Cái vấn đề khó khăn này không phải là giả thiết, rất nhanh sau đó nó đã trở thành sự thật, mấy tháng sau, Kỷ Văn Hào giải ngũ, điều này làm cho người đã vạch sẵn kế hoạch trong tương lại như Kỷ Văn Hào thấy đầu óc choáng váng.

Sau khi giải ngũ, anh quyết định tự mình có gắng, cho dù gia đình không trợ cấp kinh tế nữa anh cũng muốn đi trên con đường mình đã chọn.

Anh và thành viên nhóm nhạc đã nhiều lần quyết định, cuối cùng chọn Công ty Đĩa Nhạc có điều kiện tốt nhất để hợp tác, từ suy nghĩ thời gian ký hợp đồng trong bao lâu, hơn nữa đã bắt đầu chuẩn bị làm album đầu tay.

Anh bận rộn nhiều việc, mỗi ngày đều phải luyện thanh, sáng tác bận đến mức không có chú ý đến sự khác thường của Tạ Thi Âm.

Anh đã dọn đến sống chung với cô, cuộc sống của hai người chỉ thiếu bước cuối cùng đó là kết hôn, nhưng kết hôn cũng không phải vấn đề.

Anh không nhắc đến, cô cũng không dám hỏi, thấy anh càng bước gần đến mơ ước, trong lòng cô càng lo.

Họ có thể cùng nhau sống như vậy đến cuối đời sao?

Có lẽ thời gian qua đi, năm tháng vô tình đả kích, họ không có dũng khí sống cùng nhau, chỉ có thể rời khỏi đây.

Những vấn đề này vẫn luôn đè nén trong lòng, nhưng cô không dám hỏi, cho đến ngày đó xảy ra một chuyện làm cô không biết làm sao.

Cô phát hiện mình đã lâu rồi không có kinh, âm thầm hoài nghi, gạt anh tự mình đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cô đã mang thai hơn ba tháng!

Cô sửng sốt, đủ mọi cảm xúc, nhưng chủ yếu là vui sướng, có thể vì người đàn ông mình thích mà mang thai, đây có lẽ là mơ ước của mọi người phụ nữ.

Nhưng họ không phải vợ chồng, tương lai đầy biến số, huống chi cô không biết nên nói với anh thế nào, làm cách nào nói cho anh biết tình huống đột nhiên phát sinh có thể phá hủy cuộc sống anh đã vẽ ra.

Sau khi về đến nhà, vừa vặn lúc bắt đầu nôn nghén.

Lúc này Kỷ Văn Hào và toàn bộ thành viên của nhóm vào nhà, còn lớn tiếng nói chuyện với nhau. "A Cường, cậu xác định bài chủ đề của album phải phức tạp như thế vậy sao? Giai điệu quá loạn, có thể ảnh hưởng đến chất lượng của album không?"

"Mình cảm thấy loạn cũng là một âm điệu, huống chi cũng không quá loạn, chỉ giai điệu hơi phong phú thôi."

"Nhưng mình thấy..."

Mấy người đàn ông đang nói chuyện, vừa vào cửa liền nghe thấy trong phòng tắm không ngừng truyền ra tiếng nôn khan, Kỷ Văn Hào sửng sốt, lập tức chạy vào xem, quả nhiên nhìn thấy Tạ Thi Âm cúi người ở bồ rửa tay nôn khan không ngừng,

"Tiểu Âm, em sao vậy?"

Vỗ vỗ ngực mình, "Không có chuyện gì! Em không sao..."

Đỡ cô ra khỏi phòng tắm, đi đến phòng khách, mọi thành viên cũng quan tâm.

Tạ Thi Âm ngồi xuống, cười cười, "Tôi không sao, xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng."

A Cường nhìn đồng hồ đeo tay, quyết định không làm bóng đèn nữa, "A Hào, bọn mình đi trước đây, có gì mai bàn tiếp."

A Hào gật đầu, không thèm tiễn họ, chỉ chuyên tâm nhìn cô, sờ sờ sợi tóc rũ xuống má cô. "Cuối cùng là tại sao?"

Tạ Thi Âm không dám nhìn anh, thầm thở dài một hơi, có nên nói không? Nên nói thế nào đây? Anh sẽ có phản ứng gì? Vui mừng hay tức giận?"

Ông trời? Sao bây gờ cô vẫn hoài nghi tình cảm của họ, họ quen nhau đã rất lâu rồi nên tin tưởng lẫn nhau, quan trọng nhất là cô không nên không tin tưởng tình cảm của chàng trai hát bài tình ca tặng cô.

"Tiểu Âm, sao em không nói gì?"

Nhìn anh, hít sâu một hơi, lấy can đảm, "A Hào, em có thai!"

Kỷ Văn Hào nhìn, đầu tiên là sửng sốt sau đó là khó tin và khiếp sợ, rõ ràng là anh không biết nên phản ứng như thế nào.

Anh im lặng một phút, giống như ngay cả chân tay cũng không biết để ở đâu, sự im lặng của anh cũng khiến Tạ Thi Âm bất an.

"A Hào..."

Kỷ Văn Hào không trả lời, giống như sợ nói gì cũng không đúng, anh đứng lên đi đến cửa sổ, lấy gói thuốc lá từ trong túi ra, chỉ khi nào anh đặc biệt phiền lòng mới hút thuốc.

Châm thuốc bỏ vào miệng, rít từng hơi, giống như đang cố gắng khống chế cảm xúc lại giống như làm không được.

Anh biết, anh nên vui mừng, trên thực tế anh cũng như thế. Nhưng nó chỉ tồn tại trong vài giây, sau đó chuyển thành lo âu.

Sự kiện này đá phá hủy toàn bộ kế hoạch của anh, anh lại không thể không để ý cô, bây giờ phải làm sao? Huống chi anh không biết làm sao để nói với cô về quyết định của mình.

Bỗng nhiên, anh quay đầu nhìn, "Em nên biết anh đã bị cha đuổi khỏi nhà, không còn là công tử có tiền nữa rồi."

Tạ Thi Âm sững sờ, cơ thể run lên, "Ý của anh là... Anh cho rằng em mang thai là vì muốn lấy thứ gì đó của anh sao?"

Kỷ Văn Hào cũng chấn động, anh không có ý này.

Nhưng Tạ Thi Âm đã đứng lên, "Em biết rồi, em sẽ đi ngay bây giờ!"

Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, xông lên trước nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, nhưng không thành công, cô giãy dụa không ngừng. Anh cố gắng trấn an, nhưng lại khiến cô rơi nước mắt.

"Buông!"

"Tiểu Âm!" Anh nói nhỏ, "Anh không có ý này, em hiểu lầm rồi."

"Buông!" Cô khóc, "Từ trước đền giờ em không hề để ý xem anh có phải người giàu có không, nếu anh anh hoài nghi em, em sẽ rời đi."

"Đáng chết" Ôm chặt lấy cô, "Em hiểu sai ý của anh! Anh không có ý này, anh nói, hiện tại anh không có cách này cho em một cuộc sống tốt, bời vì anh không còn là người được gia đình quan tâm."

Anh lớn tiếng nói xong, cuối cùng Tạ Thi Âm cũng chịu nghe, dựa lưng vào ngực anh, không ngừng khóc nức nở, bả vai run run.

"Đứa ngốc..."

"Anh mới là..."

Anh khẽ gọi, cô trả lời, hai người ôm nhau thật chặt, nhưng vẫn khó nói đến tương lai. Kỷ Văn Hào không biết nên nói gì cũng không biết kế tiếp nên làm những gì.

Tạ Thi Âm mờ mịt, hoàn toàn không biết làm sao với tương lai, giờ phút này cô chỉ có thể lệ thuộc vào anh, cô hi vọng nhận được một câu quan tâm của anh, một câu hứa hẹn, cho cô một đời bền vững.

Nhưng anh không nói gì cả.

Kỷ Văn Hào phiền muộn không thôi, nhất thời không biết nên làm sao với cô.

Trên thực tế, trong một thời gian ngắn nữa anh và các thành viên phải vào ở trong ký túc xá của công ty, mặc dù chuyện ký hợp đồng với công ty định một thời gian ngắn nữa, lúc đó sẽ cử hành họp báo giới thiệu với giới trẻ ban nhạc của họ luôn, nhanh nhất cũng nửa năm sau, nhưng bây giờ công ty đã bảo người đại diện bắt đầu công tác tuyên truyền, giống như rất chắc canh họ sẽ đồng ý ký.

Ban đầu anh nghĩ, để cô ở lại căn hộ này, dù sao anh sẽ định kỳ về thăm cô, nhưng bây giờ cô có thai phải làm gì đây?

Anh không nói lời nào, khiến cô kinh hãi, từ đầu tới đuôi, anh không hề có vẻ mặt vui mừng, chẳng lẽ anh không muốn đứa con này sao?

Thở dài, "Tiểu Âm, hãy nghe anh nói, một thời gian nữa anh phải vào ký túc xã của công ty."

Rời đi! Cô nhìn anh, hai mắt mở thật to, vẻ mặt không thể tin được, "Tại sao? Sao em lại chư từng nghe anh nhắc đến chuyện này?"

Kỷ Văn Hào nhìn cô, tỏ ý xin lỗi, nhưng vẫn quyết định, "Tiểu Âm, xin lỗi trong tình huống này lại nói chuyện này. Về phần đứa bé, đã có, không thể làm gì khác hơn là sinh thôi."

Anh suy nghĩ một chút, "Anh sẽ trở về tìm cha anh, tạm thời em hãy ở nhà họ Kỷ, ít nhất cũng có người nhà anh, có thể chăm sóc em. Đợi sau khi anh ký hợp đồng chuyển ra ở riêng, chắc lúc đó em cũng sinh rồi, anh lại đón em về."

"Nhưng..."

"Kết hôn đâu? Mang thai, còn không kết hôn sao?"

Rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ? Anh lại muốn đối xử với cô như vậy?

Thế nhưng cô lại không thể hỏi, biết rõ hiện nay anh lo cho chính mình thôi cũng khó rồi, huống gì kết hôn?

Hay anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với cô, kết hôn, trên thực tế trong bức tranh hoàn mỹ của anh, cô chỉ là một đêm nhạc, chỉ là ngoài ý muốn.

"Tiểu Âm, sao em lại không nói chuyện?" Dáng vẻ im lặng của cô, khiến Kỷ Văn Hào càng đau lòng, anh cũng không muốn bỏ cô lại một mình khi cô mang thai, nhưng bây giờ sự nghiệp của anh đang trong giai đoạn chạy nước rút rất quan trọng.

Mơ ước nhiều năm qua, giây phút này nó có thể thành sự thật, chỉ thiếu một bước nữa thôi, chắc cô sẽ hiểu, nhiều năn qua cô luôn bên cạnh họ, cô hiểu, nhất định cô sẽ hiểu.

Đúng! Tạ Thi Âm hiểu, làm sao không hiểu được, chẳng qua là càng hiểu càng đau lòng!

Qua nhiều năm như vậy, cô biết tất cả những gì anh đã cố gắng, nếu như anh không thành công cô sẽ đau lòng thay anh, nhưng cô cũng đau lòng cho chính mình, cô cảm thấy bất lực với tương lai.

Bỗng nhiên, bọn họ đều không thể nắm chắc bản thân càng không thể nắm chắc lẫn nhau.