Lễ khai giảng của tân sinh viên, trong sân trường người đến người đi.

Thật ra T là một ngôi trường đã lâu năm, tuy đã được tân trang và xây thêm, nhưng kiến trúc và đường chính hồi đó cũng vẫn còn đó.

Bây giờ đường chính gần với cửa Nam, nằm giữa khu dạy học và khu sinh hoạt. Hai bên đường trồng cây ngô đồng cao to, cành lá mọc xum xuê, mỗi thân cây phải có hai người ôm mới hết, bóng cây như có thể che phủ toàn bộ con đường, vì vậy mỗi lần đón người mới và xã đoàn chiêu mộ thành viên đều sẽ được tổ chức ở nơi này.

Việt Nhiên bọn họ ra ngoài ăn cơm bằng cửa Nam, lúc trở về đương nhiên cũng sẽ đi trên con đường này.

Phóng tầm mắt nhìn ra, chỉ thấy hai bên cạnh đều là lều che nắng của các khoa, bảng tuyên truyền cũng đa dạng, trông vô cùng náo nhiệt.

Rõ ràng đang là lúc bận rộn, nhưng vì Khương Tiêu quá chói mắt, mọi người đang bận thì vẫn nhìn tới chỗ của bọn họ một chút, tiện đà liếc nhìn người bên cạnh cậu.

Việt Nhiên nghiêm mặt, ánh mắt luôn nhìn về phía trước.

Một lát sau thấy Khương Tiêu vẫn tùy ý tán gẫu với cậu về những chuyện linh tinh như một học trưởng tốt, cậu liền quyết tâm liều mạng hỏi: “Học trưởng, anh rất được hoan nghênh đúng không?”

Khương Tiêu nói: “Gọi anh.”

Việt Nhiên nhịn lại, sửa lời nói: “Anh.”

Khương Tiêu hài lòng xoa đầu cậu một cái, “ừ” một tiếng.

Việt Nhiên đợi nửa ngày cũng không thấy người ta trả lời, nghiến nghiến răng, chỉ có thể hỏi lại một lần nữa.

Khương Tiêu nhìn về phía cậu: “Em cảm thấy thế nào?”

Việt Nhiên đối diện với gương mặt đẹp trai này, dường như không chút nghĩ ngợi liền đưa ra một đáp án khẳng định: “Tôi cảm thấy chắc phải có.”

Điều này kỳ thực cũng không có gì đáng trách cả.

Alpha mạnh mẽ nổi bật, nắm giữ năng lực lãnh đạo và sức phán đoán tuyệt vời, ưu thế trời sinh khiến cho bọn họ nằm ở phía luôn được người khác vây quanh.

Không chỉ là Omega, có một phần kha khá Beta cũng có khuynh hướng đi tìm Alpha, đặc biệt là Alpha với tướng mạo tuấn tú, bởi vì điều đó đại biểu rằng gien của người nọ vô cùng cao —— ví dụ như Khương Tiêu đây vậy.

Cậu thấy Khương Tiêu không phản bác nên liền giả bộ ngữ khí rất tùy ý, hỏi: “Nhiều người theo đuổi anh như vậy, tại sao anh không nói chuyện yêu đương đi?”

Rất tốt, cậu thầm nắm chặt tay lại.

Hướng đề tài về phía này, chậm rãi chuyển đến trên người mình, một lần nữa biểu thị bản thân sẽ không cân nhắc đến Alpha, việc này chắc sẽ ổn thôi.

Khương Tiêu bình tĩnh hỏi ngược lại: “Ai nói anh không nói chuyện yêu đương?”

Việt Nhiên đột nhiên không kịp chuẩn bị, biểu tình hơi trắng nhợt: “… Hả?”

Khương Tiêu di chuyển ngón tay, nhẫn nhịn ép xuống nỗi kích động muốn kéo người này vào trong lồng ngực rồi mạnh mẽ xoa một trận, đáp: “Anh đang nói chuyện yêu đương mà.”

Nội tâm của Việt Nhiên có hàng vạn con ngựa đang chạy nhanh qua, thầm nghĩ nhoi nhoi nửa ngày thì ra là cậu tưởng bở hả?

Cậu nỗ lực bình tĩnh lại, hỏi: “Ừm, mới nói chuyện yêu đương gần đây thôi ạ?”

Khương Tiêu nói: “Còn đang theo đuổi.”

Việt Nhiên: “…”

Đệt, có phải anh thấy tôi khờ lắm hay không?

‘Đang nói chuyện yêu đương’ và ‘còn đang theo đuổi’ có cùng một khái niệm à? Đây là đang nói tới nói lui hay là có ý nghĩ gì đó với cậu vậy nè!

Khương Tiêu mắt thấy cậu hít sâu một cái, thực sự nhịn không được mà cong cong khóe miệng.

Tiểu hồn sư này thật sự làm cho người ta thích thú, càng nhìn càng thấy thích. Dù Alpha bài xích tin tức tố của cậu thì ít nhất vẫn còn có Beta, trước đây cậu dĩ nhiên không có ai theo đuổi cũng là một kỳ tích đấy.

Việt Nhiên không biết được suy nghĩ của anh, điều chỉnh tốt trạng thái xong liền bò lên tái chiến, thuận theo đề tài này: “Anh có người thầm mến rồi?”

Khương Tiêu nhìn thẳng vào đáy mắt của cậu, thản nhiên nói: “Ừm, là một Omega, lớn lên cực kỳ xinh đẹp, tính cách cũng tốt, anh hận không thể mỗi ngày đều nhìn thấy em ấy.”

Một người luôn lạnh nhạt như vậy lại trực tiếp nói ra tâm tư của mình, mức độ tấn công không phải chỉ là lớn bình thường thôi đâu.

Trái tim nhỏ của Việt Nhiên nhất thời ‘thình thịch’ nhảy lên.

Trước đây cậu không phải chưa từng được người khác thổ lộ.

Người đó là một Beta, lúc bị thổ lộ cậu chỉ cảm thấy đột ngột thôi, một chút cảm giác khác cũng chẳng có. Nhưng sau khi Beta kia thổ lộ xong cũng chẳng phản ứng gì với cậu nữa. Sau này mới nghe nói là gã đánh cược với Alpha thì bị thua nên chỉ đùa với cậu thôi.

Tính tới tính lui, đây mới là lần đầu tiên có người nghiêm túc thích cậu đó.

Cậu không khỏi có chút sốt sắng, nhưng lại căng thẳng hơn nữa. Cậu cũng không quên mất sứ mạng của mình, bảo: “Há, tôi cũng có một người mình thích, cũng muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy anh ấy.”

Khương Tiêu thoáng nhíu mày, yên tĩnh nhìn cậu.

Việt Nhiên nhẫn nhịn cảm giác chột dạ đang lan tràn trong khoang ngực, vẻ mặt thành thật: “Là một Beta. Anh biết đó, tôi không thích Alpha, sẽ không cân nhắc về chuyện yêu đương với một Alpha.”

Khương Tiêu nói: “Ừm.”

Chỉ có một cái “ừm” này là xong rồi há?

Chuyện này đến cùng là có thành công hay không vậy?

Việt Nhiên nhìn về phía anh, có lòng muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.

Khương Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ trước ánh mắt của cậu, đi vào khu sinh hoạt với cậu, thay đổi đề tài: “Buổi tối đi ăn với bạn của em hay là đi ăn với bọn anh?”

Việt Nhiên nói: “Đi ăn với người bang hội chúng tôi.”

Khương Tiêu nói: “Hẹn chỗ xong chưa?”

Việt Nhiên nói: “Ừm, bang chủ của chúng tôi quen được một vị học trưởng, anh ta giới thiệu nơi đó.”

Khương Tiêu không hỏi lại nữa, đưa người tới dưới túc xá: “Lên đi, mệt thì ngủ một giấc đi. Có việc gì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh hết.”

Anh dứt lời rồi thân mật xoa xoa đầu Việt Nhiên, sau đó quay người đi.

Thái độ này một chút cũng không hề thay đổi, hiển nhiên không để lời nói hồi nãy ở trong lòng.

Việt Nhiên trầm mặc nhìn chằm chằm anh suốt hai giây đồng hồ rồi thở phì phò đi lên lầu.

Khương Tiêu đi ra vài bước thì quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một bóng lưng nhỏ khí thế hùng hổ kia, không một tiếng động mà cười cười.

Đương nhiên anh hiểu được ý tứ của Việt Nhiên rồi.

Từ lúc anh để Tần Tu Kiệt kéo Bảo Vệ Giấu Tên vào bang hội, anh đã nói ra tâm tư của mình cho Việt Nhiên, cũng biết rằng Việt Nhiên tuyệt đối sẽ nghi mình, nhưng anh không thể thẳng thắn, bởi vì một khi thẳng thắn thì chỉ có hai kết quả chết hoặc sống mà thôi, mà có lẽ đường nào cũng luôn dẫn đến cái chết cả.

Cho nên anh duy trì khoảng cách vừa đúng để không đâm thủng màng giấy kia. Chỉ có như vậy Việt Nhiên mới có thể càng ngày càng quan tâm anh hơn, mà quan tâm nhiều thì sẽ dần dần trở thành để ý.

Việt Nhiên hoàn toàn không biết rõ dụng tâm hiểm ác của người nào đó.

Cậu một lòng muốn mắng to với anh họ một trận, ba bước hai bước xông lên lầu, trở về ký túc xá đóng cửa lại một phát, chạy đến bên ban công gọi điện thoại, chất vấn anh họ tại sao lại ném cậu lại.

Tần Tu Kiệt rất vô tội: “Anh có việc mà. Sao thế? Bộ sau đó Khương Tiêu cũng có chuyện, không đưa em trở lại khiến cho em lạc đường hả?”

Việt Nhiên nói: “Em không có lạc đường, đã trở về rồi.”

Tần Tu Kiệt đáp: “Vậy thì tốt, ngủ trưa đi, ngoan.”

“Anh đừng có đổi chủ đề,” Việt Nhiên cả giận bảo, “Nói chung sau này anh không được vứt bỏ em lại, ít nhất không thể vứt em và anh ấy lại với nhau!”

Tần Tu Kiệt kinh ngạc: “Tại sao?”

Tại sao trong lòng anh còn không rõ à! Giả ngu với ông đây chắc!

Việt Nhiên mặt không hề có cảm xúc: “Không có tại sao gì hết, anh chỉ cần nhớ kỹ là được rồi, nếu không em sẽ nói với ba em là anh bắt nạt em đó!”

Cậu dứt lời liền ‘ba’ một phát tắt điện thoại, quay người đi vào trong ký túc xá.

Ký túc xá là một phòng bốn người, có nhà vệ sinh riêng và máy điều hòa, điều kiện có thể xem như không tệ. Bốn người cùng phòng cũng đã đến, một người trong đó chẳng biết đã đi đâu, hai người còn lại thì đang tán gẫu, lúc này thấy cậu trở về từ ngoài ban công thì đều nhìn về phía cậu.

Việt Nhiên chủ động lên tiếng chào hỏi với bọn họ, dự định đi ngủ một giấc.

Hai người kia tiếp tục nhìn cậu.

Một người trong đó không nhịn được cơn nhiều chuyện liền nói: “Hai Alpha vừa rồi đến đây với cậu là học sinh trường chúng ta sao?”

Việt Nhiên hơi run run, “ừ” một tiếng, nói: “Một người là anh họ của tôi, một người là bạn của anh ấy, cùng lên năm ba.”

Bạn cùng phòng càng nhiều chuyện hơn: “Người đó không phải là bạn trai cậu hả?”

Việt Nhiên lập tức nói: “Không phải.”

Bạn cùng phòng nói: “Vậy bọn họ có đối tượng chưa?”

Việt Nhiên ăn ngay nói thật: “Không có, nhưng tôi nghe nói có rất nhiều người đang theo đuổi anh ấy.”

Bạn cùng phòng bày ra vẻ mặt thì ra là thế, nhìn về phía một bạn cùng phòng khác ở bên cạnh: “Tôi nói không sai chứ, người như thế tuyệt đối có một đám người theo đuổi rồi, dám cá cược không, bọn họ chắc chắn có chỗ trong tốp mười soái ca của trường đó!”

Một bạn cùng phòng khác trông khá ngại ngùng, hé miệng cười cười, lắc đầu biểu thị không cá cược đâu.

Việt Nhiên lại hậu tri hậu giác ý thức được hắn nói là ‘bọn họ’.

Cậu nghĩ đến gương mặt của anh họ một chút, cảm thấy dù ổng có đẹp hơn nữa cũng bị gieo vạ bởi tính cách khiến người ta chán ghét kia thôi. Cậu nhất thời ghét bỏ, nằm uỵch xuống giường, phát hiện bạn cùng phòng săn sóc mà giảm thấp âm lượng, cậu nhanh chóng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Một giấc này ngủ thẳng đến lúc chạng vạng.

Cậu liếc mắt nhìn thời gian, mở group WeChat mà bang hội của bọn họ đã lập ra, thấy bang chủ Năm Xưa vừa vặn gửi định vị tới liền bò dậy sửa soạn một phen, đúng sáu giờ rưỡi đến nhà ăn.

Vì là mới khai giảng nên bọn họ cũng chưa quen thuộc với xung quanh, có vài người mù đường quên lối nên bữa cơm này là ăn ở trường học.

Tầng bốn của ba nhà ăn là một nhà hàng độc lập, danh tiếng không tồi, bang chủ đã hẹn rất sớm.

Lúc Việt Nhiên đến thì người đã tới hơn một nửa, đang ngồi tán gẫu với nhau. Thấy cậu vào cửa, mọi người liền đồng loạt nhìn sang: “Bang hội?”

Việt Nhiên gật đầu.

Bang chủ Năm Xưa là một Alpha với tướng mạo suất khí, đứng lên trước và cười nói: “Tôi là Năm Xưa.”

Việt Nhiên nói: “Tinh Diệt.”

Năm Xưa nhất thời kinh ngạc.

Những người còn lại cũng bất ngờ muốn chết, vội vàng mời cậu vào.

“Tinh Diệt đại thần dĩ nhiên là Omega ha!”

“Tôi vẫn cho rằng là Alpha đấy!”

“Ừm, tôi cũng thế!”

Mặt của Việt Nhiên đen lại: “Tôi không thể là Omega hả?”

Mọi người nói: “Không đúng không đúng, chỉ là hơi ngoài ý muốn thôi.”

Mấy người cười nói vui vẻ rồi tự giới thiệu bản thân.

Việt Nhiên nhìn mỗi người một chút, Donut khá quen thuộc là một em gái Omega, Du Thái và Quỷ Bất Quy đều là Beta nam, ngoài ra còn có một nam sinh năm ba, có lẽ chính là vị học trưởng trong miệng Năm Xưa kia.

Mọi chuyện quả nhiên như cậu đã suy nghĩ.

Chờ người trong bang dồn dập đến đông đủ, học trưởng lên tiếng chào hỏi với mọi người rồi tạm biệt rời đi, lúc này Năm Xưa mới nói vào trọng điểm, giới thiệu: “Anh ấy cũng là người chơi du hiệp, bản thân có lập ra một bang hội nhỏ. Tôi và Donut từng chơi phó bản với anh ấy rồi, cảm thấy người nọ rất ổn. Anh ấy nói chúng ta đều là người cùng trường, không bằng hai bang phái sáp nhập lại, sau này có đánh phó bản gì cũng thuận tiện nữa.”

Mọi người ngẩn ra: “Sáp nhập?”

Năm Xưa nói: “Ừm, anh ấy là bang chủ, lần này tới là để gặp gỡ với các cậu đó. Các cậu cảm thấy được thì được, nếu như không tình nguyện thì tối nay tôi sẽ từ chối.”

Du Thái nói: “Vậy sau khi sáp nhập ai làm bang chủ?”

Năm Xưa nói: “Anh ấy nói trong bang hội của chúng ta có đại thần, để cho tôi tới làm, nhưng tôi ngại lắm nên bảo không bằng hai người thay phiên nhau, mỗi người một tuần. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể sáp nhận trước đã.”

Mọi người nhìn nhau, cũng không có ý kiến gì.

Số người của bang hội bọn họ mặc dù là bốn mươi sáu, nhưng có mười mấy người là loại nick cương thi chơi mấy ngày liền không chơi nữa, số người hoạt động chân chính chỉ có tầm ba mươi thôi.

Du hiệp hot như thế, đương nhiên có không ít người chơi trong đám tân sinh viên rồi.

Nhưng mấy người chơi cũ không phải thích chơi với người lạ, vì khác bang hội, nhìn không lọt bang hội nhỏ này của bọn họ, mỗi ngày bọn họ cũng rất cô quạnh, hơn nữa đến nay cũng chưa đánh tới phó bản hai mươi người và hai mươi lăm người. Bây giờ sáp nhập với một bang hội, bọn họ có thể qua được phó bản đó, sau này trong bang hội cũng có thể sôi nổi hơn một chút.

Việt Nhiên cũng không có ý kiến.

Người vừa rồi là bang chủ, chứng minh không phải là Khương Tiêu bọn họ, cậu không có gì không thể tiếp nhận cả.

Nhưng cậu yên tâm như thế thực sự quá sớm rồi.

Mọi người ăn cơm nước xong rồi trở về log in chờ sáp nhận, rất nhanh đã thấy hệ thống bắn ra thông báo, chúc mừng bọn họ sáp nhập với bang hội Bạch Cẩm Lý, đổi tên là Liên Minh Cẩm Lý.

Kênh bang hội cũng vỡ tổ theo.

[Bang Hội] Không Cách: Xin chào học đệ học muội!

[Bang Hội] O Mạnh Nhất Vũ Trụ: Xin chào học đệ học muội!

[Bang Hội] BB Luyến: Xin chào học đệ học muội!

[Bang Hội] Ai Đánh Tui Người Đó Hói Đầu: Xin chào học đệ học muội!

Việt Nhiên: “…”

Cậu trợn mắt há mồm nhìn mấy ID quen mắt này, vội vàng kiểm tra thông tin bang chủ, phát hiện chẳng biết từ lúc nào đã biến thành Tâm Tự Thành Tro.

Cậu không nhịn được tìm tới Năm Xưa.

[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Bạch Cẩm Lý… trước đây bang chủ bang hội của bọn họ là Tâm Tự Thành Tro hả?

[Trò Chuyện Riêng] Năm Xưa: Không phải, học trưởng lập ra bang hội xong thì các phó bang chủ thay phiên nhau làm bang chủ. Hai phó bang chủ kia gần đây không muốn thay phiên nữa nên để Tâm Tự Thành Tro tự mình làm.

[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Ha.

Nói bậy, đây nhất định là mới đổi thôi, hơn nữa tám phần mười chính là tác phẩm của Khương Tiêu cả!

Việt Nhiên nhìn chằm chằm vào một ID kiếm khách nào đó, có một nhận thức cực kỳ mới đối với tính cách của Khương Tiêu.

Kênh bang hội vẫn vô cùng náo nhiệt.

Mọi người chào hỏi với nhau xong thì chuyển đề tài tới trên người cậu.

[Bang Hội] Không Cách: Tốt quá, bang hội của chúng ta cũng có đại thần rồi.

[Bang Hội] O Mạnh Nhất Vũ Trụ: Xin chào Tinh Diệt đại thần~

[Bang Hội] Y Quan Cầm: Xin chào Tinh Diệt đại đại~ yêu cậu~

Chào em gái anh chứ chào!

Lý trí của Việt Nhiên ‘phậ[‘ một tiếng đứt đoạn, mở trò chuyện riêng với anh họ ra.

[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Tại sao không nói với em!

[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Anh mới biết đêm nay đây nè.

[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Phi!

[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Thật mà [đáng thương]

Việt Nhiên đóng khung chat lại, không để ý tới hắn nữa.

Một bên khác, Tâm Tự Thành Tro cũng có chút bất đắc dĩ trong kênh ngữ âm: “Tớ nghĩ cậu chỉ để tớ nhậm chức tạm thời để ra mặt kéo bọn họ qua thôi, tại sao cuối cùng lại để tớ lên làm luôn rồi vậy nè?”

Khương Tiêu nói: “Tớ vốn cũng không quản lý công chuyện của bang, cậu cứ làm đi.”

Tâm Tự Thành Tro nói: “Cho tớ một lý do.”

Khương Tiêu nói: “Sau này cậu sẽ biết.”

Anh nói xong thì nhìn một ID nào đó trong kênh, dùng con chuột bấm vào.

[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Ngày mai sẽ có huấn luyện quân sự, ngủ sớm một chút đi.

[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Trường sẽ cung cấp nước khoáng, nhớ mang ly theo đấy.

Anh có thể bình tĩnh nói chuyện với tôi như vậy há!

Không định giải thích gì luôn à?

Việt Nhiên trừng mắt, tức giận nửa ngày, “ừ” một phát rồi lập tức log out.

Không biết xấu hổ!

Không biết xấu hổ!

Không biết xấu hổ!

Cậu đóng máy tính lại, thở phì phò nằm xuống.

Hôm sau là huấn luyện quân sự cho tân sinh viên.

Buổi sáng, Việt Nhiên xuống lầu tập hợp, lắng nghe tổng huấn luyện viên phát biểu, chạy chậm quanh sân luyện tập hai vòng, đi ăn điểm tâm với bạn cùng phòng, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại tập hợp lần thứ hai. Cậu đã suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nghe lời mà mang theo ly.

Huấn luyện viên phụ trách của bọn họ là một Alpha, tuy biểu tình trông nghiêm túc, nhưng vẫn rất khoan dung đối với đội Omega.

Hắn mang bọn họ đến sân luyện tập, lướt thấy Việt Nhiên giúp đỡ bạn học chuyển ly liền đi tới nói với cậu cứ gọi mấy người đi chuyển nước là được. Bởi vì lúc sáng chạy bộ, hắn nhìn thấy thể lực của Việt Nhiên không tồi, có chút ấn tượng với Omega này.

Việt Nhiên “vâng” một tiếng, nhìn mấy bạn học mảnh mai trong đội ngũ, liếc mắt ra xa nhìn thấy chỗ dù che nắng thì đi tới ngay.

Trường học có phát thùng đựng nước, lúc cần phải tự mình dùng ly uống.

Lúc này nơi đó đã xếp hàng, phần lớn là Alpha. Bọn họ thấy Việt Nhiên đến đây một mình, trơ mắt nhìn cậu ký tên nhận nước, không nhịn được nói: “Chỉ có một mình cậu? Tôi giúp cậu nhé?”

Lời nói vừa dứt, một Alpha khác cũng mở miệng: “Tôi tới giúp cậu, đưa cho tôi đi!”

“Đúng, cậu đừng tự bưng nha.”

“Bạn học này, tại sao bọn họ lại để một mình cậu chuyển nước vậy?”

Việt Nhiên mặt không thay đổi nhìn bọn họ, tâm tình có chút phức tạp.

Trước đây ở trường, nhóm Alpha cơ bản không phản ứng gì với cậu nên cậu chưa từng dựa vào bọn họ. Bây giờ đã tiêm thuốc ức chế xong, mấy Alpha này cũng không bài xích cậu mà lại chịu ra tay hỗ trợ.

Cậu thấy mấy Alpha muốn cướp thùng, nói một câu không cần rồi bình tĩnh ôm thùng đựng nước khiêng lên vai, quay đầu bước đi.

Nhóm Alpha: “…”

Chờ chút, Omega này làm sao vậy ta!

Việt Nhiên không nhìn mấy người đã hoá đá ở phía sau, dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người đi qua hơn một nửa sân luyện tập, tìm tới đội của mình.

Huấn luyện viên đang dạy bảo mọi người, đột nhiên thấy bọn họ chỉnh tề như một nhìn sang một bên. Hắn chợt nghiêng đầu sang và thấy được người nào đó đang bạo ngược gánh một thùng nước đến đây.

Việt Nhiên đi tới gần, ngẩng đầu nhìn hắn: “Để ở chỗ nào ạ?”

Huấn luyện viên: “…”

Omega này là một người đàn ông chân chính nè!