Hai tháng sau, kết quả cuộc thi được công bố, Trần Yến và Thẩm Khinh Nùng xếp hạng nhất hạng nhì, được Nhất Trung tiến cử

Hai người trở lại phòng học, bị các bạn học vây quanh.

“Mấy cậu không cần thi đại học thật?!”

“Ghê ghê ghê”

“Hâm mộ chớt mấtt” Cố Vi kêu.

Thẩm Khinh Nùng: “Mấy cậu không hiểu gì thì hỏi tôi ý ”

“Cảm ơn Thẩm ca”

Thẩm Khinh Nùng kéo Trần Yến ra khỏi phòng học: “Bây giờ tâm trạng em đang rất tốt, hay là mình đi chơi đi?”

Trần Yến: “Đi đâu?”

“Công viên Hồ Sơn! Em muốn chơi tàu lượn siêu tốc!”

Hai người nắm tay nhau chạy ra cổng trường.

Bảo vệ nhìn bọn họ: “Này mấy cậu kia, trong giờ học định đi đâu?”

Thẩm Khinh Nùng quay đầu đáp lại: “Hôm nay bọn cháu không đi học, bọn cháu được tiến cử rồi!”

Thẩm Khinh Nùng thơm má Trần Yến: “Là bạn trai lợi hại nhất.”

Tuy rằng đã được tiến cử nhưng mỗi ngày Thẩm Khinh Nùng và Trần Yến vẫn đến trường giúp đỡ mọi người học tập.

Toàn khối ngập trong không khí của sự vồn vã, tất cả đều đang cố gắng chuẩn bị thật tốt cho kì thi đại học

Hôm thi đại học, Thẩm Khinh Nùng với Trần Yến đứng ở cổng chờ bọn Cố Vi

“Em thấy lo ghê luôn” Thẩm Khinh Nùng nói, lòng bàn tay toát mồ hôi, “Mong là bọn họ làm tốt”

Trần Yến mở ô che nắng: “Hôm qua anh cũng giúp bọn họ hệ thống kiến thức lại thêm một lần nữa rồi, chắc không sao đâu”

Kì thi buổi sáng đã kết thúc, Cố Vi với Tưởng Lỗi đang định ra ngoài cổng, bỗng dưng gặp bọn họ, chạy tới.

Thẩm Khinh Nùng muốn hỏi nhưng lại không dám

Cố Vi cậu do dự không nói nên lời, cười: “Thẩm ca à, cậu giống hệt mẹ tôi rồi đấy, yên tâm đi, nãy mới cùng Tưởng Lỗi so đáp án, chắc không tệ lắm đâu.”

Thẩm Khinh Nùng nhẹ nhàng thở phào, giúp cậu ta cầm cặp, có ý muốn giúp Cố Vi: “Về nhà thôi, chiều còn thi nữa”

Cố Vi vừa vui nhưng lại có chút nghi ngờ: “Oa…tự dưng được Thẩm Khinh Nùng sủng ái, ngại ghê ngại ghê”

Trần Yến cũng cầm cặp của Tưởng Lỗi: “Đi thôi, đến nhà Cố Vi. Mẹ cậu ấy đang chờ đấy.”

Mẹ của Cố Vi mẹ đã dồn cực kì nhiều tâm huyết để nấu bữa này cho con trai đang trong kì thi đại học của mình, ép bọn họ ăn nhiều chút

Thẩm Khinh Nùng lọc xương cá đưa cho Tưởng Lỗi, Trần Yến cũng phá lệ gắp cho Cố Vi một miếng. Cậu ta ngạc nhiên đến mức thiếu điều quỳ xuống cảm tạ

“Đừng ăn no quá,” Thẩm Khinh Nùng nói, “Chừa chút bụng đi, buổi chiều một rưỡi đã bắt đầu thi rồi, chúng ta đi sớm một chút. Đi sớm còn hơn đến muộn mà.”

“Có hai vị học thần cổ vũ như này thì bọn tôi nhất định sẽ làm được bài mà” Cố Vi nói, tự dưng hạt cơm mắc vào cổ họng “Khụ khụ khụ!”

Mẹ Cố Vi vội vã rót nước: “Cẩn thận chút”

Hai ngày sau, kì thi đại học kết thúc.

Thẩm Khinh Nùng đang bàn với Trần Yến xem định đi chơi chỗ nào

“Chúng ta có thể đi công viên nước! Còn có Disney nữa” Thẩm Khinh Nùng dựa vào giường, quần ngủ xắn lên tận đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn

Trần Yến đắp chăn cho cậu: “Điều hòa lạnh lắm, cẩn thận.”

Thẩm Khinh Nùng cực kì thích giảm nhiệt độ điều hòa xuống thật thấp, sau đó chui vào ổ chăn. Cậu nằm trong ổ chăn thoải mái lăn lội

Trần Yến ngồi vào bên cạnh

Bên cạnh tự nhiên xuất hiện một cục sưởi ấm di động, Thẩm Khinh Nùng quay qua: “Thoải mái ghê!”

Trần Yến lấy ipad ra chơi game.

Thẩm Khinh Nùng không thích chơi game cho lắm, cậu thích đọc truyện hơn. Nên Thẩm Khinh Nùng mò vào phần chat với Tưởng Lỗi, hỏi cậu ta xem có bộ nào hay hay không đề cử miếng.

“Tưởng Lỗi đã gửi cho bạn một đường dẫn liên kết”

Thẩm Khinh Nùng liếc nhìn Trần Yến một cái, sau đó quay sang bên kia mở đường dẫn.

Cái lùm mía

Mặt cậu đỏ bừng, cái thể loại truyện này…!

Thẩm Khinh Nùng: Mẹ…cậu đưa tôi thể loại truyện gì đây??? Bên cạnh tôi đang có người mà

Tưởng Lỗi: Cậu đang nằm cạnh Trần Yến à? Tốt thôi, vừa hay có thể đưa cho Trần Yến xem cùng, sau đó…

Thẩm Khinh Nùng: Cậu nghĩ cậu đang ở bên kia màn hình nên tôi không dám xử cậu?

Cơ mà tư thế này bọn họ thật sự đã làm qua…… Lúc đấy tay cậu buộc một tấm vải đỏ, thiếu chút nữa bật máu rồi. Do Trần Yến cảm thấy đau lòng quá nên mới tháo nó xuống, sau đó cũng không dùng đến nữa.

Nhưng lần đó thật sự rất kích thích

Thẩm Khinh Nùng tắt bong bóng chat, vào lịch sử mở lại bộ truyện kia

Tự dưng nổi hứng.

Trần Yến vừa mới thắng một ván, đang định chơi ván tiếp theo thì tự dưng eo bụng bị một cánh tay ôm chặt lấy.

Thẩm Khinh Nùng mím môi, đôi mắt rưng rưng

Vừa trong sáng nhưng lại ẩn chứa rất nhiều ham muốn

Trần Yến cảm thấy dường như Thẩm Khinh Nùng đang tra tấn hắn vậy. Mỗi lần đều cầu xin những chuyện phóng đãng bằng ánh mắt trong trẻo kia. Cho dù mặt mũi đỏ ửng vì ngại nhưng thân thể lại tùy ý mời gọi hắn

“Cái kia…… Sao?” Giọng Thẩm Khinh Nùng có chút khàn khàn, không dám nhìn Trần Yến.

Trần Yến trở mình đè cậu xuống

……

Họ hàng của Thẩm Khinh Nùng có một căn biệt thự nhỏ ở Quảng Đông, nghe nói cậu với Trần Yến muốn qua đấy chơi nên đã sai người đến dọn dẹp sạch sẽ một chút. Sau đó đưa chìa khóa cho người

“Cảm ơn chú haiii!” Thẩm Khinh Nùng gọi điện “Trần Yến đâu rồi, để cháu đưa điện thoại cho cậu ấy, Trần Yến!”

Trần Yến nhận điện thoại: “Chú hai, vâng, được rồi, cháu sẽ chăm sóc Thẩm Khinh Nùng thật tốt, chú cứ yên tâm. Vâng, tạm biệt chú”

Thẩm Khinh Nùng liếc nhìn phòng bếp đánh giá một hồi, bát đũa chén nồi, củi gạo mắm muối các thứ các thứ đều đầy đủ

“Chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn đi.”

Gần đó có một hệ thống siêu thị, tiện cho cư dân xung quanh mua đồ.

“Bò bít tết, bò bít tết, lấy ba phần nha?” Thẩm Khinh Nùng lấy phần thịt bò trong tủ đông lạnh ra, cất vào giỏ xe siêu thị

“Được.” Trần Yến đáp

“Cá tuyết chiên!”

“Được.”

“Súp khoai tây cà chua khoai tây”

“Được”

“Canh sườn nữa- cơ mà anh biết nấu hả?”

“Lên mạng”

“Giao hết cho anh nha, chồng ~” Thẩm Khinh Nùng vỗ vai Trần Yến, tự dưng nghĩ ra “A, còn có mì ống sốt bơ tỏi nữa”

Trần Yến làm xong bữa tối, hơn nữa lại còn rất ngon, Thẩm Khinh Nùng ăn xong nằm ườn trên ghế.

“Bạn trai của em lợi hại thiệt đó, gì cũng biết, lại còn cực kì xuất sắc nữa!” Thẩm Khinh Nùng thơm má Trần Yến, “Ngon lắm!”

“Cái gì ngon?” Trần Yến cười xấu xa.

“Đương nhiên là…… Chết tiệt, cứ chờ đó, có ngày nào đó em sẽ báo cáo anh vì tội khiêu dâm!” Thẩm Khinh Nùng ngại ngùng đánh hắn vài cái

Công viên nước quả nhiên rất rất đông, du khách tấp nập khắp nơi

Quần đùi màu đen kẻ sọc trắng, áo sơ mi ngắn

Cái tên cao cao có ánh mắt khá là lạnh lùng, khí chất lãnh đạm, còn người lùn lùn đứng cạnh hắn thì trông có vẻ ôn hòa hơn. Hai mắt cong cong, nở nụ cười rạng rỡ.

Hai người trông tương xứng đến kì lạ

Kẻ ngốc cũng thấy họ là một đôi

“Nhìn chỗ nào cùng vui hết nhưng mà xếp hàng lâu quá trời…..” Thẩm Khinh Nùng đéo kính râm lên, ánh nắng mặt trời có chút chói chang, cậu với tay đeo nốt luôn cho Trần Yến

“Anh đói rồi, đi ăn thôi” Trần Yến nói, dọn dẹp lại phòng tốn quá nhiều sức lực rồi

“Được, buổi chiều chúng ta có thể đi chơi đại loa, còn có phiêu lưu nữa!” Thẩm Khinh Nùng đếm kỹ những hạng mục trò chơi

Hiện tại là giờ ăn trưa, đoàn người đổ xô về khu vực bán đồ ăn uống, Trần Yến nắm chặt tay Thẩm Khinh Nùng, phòng ngừa việc bị lạc

Thẩm Khinh Nùng hút một ngụm lớn nước đá

“Chậm chút, lạnh đấy.” Trần Yến nhắc nhở cậu

Thẩm Khinh Nùng đặt cốc xuống, trên môi vẫn còn lưu lại chút nước. Trần Yến nâng cằm cậu, bất ngờ hôn một cái

“Anh làm gì đấy? Ở đây nhiều người như vậy….” Thẩm Khinh Nùng đỏ mặt

Trần Yến cười cười, dắt tay cậu: “Đi thôi.”

Trong đám người vang lên một tiếng la hét thất thanh

“Sao lại thế này?” Bên cạnh có người hỏi.

“Có Omega phát tình!!!”

Quảng trường hỗn loạn, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng la hét cầu xe cứu thương

Một vài Alpha xung quanh đang cố gắng nhẫn nhịn, cả hiện trường nháo nhào hết cả lên

Không chỉ Alpha, mà Omega gần đó cũng bị ảnh hương

Thẩm Khinh Nùng cảm thấy có chút khó chịu, cậu nắm chặt cánh tay Trần Yến

“Tiểu Nùng?” Trần Yến ôm chặt cậu

Thẩm Khinh Nùng lắc đầu: “Không sao”

Omega phát tình kia đã được đưa đến bệnh viện, mùi hương cũng dần tản bớt đi, Thẩm Khinh Nùng thở phào

“Em không sao, chúng ta đi thôi”

Đi chơi cả một ngày, Thẩm Khinh Nùng cảm thấy rất mệt.

Về đến nhà, Thẩm Khinh Nùng vội vàng tắm rửa qua loa rồi nằm luôn lên giường.

Đầu choáng váng xoay như chong chóng, người lại còn hâm hấp nóng nữa. Trong cơn mơ màng cậu cảm giác như Trần Yến đang lại gần cậu.

“Trần Yến, mở điều hòa đi.” Thẩm Khinh Nùng lẩm bẩm.

Không ai trả lời.

“Nóng……” Thẩm Khinh Nùng lặp lại lần nữa, không chỉ nóng mà còn cảm thấy có chút ẩm ướt nữa, “Anh có mở điều hòa lên không thì bảo? Nóng quá……”

Một lúc lâu sau cậu mới nghe được tiếng Trần Yến nói

“Kì phát tình của em đến rồi.”

Quần áo Thẩm Khinh Nùng bị xốc lên.

……

Cảm giác đánh dấu cả đời đau đến mức muốn khắc vào trong xương cốt, nhưng cũng lại ngập tràn trong khoái cảm.

Thẩm Khinh Nùng đã ngủ nhưng bị cơn phát tình làm cho tỉnh giấc

Trần Yến lại dùng tin tức tố của mình để áp chế.

……

Trong không khí, hương tin tức tố của hai người hòa quyện vào nhau. Đánh dấu cả đời, cũng chính là trọn đời bên nhau.

– Hoàn chính văn –

Tác giả có lời muốn nói: Hết rồi nè, tuy rằng bộ này ngắn thật nhưng đây là lần đầu tiên tui viết xong một bộ truyện (dù còn nhiều sai sót lắm nhưng thôi bỏ qua đi ha)

Mục đích ban đầu của tui rất đơn giản, viết một bộ truyện ngập trong đường và cẩu lương, mấy bồ nghĩ thế nào? Đủ ngọt chưa?

Phiên ngoại thì tui sẽ viết Thẩm Khinh Nùng mang thai. Ghê thiệt! Sinh viên năm nhất thế mà lại thành thai sản rồi