Bạch Lăng có em bé, dĩ nhiên người nhà họ Cố vui mừng, nhưng nhức đầu nhất là vấn cũng theo đó mà đến, cô mới vừa thi đại học, bụng lớn như thế thì sao học đại học? Tuy nói thời đại bây giờ không thể so với ngày trước rồi, đã mở hơn rất nhiều, nhưng mang thai mà đi học thì nhất định vẫn sẽ gặp phải rất nhiều chỉ trích.

Vu Thanh Trừng suy nghĩ mấy buổi tối, bàn bạc với Cố Đống chừng mấy ngày thì mới ra một cách xử lý trọn vẹn cả đôi đường. Đêm nay lúc ăn cơm tối xong, Vu Thanh Trừng đỡ Bạch Lăng ra cửa, nói là đi bộ mới có lợi với phụ nữ có thai. Từ sau khi Bạch Lăng mang thai thì mọi chuyện đều cẩn thận, hết sức lo lắng cho đứa bé này. Bởi vì cô không có kinh nghiệm, cho nên đều là Vu Thanh Trừng nói gì thì làm đó, bây giờ nghe nói có lợi cho đứa bé nên cũng không chút do dự đồng ý.

Hai người đi chậm rãi vòng vòng ngoài sân, có người quen biết gặp nên cười chào hỏi. Bởi vì thời gian chưa lâu nên bụng Bạch Lăng còn chưa quá lộ ra, dù là nhìn kỹ cũng rất khó phát hiện. Mà nhà họ Cố vì bảo vệ Bạch Lăng khỏi bị dư luận quấy nhiễu nên cũng không tuyên bố tin tức này ra bên ngoài.

Hai người đi mấy phút, một đêm suy nghĩ nên cũng có vẻ có tâm sự, rốt cuộc Vu Thanh Trừng mở miệng: "Tiểu Lăng, có mệt hay không?"

"Không mệt ạ. . ." Bạch Lăng cười sờ bụng một cái, nói: "Nghe mẹ con nói sau này bụng lớn rồi, cơ thể sẽ rất nặng, đoán chừng đến lúc đó thời gian đi vòng vòng như này cũng rất ít."

"Không sao. . . Sau này mỗi ngày dì đều đi với con." Vu Thanh Trừng cười cười vỗ nhẹ cánh tay Bạch Lăng: "Dì hỏi con một chuyện, dĩ nhiên cũng không phải nhất định phải làm như vậy, nếu con không muốn cũng không cần tức giận, chúng ta lại nghĩ cách khác là được."

"Chuyện gì ạ?" Mặc dù Bạch Lăng kinh ngạc nửa giây nhưng vẫn cười dịu dàng đáp: "Con hiểu rõ dì và chú Cố vẫn luôn suy tính cho con, cho nên, dù chuyện gì, con đều tin tưởng mọi người."

"Chúng ta vì muốn tốt cho con là một chuyện, con có đồng ý hay không lại là một chuyện khác. Chúng ta tính thế nào cũng hi vọng con vui vẻ, cho nên tất cả vẫn phải xem ý của con." Vu Thanh Trừng đối xử với cô rất thân thiết và vui vẻ, dừng một lát rồi nói: "Qua một tháng nữa, con sẽ phải vào đại học, đến lúc đó đoán chừng bụng vừa nhìn đã thấy rõ ràng. Dì và chú Cố con bàn bạc một chút, trước tiên khoan đến trường, trước tiên sinh đứa bé ra rồi nói, đến lúc đó con và Vu Tinh trực tiếp ra nước ngoài học, như vậy được không?"

Bạch Lăng nghe lời của bà rồi chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh từ trên trời dội xuống, tưới lạnh tất cả tâm tình kích động của cô vì đứa trẻ đến. Học đại học là mơ ước từ nhỏ của cô, cô không muốn tùy tiện buông tay như vậy, nhưng có con rồi còn đi học thế nào? Sinh con rồi ở nước ngoài thì con phải làm thế nào?

Bạch Lăng cúi đầu nhìn bụng mình, nhỏ giọng nói: "Đứa bé thì làm thế nào?"

"Mọi người giúp con nuôi nó, cách một khoảng thời gian sẽ tới thăm con, con muốn gặp nó thì bay trở về thăm nó cũng được."

"Nhưng đứa trẻ nhỏ như vậy. . . Không có con. . ."

Vu Thanh Trừng nhìn thấu do dự của Bạch Lăng, nhạy bén dừng đề tài lại, cười dẫn sang chuyện khác, nghĩ tới tối về sẽ bàn bạc lại với Cố Đống một chút, xem xem còn có biện pháp tốt hơn hay không. Bây giờ mẹ chồng nàng dâu đang theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình, cũng không ai tiếp tục đi tới. Suy nghĩ, chỉ đi mấy phút rồi xoay người đi về.

Bạch Lăng nằm trên giường, nghĩ tới lời Vu Thanh Trừng nói, lăn qua lăn lại không ngủ được, dứt khoát rời giường đi đến phòng khách gọi điện thoại cho Cố Trường Tân. Những năm tám mươi, điện thoại cố định ở các gia đình đã thông dụng, Cố Trường Tân đã rất lâu không có viết thư cho cô, chỉ là mỗi tuần đều gọi điện thoại cố định về. Điện thoại kết nối, anh nghe là Bạch Lăng thì hơi giật mình, đặt cơm tối vừa nhận trên tay xuống, nghe điện thoại.

"Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?" Cô chưa từng chủ động gọi điện thoại tới đây, Cố Trường Tân có chút gấp gáp.

"Anh đang làm gì đó?” Bạch Lăng nghe anh thở hổn hển, rõ ràng mới chạy tới, trong lòng ê ẩm, ồm ồm hỏi.

"Mới diễn tập xong, đang chuẩn bị ăn cơm tối." Cố Trường Tân ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng làm việc, đã hơn mười giờ.

"Còn chưa ăn cơm sao?" Bạch Lăng nghe thấy, mấy lời vốn định nói ra lại nuốt xuống: "Vậy anh ăn cơm trước đi, em không làm phiền anh nữa."

"Rốt cuộc sao thế. . . Không sao, đợi lát nữa ăn cũng giống nhau, em nói trước đi, có khó chịu chỗ nào hay không?"

"Không có. . ." Bạch Lăng cúi đầu nhìn dây điện thoại, ngón tay quấn lấy, vòng hai vòng lại buông ra, ấp úng một lát, vẫn nói mấy câu Vu Thanh Trừng nói lúc nãy cho anh nghe. Sau khi Cố Trường Tân nghe thì thở ra một hơi, chỉ cần không phải người nhà cô tìm tới là anh an tâm, dù sao tất cả chỉ cần cô thích giải quyết như vậy là được rồi.

"Nếu như em muốn đi học thì để trong nhà tìm quan hệ để em đến bên anh học đại học, trước nên làm hồ sơ bảo lưu việc học, chờ sau khi sinh con thì em đi học, đưa con cho anh. . ."

"Anh nuôi con? Anh bận rộn như vậy. . ." Bạch Lăng nghe cong thì bĩu môi: "Anh cảm thấy theo cách của dì được chứ?"

"Em nghĩ thế nào?"

"Bây giờ em cảm thấy giống như đứng ở bờ song bên này nhìn bờ sông bên kia, rõ ràng rất gần, nhưng chỉ bị cách trở một con sông. Anh biết không, lên đại học là mong đợi rất lâu của em, nhưng em phải không được quan tâm cục cưng, em không làm được."

Cố Trường Tân nhỏ giọng cười: "Con sông đó là do anh vất vả cần cù cày cấy mới có đấy. . ."

Bạch Lăng đỏ mặt: "Rõ ràng có hai lần. . . Chắc vất vả cần cù cày cấy nhỉ. . ."

"Chê anh không đủ nỗ lực? Vậy hai ngày nữa anh xin nghỉ trở về nỗ lực thêm nhé."

"Nói nghiêm túc với anh đáy, cả ngày nghĩ tào lao không à? Cũng sắp làm ba người ta đấy. . ."

"Được rồi, cười là tốt, chuyện đó không cần lo lắng, em chỉ cần nhớ rằng tất cả có anh là được. Đến lúc đi học còn hơn một tháng, cách do người nghĩ ra, thời gian lâu như vậy chẳng lẽ còn không nghĩ ra một cách tốt sao? Em tốt nhất nên tự chăm sóc mình, hai ngày nữa anh xin nghỉ trở về một chuyến." Cố Trường Tân cười động viên đôi câu.

"Nếu anh bận thì thôi đi, chạy tới chạy lui rất mệt mỏi." Lòng Bạch Lăng đau xót cho anh nên mở miệng từ chối.

"Cũng lâu như vậy rồi, anh cũng còn chưa gặp qua đứa bé, anh trở về một lần không sao. . ." Cố Trường Tân đưa mắt nhìn thời gian, dịu dàng dụ dỗ nói: "Đã muộn rồi, mau đi ngủ đi, buổi tối phải đắp kín chăn, cảm lạnh rồi thì chịu khổ cũng là em, anh thấy đau lòng, ngoan, đừng để cho anh lo lắng."

"Dạ!" Hốc mắt Bạch Lăng nóng lên, trái tim cũng thế.

Cố Trường Tân cúp điện thoại, buông lỏng sức lực toàn thân, tê liệt ngồi trên ghế, một hồi lâu, có chút phiền não vuốt mặt. Chu Vũ cùng Đường Bằng Trình vào phòng làm việc, Chu Vũ tiện tay ném hộp cơm trên bàn: "Cơm tối!"

"Dạ." Cố Trường Tân đáp một tiếng, lại chậm chạp không hề cử động.

"Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?" Đường Bằng Trình cau mày hỏi.

"Có chút chuyện. . . Em xin nghỉ vài ngày được không?" Cố Trường Tân có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Chu Vũ nhìn dáng vẻ anh liều mạng gần đây cũng có chút không đành lòng, đồng ý. Lúc này Cố Trường Tân mới ngồi xuống lùa cơm hai cái, uống chút nước rồi trở về ký túc xá. Anh tùy tiện thu dọn mấy bộ y phục, suy nghĩ một chút lại lấy một cái hộp từ trong ngăn kéo, một tấm huy chương lẳng lặng nằm bên trong. Anh không nói cho bất kỳ ai, bao gồm cả Bạch Lăng, một tháng trước, ngày hôm sau lúc cô nói cho anh biết có con, anh ra làm nhiệm vụ, bắt một trùm buôn thuốc phiện, lúc trùm buôn thuốc phiện đang đánh nhau với anh thì trực tiếp đâm một nhát dao quân đội thường dùng vào bụng của anh. Lúc anh nằm trên bàn phẫu thuật vẫn còn nhớ — đừng nói cho người trong nhà.

Miệng vết thương khâu rõ rang như vậy thì làm sao cô có thể không nhìn thấy, nhớ tới lần trước bị thương cô nói những lời đó, anh đột nhiên cảm thấy bây giờ anh hơi bất lực.

Bạch Lăng hoàn toàn không nghĩ tới, hôm sau Cố Trường Tân liền chạy về. Cô và Vu Tinh ra cửa tản bộ một lát, vừa vào cửa đã nhìn thấy anh ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cô cười. Đầu óc cô trống rỗng, dáng vẻ ngây ngốc lấy lòng anh.

"Không biết anh sao?" Cố Trường Tân nhíu mày: "Đã nói phụ nữ mang thai sẽ thay đổi, ngốc hơn, xem ra là thật. . ."

"Sao nhanh như vậy?"

"Nghĩ tới con trai anh chứ sao. . . Chỉ là sinh con gái cũng không tệ." Cố Trường Tân duỗi tay về phía cô: "Đến đây, anh nhìn thật kỹ con của chúng ta một chút."

"Này. . . Hai người không cần xem em là trong suốt có được hay không?" Vu Tinh bên cạnh vuốt cánh tay oán trách.

Cố Trường Tân cười to, cẩn thận dắt Bạch Lăng trở về phòng. Anh giống như một đứa bé tò mò, đưa tay chạm vào bụng của cô một cái, rất nhanh lại dời đi, giống như là sợ đụng hư vậy. Bạch Lăng cười, kéo bàn tay của anh phủ lên trên bụng của mình, cả người cô tựa vào trong ngực anh, dịu dàng nói: "Bây giờ nó còn nhỏ, cho nên không cảm thấy thai đạp. Dì nói qua mấy tháng nữa, đứa bé sẽ ở quơ tay múa chân bên trong rồi."

"Ừ, lúc nó đạp thì em sẽ khó chịu sao?" Cố Trường Tân sờ sờ bụng của cô, lại hỏi.

"Không biết, chỉ là dì nói lúc đứa bé đạp thai ở trong bụng, ba mẹ đều rất vui mừng, nếu như là anh... anh sẽ vui vẻ không?"

"Nếu nó chọc cho mẹ của nó khó chịu, anh sẽ không vui."

"Ha ha. . ." Bạch Lăng cười: "Anh không vui thì sao chứ? Cục cưng không hiểu chuyện, anh có thể trách nó sao?"

"Chờ nó ra sẽ hung hăng đánh vào mông mấy cái!"

"Dữ dội như vậy? Không thương yêu nó chút nào sao?"

"Là con gái, giống như em, đương nhiên anh không bỏ được, là con trai, quá bướng bỉnh thì phải nghiêm khắc một chút, nếu không không quản được đâu."

Bạch Lăng cười cười quở trách anh, dựa vào anh, hai người nói chuyện. Phụ nữ có thai luôn mệt rã rời, chỉ chốc lát sau, Bạch Lăng muốn ngủ, Cố Trường Tân đỡ cô vào phòng tắm, giúp cô rửa mặt xong cuôi thì ẳm người trở về phòng ngủ, thả lên giường, cẩn thận vén góc chăn, khom lưng hôn khóe môi cô một cái: "Em ngủ trước đi, anh đến phòng sách, ba còn đang chờ anh."

"Dạ." Bạch Lăng nghe lời nhắm hai mắt lại.

Trong phòng sách, Cố Đống ngồi trên ghế chậm rãi uống trà, thấy Cố Trường tân đi vào thì gật đầu một cái, nói: "Con tính thế nào?"

"Con muốn trở về chăm sóc cô ấy."

"Không trở về bộ đội? Con đừng quên lúc trước sao con muốn đi bộ đội!"

"Quyết định này do con nghĩ suốt đêm. Tình cảm đối với bộ đội đặc chủng, con không ít hơn bất cứ người naog, tháng trước lại bị thương một lần, con đã suy nghĩ, nếu có một ngày con thật sự không còn ở đây nữa, cô ấy và đứa bé phải làm thế nào? Suy nghĩ như vậy nên lúc huấn luyện cùng làm nhiệm vụ con đã cảm thấy có chút phân tâm. Điều đó đối với con, đối với cả đại đội đều không phải là một chuyện tốt." Cố Trường Tân thở dài, nói tiếp: "Con chỉ muốn cô ấy trải qua thật tốt, thế nên, con có thể cho, con đều nguyện ý cho cô ấy."

"Con cũng không còn nhỏ, có quyết định của mình, ba không thể nào tham dự." Cố Đống đứng dậy vỗ vai anh một cái. "Ở trên có chính sách chuyển ngành binh sĩ là có thể vào cơ quan nhà nước, ba muốn nghĩ cách giúp con một chút."

"Cám ơn ba. . ."

Lúc Cố Trường Tân trở về phòng, Bạch Lăng còn chưa ngủ. Anh rửa mặt xong rồi, vừa ngồi lên giường thì cô liền mở mắt ra nhìn anh cười hì hì.

"Sao chưa ngủ?"

"Có chút hưng phấn, không ngủ được."

Cố Trường Tân ôm cô vào lòng, vỗ lưng của cô, giống như dỗ đứa trẻ: "Ngoan, đi ngủ sớm một chút. . . Mấy ngày nữa anh trở về bộ đội làm hồ so chuyển ngành rồi về với em. . ."

"Anh nói gì?" Bạch Lăng nghe lời của anh thì mở mắt nhìn anh lạ lùng.

"Cùng với em với con không được sao?" Cố Trường Tân hôn tóc của cô, nói: "Cuộc đời anh có em với con chính là chuyện hạnh phúc nhất. Cho nên, em chỉ cần an tâm làm chuyện em muốn làm là được rồi, anh sẽ ở bên cạnh em cùng với em."

"Cố Trường Tân. . ."

"Hả?"

"Anh là ông xã tốt, cũng là ba tốt. . ."

Năm đố, Cố Trường Tân được Cố Đống sắp xếp vào cơ quan nhà nước, sau khi Bạch Lăng mang thai chín tháng thì sinh ra một bé trai, tên là "Cố Thừa hiên". Năm sau, Bạch Lăng nghỉ học một năm lại vào một trường đại học. Ban ngày, mẹ đi học, Tiểu Thừa Hiên theo ba đi làm, ba đi họp, cậu nhóc lẳng lặng ngồi dựa vào hành lang, anh duyệt công văn, cậu nhóc dựa vào phòng làm việc lẳng lặng xem sách thiếu nhi của mình.

Hơn hai mươi năm sau, Cố Thừa hiên được ba ủng hộ vào bộ đội đặc chủng, chính là đơn vị năm đó Cố Trường Tân tiến vào. . .

-----HOÀN CHÍNH VĂN-----