Thẩm Khinh Nùng cũng ngửi thấy, nhanh chóng che cổ lại.

Trần Yến ngẩng đầu nhìn Cố Vi với Tưởng Lỗi, cũng may là thuyền của hai người bọn họ cách khá xa nên không ngửi thấy được.

Lúc này Cố Vi mới lên tiếng: “Bọn tôi về trước ——”

“Được ——” Thẩm Khinh Nùng ngẩn người, đáp lại

Cố Vi cùng Tưởng Lỗi thở hổn hển rời đi

Trần Yến nắm cổ tay Thẩm Khinh Nùng, vừa nhẹ nhàng, lại vừa mang tính áp bách: “Để tớ đánh dấu tạm thời cho cậu.”

Thẩm Khinh Nùng gật đầu, ngoan ngoãn để lộ phần cổ trắng nõn ra trước mặt Trần Yến

Hầu kết Trần Yến giật giật, trong lòng tự nhủ: “Tớ thề là tớ sẽ không làm gì bậy bạ đâu-”

Sau gáy truyền đến cảm giác tê dại, làn da trắng nõn kia bị Trần Yến đâm thủng.

Cậu thật sự không thể cắn nhẹ một chút à…… Thẩm Khinh Nùng lẩm bẩm, sau đó ngất xỉu luôn.

……

Phùng Hiên Thư trốn ra khỏi đám người, đi dạo hít thở không khí. Lúc cậu ta men theo còn đường nhỏ, mơ hồ- à không, chính xác là thấy đang có bóng người ôm ấp nhau.

Càng đến gần, Phùng Hiên Thư càng thấy rõ người.

Là Trần Yến đang trưng ra vẻ mặt lo lắng, còn người mà hắn ôm là Thẩm Khinh Nùng đang ngất xỉu, sắc mặt tái nhợt.

Khứu giác của Alpha rất nhạy bén, Phùng Hiên Thư lập tức nhận ra Thẩm Khinh Nùng đang được Trấn Yến bảo vệ, khắp người cậu bao bọc bởi hương hoa cúc đắng. Thật ra thì người ngốc nhìn cũng biết.

Phùng Hiền Thư trợn tròn mắt, luống cuống: T..Thẩm Khinh Nùng là O?!!!

Trần Yến siết chặt vòng tay đang ôm Thẩm Khinh Nùng, lãnh đạm nhìn cậu ta: “Tránh ra.”

Não Phùng Hiên Thư đang cố gắng hoạt động hết mình, lồng ghép hết mớ thông tin mình biết thành chuỗi.

Quào, thảo nào nhìn Thẩm Khinh Nùng trước mặt anh em với trước mặt Trần Yến khác nhau một trời một vực, hóa ra lại là một đôi? May là cậu ta chỉ định kết nghĩa anh em với Thẩm Khinh Nùng thôi chứ không chắc bị Trần Yến bật dark mode đánh què chân mất.

Phùng Hiên Thư nhìn cả hai người đều ướt dầm dề, ngoan ngoãn lùi sang một bên: “Các cậu đi đi, tôi sẽ không nói gì đâu.”

Trần Yến đi hai bước bỗng dưng quay đầu lại, mặt không chút biểu cảm: “Cảm ơn.”

Phùng Hiên Thư xua xua tay.

Trần Yến bế Thẩm Khinh Nùng phòng tắm vệ sinh sạch sẽ, lau khô rồi cuốn cậu vào chăn.

Do Thẩm Khinh Nùng rơi xuống nước khiến cơ thể bị cảm lạnh, nhất thời không chịu nổi lượng tin tức tố cực mạnh của Trần Yến nên mới ngất xỉu.

Lạnh quá…… dù Trần Yến đã cuốn chặt Thẩm Khinh Nùng trong chăn, hắn vẫn cảm thấy người cậu đang phát run

Trần Yến sờ trán cậu, quả nhiên là phát sốt rồi, may là hắn có mang theo ít thuốc cảm dự phòng.

Trần Yến đun nước, rót một ly đặt lên bàn. Trong lúc đợi nước nguội bớt đi thì hắn vào phòng tắm thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ.

Tắm xong thì nước cũng đã nguội bớt, đủ ấm để uống được rồi.

Trần Yến đỡ Thẩm Khinh Nùng dậy, tuy rằng hắn cũng không biết Thẩm Khinh Nùng có nghe được hắn nói không. Sau đó đắp chăn cho cậu, lại thay nước, lau người, thay nước, lau người, vòng tuần hoàn đó cứ lặp đi lặp lại mãi cho đến khi nhiệt độ cơ thể Thẩm Khinh Nùng giảm bớt mới yên tâm nằm xuống.

Lúc Thẩm Khinh Nùng tỉnh dậy cảm thấy rất thoải mái, trên trán vẫn còn khăn bông, còn thấy trên bàn có mấy ly nước, gói thuốc rơi vãi dưới sàn. Còn có chậu nước đã lạnh ngắt từ lâu.

Cậu xoay người thì thấy Trần Yến đang ngủ say, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt. Tối qua đều là một tay Trần Yến chăm sóc cậu, mũi Thẩm Khinh Nùng bắt đầu cay cay.

Cậu ngồi dậy, nghiêng người lại gần Trần Yến, nhẹ nhàng đặt lên má hắn một nụ hôn.

Trong đầu chợt xuất hiện một dòng kí ức….

Năm mười bốn tuổi, hôm đấy trời mưa to tầm tã, Thẩm Khinh Nùng lại không mang dù. Là Trần Yến nhường ô cho cậu. Lúc về đến nhà nửa vai Trần Yến đều ướt hết, nhưng Thẩm Khinh Nùng lại sạch sẽ không dính một hạt.

Lúc mới tốt nghiệp sơ trung, Thẩm Khinh Nùng cùng đám bạn lén đến một quán bar náo nhiệt xem thế nào thì vô tình gặp phải xã hội đen, đánh nhau một trận để rồi cả đám đều bị bưng lên phường.

Giữa đêm hôm trong lòng Trần Yến đầy lo lắng, chạy đến đồn đón cậu về. Sau đó chỉ nói với bố mẹ cậu là Thẩm Khinh Nùng vừa mới đi chơi với bạn học, về phòng thì lại mắng cậu một trận.

“Cậu có biết quán bar là nơi như nào không mà chạy ra đấy??? Lỡ gặp nguy thì biết làm sao…”  Trần Yến nhìn người trước mặt, khó thở chết mất

“Xin lỗi……” Hai mắt Thẩm Khinh Nùng đỏ hoe, ấm ức “Sau này sẽ không thế nữa…….”

Vẫn là không cáu được với cậu, giọng Trần Yến nhẹ đi: “Ngoan.”

Từ nhỏ Trần Yến đã có rất nhiều người theo đuổi, sau này phân hóa thành Alpha thì càng nhiều Omega ngỏ lời, ngăn bàn lúc nào cũng ngập trong thư tình. Thẩm Khinh Nùng mỗi lần nhìn thấy đều cực kì không vui, hắn thấy vậy liền vứt hết vào sọt rác, nói với cậu: “Tớ không thích bọn họ.”

Thẩm Khinh Nùng cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, cậu thích Trần Yến.

Từ nhỏ đến lớn, từ thời thiếu niên ngây ngô, có lẽ là từ rất rất lâu rồi cậu đã thích Trần Yến, trước cả khi cậu phân hóa thành Omega…

Tin tức tố chẳng là cái thá gì cả, cậu thích Trần Yến, không phải mùi hương của hắn.

Căn bản là chính cậu – Thẩm Khinh Nùng, cho dù là A hay B, thì cậu vẫn sẽ luôn thích Trần Yến.

……

Hết kì nghỉ hai ngày

Thẩm Khinh Nùng và Trần Yến đang ngủ bù ở nhà, đêm qua ngủ không ngon lắm

Cố Vi với Tưởng Lỗi thì không được như vậy, lúc hai người bọn họ về đã bứt rứt từ rất lâu rồi, hai người liên tục suy nghĩ về mối quan hệ giữa Trần Yến và Thẩm Khinh Nùng, quả thực mối quan hệ giữa hai người họ chắc chắn không chỉ dừng lại ở mức anh em thân thiết!

Trần Yến còn nói hắn đã có bạn trai.

Chẳng lẽ Thẩm Khinh Nùng chính là bạn trai hắn?!

Cố Vi nhìn chằm chằm Tưởng Lỗi

Chẳng lẽ…… Bọn họ là……

AA luyến??!!!

Đất trời sụp đổ, bọn họ không còn tha thiết gì nữa…

Mấy người các cậu vẫn yên tâm ăn ngon ngủ kĩ?! Mấy cậu biết AA luyến có biết bao nhiêu khắc khổ cấm kị không?!! A??!!!

Thẩm Khinh Nùng từ từ tỉnh dậy

Cậu vẫn đang quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn về việc tỏ tình với Trần Yến cũng như cách mà Trần Yến nghĩ về cậu

Buổi sáng lúc Trần Yến tỉnh lại, cậu vẫn trò chuyện với hắn như bình thường. Thẩm Khinh Nùng đã rất cố gắng để kìm nén cảm xúc của mình.

Trần Yến không phát hiện ra.

Bây giờ chính là lúc: Giáo bá – Thẩm Khinh Nùng tui đây theo đuổi giáo thảo đẹp trai tức chồng tương lai của tui – Trần Yến!

Làm thế nào theo đuổi cậu ấy đâyyyy?

……

Về đến nhà, Thẩm Khinh Nùng khóa cửa phòng rồi nằm ườn trên giường

【 Nặc danh 】 Làm thế nào để theo đuổi một Alpha? Tui là Omega, thanh mai trúc mã với hắn, hơn nữa độ xứng đôi cũng rất cao

Chỉ chốc lát sau đã có người rep lại

Lầu 1: Cao như nào? 90% trở lên thì ịch nhau một trận là được, à mà chủ nhà trên 18 tuổi chưa đã.

Lầu 2: Độ xứng đôi cao chắc chắn là lợi thế bẩm sinh rồi, huống hồ các cậu còn là thanh mai trúc mã, hiểu rõ nhau hơn cả bản thân, trời sinh một cặp, còn theo đuổi cái gì?

Lầu 3: Chủ nhà đến hỏi cưới, rồi về ngủ một giấc là được.

Thẩm Khinh Nùng:……

Cả thế giới đều cho rằng cậu và Trần Yến xứng đôi

Trần Yến gửi tin nhắn: Tớ nấu xong rồi, cậu xuống ăn đi.

Thẩm Khinh Nùng đang nằm trên giường nhảy dựng lên, chạy xuống dưới tầng, Trần Yến xới cơm rồi đưa cho cậu

Thẩm Khinh Nùng chọc chọc vào bát cơm, hai mắt tròn xoe

Làm thế nào để theo đuổi cậu ấy?

Thẩm Khinh Nùng gắp một miếng thịt cho Trần Yến.

Trần Yến nhướng mày.

Thẩm Khinh Nùng ho khù khụ, đáp lại ánh mắt ngờ hoặc kia: “Cậu ăn nhiều một chút.”

Lúc sau, Thẩm Khinh Nùng vẫn cứ gắp đồ cho Trần Yến, chất đầy thành núi.

“Thẩm Khinh Nùng.” Trần Yến buông đũa.

“Ừ?” Thẩm Khinh Nùng hỏi.

“Cậu có chuyện cần tớ giúp?”

“Không có.” Thẩm Khinh Nùng phủ nhận.

“Muốn cho tớ giúp cậu học bù?” Trần Yến hỏi.

“Ặc…… ừm.” Thẩm Khinh Nùng nghĩ một hồi, sau đó thuận theo Trần Yến, dù sao thì cậu cũng không muốn lằng nhằng nữa.

“Ăn đi.” Trần Yến nói, “Cậu không cần xin thì tớ vẫn dạy cậu mà.”

Chỉ cần cậu muốn, tớ nhất định sẽ làm được

……

Trần Yến ngồi bên cạnh Thẩm Khinh Nùng, mở ra sách ngữ văn ra.

Trần Yến giảng cho cậu vài câu tiếng Trung cổ, sau đó không nhịn được nữa, nhắc nhở Thẩm Khinh Nùng: “Đọc sách đi.”

Lúc này Thẩm Khinh Nùng mới phát hiện ra bản thân mình đã nhìn chằm chằm Trần Yến từ nãy giờ, cậu chớp chớp mắt rồi nhanh chóng quay trở lại bài học.

Tối nay hiệu suất cao bất ngờ, Thẩm Khinh Nùng hôm nay rất phối hợp làm, không lười biếng như bình thường.

Trần Yến có chút không quen, hắn muốn một Thẩm Khinh Nùng ôm cánh tay hắn, nũng nịu như mọi khi cơ…

Thẩm Khinh Nùng cẩn thận làm bài

Nhất định phải làm bé ngoan, phải lưu lại ấn tượng tốt cho Trần Yến mới được!!!

“A.”

“Sao vậy?” Thẩm Khinh Nùng hỏi.

“Có gì trong mắt ý.” Trần Yến nhắm mắt lại.

“Như nào? Để tớ xem.” Thẩm Khinh Nùng rướn người “Để tớ thổi cho.”

Trần Yến khẽ mở mắt

“Haa —— được chưa?”

“Ừm.”

Thẩm Khinh Nùng lúc này mới phát hiện ra là cậu đang bĩu môi còn đầu Trần Yến thì  hơi cúi xuống, tư thế này nhìn kiểu gì cũng giống như đang hôn vậy?

Thẩm Khinh Nùng nhanh chóng đứng dậy, bắt đầu làm bài

Lại một tiếng nữa trôi qua, Trần Yến cảm thấy bọn họ học đủ rồi, nói: “Nghỉ ngơi chút đi, tẹo nữa học sau.”

Thẩm Khinh Nùng gật gật đầu, đứng dậy: “Tớ đi gọt hoa quả đã.”

Trần Yến:???

Thẩm Khinh Nùng bưng đĩa trái cây lên, Trần Yến vẫn đang chơi game.

“Cậu chơi game đi, nếu không tiện thì để tớ đút cho.” Thẩm Khinh Nùng gắp một miếng trái cây.

Mỗi lần ăn xong Trần Yến đều mở miệng ra, Thẩm Khinh Nùng lại đút trái cây cho hắn.

Rất nhanh đã hết sạch sành sanh, Trần Yến bỏ điện thoại xuống, tính cầm lấy đĩa: “Tớ rửa………..”

“Để tớ rửa chén cho!” Thẩm Khinh Nùng hào hứng cầm lấy cái đĩa, chạy tót đi.

Trần Yến thấy cậu có chút kì quái, như tẩu hỏa nhập ma vậy.

Nhưng Thẩm Khinh Nùng không có việc gì cần nhờ hắn cả

Trần Yến cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Thẩm Khinh Nùng chạy vào, ngồi xuống học tiếp: “Chúng ta tiếp tục đi, nãy học đến chỗ nào rồi……”

10 giờ, Thẩm Khinh Nùng cùng Trần Yến thu thập đồ đạc, chuẩn bị ngủ.

Vừa mới tắt đèn xong, Thẩm Khinh Nùng chợt nghĩ rằng lúc mình ngủ thường xuyên làm phiền đến Trần Yến nên khẽ dịch ra ngoài, không ngờ lại bị Trần Yến ôm chầm kéo vào lòng: “Ngã xuống giờ, lại đây.”

“Tớ sợ sẽ làm phiền cậu, khiến cậu không thoải mái…” Thẩm Khinh Nùng nhỏ giọng nói.

Tiếng cười khẽ của Trần Yến vang lên trong màn đêm: “Quen rồi, không khó chịu đâu.”

Trên người Trần Yến thoang thoảng mùi hương tin tức tố, như một liều giấc ngủ vậy. Thẩm Khinh Nùng cứ thế chìm vào giấc mộng.

Lúc tỉnh dậy, Thẩm Khinh Nùng thấy mình đang nằm trong lòng Trần Yến trong lòng ngực như thường lệ.

Trong phòng vẫn đang mở điều hòa, có chút lạnh, bên cạnh cậu còn có Trần Yến sưởi ấm nữa, thoải mái cực kỳ. Nếu mà được thì Thẩm Khinh Nùng đã xây ổ luôn trên giường rồi, nhưng cậu vẫn còn phải đi học…

Đúng rồi, đi học, làm bữa sáng!

Thẩm Khinh Nùng lén lút rời khỏi giường, đắp chăn cho Trần Yến rồi chạy xuống tầng chuẩn bị đồ ăn.

Sữa ấm, bánh mì nướng, trứng chiên. Cậu cho lát trứng lên bánh mì, kèm thêm rau xà lách và sốt cà chua, thêm một miếng phô mai nữa.

Thẩm Khinh Nùng cũng biết làm đấy chứ…nhưng chỉ biết một ít, bình thường đều là một tay Trần Yến làm cho cậu hết.

Cậu cũng biết nấu ăn nha, như là trứng cà chua, trứng xào với lá hẹ, canh cà chua trứng,…..ủa? Sao toàn trứng vậy?

Lúc Trần Yến tỉnh dậy thấy người đã bốc hơi, trên giường chỉ dư lại một chút hơi ấm.

Hắn xuống tầng thì thấy Thẩm Khinh Nùng đã nấu xong bữa sáng, tạp dề cuốn chặt lấy vòng eo cậu.

Thẩm Khinh Nùng thấy Trần Yến đã xuống, cười: “Ăn đi.”

Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua tấm kính cửa rồi khẽ vương lại trên mái tóc cậu, ấm áp vô cùng.

Trần Yến sững người, hắn muốn…………..như thế này cả đời cũng được.