Editor: Sakura Trang

Ánh sáng ban mai mờ nhạt, Trầm Cố tỉnh lại ở trên giường khách sạn.

Cả người Mặc Đam nằm ở trên người hắn, gò má gối lên ngực của hắn, trầm ngủ say như cũ, hai càng duy trì tư thế gắn bó không khoảng cách trước khi ngủ, da thịt trần truồng thân cận lẫn nhau.

Ở tại trong khách sạn, cách vách là người xa lạ, hiệu quả cách âm của gian phòng hoàn toàn không ngăn được một chút động tĩnh lớn, hoàn cảnh như vậy có một phen kích thích khác, vì vậy Trầm Cố và Mặc Đam liền làm rất ra sức, trời sắp sáng mới ngừng lại.

Trầm Cố là không cần phải ngủ, nhưng Mặc Đam là mệt nhọc, một mặt loại này gần giống như làm trước công chúng lại thiếu để cho thân thể hưng xúc động, một mặt chịu đựng mạnh hơn khắc chế không nổi không phát ra tiếng kêu không chịu nổi, dĩ nhiên y cũng không biết lúc vừa vào phòng Trầm Cố đã hạ kết giới, lấy để ý của hắn đối với Trầm Cố nơi nào sẽ cho phép y có khả năng chịu nhục.

Trầm Cố xoa bóp eo của Mặc Đam, có chút ảo não đêm qua quá mức. Đây là bọn họ sau khi ở trên đảo đợi thật lâu lần nữa trở lại trên đất liền, phong cảnh trên đảo nhìn nhiều, Trầm Cố muốn cùng Mặc Đam cùng đi gặp những thứ phong cảnh khác. Thời gian của bọn họ còn rất dài, có thể có thể nhìn phong cảnh khắp nơi trên thế gian. Năm tháng của Mặc Đam chẳng qua vừa mới bắt đầu, không cần cố thủ ở đó một nơi hải đảo.

Xà yêu quá si, yêu quá dè đặt yêu quá không để ý mình, Trầm Cố luôn muốn cho y tốt hơn.

Trong giấc mộng xà yêu mơ hồ nỉ non, chỗ miệng của tiểu huyệt bị làm vừa đỏ vừa sưng nhưng càng tham lam kéo căng sít chặt bọc Trầm Cố, bên trong vừa ướt vừa nóng, khiến mềm nhũn, tràng thịt theo y nỉ non trong mộng mà mút một cái, lại bài tiết ra nhiều chất lỏng hơn.

Toàn bộ của Trầm Cố chôn sâu ở trong thân thể Mặc Đam, giống như bị nước bao quanh vậy rất là sảng khoái. Người Mặc Đam quá nhạy cảm, Trầm Cố thương tiếc, y như vậy quá cực khổ, hết lần này tới lần khác nhưng Mặc Đam thích nhất liền là tư thế như vậy chìm vào giấc ngủ. Vì vậy cũng liền do y. Thân thể xà yêu hiện tại một khắc cũng không rời được Trầm Cố, trong đầu Trầm Cố nghĩ, đã là mình đem y biến thành như vậy, vậy thì một khắc cũng không rời đi y là được. Thiếu có thể sinh ra dục vọng, hắn luôn có thể che chở y thật tốt.

Trầm Cố mang trên mặt nụ cười ôn nhu, biết cho dù là trong giấc mộng, tư thế hai người thân mật như vậy ma sát Mặc Đam lại động tình. Tay đấm bóp eo y không ngừng, dưới người nhẹ nhàng ưỡn động, đổi lấy xà yêu mê mê mông mông than nhẹ. Không đành lòng quấy rầy buồn ngủ của y, Trầm Cố quen thuộc đi giải dâm rắn trong cơ thể tê dại ngứa liền không nữa quá nhiều động tác, để cho Mặc Đam trong trầm trầm mỏi mệt tiếp tục ngủ yên.

Lúc Mặc Đam tỉnh lại đã là sau giờ ngọ, dáng vẻ không thanh tỉnh mơ mơ màng màng khiến Trầm Cố một cái không nhẫn nại được đem người hôn không thở nổi.

Hai người ôm ôm hôn hôn dính sát lấy nhau, một lúc lâu, mới sửa sang y phục ngay ngắn chuẩn bị ra một ngày hao tổn hao tổn một ngày cửa.

Nếu không phải nhớ có kế hoạch du hồ, sợ là lại làm một ngày hao tổn động lại ngoắc ngoắc đi dây dưa.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời rực rỡ hồ nước liễm diễm, Trầm Cố vung tay lên một con thuyền nhỏ thư thư phục phục liền xuất hiện ở. Kéo Mặc Đam lên thuyền thuyền, thuyền nhỏ tự động lập trình lái về phía giữa hồ..

Nơi mũi huyền hai người như ngọc vận bạch y đứng sóng vai nhau, nếu không phải sau giờ ngọ chơi bờ hồ ít khách du hồ, thuyền lại cách bờ quá xa nhìn không rõ lắm, sợ là dung mạo của bọn họ xuất chúng như vậy,, tư thái thân mật sẽ đưa đến người ngoài chú ý.

Trầm Cố ôm vai Mặc Đam, mang ý cười nhìn chăm chú bạn lữ của mình.

Mặc Đam vốn là mặc xà, từ trước giờ vẫn luôn là cả người y phục đen áo choàng đen, sau khi chung một chỗ theo Trầm Cố đổi lại y phục trắng, dáng điệu cô lãnh da thịt như chung một chỗ càng tôn lên bạch y không dính bụi trần, tóc giống như là người ngọc trong tượng đá bằng tuyết. Chỉ có Trầm Cố biết, ở trước mặt mình y vĩnh viễn là rạo rực xuân thủy.

Khẽ vuốt nhẹ một sợi tóc trắng của Mặc Đam, giọng ôn tồn: “A Đam thích không?”

Mặc Đam trả lời bằng sóng mắt diễm diễm. Dĩ nhiên là thích. Nhưng mà... Dưới bờ mi rũ xuống là bóng mờ u ám.

“A nha nha nha cẩn thận cẩn thận a a a!!!”

Một chuỗi tiếng thét chói tai non nớt trong vắt đánh vỡ yên tĩnh của hai người, theo tới là một thứ gì đó nhanh chóng đụng vào thuyền, thiếu niên áo xanh lảo đảo lắc lư chật vật vụng về đứng trong thuyền.

Con ngươi Mặc Đam co rúc một cái.

Mắt thấy cái thuyền kia có khả năng muốn đụng vào cái thuyền nhỏ này của bọn họ, Mặc Đam nhưng chỉ cứng lại sững sờ tại chỗ.

Trầm Cố gảy tay, thuyền của thiếu niên áo xanh liền ở chỗ cách bọn họ còn có ba thước giống như đụng vào không nhìn thấy vậy, thân thuyền loạng choạng mạnh, thiếu niên sợ hãi kêu rơi xuống hồ nước, kinh hoàng phịch phịch thét chói tai: “Cứu mạng! Cứu mạng! A a ta không biết bơi đâu!!!”

Đúng vậy, hắn không biết bơi, làm một con xà yêu có thể hóa hình có thể bị nước ngập chết thật là đủ ngu xuẩn.

Nhưng mà Mặc Đam nhưng cảm thấy như rơi xuống động băng.

Quả nhiên, định trước sao?

Mắt thấy thiếu niên kia đã đang không ngừng sặc nước, Trầm Cố hơi giơ tay lên, phảng phất có bàn tay vô hình kéo thiếu niên đem hắn về trên thuyền.

Giờ phút này thiếu niên áo xanh vóc người nhỏ nhắn đang bám vào mạn thuyền phốc phốc nôn nước, da thịt trong suốt như ngó sen, môi phấn đô đô luôn là nở nụ cười đòi vui, con ngươi đen nhánh linh lợi thường xuyên lộ ra giảo hoạt, trong thần thái tự nhiên có loại lộ ra ngây thơ.

Đây là hình dáng Trầm Cố đã từng quen thuộc, hắn từng líu ríu quấn Trầm Cố không cho phép hắn chỉ đọc sách không để ý tới mình, hắn từng kẹp chặt lấy eo của Trầm Cố kiều kiều ngâm nga lại không chịu nổi xin tha, hắn từng ưỡn bụng tròn vo củng củng yêu kiều trong ngực Trầm Cố muốn hắn xoa bụng cho mình, hắn từng thân thể lạnh lẽo cứng ngắc mang theo hài tử cắm ở trong sản huyệt chết thảm trong ngực Trầm Cố.

Thanh Thanh...

Cảnh tượng quen thuộc, là cảnh tượng lúc Trầm Cố mới gặp Thanh Thanh. Nhưng mà bọn họ còn chưa bắt đầu quấn quýt. Giờ phút này bên người hắn, là Mặc Đam.

Trong lòng Trầm Cố than nhỏ, Mặc Đam bên người cứng ngắc lợi hại, hắn nơi nào còn có cái gì không hiểu đâu. Mặc Đam là dùng tâm tình như thế nào nói với hắn nghĩ xem cảnh hồ nơi này chứ? Nghĩ đến Mặc Đam thống khổ sợ là rất lâu rồi đi, hắn lại không thật sự hiểu Mặc Đam như cũ bất an lo được lo mất.

Bên kia Thanh Thanh vỗ ngực một cái thở bình thường, rực rỡ cười nhìn tới: “Cám ơn các ngươi cứu ta nha! Cái thuyền này có chút không nghe lời.” Hắn vốn là sẽ không biết khua nước cũng sẽ không biết dùng mái chèo, hết lần này tới lần khác lại thèm ăn ngân cá giữa hồ, vì vậy sẽ dùng yêu lực đẩy thuyền, kết quả vụng về để mình rơi nước không nói thiếu chút nữa liên lụy người khác, vừa nói vừa có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái,

Chẳng qua trên thuyền đối diện hiển nhiên cũng không phải người bình thường, Thanh Thanh có chút tò mò, ánh mắt đen nhánh linh lợi như thủy tinh rơi vào trên người Trầm Cố, liền không dời ra, ngực truyền tới cảm giác động tâm xa lạ.

Ánh mắt Thanh Thanh một chút cũng không bỏ được dời đi, vô ý thức đè lại ngực mình, ở trong một khắc kia tim nhảy thật là mạnh, hắn thật giống như bị bệnh…

“Ngươi, ngươi tên gọi là gì nha? Ta, ta có thể cùng các ngươi cùng nhau sao?”

Y phục ướt dầm dề bọc thân thể của thanh xà, có loại thanh khiết sáng ngời để cho người thương tiếc, hình dáng hắn ngoẹo đầu che ngực, là ngây thơ tự nhiên mà Mặc Đam không có.

Sắc mặt Mặc Đam tái nhợt, liền môi mỏng cũng mất huyết sắc, ánh sáng trong ánh mắt một chút xíu bể tan tành.

Thật là đau...

Y hối hận...

Đúng vậy, là y biết thanh xà đam mê ngân cá giữa hồ, đúng mùa lúc này hàng năm cũng sẽ tới đây ăn cá, đã từng thanh xà và Trầm Cố gặp nhau chính là ở dưới tình cảnh này.

Y biết rõ, nhưng vì cái gì càng nói lên muốn cùng Trầm lang cùng đi nơi này? Vì chứng thật đời này lại không cần Thanh Thanh? Hay là vì cái gì khác? Hay làm chỉ chứng kiến bọn họ gặp nhau trong đã định trước như vậy, sau đó, trong mắt Trầm lang lại cũng không có y?

Mặc Đam cắn mạnh môi, bị cắn phá đau đớn không kịp một vạn phần trong lòng, y không muốn, không muốn mất đi Trầm lang…

Trầm Cố một mực chú ý phản ứng của Mặc Đam, dù là liếc thấy biết Mặc Đam cố ý có chút tức giận, nhưng nhìn hình dáng gần như lảo đảo muốn ngã như vậy của Thanh Thanh lại cảm thấy khó chịu.

Mắt thấy Mặc Đam cắn môi mình ra máu, Trầm Cố ôm eo của Mặc Đam kéo y dính sát ở trong ngực mình, cúi đầu hôn lên môi của y, vô hạn êm ái liếm vết thương của y, mút giọt máu vào trong miệng mình.

Mặc Đam hôn lại kịch liệt tựa như nắm rơm rạ cứu mạng vậy. Sau một cái hôn sâu lâu dài, ánh mắt Mặc Đam mê ly mềm ở trong ngực Trầm Cố, thở dốc dồn dập. Trầm Cố khẽ vuốt ve sống lưng đơn bạc của Mặc Đam, nghiêng đầu đối diện với Thanh Thanh đang trợn mắt hốc mồm khó nén thất hồn lạc phách nói: “Người yêu của ta không thích nhiều người, cáo từ.”

Dứt lời thuyền nhỏ rẽ nước, vững vàng đi xa.

Trầm Cố đối với Thanh Thanh là yêu thích, nhưng mà nhân quả đời trước đã xong, lúc này thời gian giữa hắn và Thanh Thanh chỉ là trống không. Hôm nay trong lòng hắn đã có Mặc Đam, liền không muốn còn một tia một chút nào phụ lòng. Vì vậy, cũng không thể lại để Thanh Thanh hãm sâu.

Không người phát giác, Trầm Cố hướng về phía phương hướng của Thanh Thanh bóp cái dấu tay, cho hắn sự chúc phúc của thần, từ đây trăm tuổi không lo. Hắn cũng chỉ có thể làm như vậy bày tỏ áy náy với Thanh Thanh. Chẳng qua là hắn, đã có người yêu rồi, Trầm Cố ôm chặt Mặc Đam mềm nhũn trong ngực.

Mặc Đam lôi vạt áo của Trầm Cố, trong đầu chỉ có câu kia “Người yêu của ta” của Trầm Cố, không nhịn được toét miệng tỏa ra một nụ cười ngốc nghếch, y thật là giống như ở trong mộng vậy. Y biết một khi Trầm Cố lựa chọn liền không hối hận, mà mình, cuối cùng đã thành lựa chọn của hắn.

Trầm Cố kéo tay Mặc Đam, vẫn có chút lạnh, trong lòng biết mới nãy y sợ hãi tuyệt vọng, tăng thêm một tầng đau lòng. Dùng trán đụng trán y, cười nói: “Lần này nhưng yên tâm chưa?”

Mặc Đam ngậm cười mang lệ: “Vậy ngươi cũng không thể đổi ý nữa!”

” Ta chỉ muốn một cái tiểu kẻ ngốc là đủ rồi. Y vừa ngốc lại si, mong muốn khăng khăng không chịu thành thật mà nói, lá gan nhỏ như vậy nhưng có khuynh hướng thích làm chút chuyện liều chết, lại mệt nhọc, lại làm cho đau lòng người, có một cái như y liền mất toàn bộ tâm tư.”

“Nhưng ngươi chỉ thích ta.”

” Đúng nha ~ cho nên không thể làm gì khác hơn là tỉ mỉ đau, cưng chìu thật tốt, yêu, thật dài thật lâu... A Đam, ta yêu ngươi.”

“Tướng công, ta cũng yêu ngươi, thật yêu thật yêu ngươi.”

Dưới ánh mặt trời bên bờ hồ, hai bóng dáng trên thuyền, nước gợn rạo rực, tình tràn đầy