La Duyệt kỳ cho là Mạc Duy Khiêm đang nói đùa mà thôi, cô cũng không muốn truy hỏi đến tận cùng, chỉ hẹn xong thời gian và địa điểm gặp nhau rồi xuống xe đi vào trong đài truyền hình.

Sau đó, quá trình xử lý vụ án của Vu Đức Thăng và Trương Bội Ninh vô cùng nhanh chóng, đến ngày thứ tư thông báo đã xuất hiện trong đài, lúc này cả đài đều sôi lên, tuy rằng theo trình tự thì việc này tạm thời chưa được đưa lên các phương tiện truyền thông đại chúng nhưng việc đó cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.

Đến chiều ngày thứ sáu, Mạc Duy Khiêm đúng giờ lái xe đến nhà La Duyệt Kỳ đón cô, còn chưa đến cổng khu nhà đã nhìn thấy La Duyệt Kỳ đứng đợi.

“Sao lại xuống sớm vậy? Không phải đã nói là chờ tôi đến rồi gọi điện cho cô xuống hay sao? Thời tiết này đứng dưới nắng thì nóng lắm.” Sau khi La Duyệt Kỳ vào xe, Mạc Duy Khiêm mới nói.

La Duyệt Kỳ cười cười: “Không cần phiền phức như vậy, cũng không nóng lắm, dù sao phơi nắng một chút cảm giác cũng rất thoải mái.”

Mạc Duy Khiêm biết cô bé này vẫn đang giữ khoảng cách với mình nên cũng không vạch trần, lái xe đến sân vận động.

Lúc đến sân vận động mới khiến Mạc Duy Khiêm bất ngờ, hắn không nghĩ là chỉ một trận bóng ở thành thị bé nhỏ này mà cũng sôi động như vậy, quảng trường ngoài sân vận động đã tấp nập người xe, hắn phải dùng hơn nửa tiếng mới kiếm được chỗ để đỗ xe lại, sau đó hai người cùng xuống xe đi về hướng cổng vào.

“Chúng ta mua chút đồ ăn đi, mua cả hai cái loa nữa,nếu không lát nữa sẽ phải hét đến đau họng mất!” Rõ ràng cảm xúc của La Duyệt Kỳ bắt đầu dâng cao lên.

“Vậy cô chờ ở đây một lát nhé, tôi đi mua.” Mạc Duy Khiêm dĩ nhiên là không phản đối.

La Duyệt Kỳ lập tức chặn hắn lại: “Tôi với anh cùng đi, một mình anh không cầm hết được nhiều thứ như vậy.”

Mạc Duy Khiêm nghĩ thấy cũng đúng nên cùng La Duyệt Kỳ đến mấy quán nhỏ ven sân vận động.

Hai người mua xong liền đi theo cửa Vip mà vào, vé xem Kim Đào đưa là một vị trí ngồi rất tốt, tầm nhìn rộng, La Duyệt Kỳ rất cao hứng, vừa ngồi xuống đã không ngừng nhìn ngó xung quanh sân vận động.

“Cô không mang máy quay phim ư?” Mạc Duy Khiêm cười hỏi La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ vừa nhìn quanh vừa nói : “Không cần, trận đấu này đài chúng tôi sẽ truyền hình trực tiếp, sau khi xong việc tôi xin lại một bản ghi là được.”

Lúc này vận động viên đã bắt đầu đi vào, La Duyệt Kỳ lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm vào Kim Đào, đến khi bắt đầu trận đấu thì càng không cần nói, cô hùa theo những người yêu bóng đá xung quanh hò hét ầm ĩ, đánh nhịp, hồn nhiên bỏ qua tất cả mọi thứ xung quanh để hoàn toàn chìm đắm vào trận bóng.

Mạc Duy Khiêm cũng nhìn chằm chằm vào La Duyệt Kỳ, cũng chỉ có những lúc thế này hắn mới có thể bỏ qua tất cả, không có gì vướng bận, có thể thoải mái ngắm nhìn gương mặt, dáng vẻ của La Duyệt Kỳ.

Hắn chưa bao giờ gặp một người phụ nữ có thể hoàn toàn buông thả cảm xúc của mình như vậy, nhất là khi Kim Đào đá vào một quả thì cảm xúc hưng phấn trên mặt La Duyệt Kỳ đã đến mức không tả nổi bằng lời, cùng những người khác hét to tên Kim Đào, toàn thân chói mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Mà tình cảm sâu nặng trong ánh mắt kia khiến Mạc Duy Khiêm bị bỏ qua một bên chìm đắm vào rung động và sự hâm mộ.

Lần đầu tiên Mạc Duy Khiêm thấy mình nổi lên ý nghĩ ghen ghét với người đàn ông không quen biết một cách không hề có lý trí như thế này. Hắn cũng vô cùng tò mò cuối cùng thì người đàn ông tên Kim Đào này tốt đến cỡ nào mà có thể làm La Duyệt Kỳ yêu thương ỷ lại như vậy, hắn không quên buổi tối La Duyệt Kỳ được cứu kia, người đầu tiên cô nghĩ đến – là Kim Đào.

Trận đấu kết thúc, đội Kim Đào là đội chủ nhà, dùng tỷ số 2:0 đánh bại đội khách, toàn bộ sân bóng hoan hô kêu la không ngừng, đến tận khi cầu thủ đã vào hết phòng nghỉ bên trong rồi mà những người mê bóng vẫn còn chưa muốn rời đi.

May mà La Duyệt kỳ và Mạc Duy Khiêm có thể rời khỏi bằng đường dành cho khách quý, nếu không chắc cả tiếng sau cũng không ra khỏi sân vận động được.

Người bên ngoài sân vận động cũng rất nhiều chẳng qua là so với bên trong sân thì yên lặng hơn nhiều, La Duyệt kỳ kêu gào đến mức khô hết cả miệng lưỡi, cầm lấy chai nước tu ừng ực, kết quả là đột nhiên bị người đi phía sau xô vào khiến một miệng nước phun ra ngoài sạch sẽ, rơi hết lên quần áo.

“Vô cùng xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi không để ý đường đi.” Người đó đang mải đùa giỡn với bạn nên không chú ý trước mặt có người, lập tức giải thích.

Tuy La Duyệt Kỳ bị đụng phải khiến cho toàn thân dính đầy nước có ga nhưng tâm trạng cô bây giờ thật sự rất tốt nên chỉ ha ha cười bỏ qua cho đối phương.

Chờ mấy người kia đi rồi, Mạc Duy Khiêm mới lấy giấy lau cùng cô lau lau nước trên quần áo.

“Duyệt Kỳ, có chuyện gì thế này?” Lúc hai người đang mải lau thì Kim Đào đi tới.

“Không sao, chỉ là vừa rồi bị người ta đụng vào thôi, anh ra nhanh vậy?”

“Anh xem nào, không đụng đau chỗ nào chứ? Biết em chờ bên ngoài nên anh tắm qua rồi xin phép ra ngay, tiệc mừng công cũng chối luôn.” Kim Đào nói xong liền kéo La Duyệt Kỳ đến bên mình.

Mạc Duy Khiêm cũng rất lễ phép ngừng động tác trên tay lại, lùi về sau hai bước.

La Duyệt Kỳ bắt đầu giới thiệu hai người với nhau: “Em không sao. Kim Đào, vị này chính là ân nhân cứu mạng của em – Mạc Duy Khiêm, anh chào hỏi anh ấy đi.”

Lúc này Kim Đào mới nhiệt tình bắt tay với Mạc Duy Khiêm: “Xin chào, tôi là Kim Đào, là bạn trai Duyệt Kỳ. Lần này thật sự phải cảm ơn anh đã giúp đỡ rất nhiều cho Duyệt Kỳ nhà tôi, thật ra dù đền đáp ra sao cũng không đủ, sau này nếu như có việc gì Kim Đào tôi có thể làm được, chỉ cần gọi một câu tôi nhất định sẽ không từ chối.”

“Có gì đâu, đó đều là trách nhiệm của tôi, cũng do bản thân Duyệt Kỳ rất dũng cảm, không ngừng cố gắng nếu không thì cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp như vậy.” Mạc Duy Khiêm cũng không nhận hết công lao về phía mình.

“Thôi chúng ta không khách khí với nhau nữa nhé, tóm lại là hôm nay có may mắn được kết bạn với nhau, vậy thì về sau chính là anh em, trước tiên chưa nói những chuyện khác hôm nay phải đi ăn một bàn tiệc lớn đã.” Kim Đào mới nói được hai câu đã mất bình tĩnh, khôi phục lại bản tính thẳng thắn, tùy tiện của mình.

Kim Đào ngồi xe của đội bóng đến đây nên giờ cả ba đều thuận tiện ngồi trên xe Mạc Duy Khiêm lái đến. Lúc đến nơi Mạc Duy Khiêm đỗ xe, Kim Đào không thèm suy nghĩ đã nói: “Người anh em, xe này của anh chắc mua nhiều năm rồi phải không?”

La Duyệt Kỳ lập tức cấu Kim Đào một cái: “Sao anh lại hỏi thế?”

“Hazz, tôi nói chuyện không suy nghĩ cẩn thận, người anh em đừng để ý nhé.” Kim Đào cười cười với Mạc Duy Khiêm, bản thân Kim Đào chỉ là một cầu thủ dự bị mà cũng không đến mức phải mua chiếc xe cũ kỹ thế này. Mạc Duy Khiêm là nhân viên nhà nước mà lại nghèo đến mức đó sao? Xe này khéo còn không thoát được kiểm tra chất lượng năm nay ấy chứ.

Mạc Duy Khiêm không hề mất tự nhiên, cười nói: “Chỉ là đi nhiều thành quen thôi, bạn bè đồng nghiệp cũng đều khuyên tôi đổi xe nhưng mà tôi thấy lúc làm việc cũng không có vấn đề gì, chỉ là lúc ngồi hơi không thoải mái thôi, cố chịu một chút.”

“Không sao mà, không sao mà, tôi không chú ý nhiều thế đâu, đi quen xe nên không muốn đổi, tôi hiểu mà.”

Trong suy nghĩ của Kim Đào, Mạc Duy Khiêm có giải thích cái gì cũng không có sức thuyết phục, ai chả biết là xe càng mới càng quý thì càng tốt chứ? Nhưng mà dù sao thì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của Duyệt Kỳ, bản thân dù sao cũng phải cho người ta mặt mũi, để Mạc Duy Khiêm có bậc thang mà xuống.

Nhưng mà cứ thế này thì Kim Đào cũng thấy yên tâm, lúc nãy hắn thấy thái độ của Mạc Duy Khiêm đối với La Duyệt Kỳ vô cùng thân thiết thì đã suy nghĩ rồi, đến khi nhìn thấy dáng vẻ khí chất của Mạc Duy Khiêm cũng không kém thì trong lòng rất khó chịu.

Nhưng bây giờ nhìn lại thì bề ngoài Mạc Duy Khiêm có tốt cũng chỉ là một tay nghèo kiết xác cổ hủ, hắn còn tiếp tục nghĩ dựa vào chút tiền lương cỏn con đi làm này thì có tiền đồ gì chứ?

Theo sự chỉ đường của Kim Đào, Mạc Duy Khiêm điều khiển xe chạy đến cửa quán ăn hải sản lớn.

“Tôi thấy hay là để xe bên kia đi, nơi này nhiều xe quá, khó đỗ vào được.” Kim Đào đột nhiên nói một câu như vậy.

Mạc Duy Khiêm dĩ nhiên là hiểu Kim Đào nói câu đó ý là ghét bỏ xe của mình, cảm thấy để nó ở đây thì quá dọa người. La Duyệt Kỳ cũng hiểu, chỉ cảm thấy xấu hổ, lại hơi giận Kim Đào, bình thường đâu có thấy hắn nói nhiều như vậy? Sao hôm nay lại thế chứ?”

“Kỹ thuật của tôi vẫn tốt, cứ đỗ ở đây đi.” Mạc Duy Khiêm tuy rất có phong độ, nhưng cũng không nghe sự chỉ huy của Kim Đào, trực tiếp tìm vị trí đỗ xe vào.

Ba người cùng nhau xuống xe, Kim Đào vẫn còn muốn nói thêm gì đó thì đã thấy La Duyệt Kỳ trừng mắt hung hăng lườm mình liền đem lời nói nuốt ngược vào trong.

Vào phòng đã đặt, Kim Đào đưa thực đơn cho Mạc Duy Khiêm: “Anh là khách quý, anh thích ăn gì cứ gọi thoải mái đi, đừng có lo lắng về giá cả, tiêu càng nhiều tôi càng vui.”

“Anh làm sao vậy? Sao hôm nay lại có vẻ hưng phấn thế?” La Duyệt Kỳ không nhịn được hỏi Kim Đào một câu.

Kìm Đào đưa mắt nhìn Mạc Duy Khiêm đang nghiên cứu thực đơn, sau đó khôn ngoan nói to lên : “Duyệt Kỳ, trải qua hai trận đấu giao hữu, huấn luyện viên đã rất tin tưởng anh rồi, hôm nay biểu hiện của anh rất tốt, em đoán xem sẽ thế nào? Quản lý câu lạc bộ của bọn anh lên tiếng nói là hôm nay thưởng cho mỗi cầu thủ hai vạn tiền thưởng. Về sau ai đá vào lưới cũng sẽ được thưởng như vậy. Em nói xem sau này hai chúng ta còn gì phải lo nữa chứ? Anh đã vào đội hình chủ lực rồi, chỉ cần đá thêm vài trận là có thể kiếm được tiền lương của mấy năm đấy.”

Lúc này Mạc Duy Khiêm đặt thực đơn xuống cười nói: “Tôi gọi xong rồi, hai người cũng xem đi, thật ra tôi cảm thấy nhiều tiền dĩ nhiên là tốt nhưng có đôi khi có tiền cũng không chắc đã giải quyết được vấn đề đâu, còn phải xem tình huống cụ thể đã.”

Kim đào lấy thực đơn gọi thêm vài món đắt tiền nhất, chờ phục vụ ghi xong đi ra rồi mới phản bác lại Mạc Duy Khiêm: “Lời này của anh tôi không thể đồng ý được, xã hội bây giờ cứ có tiền thì chẳng khác gì có hết, có tiền thì người khác mới nhìn mình bằng ánh mắt tử tế, cười nghèo không cười giàu mà. Không có tiền chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Đời sống của kẻ có tiền mới là “sống”, sống không tiền chỉ gọi là “tồn tại” thôi, chất lượng cuộc sống sao mà so sánh với nhau được?

Mạc Duy Khiêm nghe xong chỉ cười cười chứ không tranh luận với Kim Đào, biết hắn bây giờ đang hừng hực khí thế, không nghe lọt tai lời người khác nói nên vòng vo chuyển để tài, bắt đầu nói đến đội bóng của Kim Đào.

Vì thế toàn bộ bữa ăn đều là Kim Đào đắc ý cao đàm khoát luận* : “Loan Ninh còn đang dưỡng thương, thật ra tôi hơi áy náy với cậu ấy, cậu ấy vốn là tiên phong chủ lực của đội, nếu không bị thương thì tôi cũng chẳng có cơ hội ra sân thể hiện, giờ tôi lại biến cậu ấy thành cầu thủ dự bị, cuộc đời đúng là khó mà lường được, kỳ ngộ cũng chỉ như thế mà thôi.”

(Cao đàm khoát luận: Bàn luận những vấn đề cao siêu, to lớn, hệ trọng nhưng thiếu thực tế.)

La Duyệt Kỳ hơi ngượng ngùng nói khẽ với Mạc Duy Khiêm: “Bình thường anh ấy không như vậy đâu, chắc là khó có cơ hội được phát triển như thế này nên quá vui mừng, anh đừng để ý nhé.”

“Đây là tâm lý thường tình của con người mà, tôi chỉ vui thay cậu ấy thôi sao lại để ý chứ? Nhưng mà tôi cũng có thể nhận ra cậu ấy đối xử với cô rất tốt.”

Lời nói của Kim Đào đều là tính nên mua cho La Duyệt Kỳ cái gì, cùng La Duyệt Kỳ làm gì, có thể thấy được tình cảm với La Duyệt Kỳ rất sâu đậm. Mạc Duy Khiêm nghĩ, bảo sao mà La Duyệt Kỳ cũng đối với Kim Đào thật tốt. Giữa họ thật sự có trụ cột tình cảm rất sâu đậm, chẳng qua tổng hợp lại mà nói thì Kim Đào không xứng với La Duyệt Kỳ. Đây không phải dùng tiền có thể đánh giá được mà là vấn đề tố chất cá nhân và sự tu dưỡng của mỗi người.

Giả dụ La Duyệt Kỳ mà cũng là người thẳng thắn như Kim Đào, cái gì cũng có thể nói ra thì sẽ khiến người ta có cảm giác hoàn toàn khác.

Nhưng hắn cũng hiểu rằng, dù hắn có cảm thấy không xứng cỡ nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng, La Duyệt Kỳ tuy rằng thay Kim Đào nhận lỗi với hắn nhưng giọng điệu nói ra mang theo sự duy trì bảo vệ, đây cũng chính là điều khiến Mạc Duy Khiêm thấy không thoải mái.

Cuối cùng Kim Đào cũng dừng lại, nhìn thời gian cũng đã khuya, hắn còn phải về đội nên đứng dậy ra ngoài gọi người tới tính tiền.

Hóa đơn đưa đến, La Duyệt Kỳ nhìn mà hoảng sợ, một bữa cơm mà gần bằng số tiền thưởng của trận bóng, Kim Đào thật sự muốn gây náo động mà, nhưng hắn thật sự không cần khoe sự giàu sang trước mặt cô và Mạc Duy Khiêm làm gì cả.

“Tôi đưa cậu về đội rồi sau đó đưa Duyệt Kỳ về nhà.” Ra khỏi quán ăn, ngồi vào trong xe, Mạc Duy Khiêm vừa khởi động xe vừa nói.

Kim Đào không quá đồng ý, nhưng hôm nay bản thân hắn đã biểu hiện rất rõ ràng rồi, đàn ông so sánh với nhau là dựa vào thực lực, tin rằng Mạc Duy Khiêm cũng thức thời nhận ra khoảng cách giữa hắn và anh ta lớn đến thế nào, hắn cũng không nên làm quá nữa, cho nên không nói thêm điều gì.

Đến căn cứ huấn huyện, Kim Đào trước khi xuống xe lại lấy một túi giấy nhỏ vốn vẫn để trên xe đưa cho Mạc Duy Khiêm.

“Đây là thứ tôi cố tình nhờ bạn mua về, là Đại hồng bào chính tông của núi Vũ Di (một loại trà nổi tiếng), chỉ một hộp nhỏ chưa đến 100 khắc mà đã tốn 3 vạn rồi, tuy không phải là thứ gì quá quý giá nhưng đây là chút tâm ý của tôi và Duyệt Kỳ, anh cầm đi!”

(100 khắc chả biết là bao nhiêu nhưng mình đoán có thể là 100gam trà, bạn nào biết thì bảo mình vs nhé J )

Mạc Duy Khiêm nhìn cái túi giấy kia thì sửng sốt thấy rõ, như đang do dự muốn nói điều gì nhưng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ nhận lấy rồi cảm ơn: “Cảm ơn, khách sáo quá rồi.”

Kim Đào thấy thế càng tỏ vẻ hiểu rõ, biết tác phẩm của mình đã có tác dụng gây kinh sợ rồi. Sau đó dặn dò La Duyệt Kỳ chú ý an toàn, sau khi về thì gọi cho mình rồi mới xuống xe.

Trên đường về, Mạc Duy Khiêm vẫn không hề mở miệng, La Duyệt Kỳ hơi lo lắng, sợ hành động ngôn từ của Kim Đào hôm nay đã khiến Mạc Duy Khiêm khó chịu, trong lòng cũng thầm oán Kim Đào. Vốn dĩ phải cảm ơn người ta, kết quả là hắn lại mấy lần khiến Mạc Duy Khiêm sượng mặt, may mà Mạc Duy Khiêm rộng lượng, không chấp nhặt với hắn.

Cuối cùng cũng về đến nhà, chờ Mạc Duy Khiêm dừng xe rồi La Duyệt Kỳ mới nói: “Hôm nay tôi vô cùng xin lỗi, Kim Đào hơi quá đáng, để ngày khác mình tôi mời anh một bữa nhé, coi như là đền tội.”

“Tôi không vấn đề gì, bạn trai cô là người không dấu diếm được suy nghĩ của mình, nhưng cậu ấy rất tốt với cô.”

La Duyệt Kỳ nhìn nhìn Mạc Duy Khiêm, cảm thấy hắn thật sự không thèm để ý, mới yên tâm hơn nên xuống xe chào tạm biệt. Kết quả là liếc mắt thấy Mạc Duy Khiêm đang có vẻ muốn nói lại thôi.

“Anh cứ nói ra suy nghĩ của mình đi?”

Mạc Duy Khiêm không nói gì, yên lặng một lát mới xoay người bất đắc dĩ nói với La Duyệt Kỳ: “Hôm nay tôi thấy bạn trai cô cũng là người có khả năng kinh tế nhất định, nhưng cá nhân tôi cảm thấy dù có tiền cũng không nên tiêu xài quá tùy tiện, tiêu bừa bãi, cậu ấy kiếm tiền cũng không dễ. Cô có rảnh thì thỉnh thoảng hãy khuyên cậu ấy một chút, về sau đừng dễ tin lời người khác như vậy, 100 khắc trà Đại hồng bào chính tông của núi Vũ Di bây giờ cho dù là 300 vạn cũng không mua nổi, 3 vạn của cậu ấy mua thứ vớ vẩn này là mất trắng rồi.”