112.

“Chú, bọn con bị hại thật mà.” Tôi nắm chạt tay chú cảnh sát, than thở kèm khóc lóc.

Chú cảnh sát nhìn mấy thằng Alpha còn đang bất tỉnh nhân sự, trong mắt toàn là nghi ngờ.

“Kể lại chuyện đã xảy ra đã.” Ông chú cầm bút lên, hất cánh tay tôi ra.

Chú nói chuyện lạnh nhạt thế, cứ như cháu chưa làm chú vui vẻ í.

Chú cảnh sát ngẩng đầu liếc tôi một cái.

Tôi thẳng xương sống ngồi ngay ngắn ngay và luôn.

113.

Vì khi Trác Minh Đốc gọi cảnh sát có nhắc đến Omega, vậy nên tránh bị pheromone ảnh hưởng đến nên mấy chú cảnh sát đến toàn là Beta.

“Chậc, vậy ý cậu là sau khi hai đứa thả pheromone ra, thì bọn họ bất tỉnh?”

“Ặc, không khác mấy ạ.”

Tôi cũng không thể nói là do mấy tên đó thúi quá mà xỉu được.

“Hiện trường vụ án quả thật có đo ra lượng pheromone AO rất cao.’

“Thật đó ạ, bọn con không cố ý thả pheromone ra đâu, mà vì nguy hiểm dẫn đến sợ hãi quá đà mới làm pheromone mất khống chế đó.” Hai mắt tôi đẫm lệ, “Con lúc đó, sợ lắm luôn.”

Trác Minh Đốc ngồi cạnh tôi cúi đầu, kéo tay tôi qua đặt trong lòng bàn tay cậu quẹt quẹt mấy cái.

Muốn nôn.

Ụ ẹ.

114.

Đêm khuya trong đồn cảnh sát ngập mùi hạt dẻ.

Anh trai thực tập bên cạnh chú cảnh sát cứ nhìn tôi và Trác Minh Đốc mãi.

“Ăn miếng?” Tôi duỗi tay ra về hướng anh giai.

“Không cần không cần.” Anh giai liên tục xua tay.

Cảnh sát người đến kẻ đi, trong đêm đông giá rét có người mang đến cho đôi tôi một tin tức ấm áp như gió xuân.

“Điều tra camera thì không có chuyện gì, hai người có thể về. Buổi tối cẩn thận một tí, chú ý an toàn nha.”

Anh giai thở phào một hơi.

Cảm động hỏi dì bên cạnh: “Có camera ạ?”

Dì kỳ quái nhìn tôi: “Đương nhiên là có rồi, bây giờ đã là xã hội có pháp trị.”

An toàn công cộng là công khai, bình an cho tôi và bạn.

Khẩu hiệu quảng cáo không thể khinh thường mà.

115.

Tôi cho rằng chuyện này chỉ là một khúc thăng trầm nhỏ trong cuộc sống hằng ngày của đôi ta thôi.

Cho đến ngày thầy giáo cẩn thận tìm tôi và Trác Minh Đốc, dẫn đôi tôi đến một phòng tiếp khách của trường.

Bên trong có không ít người, đứng có ngồi có, lại còn là quân trang chỉnh tề.

Ngồi giữa có một người đàn ông mặc quân phục nắm tay đôi tôi: “Chào hai bạn trẻ, chú là bộ trưởng Bộ An ninh thành phố C.”

!!!

Tôi và Trác Minh Đốc lập tức run tay như Parkinson gặp nạn.

“Đừng căng thẳng, chú biết tin hai đứa từ đồn cảnh sát, vậy nên mới đến đây để gặp các cháu.” Bộ trưởng Bộ An ninh ôn hòa nhìn đôi tôi rồi cười.

“Đồn cảnh sát?” Dôi tôi đưa mắt nhìn nhau.

“Từ bản ghi chép, thì hai đứa chỉ dựa vào pheromone đã làm cho sáu Alpha lâm vào hôn mê, tuy nói rằng vì cồn, nhưng mà cũng chính là sự công kích đến từ pheromone trong lịch sử.” Bộ trưởng lại có hơi kích động, “Lịch sửc ghi lại, cấp AO phân chia thành các cấp bậc D, C, B, A, S, chỉ có AO từ cấp A trở lên, thì pheromone mới có công dụng công kích. Sau này dần dần thay đổi, pheromone đã mất đi khả năng chiến đấu ban đầu, gần mấy trăm năm này không còn bản ghi nào nữa, các cháu là lần đầu đó.”

Á vụ này.

Không phải đâu chú ơi, bọn họ chỉ vì bị cái pheromone thúi làm bất tỉnh nhân sự thôi chứ không phải chuyện lớn gì đâu, đừng có xem quá nhiều tiểu thuyết bậy bạ chứ chú!

116.

Tôi có ý định giải thích: “Không phải, chuyện không phải thế…”

Bộ trưởng vung bàn tay to lên: “Không sao, chú hiểu.”

Không đâu, chú không hiểu đâu!

“Cháu là Alpha đúng không, chú xem tư liệu rồi, còn chưa phục vụ trong quân đội bao giờ nữa đúng không?” Bộ trưởng hỏi Trác Minh Đốc.

“Dạ dạ.”

“Vậy sau này có tính ở lại quân đội không? Tư chất cháu như này nhất định sẽ nhận được rất nhiều ưu đãi.” Bộ trưởng mang dáng vẻ tuyên truyền, dựa vào lời chú nói, tôi gần như đã thấy một tương lai xán lạn của Trác Minh Đốc.

Trác Minh Đốc lặng lẽ nhìn tôi.

Nhìn em cũng vô dụng.

Tôi cúi đầu mặc niệm ngồi thiền.

“Bạn này là Omega nhỉ, tuy rằng không có cứng nhắc quá về việc Omega tòng quân, nhưng mà bởi vì quá hiếm hoi, nên quân đội cũng đãi ngộ đặc thù cho Omegga.” Tôi nâng cao tinh thần cảnh giác trăm phần trăm, quyết tâm không để viên đạn bọc đường này đánh bại ý chí kiên định của mình.

Nhưng ý chí rất nhanh chỉ còn lại cái tòa gác mái.

Bộ trưởng nhấp một ngụm trà, chậm rãi bổ sung: “Hai đứa là bạn đời nhỉ, có thể phân công công việc ở gần nhau luôn.”

Khu tôi chấn động, chầm chậm trao đổi ánh mắt với Trác Minh Đốc.

Không phải là ý chỉ của tôi không kiên định, mà tại chú cho nhiều quá í mà!

117.

Tuy rằng toi rất muốn năm chặt đôi tay Bộ trưởng, ầng ậng nước mắt nhìn chú nói một câu ‘cháu bằng lòng’.

Nhưng mà tôi và Trác Minh Đốc thật sự không có cái thứ pheromone có tính công kích khỉ gió gì đó.

Đôi ta chỉ có mùi pheromone hơi lớn tí thôi.

“Chú nghe nói là, hai đứa luôn khống chế pheromone trong trường, gần như không có ai biết mùi pheromone của các cháu. Mấy đứa trẻ ở tuổi này, là lúc mà pheromone hừng hực, có thể làm được như vậy quả là không dễ dàng gì, đây cũng thể hiện hai đứa có thiên phú trong chuyện khống chế pheromone đấy chứ.”

Nghe Bộ trưởng càng nói càng lố, Trác Minh Đốc rốt cuộc không nhịn được cắt ngang chú.

“Bộ trưởng Trương, bọn cháu thật sự không có pheromone công kích gì cả, mấy tên Alpha bị xỉu đó chẳng qua là vì không chịu nổi cái mùi pheromone của bọn cháu mà thôi.” Trác Minh Đốc nhìn tôi, tôi bèn gật đầu, “Pheromone của cháu, là mùi bún ốc, người yêu cháu là bọ xít, vậy nên bọn họ bị thúi xỉu, không ai biết pheromone của chúng cháu là vì cái mùi của nó không dễ ngửi, vậy nên chúng cháu mới thường uống thuốc ức chế và dán miếng dán tuyến thể thôi.”

Bộ trưởng Trương: “!”

Vì để chứng minh, đôi tôi thả pheromone ra.

“Khụ khụ,” Bộ trưởng Trương che mũi miệng nhân cơ hội bịt luôn cái mũi, “Là chú hiểu lầm hai đứa, ngại quá.”

Cái tuổi của Bộ trưởng Trương quả thật không dám chọc vào!

Nhưng mà, mẹ nó buồn cười mà phải nhịn.