"Ông ấy là ba của anh......"

"Ông ta là ba của anh, thì em phải đi cùng ông ta sao?" Trời mới biết lúc đó khi anh đi ra không tìm được Hòa Đào, anh có bao nhiêu sốt ruột, thật vất vả tìm được cậu, lại phát hiện cậu ở cùng với Lâm Hàn, trong phút chốc trái tim anh suýt chút nữa từ trong miệng nhảy ra ngoài, vì sợ cậu bị Lâm Hàn bắt nạt.

Hòa Đào sau khi quan sát mới ý thức được Hàn Kiệt vì sao tức giận, cẩn thận hỏi: "Anh, anh bởi vì em đi với ông ấy nên mới tức giận đúng không?"

"Nếu không thì sao, em chẳng lẽ không biết ông ấy là người như thế nào sao?"

Hàn Kiệt chỉ cần nghĩ lại lúc đó liền thấy sợ, kết quả Hòa Đào nghe thấy lời này của anh, lại còn nở nụ cười.

Lập tức mặt Hàn Kiệt càng đen hơn, Hòa Đào lại giơ tay ôm lấy anh, đầu còn vùi vào trong lồng ngực của anh, cọ tới cọ lui, giống như làm nũng.

Khiến cho Hàn Kiệt muốn tức giận cũng không tức giận được, chỉ có thể giả vờ cương quyết nói: "Anh cho em biết, em làm nũng cũng vô dụng."

Hòa Đào ôm lấy cánh tay anh: "Em sai rồi, em sẽ không bao giờ đi lung tung nữa, sau này anh bắt em chờ anh, em sẽ ngoan ngoãn ở tại chỗ cũ chờ anh, chỗ nào cũng không đi có được không, đừng tức giận nữa."

Hàn Kiệt còn cố duy trì biểu cảm, kết quả làm sao mà duy trì được nữa: "Chạy nữa anh liền đánh mông của em."

Đây căn bản không tính là uy hiếp, khiến Hòa Đào cười càng vui vẻ hơn.

Hàn Kiệt rốt cuộc cũng không đen mặt nữa, ánh mắt nhìn Hòa Đào cũng nhu hòa, nghĩ đến Hòa Đào nói với Lâm Hàn những lời đó, trong lòng liền mãn nguyện.

Nắm lấy tay Hòa Đào: "Thấy em thay anh nói nhiều lời như vậy, cũng không có bị tiền tài mê hoặc, lần này tạm tha thứ cho em, nhưng mà lần sau không được như vậy nữa."

Không nghĩ tới cậu nói với Lâm Hàn những lời kia bị Hàn Kiệt nghe được Hòa Đào liền đỏ mặt: "Anh không trách em đối xử với ông ấy không lễ phép sao?"

"Sẽ không." Hàn Kiệt lắc đầu một cái, đút tay vào túi: "Năm mới, anh vốn dĩ muốn tặng quà cho em, nhưng biểu hiện của em không tốt, anh lại không muốn tặng cho em rồi, làm sao bây giờ?"

Hòa Đào vừa thấy Hàn Kiệt nhìn mình, làm sao lại không biết anh là đang chờ đợi mình cho phúc lợi đây.

Liền đỏ mặt tới gần hôn lên mặt Hàn Kiệt một cái: "Em sai rồi, em sai rồi được chưa, tha cho em đi!"

Được hôn một cái, tiểu Omega vẫn biết điều mà cầu xin tha thứ, nghe được âm thanh mềm mại của cậu, khiến anh cũng phải tan chảy, làm sao còn có thể cứng đầu nữa, đương nhiên muốn cái gì thì cho cái đó rồi.

Hòa Đào nhìn anh từ trong túi lấy ra cái hộp nhỏ, tim liền bắt đầu không chịu khống chế đập liên hồi.

Hàn Kiệt cẩn thận mở hộp ra, đôi mắt nhìn mặt Hòa Đào, khi thấy đôi mắt Hòa Đào lập tức đỏ, trong lòng khẩn trương, nhẹ giọng hỏi: "Có thích không?"

Hòa Đào gật đầu, nhìn vào đôi mắt Hàn Kiệt: "Thích, vô cùng thích."

Hàn Kiệt lần này rốt cuộc giả vờ không được, nở nụ cười: "Anh biết em sẽ thích mà, đeo vào đi."

Hàn Kiệt vừa nói vừa đeo nhẫn cho Hòa Đào, sau khi nhìn Hòa Đào đeo vào, trong lòng rất thoải mái.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa tới lúc, nhưng đã đeo nhẫn vào, thì từ nay về sau chính là người của anh rồi.

Hòa Đào sau khi nhìn thấy bản thân đeo xong, liền đưa tay qua chỗ Hàn Kiệt, cũng giống vậy cười giúp anh đeo vào.

"Không được tháo ra." Hàn Kiệt nghiêm túc nói.

Hòa Đào ngoan ngoãn gật đầu: "Đã đeo vào thì là của em rồi, có chết cũng không tháo."

"Không cần phải thế, chờ sau này anh sẽ đổi cho em cái khác tốt hơn." Anh không nói cho Hòa Đào, anh lấy tiền từ lương mà anh kiếm được để mua, thực sự không tính là tốt lắm.

Nhưng anh là lần đầu tiên dựa vào chính mình kiếm được tiền, ý nghĩa cũng không giống nhau.

Hai người mang đồ tết về nhà, Hòa Đào vốn dĩ muốn ở nhà nấu cơm, kết quả lại bị Hàn Kiệt kéo ra ngoài ăn, sau khi ăn xong, hai người liền tới bệnh viện.

Ba Hòa sau khi biết chi phí phẫu thuật của mình là tiền của Hàn Kiệt, đối với sự tồn tại của Hàn Kiệt rất phức tạp.

Ông nhìn ra, tiểu Hòa Đào của ông rất yêu thích Alpha này, mà Hàn Kiệt cũng rất yêu thích con ông, hai đứa yêu thích lẫn nhau là chuyện tốt, ông đã từng nghĩ tới Hòa Đào nếu có thể tìm được một người giống vậy là tốt rồi, nhưng bây giờ rốt cuộc đã trở thành hiện thực, mà ông lại nhịn không được lo lắng tương lai hai đứa.

Không thể không nói, làm cha mẹ cũng thật sự khó khăn.

Bách Diệp đã khuyên ông tới mấy lần, nhưng ông vẫn luôn nghĩ không thông.

Hàn Kiệt có chút cảm nhận được thái độ của ba Hòa đối với anh, anh có thể hiểu tâm trạng phức tạp của ba Hòa, cũng muốn tìm thời gian nói chuyện với ba Hòa một chút.

Hôm nay nhân lúc Hòa Đào đi rửa trái cây, Hàn Kiệt chủ động mở miệng: "Chú Hòa, thừa dịp Hòa Đào không ở đây, con có mấy lời muốn nói với chú, được không ạ?"

Ánh mắt Ba Hòa nhìn anh mang theo vẻ kinh ngạc, nhưng không có ý ngăn cản anh.

Hàn Kiệt nở nụ cười: "Con biết chú hiện tại đối mặt với con, trong lòng nhất định rất không thoải mái, đương nhiên con biết chú cũng không chán ghét con, chỉ là con và Hòa Đào vẫn còn trẻ, tương lai có rất nhiều thứ không xác định, nhưng con thật sự rất thích cậu ấy, nếu như có thể sống chung cả đời là tốt nhất, nếu như không thể, con tin tưởng, khi con và Hòa Đào chia tay, cũng sẽ chia tay trong hòa bình, cho nên chú đừng có bất kỳ áp lực nào đối với sự tồn tại của con, chú chỉ cần giữ gìn sức khỏe, nhìn chúng con tiến tới, là được rồi."

Ba Hòa xác thực không nghĩ tới Hàn Kiệt sẽ nói ra những lời này, cũng tự mình cho là đã che giấu cảm xúc rất tốt lại bị anh nhìn ra rồi, không khỏi có chút xấu hổ: "Con là đứa trẻ tốt, chú nhìn ra được, cũng biết con rất yêu thích Hòa Đào, nhưng con có nghĩ tới, Hòa Đào với con không giống nhau, hai đứa lớn lên ở hoàn cảnh, gia đình bối cảnh đều không giống nhau, hiện tại hai đứa cái gì cũng không suy nghĩ kỹ liền ở bên nhau, tương lai thì sao, dựa theo điều kiện gia đình của chúng ta, con và Hòa Đào ở bên nhau, Hòa Đào cũng không có năng lực để giúp con."

"Thưa chú, chú đều nói là tương lai, con tin tưởng cho dù là con hay Hòa Đào, đều sẽ trở nên tốt hơn, vả lại con chưa từng cảm thấy gia đình chú có gì không tốt cả."

Ba Hòa nhìn bộ dáng kiên định của Hàn Kiệt, rốt cuộc không nói gì nữa, gật đầu: "Nếu con nói như vậy, vậy chú sẽ chờ đợi, cũng chúc phúc các con."

"Cám ơn chú, con tuyệt đối sẽ không khiến chú và Hòa Đào thất vọng." Hàn Kiệt vừa dứt lời, Hòa Đào liền đẩy cửa đi vào: "Hai người có giấu con nói gì không vậy?"

Hàn Kiệt không nghĩ tới Hòa Đào lần này lại phản ứng nhanh như vậy, liền vội vàng đứng lên: "Anh và chú có bàn một chút về việc ăn tết."

Nghe Hàn Kiệt nói như vậy, Hòa Đào liền nhìn về phía ba Hòa: "Ba, không đã nói rồi à, không để ba phải lo lắng, đồ tết con đều đã chuẩn bị xong, lúc đó ba chờ chúng con đi đón ba là được rồi."

"Ta biết, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút."

"Con còn không phải sợ ba nhịn không được muốn giúp đỡ sao, con nói cho ba biết sau khi về nhà cũng không cho phép làm việc, nằm trên giường cho con, mệt mỏi liền ra ngoài đi tới đi lui, còn đối với công việc nhà, nấu cơm cái gì ba cũng đừng nghĩ tới nữa, có nghe thấy không a."

"Biết rồi, con còn nhỏ, sao lại dài dòng như vậy." Còn ở trước mặt người ngoài quở trách cha ruột, ba Hòa có chút xấu hổ nhìn Hòa Đào liếc mắt một cái.

Hòa Đào phản ứng lại quả thực không nên nói trước mặt Hàn Kiệt, có điều cậu cũng không xem Hàn Kiệt là người ngoài, mà đây rốt cuộc cũng là ba của chính mình, nên đỏ mặt: "Con đây không phải là lo lắng cho ba sao, sợ ba không nghe lời."

Trong lòng ba Hòa cảm thấy phức tạp, ông rốt cuộc đã làm cái gì, khiến cho tiểu Hòa Đào nhà ông lo lắng như vậy.

Hàn Kiệt cũng rất hâm mộ nhìn ba con bọn họ ở chung với nhau, đây mới thật sự là ba con đi.