Convert: ???? Vespertine ????

Edit: Cua ????

***

Bùi Yên đi theo người đàn ông đến quảng trường Hoa Nùng.

Khi vào trong thang máy, đầu óc cô vẫn mơ mơ hồ hồ không hiểu rõ.

Trong đầu vẫn còn vang lên vài câu nói, mà giữa trưa Dịch Phong sẽ cùng khách hàng ra ngoài ăn cơm, hiện tại chắc hẳn còn chưa tới công ty.

Chắc cũng không mất bao lâu, một người đàn ông như hắn thật sự là đối với phương diện này một chút cũng không hiểu.

"Anh định tặng đồ cho một cô gái, em có thể giúp anh chọn và tham khảo được không?"

Dù sao thì Vệ Diễn cũng nói như thế rồi, Bùi Yên muốn cự quyệt thì cũng không nói nên lời được.

Nghĩ lại, thôi thì coi như giúp hắn theo đuổi người ta đi, chỉ cần nhanh chóng đi đến công ty thì Dịch Phong sẽ không biết.

Đang thất thần, đầu nhỏ bỗng nhiên đụng vào một bức tường to lớn toàn thịt, Vệ Diễn đã dừng bước rồi.

Bùi Yên bèn mau chóng lui về sau hai bước, xoa xoa cái trán vừa bị đụng đau.

Vệ Diễn quay đầu lại xem, đôi mắt nhộn nhạo đến mức không thể diễn tả được, hỏi: "Anh đâm đau lắm à?"

Cô gái nhỏ lắc lắc đầu.

Thấy thế, Vệ Diễn liền thu hồi lại, giơ bàn tay to vỗ cô, trong ánh mắt có ý nói: "Tới rồi."

Bùi Yên quay đầu nhìn lại, trong phút chốc ánh mắt cô nở rộ ra sự vui sướng.

Mắt hạnh đang nhìn bỗng trở nên mềm mại hơn.

Trước mắt cô là cửa hàng thiết kế pha lê, trong tiệm bày vô số giá gỗ, mà trên từng giá gỗ đều đặt thủy tinh cầu.

Từ xa nhìn lại, cửa tiệm phảng phất từng viên ngôi sao, lấp lánh mà lộng lẫy vô cùng bắt mắt.

Đây là cửa hàng thủy tinh cầu lớn nhất trong thành phố, khi buồn chán cô sẽ đến đây đi dạo.

Đôi khi Bùi Yên cũng sẽ hạ vốn gốc để mua một cái đặt trong kí túc xá.

Cô sẽ để nó ở trên bàn, thỉnh thoảng ghé vào nghe bên trong.

Ở đó như đang có dòng chảy vang từng nhạc điệu, hoặc là cô sẽ tinh tế mà đánh giá tâm quả cầu xoay tròn.

Khi cô với Dịch Phong ở bên nhau thì cô liền thành khách quen của tiệm.

Anh ấy thậm chí mua một cái giá gỗ siêu to đựng thủy tinh cầu đặt ở trong chung cư.

"Sao anh biết nơi này?".

Bùi Yên ngoài ý muốn hỏi.

Bởi vì những hồi ức mơ hồ đã nói cho anh, chúng ta đã cùng nhau đến nơi này...!

Nhưng nghĩ thì nghĩ, Vệ Diễn cũng không có trả lời, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ đang cười một cách rực rỡ, nhỏ giọng mời cô:

"Vào xem sao?"

Một cửa hàng to như vậy, hoàn toàn bị thủy tinh cầu chiếm đóng.

Mấy đôi tình nhân đứng ở giá gỗ đang khe khẽ nói nhỏ, vui sướng nhìn nhau mà thảo luận rốt cuộc nên mua cái nào.

Cô gái kia lúc thì giận dữ liếc mắt nhìn bạn trai, sau đó không biết hai người nói gì với nhau mà cùng cười một cách bí mật.

"Anh định chọn cho cô gái ấy kiểu dáng như nào?"

Ánh mắt Bùi Yên hoàn toàn bị những màu rực rỡ của thủy tinh cầu hấp dẫn, nhìn qua các giá gỗ, trong lòng liền hiện lên một suy nghĩ.

Không thì cô cũng mua cho bản thân một cái? Nhìn rất thích đó nha, cái nào cũng thích!

Làm sao bây giờ, cái gì cũng muốn mua.....!

"Anh cảm thấy cô ấy sẽ thích cái nào?"

Vệ Diễn lẳng lặng đi phía sau cô gái nhỏ, bây giờ cô gái giống như một tiểu hồ ly xinh đẹp mà hoạt bát, ánh mắt bỗng chốc cũng có ý cười nhàn nhạt.

Hắn từng mơ rất nhiều cảnh tượng như thế, cô gái ấy ở phía trước chọn đồ một cách vui vẻ, còn hắn ở phía sau lắc đầu cười bất đắc dĩ.

"Cái này như thế nào?".

Bùi Yên lấy một thủy tinh cầu màu lam, trong tâm cầu chính là một bé heo nhỏ xinh, quả thực rất đáng yếu!

"Hoặc là cái này?"

Cái tiếp theo cô gái nhỏ cầm chính là Ông già Noel, bên trong thủy tinh cầu là những bông tuyết quay chung quanh cây thông Noel, tựa như đang tùy ý bay múa.

Bên trên còn chiếu ánh đèn năm màu, tạo nên một cảm giác rất chi là ấm áp.

Bùi Yên đặt hai thủy tinh cầu ở hai lòng bàn tay, xoay người nhìn Vệ Diễn.

Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp phát ra sự mong đợi ngay cả chính cô cũng không biết, tinh tinh tỏa sáng lấp lánh, kiều diễm không thể rời mắt.

Mà khi phát hiện ra đáy mắt người đàn ông có chút cười đùa, cô gái nhỏ có chút xấu hổ.

Sao cô có thể dựa theo sở thích của bản thân mà mua được chứ!!

Nghĩ như thế, cô gái nhỏ liền ngoan ngoãn mà đặt thủy tinh cầu xuống, rũ mắt "Khụ" một tiếng.

"Anh xem đi, em không biết cô ấy thích gì!"

Em biết mà...!

Vệ Diễn nhìn cô gái một lúc lâu, trầm ngâm một chút rồi nói:

"Tính cách cô ấy tương đối ôn nhu, thích vẽ tranh, thích vũ đạo.

Nhưng mà nếu quen biết lâu thì sẽ phát hiện ra cô ấy rất hoạt bát, sâu trong đáy lòng sẽ có rất nhiều khát vọng."

"Vậy em cảm thấy cô ấy sẽ thích loại nào?"

Ủa....!Hình như cô gái ấy có sở thích giống cô thì phải....!

Bùi Yên hoàn toàn không biết người đang mô tả lại là chính mình.

Cô gái nhỏ ấy vẫn đang chuyên tâm cân nhắc, vừa đi tìm vừa đánh giá.

Ừm...!Thích vẽ...!Thích múa...!

"Thế cái kia, anh cảm thấy như thế nào?"

Bùi Yên ngẩng đầu thấy trên đỉnh giá có một thủy tinh cầu, hai mắt liền sáng ngời, lập tức nhón chân lên lấy.

Nhưng mà đáng tiếc, cô gái nhỏ chỉ cao một mét sáu mươi lăm.....!Không lấy được!

"Anh đến lấy cho."

Nhìn cô gái nhỏ nhón chân nhảy nhảy hệt như con ếch xanh, Vệ Diễn bất đắc dĩ đỡ trán, cười nhẹ một tiếng.

Anh trực tiếp duỗi bàn tay to ra lấy, thân hình cao lớn đem cô gái nhỏ bao phủ ở trong ngực.

Anh rũ mắt nhìn chăm chú, ánh mắt mang theo một chút lưu luyến thâm tình.

Cũng chỉ có những thời khắc ngẫu nhiên như vậy, anh mới có thể nhìn cô một cách quang minh chính đại.

Vệ Diễn cố tình giơ tay lấy một cách chậm rãi, vài giây sau mới đưa thủy tinh cầu đặt vào trong lòng bàn tay cô gái.

"Cái này anh cảm thấy như thế nào?"

Bùi Yên vui vẻ đến mức đôi mắt hạnh tỏa ra ánh sáng, thích đến không chịu được.

Giữa thủy tinh cầu, có một cô gái múa ba lê thật đẹp.

Bùi Yên không nhịn được mà nhìn vài lần, sau đó mới ngước mắt lên hỏi.

"Rất đẹp!"

Vệ Diễn cười cười, nhìn cô gái nhỏ, trực tiếp cầm lấy mà đi ra nói với người bán hàng.

"Thanh toán thứ này, và hai thủy tinh cầu cô ấy vừa nhìn trúng."

A?

Bùi Yên ngây ngẩn cả người, những sợi lông mi dài cũng kinh ngạc mà chớp chớp vài lần, thủy tinh cầu này siêu quý đó nha!!!!

- --

Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.

Trên đường về công ty, chiếc xe bất giác cũng phóng nhanh hơn mọi khi.

Lâm Dịch Phong mặc tây trang, chân dài đặt trên miếng lót sau của ghế ngồi.

Trên gương mặt tuấn tú hiện vài phần mệt mỏi vì xã giao.

Trên từng ngón tay, những khớp xương lộ rõ, anh đưa tay xoa xoa giữa chân mày, tiếng máy móc kêu nhẹ tí tách, anh lại nhìn thời gian.

Chắc lúc này bé con của anh cũng đã tan học.

Người đàn ông lấy di động ra, mở màn hình lên chuẩn bị gọi cho cô gái nhỏ, lúc gạt màn hình ngón tay có hơi dùng lực mạnh.

Chắc lúc này cô ấy tám, chín phần là ở thư viện.

"Đi A Đại."

Lâm Dịch Phong trầm giọng phân phó tài xế, quay đầu lạnh nhạt nhìn ngoài cửa sổ.

Liếc mắt nhìn đường cái ở cuối quảng trường Hoa Nùng, ánh mắt hơi lóe lên.

Nhà của anh và cô gái nhỏ có tình yêu, vũ đạo, vẽ tranh, và thủy tinh cầu.

Lại nhớ tới cô gái nhỏ khi ở chung cư nhìn chằm chằm thủy tinh cầu một cách ngốc nghếch, trong đáy mắt người đàn ông chứa đầy ý cười.

"Trước tiên đến quảng trường Hoa Nùng một lúc đi".

Anh nói

Cửa thang máy mở ra, Lâm Dịch Phong nhanh chóng đi ra.

Bộ tây trang sang trọng bao vây thân hình rắn chắc của anh cùng với đôi chân thon dài, khuôn mặt lạnh lùng lại xa cách.

Đi đến đâu cũng bị người người quay đầu lại nhìn vài lần.

Người đàn ông một chút cũng không để ý, lúc này lại có chút thất thần, đáy mắt quay cuồng nóng bỏng.

Trong khoảng thời gian này bận quá, mấy ngày đều chưa chạm vào cô, đêm nay anh nhất định phải đòi bồi thường mới được.

Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ của anh nắm chặt lấy khăn trải giường, bộ dáng yêu kiều khóc lóc xin tha.

Hầu kết gợi cảm lăn lộn một chút, bước chân không tự chủ cũng đi nhanh hơn.

Trong mắt người đàn ông sâu bên trong không thấy đáy.

Đi đến chỗ rẽ, thấy một cảnh trong tiệm, Lâm Dịch Phong lập tức sửng sốt.

Khóe môi đang cười cũng tự dưng tắt đi, không còn lại chút gì.

***

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai xem Lâm cẩu nổi điên, ta vốn dĩ cũng định đem gộp lại thành một chương, nhưng lại không viết được..