Hòa Đào cười híp mắt nhìn Hàn Kiệt, bộ dạng muốn nói lại thôi, làm Hàn Kiệt thấy mắc cười: "Em muốn nói gì với anh?"

"Sao anh biết em có gì muốn nói gì với anh?" Nụ cười trên mặt Hòa Đào càng sáng lạn.

Hàn Kiệt nhìn cậu như vậy liền muốn trêu cậu: "Thì ra em không có gì muốn nói với anh a!"

Vừa nghe thấy Hàn Kiệt có vẻ không để tâm tới, Hoà Đào cảm thấy nghẹn một chút, có chút gấp gáp, cậu vẫn đang chờ Hàn Kiệt hỏi cậu đây, tại sao anh một chút tò mò cũng không có chứ, quả thực gấp chết người!

"Anh tại sao lại như vậy a!" Bình thường nhìn rất thông minh, sao với chuyện này lại ngu ngốc như vậy! Hòa Đào nhíu mày nhỏ giọng oán giận.

Hàn Kiệt cười ha hả nhìn cậu: "Anh thì sao nào?"

"Anh sao lại không tò mò, không thể hỏi nhiều thêm một câu à?"

Nhìn tiểu Omega mềm mại oán giận anh, Hàn Kiệt liền cảm thấy mềm lòng: "Vậy được thôi, tiểu Hòa Đào của anh muốn nói gì với anh a, anh thật sự rất muốn biết nha!"

Nghe ngữ khí dỗ con nít của anh, Hòa Đào tức giận, trừng mắt nhìn anh, sau đó đưa tay vào trong túi: "Anh nhắm mắt lại."

Hàn Kiệt trong lòng mắc cười, nghĩ nhóc con này còn thừa nước đục thả câu anh đấy!

"Được."

Hòa Đào thấy anh thật sự nhắm mắt, lại không tin anh lắm nói: "Không cho phép nhìn lén a!"

Nói xong đưa tay nắm lấy cổ tay Hàn Kiệt, đeo chiếc vòng đính những hạt đào lên cổ tay Hàn Kiệt, những hạt đào nhỏ xinh đính lên sợi dây đỏ, Hòa Đào nhìn thế nào cũng thấy thích, nhẹ nhàng lấy tay đụng một cái sau đó mới cười nói: "Được rồi, anh mở mắt ra đi."

Hàn Kiệt mở mắt ra liền nhìn về phía cổ tay mình, thực ra khi Hòa Đào vừa đeo lên cho anh, anh cũng đoán được là một vòng tay, nhưng khi nhìn đến những hạt hình quả đào nhỏ xinh, cảm xúc lại không giống nhau.

Hòa Đào lúc này mặt đỏ hồng, có chút mong đợi lại có chút lo lắng nhìn Hàn Kiệt.

Tiền thì cậu không có nhiều, năm mới lại muốn tặng một món quà cho Hàn Kiệt, không chỉ vì cậu thích Hàn Kiệt, mà bởi vì năm nay Hàn Kiệt đã giúp đỡ cậu rất nhiều.

"Thích không?" Dè dặt hỏi ra câu này, Hòa Đào cảm thấy rất hồi hộp.

Hàn Kiệt gật đầu, đưa tay ôm lấy Hòa Đào: "Em tặng chính mình cho anh, anh như thế nào lại không thích, hả?"

Lời của Hàn Kiệt làm mặt Hòa Đào càng đỏ: "Cái gì chính mình, chỉ là hạt đào nhỏ mà."

"Đúng, là một tiểu Hòa Đào."

Hôn một cái lên tai Hòa Đào, tâm trạng của Hàn Kiệt rất tốt, chỉ cảm thấy đã trải qua một năm rất đáng giá.

Năm nay bởi vì liên quan đến ba Hòa xuất viện, trong nhà lại tới nhiều người như vậy, có vẻ đặc biệt có không khí.

Nhìn một bàn thức ăn mỹ vị, tất cả mọi người đều cảm nhận được không khí năm mới.

Hàn Kiệt lúc trước đều ăn tết với Hàn Sâm vào đêm 30, ngày đó ăn một bữa cơm xem như ăn tết.

Chưa từng có qua cảm giác này, nhưng bây giờ lại có thể, cảm thấy cảm giác này khá tốt.

Quả nhiên năm mới nên có nhiều người mới có ý nghĩa.

Cố Lễ thật vất vả thoát khỏi người trong nhà đi ra.

Vừa ra tới liền không thể chờ đợi được nữa chạy đến nhà Hòa Đào, không vì cái gì khác, hắn có ý muốn thừa dịp giao thừa chưa tới, cùng Tô Khả trải qua năm mới.

Cho nên nhìn thấy Cố Lễ đột nhiên xuất hiện, Tô Khả thật sự rất vui mừng.

"Sao anh lại tới đây, không phải nói hôm nay không qua được sao?" Tô Khả nói như vậy còn không quên kéo người vào.

Cố Lễ cười sau khi chúc tết ba Hòa và Bách Diệp, mới xoay người nhỏ giọng nói với Tô Khả: "Anh chạy tới, dù sao bữa tiệc đêm giao thừa đã ăn rồi, trong nhà còn có một đám người bồi tiếp, thiếu mình anh cũng sẽ không nhìn ra được, anh chính là muốn trải qua năm mới với em."

Tô Khả nghe anh nói như vậy làm hai má đỏ lên, chỉ cười híp mắt nhìn Cố Lễ.

Hàn Kiệt ngồi ở trên ghế salông nhìn hai người tự hình thành một khu vực riêng, đặc biệt chướng mắt, trong nhà này rõ ràng chỉ có một đôi tú ân ái là đủ rồi, không ngờ lại có thêm một đôi, quả thực không thể nhẫn nhịn.

"Tớ nói hai người các cậu nên kiềm chế một chút a!"

Cố Lễ ngẩng đầu nhìn Hàn Kiệt, hừ một tiếng, Tô Khả ngược lại nghe lời này của Hàn Kiệt có chút ngượng ngùng.

Hòa Đào cũng không nghĩ tới Hàn Kiệt sẽ bảo người ta kiềm chế, vừa nãy cũng không biết là ai không có chút nào kiềm chế.

Hàn Kiệt thật giống như không thấy khiêu khích của Cố Lễ, cố ý hướng về Cố Lễ giơ tay đang đeo vòng vuốt tóc lên, có điều anh đang để đầu đinh đấy.

Ở phòng này chỉ có duy nhất tiểu Hắc là người độc thân, quả thực không có mắt nhìn, chỉ cảm thấy mấy người này cay mắt.

"Tớ nói này mọi người có ai muốn uống nước chanh không?" Đi ra để bớt phiền chán*?

(*Nguyên văn là 腻歪: nghĩa là quá nhiều lần hay thời gian kéo dài khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, phiền chán.)

Hòa Đào nhẹ nhàng đẩy Hàn Kiệt, nhắc anh khiêm tốn lại, đỏ mặt tới nhà bếp cùng tiểu Hắc gọt quả chanh vắt nước.

Cố Lễ quả thực cũng bị hành động của Hàn Kiệt khiến cho tức cười, trong lòng suy nghĩ thằng nhóc này, dám ở chỗ này khoe khoang với mình, không phải Hòa Đào chỉ là tặng cho hắn một cái vòng tay hạt đào thôi sao, làm như ai cũng không có vậy.

Vừa nghĩ như thế vừa từ trên cổ móc ra một cái dây chuyền, không biết xấu hổ mở ra, bên trong rõ ràng là ảnh chụp của Cố Lễ và Tô Khả.

Hòa Đào bưng nước chanh đi ra đúng lúc nhìn thấy, theo bản năng mà liếc mắt nhìn Tô Khả đang cười bể bụng, cũng thật sự nhịn không được cười nói: "Hai người các anh đủ chưa, ấu trĩ quá đi!"

Cố Lễ hai má đỏ lên: "Không phải là do Hàn Kiệt nhà em ép sao, em nói tóc anh ta ngắn như vậy, vuốt cái gì vuốt, không phải là muốn cho anh xem vòng tay hạt đào trên cổ tay sao, làm như ai cũng không có vậy!"

"Cậu bớt đi, tóc tớ ngắn, bộ không thể gãi ngứa à, tớ gãi ngứa cũng cản trở chuyện của cậu sao?"

Hàn Kiệt cũng không yếu thế mà cắn ngược lại một cái.

Hòa Đào quả thực không có mắt nhìn anh nữa, trực tiếp nhét một ly nước chanh vào tay Hàn Kiệt: "Uống nước!"

Tiểu Hắc vào lúc này lại đột nhiên mở miệng: "Có muốn bắn pháo hoa không, tớ thấy ở đây có chút pháo hoa."

Hòa Đào lúc này mới nhớ tới là cậu lúc trước chuẩn bị: "Đúng, chúng ta cùng đi bắn pháo hoa đi, em quên mất."

Để hai người kia ở đây phân cao thấp không bằng để hai người bọn hắn tìm chút chuyện làm.

Bách Diệp ở nhà bồi ba Hòa, sau khi nhìn đám trẻ ra ngoài, Bách Diệp cười nói: "Ông xem hiện tại Hòa Đào rất vui vẻ a!"

"Hàn Kiệt là người tốt." Ba Hòa gật đầu, Bách Diệp nghe ông nói như vậy, cũng yên lòng.

Sau khi từ trong nhà ra ngoài, Hòa Đào hít một ngụm khí lạnh: "Chúng ta chia ra một chút."

Tiểu Hắc chia cho mỗi người một cái, Hòa Đào sau khi nhận lấy liền cùng Hàn Kiệt tìm chỗ không người, Hàn Kiệt cười che lỗ tai của cậu: "Lạnh không?"

Hòa Đào lắc đầu một cái: "Không lạnh a!"

Hàn Kiệt nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Hòa Đào, chỉ cảm thấy không có ai so được với tiểu Omega nhà anh xinh đẹp.

Không nhịn được liền tới gần hôn một cái: "Năm mới vui vẻ, tiểu Hòa Đào."

"Năm mới vui vẻ, Hàn Kiệt."

"Bùm*"

(*tiếng pháo hoa nổ)

"Mau tới thả a, Hòa Đào!" Chỗ Tô Khả đã đốt pháo, cười gọi Hòa Đào.

Hòa Đào đỏ mặt đẩy Hàn Kiệt ra, quay đầu nhìn về phía Tô Khả cười, pháo hoa sáng lấp lánh rọi lên mặt Tô Khả trông rất dễ nhìn.

Cố Lễ đứng ở một bên ôn nhu nhìn y, rõ ràng rất yêu thích Tô Khả.

"Đừng nhìn nữa, chúng ta cũng tới đốt, khẳng định so với bọn họ còn đẹp hơn!"

Hàn Kiệt trực tiếp lấy pháo hoa trong tay Hòa Đào, Hòa Đào quay đầu nói: "Đều là pháo hoa giống nhau làm sao anh biết chúng ta đốt chắc chắn sẽ đẹp nhất?"

"Em đẹp nhất nha!" Hàn Kiệt không hề nghĩ ngợi mà nói như vậy, khiến Hòa Đào không hiểu sao tim đập thình thịch.

Hàn Kiệt thấy anh nói xong, tiểu Omega cũng không lên tiếng, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hòa Đào cười híp mắt nhìn anh.

"Sao vậy?" Hàn Kiệt không rõ hỏi.

"Anh ăn đường sao, miệng sao lại ngọt như vậy?" Hòa Đào tới gần nhìn anh.

Hàn Kiệt cười nói: "Vừa nãy có hôn em rồi mà, em không biết chính mình rất ngọt sao?"

Hòa Đào quả thực sắp không xong, vỗ Hàn Kiệt một cái: "Anh mới ngọt đấy!" Đây là để hình dung người sao!

Hàn Kiệt không trêu chọc cậu nữa, mở pháo hoa ra, để Hòa Đào đặt trên đất, anh qua đó đốt, sau đó liền chạy đến bên cạnh Hòa Đào: "Có muốn anh giúp em che lỗ tai không?"

Hòa Đào lắc đầu, nắm tay Hàn Kiệt: "Không muốn, anh đứng bên cạnh em là được rồi."

Hàn Kiệt nắm tay cậu, hai người đứng chung một chỗ, trên mặt đều mang theo nụ cười mà nhìn pháo hoa đang châm ngòi bay lên trời.

"Hàn Kiệt, năm mới anh có nguyện vọng nào không?"

"Là gì ta?"

"Muốn vĩnh viễn ở bên Hòa Đào."

Câu nói này của Hàn Kiệt là nhìn Hòa Đào nói, Hòa Đào cảm thấy Hàn Kiệt tối nay rất có thể mắc chứng bệnh tỏ tình mãnh liệt, bằng không sao đêm nay lại tỏ tình không ngừng đây!

Có điều cậu rất vui mừng: "Thật là khéo, em cũng vậy!"

Hàn Kiệt đưa tay nhéo mũi Hòa Đào, chỉ cảm thấy Hòa Đào đáng yêu không chịu được.

Tô Khả bên kia cũng cầu xin nguyện vọng năm mới, Cố Lễ tự nhiên sẽ không từ chối, ôm Tô Khả nói: "Nguyện vọng năm mới của anh là sau này mỗi ngày mỗi giây, cũng phải có Tô Khả ở bên cạnh, đồng thời muốn mỗi giờ mỗi phút so với Hàn Kiệt bọn họ càng vui vẻ hơn!"

Tô Khả nghe anh nửa câu đầu còn rất được, kết quả câu cuối cùng kia là gì a!

"Anh được rồi nha, sao bây giờ càng ngày càng không đứng đắn rồi!" Tô Khả cười nói anh, Cố Lễ ngược lại cũng không ngại Tô Khả nói anh không đứng đắn, cười ha hả nói: "Chỉ không đứng đắn với em thôi, nói đi, nguyện vọng năm mới của em?"

"Vĩnh viễn ở bên anh và tất cả mọi người đều vui vẻ."

"Cũng giống anh không phải sao!"

"Giống anh cái gì a, kém xa có được không?" Tô Khả quả thực bị tức chết rồi, Cố Lễ thấy cậu bị chọc giận, đưa tay nhéo mặt của cậu: "Được, không chọc em nữa, nghe lời em, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ cần so với Hàn Kiệt bọn họ hạnh phúc hơn một chút là được rồi!"

"Này!" Tô Khả định giơ tay che miệng anh, lại bị Cố Lễ kéo tới hôn.

Tiểu Hắc ở bên cạnh đứng cô đơn trong bóng tối, nhìn pháo hoa rọi sáng bầu trời, thầm cầu xin một nguyện vọng: "Sang năm có thể cũng cho con thoát kiếp độc thân được không, quả thực ngược chết người rồi nha!"

HOÀN CHÍNH VĂN