Đợi đến lúc Tony hóa trang xong, thì Sandy cũng làm tóc gần xong, trong gương xuất hiện một thiếu nữ ánh mắt điềm tĩnh, bờ môi nhợt nhạt, nước da có vẻ kém sắc, nhưng lại toát ra sự quật cường bất khuất.

"Trông rất tốt.

"Sandy nâng đầu Giang Sắt, nhìn nàng trong gương cười nói:"Ánh mắt của cô cũng rất chuẩn.

"Giang Sắt vừa mới nghĩ đến "Phùng Nam", trong lòng cố tình nghĩ đến việc đó, trong ánh mắt liền lộ ra vài phần cảm xúc, cộng với cách trang điểm này, liền giống như lời Sandy nói, cảm giác vừa đúng.

Cô đi ra từ lều hóa trang, ở ngoài thư ký trường quay đã nhìn đồng hồ đeo tay được vài lần, nhìn thấy cô đi ra, anh ta có chút kinh ngạc vì khí chất thay đổi sau khi cô thay quần áo và trang điểm, chỉ là rất nhanh anh ta cũng không có lòng dạ để suy nghĩ sâu xa hơn, anh ta vội vàng thúc giục Giang Sắt nói:"Nhanh lên, đạo diễn Trương đã đợi được một lúc rồi.

"Đã mười phút trôi qua kể từ khi Giang Sắt bước vào phòng thay quần áo.

Thời gian của vị đạo diễn lớn kia vô cùng quý giá, thư ký trường quay rất sợ ông sẽ không kiên nhẫn mà chờ đợi.

Lúc anh ta dẫn Giang Sắt đến lều của đạo diễn, Trương Tĩnh An đã ngừng bàn luận về Tập đoàn Giang Hoa với Lưu Nghiệp, thay vào đó là trò chuyện về một ít tình huống trong kịch bản lần này.

Hai người đang nói tới một số cảnh và lời thoại trong kịch bản lần này, bầu không khí ngược lại cũng hòa hợp.

Lúc thư ký trường quay dẫn Giang Sắt tới, Trương Tĩnh An chỉ liếc nhìn Giang Sắt một cái, rồi nhanh chóng nói:"Để cô ấy diễn thử xem.

"Lúc trước, Trương Tĩnh An chẳng qua là cảm thấy cô rất xinh đẹp, nhưng lúc này nhìn cô sửa sang sạch sẽ đi ra, thì thấy khí chất cũng rất phù hợp.

Chuyên gia trang điểm nắm bắt đặc điểm của cô, hóa trang ra cảm giác vô cùng quật cường, rất thích hợp cho cảnh diễn tiếp theo với Cao Vinh.

Chỉ là Giang Sắt không có xuất thân chính quy, mặc dù Cao Vinh không nổi danh trong giới, nhưng cũng đã đóng không ít cảnh lớn nhỏ, kỹ năng diễn xuất vững vàng, nếu không đoàn làm phim "Hành Động Giải Cứu" cũng không tìm tới anh ta cho đóng vai diễn phản diện.

Trương Tĩnh An có chút lo lắng cô sẽ bị khí thế của Cao Vinh áp chế, giống như người phụ nữ đóng vai phụ lúc trước, diễn không ra diễn.

Ông ngoắc tay ra hiệu Giang Sắt tiến lên, ra hiệu cho thư ký trường quay đưa bản thảo của cảnh quay sắp tới cho cô xem.

Lời thoại vô cùng đơn giản, duy nhất một câu Phi, là lời thoại của người phụ nữ đối diễn với Cao Vinh lúc trước.

Thế nhưng hiển nhiên yêu cầu của Trương Tĩnh An không hề đơn giản, nếu không lúc trước người phụ nữ kia cũng sẽ không phải quay nhiều lần như vậy, mà vẫn không làm ông hài lòng.

Giang Sắt nhắm mắt lại, trong lòng lại nghĩ đến Phùng Nam, rồi lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, sau đó mở mắt ra, không hề che dấu lửa giận ngùn ngụt đang bốc lên trong mắt.

Cô không được đào tạo chính quy, trước đó cũng chưa từng diễn kịch, nhưng lúc này đây, điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến việc cô phát huy.

Trương Tĩnh An vừa nhìn thấy dáng vẻ ẩn nhẫn lửa giận của cô, ở trước mặt mình và Lưu Nghiệp, dưới con mắt của mọi người, không có một chút luống cuống, mất bình tĩnh nào, vừa nhìn kịch bản một chút mà đã có biểu hiện rất xuất sắc.

Ông không khỏi có cảm giác mình đã đánh giá quá thấp Giang Sắt, xem ra cô cũng không phải không thể mài dũa.

Nhớ tới đề nghị lúc trước của Lưu Nghiệp, ban đầu ông lo lắng diễn xuất Giang Sắt quá cứng, sẽ phá hủy bộ phim mà ông bỏ ra rất nhiều tâm huyết, vì vậy không xem trọng lời nói của Lưu Nghiệp.

Nhưng lúc này nhìn biểu hiện của Giang Sắt, Trương Tĩnh An ngược lại trong lòng có chút do dự, ông định nói, nhưng lại nhịn xuống không nói gì.

Dù sao xem trước một chút diễn xuất của cô với Cao Vinh đã rồi nói sau, không nên nhất thời vội vã.

Mọi người lại một lần nữa đứng vào vị trí của mình, không ít diễn viên quần chúng nhìn Giang Sắt với ánh mắt ghen ghét.

Đám người Lô Bảo Bảo đã bị trói ở trên cột được nửa ngày, bị phơi nắng lúc này đã có chút dấu hiện mất nước, cho nên vừa nghe tiếng bảng của thư ký trường quay vang lên, bắt đầu cảnh quay, thì tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Cao Vinh, người đóng vai quân ngoại xâm, không hổ là lão nhân lăn lộn trong giới đã hơn mười năm, đối mặt với diễn viên mới vừa được thay đổi, trên mặt không hề lộ ra một chút manh mối, ngược lại hung hãn vung tay, giữa hàng lông mày mang theo u ám, độc ác:"Nếu như," anh ta nói đến đây, thì dừng lại một chút, điều này để tạo áp lực tâm lý cho đối phương:"Chu Minh Sùng không giao đồ ra đây, thì các ngươi, toàn bộ đều phải chết!"Lúc trước chỉ nhìn nữ diễn viên với Cao Vinh đối diễn, thì ngược lại cũng không cảm thấy gì.

Nhưng đến phiên Giang Sắt tự mình đối diễn với Cao Vinh, thì cô như cảm thấy người đối diễn với mình thật sự là giặc ngoại xâm đằng đằng sát khí, bức bách muốn lấy tính mạng của cô.

Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Cao Vinh, khoe mắt có chút phiếm hồng.

Máy quay chạy dọc theo đường ray lại gần, thu hết biểu cảm của cô vào bên trong máy thu hình kia.

Cô siết chặt quai hàm, đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo vẻ tức giận cùng quật cường, chưa nói lời nào cũng đã khiến người xem cảm nhận được cô không chịu khuất phục và xem thường giặc ngoại xâm.

"Ta nhổ vào!"Lúc Giang Sắt còn là Phùng Nam, được giáo dục vô cùng tốt, chưa từng nói qua những lời nói hay giọng điệu như vậy.

Lúc cô nói lời thoại, thì nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, tận dụng ngôn ngữ cơ thể, tạo cho đối phương cảm giác kích động cùng áp bách.

Linh cảm để làm như vậy là đến từ buổi ăn cơm với người thừa kế của Tập đoàn Giang Hoa, có thể nhìn ra được vị Thái tử gia kia có ham muốn kiểm soát rất mạnh, lúc nói chuyện với cô, cơ thể theo thói quen hơi nghiêng về phía trước, vô hình hình thành áp lực cho người đối diện.

Cô làm ra động tác như vậy, hiển nhiên là để lấy lòng Trương Tĩnh An.

Ngồi đằng sau máy quay, ông nhìn thấy biểu hiện của Giang Sắt, thì mỉm cười nhẹ gật đầu, hiển nhiên là hết sức hài lòng.

Cao Vinh nặng nề lau mặt, cầm lấy lưỡi lê lui về sau hai bước, khóe miệng kéo xuống, gằn giọng dặn dò:"Giết bọn họ.

"Sau khi anh ta nói xong lời này, đằng sau máy quay, Trương Tĩnh An giơ tay lên làm động tác ok, hiển nhiên đoạn này chỉ một lần đã được thông qua.

Chuyên gia trang điểm của đoàn làm phim tiến lên, dặm lại lớp trang điểm cho Giang Sắt đang bị trói, ở đầu bên kia xạ thủ đang kiểm tra lại súng ống, sau khi chuẩn bị tốt thuốc nổ, tiếng súng vang lên, Giang Sắt hét lên rồi từ từ ngã xuống gục trên mặt đất.

Đoạn diễn này của cô không được tốt như đoạn nổi giận lúc trước, nên bị đạo diễn yêu cầu quay lại.

Thư ký trường quay tiến lên giải thích cho cô:"Sau khi thuốc nổ nổ, ngoài việc cô phải thể hiện thống khổ trên mặt, còn phải nắm bắt được tư thế ngã xuống.

"Anh ta lấy ra kịch bản của cảnh quay đã bị cuộn vào:"Trong cảnh này, cô đóng vai một người làm, nhận được ân tình lớn từ Chu gia, cho nên cô thà chết cũng không chịu khuất phục không chịu bán đứng Chu Minh Sùng.

"Không có nhiều thời gian, nên anh ta chỉ vội vàng giải thích qua nhân vật này một lần, rồi duỗi ngón trỏ chỉ vào Giang Sắt nói:"Diễn cho tốt vào, làm lại lần nữa.

"Giang Sắt nhắm mắt lại, nhẹ gật đầu.

Cô nghĩ mình chính là vai phụ ngay cả tên cũng không có trong kịch bản này, nghĩ đến chính mình nhận được ân tình từ Chu Minh Sùng, vào lúc Chu Minh Sùng bị người tấn công tứ phía, muốn dùng tính mạng bọn họ để ép những người làm khai ra tung tích của Chu Minh Sùng, sự đấu tranh nội tâm ủa nhân vật và quyết tâm liều chết của một cô gái nhỏ, không hề thua đấng nam nhi.

Giang Sắt tự mình tìm kiếm cảm giác trong giây lát, rồi quay sang thư ký trường quay nhẹ gật đầu.

Lần nữa bắt đầu cảnh quay, sau khi Giang Sắt trúng đạn, đầu tiên thân thể chấn động, ngay sau đó cô cố hết sức cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, máu bắn lên tung tóe vương cả trên cằm và má của cô, trông càng thêm bắt mắt và đẹp đẽ.

.