Tử Xuyến khẽ giật mình, đây là anh đang rủ cô ra ngoài sao?

Cô gái vung cánh gà: Ngày mai phải đàm phán hạng mục mới cùng người đứng đầu, không có thời gian, sorry.

Một lát sau anh mới nhắn lại: Không sao, chờ lúc nào em rảnh thì anh lại dẫn em đi.

Lệ Tử Xuyến lấy cớ đang bận, sau khi tạm biệt Đào Nhiên thì tắt khung chat đi, thật không biết người này muốn làm cái gì.

Lệ Tử Xuyến mở trang web ra muốn tiếp tục làm việc, nhưng không hiểu sao cô lại bỗng nghĩ tới Cố Khinh Châu.

Anh như vậy, không biết có dùng QQ để chat giống mọi người không.

Lệ Tử Xuyến không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ của chính mình, hơn nữa có thể trong tương lai anh còn dẫn dắt cô một năm nữa, muốn tìm tài khoản QQ của anh không phải là quá phận chứ?

Lệ Tử Xuyến do dự một chút, vẫn gửi một tin nhắn cho Cố Khinh Châu: Bạn học Cố, anh có dùng QQ không?

Một lát sau, Cố Khinh Châu gửi lại: Có. XXXXXXXXX

Hơn nữa còn chủ động đưa cho cô, hơn nữa còn là chín chữ số, trong lòng Lệ Tử Xuyến cười trộm, không ngừng nghỉ thêm Cố Khinh Châu làm bạn bè.

Lần này không để cô chờ quá lâu, Cố Khinh Châu liền đồng ý.

Nghe người ta nói, muốn hiểu rõ một người, chỉ cần đến tường nhà của anh ta là có thể.

Nickname của Cố Khinh Châu rất đơn giản, là tên của anh, ký tên là một câu triết lý không tầm thường mà Lệ Tử Xuyến xem cũng không hiểu: Tuy là một màu ảm đạm nhưng thực ra lại là ánh sáng.

Nhưng tường nhà của anh lại thiết lập quyền hạn chế!

Kế hoạch của Lệ Tử Xuyến không đạt được, ỉu xìu đóng trình duyệt lại, mất hứng gửi tin nhắn.

Cô gái vung cánh gà: Bạn học Cố, có phải trong tường nhà anh có cái gì bậy bạ hay không? Lại còn khóa lại!

Một lúc sau, anh trả lời: Viết xong báo cáo rồi?

Cô gái vung cánh gà:...

Cô phát hiện, không thể trò chuyện cùng người kia được, mới nói ba câu lại không rời khỏi nghề chính.

Có lẽ là thấy cô rất lâu không trả lời, Cố Khinh Châu lại gửi tiếp một tin nữa.

Cố Khinh Châu: Trưa mai đến phòng làm việc của tôi một chút, cho em xem một vài tài liệu, tôi phát hiện kỹ năng chuyên ngành của em vô cùng yếu.

Lệ Tử Xuyến thật sự không muốn nhìn người đàn ông này, cho cô tài liệu thì cứ cho thôi, vì sao còn muốn nói một câu có lực sát thương như thế?

Cô gái vung cánh gà: Được, cảm ơn bạn học Cố.

Cố Khinh Châu: Giữa trưa tới là được.

Lệ Tử Xuyến không biết vì sao anh lại nhấn mạnh vào giữa trưa, có lẽ chỉ có lúc này anh mới có thời gian gặp cô.

Vừa muốn đáp lại, khung chat lại nhảy ra một hàng chữ: Giữa trưa có đủ thời gian, cùng đi ăn cơm luôn.

Phản ứng khác biệt với lúc nãy đối mặt với Đào Nhiên, dường như Lệ Tử Xuyến lập tức nhắn lại câu đồng ý với Cố Khinh Châu.

Có phải ngày mai bạn học Cố tự tay xuống bếp hay không? Thật là nhớ món cháo hải sản của anh mà...

***

Giữa trưa, Lệ Tử Xuyến đúng giờ đi vào văn phòng Cố Khinh Châu.

Hiếm khi nào thấy anh như hôm nay, không bị một đống báo cáo phân tích vây xung quanh. Nhìn thấy cô đến, Cố Khinh Châu mở ngăn kéo ra, lấy một xấp tài liệu thật dày đưa cho cô.

“Xem kỹ những cái này một chút, đều là những thứ mà các thí nghiệm thường ngày của em cần dùng đến, so với việc em xem sách giáo khoa thì sẽ hữu dụng hơn một chút.”

Lệ Tử Xuyến ngây ngốc nhận lấy, lúc này nhiệt độ bên ngoài thấp như vậy, nhưng những trang giấy này vẫn còn mang theo hơi nóng, có thể thấy được là mới được in ra. Nhiều trang như vậy, cho dù là dập ghim cũng phải mất rất nhiều thời gian.

Huống chi còn phải sắp xếp từng tờ...

Giờ phút này, Lệ Tử Xuyến rất cảm động. Anh bận rộn như vậy lại vẫn tốn thời gian quan tâm đến kỹ năng chuyên ngành của cô.

Lại so sánh cái thái độ qua loa cho xong chuyện của chính mình, thật rất xin lỗi phần tâm ý này của anh.

“Bạn học Cố, cảm ơn anh, anh đối tốt với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ học thật giỏi, tiến bộ mỗi ngày để báo đáp anh.”

Cố Khinh Châu bị lời tuyên thệ của cô chọc cười, thật sự là anh đang cười, đôi môi mỏng dịu dàng cong lên, con mắt cũng trở nên lấp lánh.

“Tôi không cần em tiến bộ mỗi ngày, chỉ hy vọng em đừng khiến tôi mất mặt là được rồi.”

Lệ Tử Xuyến cảm khái: “Yêu cầu này của anh cũng không thấp mà!”

Cố Khinh Châu sững sờ một chút, sau đó bật cười.

Hai người cùng nhau đi xuống lầu, coi như Cố Khinh Châu ga lăng, cầm lấy một xấp tài liệu này, Lệ Tử Xuyến xem như nhẹ nhàng.

Hiển nhiên Cố Khinh Châu cũng không muốn trở về làm đồ ăn, anh nói anh hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Lệ Tử Xuyến tiếc hận, vậy chỉ có thể chờ lần sau rồi.

Vừa đi ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, bỗng nhiên có người gọi cô lại: Tử Xuyến!”

Sau khi nghe thấy Lệ Tử Xuyến nghi ngờ xoay người, Đào Nhiên từ một cây đại thụ cách đó không xa chạy tới. Bởi vì đã làm vận động viên bóng rổ mấy năm, lúc Đào Nhiên cùng Cố Khinh Châu đứng chung một chỗ, chiều cao của hai người không cách biệt lắm. Nhưng khi so tố chất thân thể thì Đào Nhiên vẫn vạm vỡ hơn.

“Vừa mới đi nửa đường thì gặp được Đàm Thiên Thiên, cô ấy nói em vẫn còn ở trong tòa nhà thí nghiệm, đúng lúc anh đi ngang qua đây nên liền tới xem.” Đầu tiên Đào Nhiên gật đầu với Cố Khinh Châu, sau đó nói với cô.

Lệ Tử Xuyến không vạch trần lời nói dối của anh, tại sao lại là nói dối? Một, Đàm Thiên Thiên sẽ không dễ dàng nói với Đào Nhiên hành tung của cô. Hai, bộ phận dạy học của Đào Nhiên cùng tòa nhà thí nghiệm ở hai phương hướng khác nhau, bên này của bọn họ không có sân bóng rổ, cũng không phải là đường lớn, sao anh lại có thể đi ngang qua nơi này.

“Ồ, vậy bây giờ anh nhìn xong chưa?” Cô hỏi.

Trong nháy mắt trên mặt Đào Nhiên hiện lên vẻ mất tự nhiên, nhưng vẫn cười nói với cô: “Hôm qua đã nói là muốn mời em ăn cơm, cho nên, muốn nhìn xem em bận bịu như thế nào.”

Trong lòng Lệ Tử Xuyến thở dài một hơi, thái độ không còn bén nhọn nữa, nói: “Thật có lỗi, tôi và Cố Khinh Châu còn có chuyện cần bàn.”

Lúc này Đào Nhiên nhìn về phía người đàn ông đứng sau cô không nói một lời nào, ánh mắt lành lạnh, biểu cảm cũng lạnh lùng.

Cố Khinh Châu, nhân vật truyền kỳ trong trường bọn họ, anh cũng đã từng nghe nói qua. diễn!đà[email protected]ê#quý$đôn

Đào Nhiên lại nhìn anh gật đầu, sau đó chuyển sang Lệ Tử Xuyến: “Vậy để khi nào em rảnh thì đi, anh đi trước.”

Lệ Tử Xuyến trầm mặc nhìn Đào Nhiên rời đi, xoay người, ánh mắt Cố Khinh Châu vẫn còn dừng lại ở phía trước, khuôn mặt lạnh thêm mấy phần.

“Bạn học Cố?”

“Anh ta chính là... Đào Nhiên đó?” Anh chậm rãi mở miệng, tầm mắt rũ xuống, con ngươi đối diện với cô.

Bỗng nhiên Lệ Tử Xuyến nhớ tới trước đó đã nhắc tới chuyện này, tuy tất cả không phải đều là giả, nhưng cũng có một số sự thật đã được phóng đại. Nhưng lúc ấy làm sao mà cô lại biết, Đào Nhiên lúc trước quyết tâm muốn xuất ngoại lại đột nhiên về nước, hơn nữa còn trở lại trường học của các cô làm thầy giáo?

Lần này phải làm như thế nào đây?

Cô cười khan một tiếng, “Đúng, đúng vậy.”

Cố Khinh Châu không chớp mắt nhìn chằm chằm cô: “Em chuẩn bị hợp lại với anh ta sao?”

A?

Lệ Tử Xuyến kỳ quái đối mặt với anh, có phải vấn đề này hơi... Nhạy cảm rồi không?

Chẳng qua con mắt nào của anh nhìn thấy bọn cô có dấu hiệu hợp lại?

Có thể từ không nói thành có, anh cũng quá thần kỳ đi...