AU...

Auuu.

Mẹ ơi đầu tôi đau khốn khổ. Auu. Mắt cá chân sưng tấy, tôi cảm thấy mình sẽ ngất bất cứ lúc nào, và có cái gì sắc lẹm đang đâm vào vai tôi... Nhưng mà tôi đang ở đâu mới được chứ? Sao tôi thấy lạ thế nhỉ?

Tôi vật lộn mãi mới mở được mắt và thoáng thấy một màu xanh da trời lướt qua trước khi chúng lại nhắm lại. Hmm. Xanh da trời à. Chẳng có ý nghĩa gì cả. Có lẽ mình ngủ thôi.

“Becky? Beckyy!” Có tiếng gọi tôi từ rất xa vọng lại. “Tỉnh dậy đi!”

Tôi buộc mắt mình mở ra lần nữa và thấy mình đang nhìn một khuôn mặt. Một khuôn mặt mờ ảo trên nền

Jess.

Ôi, là Jess. Và trông chị rất lo lắng. Có lẽ chị vừa mất cái gì. Một hòn đá. Chắc thế.

“Em có thấy chị không?” chị nói gấp. “Đây là mấy ngón?”

Chị giơ tay ra trước mặt tôi và tôi mụ mị nhìn. Trời ạ, bà chị này cần phải sơn sửa lại móng tay.

“Có mấy ngón?” chị tiếp tục nói. “Em có nhìn thấy không? Em có nghe thấy chị nói không?”

Ơ, có, có chứ.

“Ừm... ba ngón?”

Jess nhìn tôi một lúc rồi quỳ thụp xuống, úp mặt vào tay. “Ơn trời. Ơn trời.”

Chị run lên. Chị run lên vì cái khỉ gì chứ?

Và rồi, như một đợt thủy triều, mọi chuyện trở lại trí nhớ tôi. Cuộc đi bộ. Cơn bão. Ngã. Đập đầu vào vách núi. Tôi nhanh chóng ngăn mình nhớ tiếp, nhưng trước sự kinh ngạc của chính mình, nước mắt bắt đầu tràn khỏi khóe mắt và chảy xuống tai.

Thôi được rồi. Thôi ngay. Giờ mình an toàn rồi. Mình đã ở trên mặt đất. Tôi... nghĩ thế. Chứ thành thật mà nói, tôi không thể nhận ra mình đang ở đâu. Tôi liếc nhìn cái nền xanh da trời ấy, nhưng vẫn chẳng hiểu nó là cái gì. Tôi sẽ bảo đấy là thiên đường - trừ việc Jess đâu có ngã cùng tôi, đúng không nhỉ?

“Em đang ở đâu thế này?” tôi khó nhọc nói, và Jess ngẩng đầu lên. Trông chị vẫn trắng bệch, run bắ

“Trong lều của chị,” chị nói. “Chị luôn mang theo lều trong ba lô. Chị không dám di chuyển em, nên chị dựng lều quanh em.”

Một cái lều! Chà, thông minh quá. Sao mình không mang theo lều đến mọi nơi nhỉ? Mai mình sẽ bắt đầu làm thế. Phải. Một cái lều nhỏ xinh có thể mang theo trong túi xách.

Vấn đề duy nhất là, nằm trên đất thế này hơi khó chịu. Có lẽ tôi nên ngồi dậy và duỗi thẳng chân. Khi tôi cố ngồi dậy, mọi thứ lại tối đến và quay cuồng.

“Ôi trời,” tôi yếu ớt nói, rồi lại nằm ngả xuống.

“Đừng cố ngồi dậy!” Jess hoảng hốt nói. “Em vừa ngã một cú khủng khiếp. Chị đã tưởng...” Chị im bặt rồi kiên quyết nói. “Dù thế nào thì cũng đừng ngồi dậy.”

Dần dần tôi đã cảm nhận được phần còn lại của cơ thể mình. Tay tôi đau buốt và trầy xước. Bằng một nỗ lực khổng lồ tôi nhấc đầu lên nhìn chân mình, đầy vết rách da chảy máu. Tôi có thể cảm nhận được vết thâm tím trên gò má, và nhấc tay sờ lên.

“Au! Có phải mặt em đang chảy máu không?”

“Giờ em tan tác như đống rác,” Jess huỵch toẹt. “Có chỗ nào đau lắm không?”

“Mắt cá chân em. Bên trái. Đau kinh khủng.”

Jess bắt đầu nắn nắn nó và tôi cắn môi, cố không kêu lên.

“Chị nghĩ em bị bong gân rồi,” cuối cùng chị nói. “Chị sẽ băng nó lại.” Chị bật đèn pin, treo lên một cột thép rồi lấy ra một cái hộp nhỏ. Chị cắt một đoạn băng dài rồi bắt đầu cuốn quanh mắt cá chân tôi, thành thạo như một chuyên gia. “Becky, mà ái gì ở trên đó thế?”

“Em... em đến để tìm chị.” Từng mẩu ghép hình xuất hiện trở lại trong óc tôi. “Em đang tham gia đi bộ leo núi để gây quỹ.”

Trông Jess kinh ngạc.

“Nhưng đây không phải là đường leo núi! Chị tách khỏi đoàn. Đường leo núi thấp hơn nhiều. Em không đi theo các mốc chỉ dẫn sao?”

“Các mốc chỉ dẫn?” Tôi đờ đẫn nhìn chị.

“Trời ạ, em không có tí teo ý tưởng nào về leo núi cả, đúng không?” chị lo âu nói. “Lẽ ra em không nên lên đó! Nguy hiểm lắm!”

“Thế sao chị lại ở đó?” tôi cãi, nhăn mặt khi chị băng bó chân tôi mỗi lúc một chặt. “Những gì chị làm em cũng thấy rất nguy hiểm.”

Mặt Jess sát lại gần.

Cuối cùng chị nói, “Lần trước leo lên đỉnh Scully chị đã thấy mấy mẫu vật hóa thạch. Chị muốn lấy được một mẫu. Hơi liều lĩnh một chút, nhưng chị không mong em sẽ hiểu...”

“Không! Em thật sự hiểu!” tôi cắt ngang, và cố gắng chống khuỷu tay ngồi dậy. Tôi phải nói với chị.

“Jess, em hiểu mà. Em đã nhìn thấy những viên đá của chị. Chúng thật tuyệt diệu. Chúng đẹp mê hồn.”

“Nằm xuống,” chị nói, vẻ lo lắng. “Từ từ thôi.”

“Em không muốn từ từ! Jess, chị nghe này. Chúng ta là chị em. Chúng ta là chị em thật sự, thực thụ. Đó là lý do em leo núi. Em phải nói với chị điều đó.”

Jess nhíu mày. “Becky, em vừa bị đập đầu rất mạnh... có lẽ em vẫn chưa hết chấn động...”

“Không phải thế!” Tôi càng nói to các mạch máu trên đầu càng căng ra, nhưng tôi không kiềm chế được. “Em biết là chúng ta có chung huyết thống. Em biết mà! Em đã đến nhà chị.”

“Em cái gì?” Jess phát hoảng. “Ai cho em vào?”

“Jim. Em đã thấy tủ bày đá của chị. Nó y hệt cái tủ giày của em ở London. Y hệt. Đèn... các ngăn... mọi thứ!”

Lần đầu tiên từ đó đến nay tôi mới thấy vẻ điềm đạm của Jess lung lay một chút.

“Thế thì sao?” chị cộc cằn nói.

“Thế thì chúng ta giống nhau chứ sao!” tôi hớn hở ngồi dậy, phớt lờ chuyện mắt tôi đang hoa lên. “Jess, chị biết chị cảm thấy thế nào trước một hòn đá thật sự kỳ diệu đúng không? Đó cũng chính là cách em cảm thấy khi thấy một đôi giày tuyệt đẹp! Hay một cái váy. Em phải có được nó. Chuyện khác không quan trọng. Và em cũng hiểu là chị cũng cảm thấy như vậy đối với bộ sưu tập đá của chị.”

“Chị không như thế,” chị nói, quay ra chỗ khác.

“Có mà! Em biết là chị như thế!” tôi túm lấy tay chị. “Chị cũng bị ám ảnh như em! Chị chỉ che giấu tốt hơn em thôi! Ôi trời ơi, đầu tôi. Au.”

Tôi nằm xuống, đầu như búa bổ.

“Chị sẽ lấy thuốc giảm đau cho em,” Jess lơ đãng nói - nhưng không hề nhúc nhích. Chị chỉ đứng đó, lạc trong những suy nghĩ của

Tôi có thể thấy mình đã tác động đến chị.

“Em leo lên núi giữa trời bão chỉ để nói với chị điều này à?” cuối cùng Jess nói.

“Vâng! Tất nhiên!”

Chị quay đầu lại nhìn tôi. Mặt chị tái hơn bao giờ hết và có vẻ hơi thận trọng nữa, như thể có ai đang định lừa chị vậy.

“Tại sao? Tại sao em làm thế?”

“Bởi vì... vì chuyện đó quan trọng! Nó quan trọng với em!”

“Trước đây chưa ai từng làm bất cứ điều gì như thế cho chị,” chị nói, rồi ngay lập tức quay đi, lại nghịch cái hộp. “Mấy vết thương này cần được bôi thuốc khử trùng.”

Chị bắt đầu lấy một miếng gạc len-bông chấm nhẹ lên chân tôi còn tôi thì cố không rúm người lại khi thuốc sát trùng thấm vào thịt.

“Thế... chị tin em không?” tôi nói. “Chị có tin chúng ta là chị em không?”

Trong một thoáng Jess chỉ nhìn chân mình, đôi chân bọc kín trong tất dày và đôi ủng leo núi màu nâu. Chị dần ngẩng đầu lên săm soi đôi giày năm phân màu ngọc lam lấp lánh của tôi, tan nát và đầy bùn. Cái váy Marc Jacobs của tôi. Áo phông lấp lánh đã nhàu nhĩ. Rồi chị ngước mắt nhìn khuôn mặt thâm tím, xước xát của tôi, và chúng tôi cứ thế nhìn nhau.

“Có,” cuối cùng chị lên tiếng. “Chị tin em.”

***

Sau ba viên giảm đau cực mạnh, tôi thấy khá hơn nhiều. Trên thực tế, tôi không ngừng lải nhải.

“Em đã biết chúng ra là chị em mà,” tôi nói trong lúc Jess đắp thuốc lên vết rách ở đầu gối tôi. “Em đã biết mà! Em nghĩ em hơi có chút thần giao cách cảm, thật đấy. Em cảm thấy sự hiện diện của chị trên núi.”

“Ừm,” Jess nói, đảo mắt.

“Và còn một chuyện nữa là, em càng ngày càng giống chị. Ví dụ như em đang nghĩ có lẽ nên cắt tóc ngắn. Kiểu tóc đó sẽ thật sự hợp với em. Và em đã bắt đầu thật sự quan tâm đến đá...”

“Becky,” Jess cắt ngang. “Chúng ta không nhất thiết phải giống nhau.”

“Hả?” tôi ngập ngừng nhìn chị. “Ý chị là sao?”

“Có thể chúng ta là chị em.” Chị ngồi xổm xuống. “Nhưng điều đó không có nghĩa là cả hai chúng ra đều phải cắt tóc. Hoặc thích đá.” Chị lấy một miếng băng thuốc khác và xé túi đựng.

“Hoặc là khoai tây,” tôi nói thêm trước khi kịp ngăn mình lại.

“Hoặc là khoai tây,” Jess nhất trí. Chị dừng lại. “Hoặc là... mấy thỏi son hàng hiệu cắt cổ sẽ lỗi mốt chỉ sau ba tuần.”

Mắt chị thoáng lấp lánh khi nhìn tôi, và tôi há hốc mồm ngạc nhiên. Jess đang trêu tôi sao

“Em cho là chị đúng,” tôi nói, cố tỏ ra thờ ơ. “Chuyện chúng ta có liên hệ về mặt sinh học không có nghĩa là cả hai phải thích luyện tập bằng chai nước thay vì những quả tạ sành điệu.”

“Chính xác. Hoặc là... mấy tạp chí thiếu óc đầy những mẩu quảng cáo lố bịch.”

“Hay uống cà phê rót ra từ một cái bình cũ kinh khủng.”

Miệng Jess đang giật giật.

“Hoặc mấy tách cappuccino ngu ngốc đắt muốn chết đó.”

Có tiếng sấm nổ, cả hai chúng tôi giật nảy mình vì sợ. Mưa đang đập vào lều như dùi trống. Jess đắp băng thuốc cuối cùng lên chân tôi và đóng cái hộp thiếc nhỏ đó lại.

“Chị đoán chắc em không mang cái gì theo để ăn đúng không?” chị nói.

“Ờ... không.”

“Chị có một ít, nhưng không nhiều lắm.” Trán chị nhăn lại. “Không đủ nếu chúng ta kẹt ở đây mấy tiếng. Chúng ta sẽ không thể di chuyển, ngay cả khi bão tan.”

“Chị không thể lục lọi trên sườn núi xem có rễ cây hay dâu dại không sao?” tôi nói, đầy hy vọng.

“Becky, chị không phải Tarzan.” Chị so vai lại và choàng tay quanh chân mình. “Chúng ta chỉ có thể ngồi đợi thôi.”

“Thế... chị không đem theo di động khi đi leo núi sao?” tôi ướm

“Chị không dùng di động. Chẳng mấy khi cần tới.”

“Em đoán là chị cũng không mấy khi có một con em gái ngốc nghếch bị thương bên mình.”

“Không thường xuyên lắm, đúng thế đấy.” Chị chuyển tư thế trên tấm vải lót mặt đất và với tay ra sau. “Nhân tiện chị đã nhặt vài thứ của em. Chúng rơi tung tóe khi em ngã.”

“Cảm ơn chị,” tôi nói, đỡ lấy một đống đồ từ tay chị. Gôm xịt tóc nhỏ. Bộ sửa móng. Hộp phấn.

“Chị không thể tìm thấy cái túi của em, chị e là thế.” Jess nói thêm. “Có trời mới biết nó văng đi đâu.”

Tim tôi ngừng đập.

Túi Thiên Thần của tôi.

Cái túi hai-nghìn-euro ngôi-sao-điện-ảnh của tôi. Cái túi mà ai trên thế giới này nhìn thấy cũng sẽ phải hú hét. Và cuối cùng thì nó mất tiêu rồi. Mất trên một ngọn núi giữa không trung.

“Không... không sao đâu.” Bằng cách nào đó tôi đã ép mình nặn ra một nụ cười. “Chuyện kiểu này luôn xảy ra.”

Bằng những ngón tay đau buốt, tê cứng, tôi mở hộp phấn - và thật kỳ diệu, cái gương vẫn còn nguyên. Một cách thận trọng tôi tự ngắm mình rồi suýt bật ngửa. Trông tôi như một con quạ xơ xác, khiếp lên được. Tóc tai tung tóe, cả hai gò má đều trầy xước, trán u một cục to tướng.

“Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?” tôi sập hộp phấn lại.

“Chúng ta sẽ ở đây cho đến khi bão tan,” Jess nói.

“Vâng, nhưng ý em là... chúng ta sẽ làm gì cơ? Trong khi đợi trong lều.”

Nét mặt của Jess thật không thể hiểu được.

“Chị nghĩ chúng ta có thể xem phim Khi Harry gặp Sally và ăn bỏng ngô,” chị nói.

Tôi không thể không cười hinh hích. Jess thật sự có khiếu hài hước. Dưới tất cả vẻ ngoài đó.

“Em làm móng cho chị nhé?” tôi gợi ý. “Em có đồ nghề ở đây.”

“Làm móng cho chị á?” Jess nói. “Becky... em biết là chúng ta đang trên núi chứ?”

“Vâng!” tôi hào hứng nói. “Đó cũng là lý do chính mà! Đây là loại sơn siêu bền sẽ không bong cho dù chị làm gì. Nhìn này!” Tôi cho chị xem lọ sơn móng tay. “Người mẫu trong ảnh này thật sự đang leo núi.”

“Thật không thể tin được,” Jess nói, lấy lọ sơn từ tay tôi và ngắm. “Và người ta bị điều này thuyết phục à?”

“Thôi nào! Chúng ta còn biết làm gì nữa chứ?” tôi ngừng lại một cách vô tội. “Ý em là, chẳng có vẻ gì là chúng ta còn trò gì vui để làm, như là kiểm kê tài khoản...”

Jess lườm tôi một phát.

“OK,” chị nói. “Em thắng rồi. Làm móng cho chị đi.”

***

Khi bão vẫn gào thét quanh lều, chúng tôi sơn móng tay màu hồng óng ánh cho nhau.

“Thật là tuyệt!” tôi thốt lên thán phục khi Jess sơn xong các móng bàn tay trái của tôi. “Chị có thể trở thành thợ làm móng được đấy!”

“Cảm ơn,” chị tỉnh bơ nói. “Em thực sự làm chị vui.”

Tôi huơ tay qua lại dưới ánh đèn pin rồi mở hộp phấn ra tự ngưỡng mộ mình trong gương.

“Chị cần phải học cách đặt một ngón tay lên miệng thật duyên dáng,” tôi vừa giải thích vừa minh họa. “Khi chị có vòng tay hoặc nhẫn mới cũng vậy. Chỉ để cho mọi người thấy thôi mà.” Tôi đưa gương cho chị, nhưng chị ngoảnh đi, mặt lại tối sầm.

“Không, cảm ơn em.”

Tôi cất hộp phấn đi, nghĩ rất lung. Tôi muốn hỏi sao chị lại ghét gương thế. Nhưng tôi phải hỏi thật khéo mới được.

“Chị Jess…” cuối cùng tôi lên tiếng.

“Gì em?”

“Sao chị ghét gương thế?”

Âm thanh duy nhất nghe được là tiếng gió rít. Cuối cùng Jess ngẩng đầu lên.

“Chị không biết nữa,” chị nói. “Chị đoán là vì hồi bé mỗi lần chị soi gương bố chị đều bảo chị đừng có tự phụ.”

“Tự phụ?” Tôi nhìn chị, mắt tròn xoe. “Cái gì cơ, lần nào cũng thế

“Hầu như.” Chị nhún vai, rồi nhìn thẳng vào mặt tôi. “Sao em lại hỏi thế? Bố mẹ em thì nói gì?”

“Bố mẹ em thường nói...” Giờ tôi thấy hơi xấu hổ. “Họ thường nói em là thiên thần bé nhỏ xinh xắn nhất từng rơi xuống từ thiên đàng.”

“Thế à.” Jess so vai như thể muốn nói “Thảo nào.”

“Trời ơi, chị nói đúng,” tự nhiên tôi nói. “Em đã bị làm hư. Bố mẹ em luôn cho em mọi thứ. Em chưa bao giờ phải tự lực. Chưa bao giờ. Em luôn có người khác giúp đỡ. Mẹ và bố... rồi Suze... rồi Luke.”

“Chị phải tự lực ngay từ khi sinh ra,” Jess nói. Mặt chị khuất sau chiều chiếu sáng của đèn pin, tôi không nhìn rõ nét mặt chị ra sao.

“Ông ấy có vẻ hơi... nghiêm khắc, bố chị ấy,” tồi ngập ngừng nói. “Bố chị không bao giờ thật sự bộc lộ cảm xúc,” chị nói. “Ông không bao giờ nói ra rằng ông tự hào. Ông chỉ cảm nhận,” chị xúc động nói thêm. “Nhưng ở nhà chị, mọi người không cái gì cũng tông tốc nói ra, như em.”

Một trận gió mạnh bất ngờ thổi bung một góc lều, khiến mưa quất vào sầm sập. Jess ra che lại, lục tìm một cái chốt kim loại.

“Chị cũng vậy,” chị nói, đóng chốt kim loại xuống đất bằng một hòn đá. “Khi chị không nói gì không có nghĩa là chị không cảm thấy.” Chị nhìn quanh, khó khăn lắm mới nhìn thấy và gặp mắt tôi. “Becky, khi đến thăm nhà em, chị không cố ý thiếu thân thiện. Hoặc là... lạnh lùng.”

“Lẽ ra em không bao giờ được nói chị như vậy,” tôi nói trong cơn hối hận trào dâng. “Em thật sự xin lỗi...”

“Không,” Jess cắt ngang. “Chị xin lỗi. Chị lẽ ra nên cố gắng hơn. Chị đã có thể hòa nhậphòn đá xuống đất và chằm chằm nhìn nó vài giây. “Nói thật là, chị hơi... mất tự tin trước em.”

“Luke nói chị có thể thấy em lấn át chị,” tôi rầu rĩ nói, bóp đầu. Đầu tôi lại bắt đầu đau nhức.

“Em nên ngủ đi,” Jess nói, nhìn tôi. “Đó là liều thuốc tốt nhất đấy. Là thuốc giảm đau tốt nhất luôn. Còn đây là chăn.” Chị đưa cho tôi một tấm vải gì đấy trông như bọc bằng thiếc.

“Vâng... OK,” tôi nghi ngại nói. “Em sẽ cố.”

Tôi đặt đầu xuống vị trí ít khó chịu nhất có thể tìm thấy và nhắm mắt lại.

Nhưng tôi không thể ngủ được. Cuộc nói chuyện của chúng tôi cứ quay mòng mòng trong đầu tôi, trong tiếng mưa sầm sập và tiếng vải bạt căn lều phần phật làm nhạc nền.

Mình thật hư hỏng. Mình là một con bé láo lếu hư hỏng.

Thảo nào Luke cáu điên lên. Thảo nào cuộc hôn nhân của mình thành thảm họa. Toàn tại mình.

Ôi trời ơi. Đột nhiên nước mắt dâng lên trong mắt tôi, khiến đầu tôi càng đau hơn. Cổ tôi như đang ngoẹo hẳn... còn lưng thì như có đá ở trong…

“Becky, em ổn chứ?” Jess nói.

“Không ổn lắm,” tôi thừa nhận, giọng nghẹn lại, run run. “Em không thể ngủ được.”

Không có tiếng đáp lại, và tôi nghĩ Jess đã không nghe thấy, hoặc không biết nói gì. Nhưng một lát sau tôi thấy có cái gì đấy bên cạnh mình. Tôi quay sang, và chị đang mời tôi một miếng nhỏ màu

“Không phải kem bạc hà đâu,” chị nói nhỏ.

“C... cái gì thế ạ?” tôi ấp úng.

“Bánh Kendal bạc hà. Đồ ăn truyền thống khi đi leo núi.”

“Cảm ơn chị,” tôi thì thầm, rồi cắn một miếng. Nó có vị ngọt rất kỳ, không phải kiểu tôi thích nhưng tôi vẫn cắn miếng thứ hai. Rồi, tôi kinh hoàng nhận thấy nước mắt mình lại dâng lên lần nữa.

Jess thở dài, cắn một miếng bánh. “Có chuyện gì thế?”

“Luke sẽ không bao giờ yêu em nữa,” tôi nức nở.

“Chị nghi ngờ điều này.”

“Thật mà!” Nước mũi tôi chảy ra, tôi lấy tay quệt đi. “Kể từ khi bọn em đi du lịch về, mọi chuyện thật là thảm họa. Và tất cả là lỗi của em, em đã phá hỏng mọi thứ...”

“Đó không hoàn toàn là lỗi của em,” Jess cắt ngang.

“Hả?” tôi há hốc mồm nhìn chị.

“Chị sẽ không thể nói toàn bộ là lỗi của em,” chị bình tĩnh nói. “Lỗi của cả hai.” Chị gấp giấy gói bánh Kendal bạc hà lại, mở ba lô ra cất vào. “Ý chị là nếu nói về chuyện ám ảnh thì Luke bị ám ảnh bởi công việc.”

“Em biết là thế. Nhưng em nghĩ anh ấy đã thay đổi. Trong tuần trăng mật anh ấy hoàn toàn thoải mái. Mọi thứ đều hoàn hảo. Em rất hạnh phúc.”ng tâm trí tôi bỗng trôi về kỷ niệm của Luke và tôi, rám nắng và vô tư lự. Tay trong tay. Cùng nhau tập yoga. Ngồi trên sân hiên ở Sri Lanka, lên kế hoạch chuyến trở về bất ngờ. Tôi từng hy vọng nhiều đến thế. Và chẳng có gì diễn ra như tôi mong đợi.

“Em không thể sống trong tuần trăng mật mãi được,” Jess chỉ ra. “Lẽ tất nhiên là sẽ có va chạm.”

“Nhưng em đã chờ mong lấy chồng đến thế,” tôi nghẹn ngào nói. “Em luôn tưởng tượng ra cảnh này: mọi người ngồi quanh cái bàn gỗ lớn trong ánh nến. Em, Luke, Suze... Tarquin... ai cũng hạnh phúc và tươi cười...”

“Rồi chuyện gì xảy ra?” Jess ném cho tôi một cái nhìn sắc sảo. “Có chuyện gì với Suze? Mẹ em bảo chị rằng cô ấy là bạn thân nhất của em.”

“Đúng vậy. Nhưng khi em đi xa cô ấy đã... tìm được một người khác.” Tôi không rời mắt khỏi tấm bạt màu xanh da trời, cảm thấy nghẹn họng. “Mọi người đều có bạn mới, công việc mới và họ chẳng thèm quan tâm đến em nữa. Em… không có ai làm bạn.”

Jess kéo khóa ba lô lại, rút chặt dây rút miệng túi. Rồi chị ngẩng lên

“Em có chị mà.”

“Chị thậm chí còn không ưa em,” tôi ai oán nói.

“Ừm, chị là chị gái em,” Jess nói. “Chị phải luôn khoan dung với em, đúng không nhỉ?”

Tôi ngẩng đầu lên, mắt chị lấp lánh một tia nhìn hài hước. Và ấm áp. Sự ấm áp tôi nghĩ mình chưa từng thấy trước đây.

Sau khi ngừng một lúc, tôi nói, “Chị biết không, Luke muốn em được như chị.”

“Thế hả? Được đấy.”

“Thật mà! Anh ấy muốn em tằn tiện và tiết kiệm.” Tôi vứt phần bánh Kendal ăn thừa xuống đằng sau một hòn đá, hy vọng là Jess không để ý. “Chị sẽ dạy em chứ?”

“Dạy em á? Dạy tiết kiệm à?”

“Vâng! Làm ơn đi.”

Jess đảo mắt.

“Để khỏi đầu thì, nếu em muốn tiết kiệm thì em sẽ không vứt đi một miếng bánh Kendal bạc hà thơm ngon tuyệt hảo như vậy.”

“Ôi. Vâng.” Hơi ngượng một chút, tôi nhặt nó lên và cắn một miếng, “Ừm... ngon tuyệt!”

Gió rít lên mạnh hơn, và cái lều đang rung lên càng lúc càng nhanh. Tôi cuốn cái chăn trông như bọc bằng thiếc quanh người chặt hơn, hàng triệu lần ước gì mình đã mang theo một chiếc áo len. Hay thậm chí là áo mưa. Rồi tôi chợt nhớ ra một điều. Tôi thò tay vào túi váy - và thật không tin được. Cái cục tròn tròn vẫn ở nguyên đó.

“Jess... cái này là quà cho chị,” tôi nói, lôi nó ra. “Em đã đến tận nhà tặng cho chị.”

Tôi đưa cho Jess cái túi nhỏ. Chị từ từ mở nó ra rồi nhón tay nhấc mặt dây chuyền hình hạt đậu bằng bạc cùng sợi dây lên.

“Đây là một sợi dây chuyền,” tôi giải thích. “Em cũng có một cái y hệt, chị nhìn này.”

“Becky.” Trông Jess sững người. “Nó... nó thật là...”

Trong một khoảnh khắc tồi tệ tôi đã nghĩ chị sắp sửa nói là nó không hợpkhông thích đáng.

“Tuyệt,” cuối cùng chị nói. “Nó thật tuyệt. Chị thích lắm. Cảm ơn em.”

Chị đeo sợi dây vào quanh cổ còn tôi ngắm chị trong niềm sung sướng. Nó thật sự hợp với chị! Điều hơi kỳ lạ, dù vậy, là gương mặt chị có gì đó đổi khác. Như kiểu thay đổi hình dạng. Gần như là...

“Ôi trời ơi!” tôi kêu lên kinh ngạc. “Chị đang mỉm cười.”

“Không, chị đâu có cười,” Jess nói ngay lập tức, và tôi có thể thấy là chị đang cố gắng ngăn mình lại - nhưng chị không thể. Nụ cười của chị nở rộng hơn, và chị nhón một tay lấy hạt đậu lên.

“Có mà!” tôi không thể không cười phá lên. “Chị thật sự cười! Em đã thấy điểm yếu của chị rồi. Tận đáy lòng chị là một cô gái thích đồ Tiffany.”

“Không, không phải!”

“Có mà! Em biết rồi! Chị biết không, Jess…”

Nhưng cho dù tôi định nói gì thì những lời đó cũng chìm trong tiếng gió hú, bởi cơn bão đột ngột quất mạnh thổi bung toàn bộ một bên lều.

“Ôi trời ơi!” tôi hét như còi khi bị mưa hắt vào mặt. “Ôi Chúa ơi! Cái lều! Buộc nó lại!”

“Chết tiệt!” Jess kéo mạnh tấm bạt đang bị gió thổi phần phật xuống và cố gắng tuyệt vọng để cố định nó, nhưng một trận gió mạnh nữa lại khiến nó tuột khỏi tay chị. Nó bị cuốn theo gió, chuyển động như một con tàu đang ra khơi, rồi biến mất dưới sườn núi.

“Giờ thì chúng ta làm gì tiếp đây?” Tôi phải gào lên mới át được tiếng ồn mưa

“Chúa ơi.” Chị vuốt nước mưa trên mặt. “OK. Chúng ta phải tìm chỗ trú thôi. Em có dậy được không?”

Chị đỡ tôi đứng dậy, và tôi không thể không kêu ré lên. Mắt cá chân của tôi đau muốn chết.

“Chúng ta sẽ phải cố đến chỗ mấy tảng đá kia,” Jess nói, chỉ tay qua màn mưa. “Dựa vào chị nào.”

Hai chúng tôi bắt đầu nửa khập khiễng nửa lê lết đi ngược con dốc đầy bùn, dần bước theo một nhịp kỳ dị. Tôi nghiến răng chống lại cơn đau, chỉ đạo mình đừng có gây thêm rắc rối nữa.

“Không biết có ai đến cứu chúng ta không nhỉ?” tôi cố nói trong khi bước.

“Khó lắm. Chúng ta mất tích cũng chưa lâu.” Jess ngưng lại một chút. “OK. Em cần phải bước lên đầu dốc này. Bám chắc vào chị nhé.”

Không hiểu bằng cách nào tôi đã lên được đỉnh dốc đá, chỉ biết là đôi tay mạnh mẽ của Jess luôn giữ chặt để tôi khỏi ngã. Trời ạ, chị ấy khỏe quá. Tôi chợt nhận ra là chị có thể dễ dàng trèo xuống núi trong mưa. Lẽ ra giờ chị đã có thể ở nhà, an toàn và ấm áp.

“Cảm ơn chị đã giúp em,” tôi nói không ra hơi, bởi chúng tôi lại bắt đầu đoạn lê lết. “Cảm ơn chị đã ở lại bên em.”

“Được rồi,” chị nói, không lỡ một nhịp thở.

Mưa đang quất vào mặt tôi, gần như khiến tôi nghẹt thở. Đầu tôi lại bắt đầu quay cuồng, còn mắt cá chân thì tệ hại. Nhưng tôi phải cố đi tiếp. Tôi không thể khiến Jess thất vọng.

Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng động xuyên qua màn mưa. Nhưng chắc tôi tưởng tưọng thôi. Hoặc có thể đó là gió. Không thể là thật được…

“Từ từ đã.” Jess dứt khoát. “Cái gì thế?”

Chúng tôi cùng lắng nghe. Đúng là nó. m thanh đó có thật. Là tiếng trực thăng phành phạch thật.

Tôi ngẩng lên - và ánh đèn đang lờ mờ rọi tới chúng tôi xuyên qua màn mưa như trút.

“Cứu!” tôi hét lên, vẫy tay như điên. “Ở đây!”

“Ở đây!” Jess kêu lên, rọi đèn pin lên trời, tuyệt vọng lia qua lia lại. “Chúng tôi ở đây! Cứu với!”

Chiếc trực thăng lơ lửng trên đầu chúng tôi một lát rồi, trước sự thất vọng tràn trề của tôi, nó lại bay tiếp.

“Chẳng lẽ... họ không thấy chúng ta sao?” tôi không nói nên lời.

“Chị cũng không biết.” Jess trông căng thẳng và lo lắng. “Khó mà nói được. Nhưng dù sao thì họ cũng sẽ không thể hạ cánh ở đây. Họ sẽ hạ cánh ở mỏm trên đỉnh và đi bộ xuống.”

Cả hai chúng tôi đều đứng bất động một lát, nhưng chiếc trực thăng không hề quay lại.

“Thôi được,” cuối cùng Jess nói. “Đi tiếp thôi. Ít nhất đá cũng che chở chúng ta khỏi gió.”

Chúng tôi lại bắt đầu đi tiếp, như lúc nãy. Nhưng lần này mọi động lực của tôi như bốc hơi hết. Tôi chỉ cảm thấy kiệt sức. Tôi ướt sũng, lạnh cóng, và chẳng giữ được chút năng lượng nào sót lại. Chúng tôi nhích từng centimet một trên dốc, chậm chạp, đau đớn, đầu sát bên đầu, tay khoác tay, cùng hổn hển không ra hơi trong khi mưa vẫn xối xả quất

“Chờ đã.” Tôi đứng sững lại. “Em nghe thấy có tiếng gì đấy.” Tôi chộp lấy Jess, nghển cổ.

“Cái gì thế?”

“Em nghe có tiếng động...”

Tôi im bặt khi một tia sáng mờ lóe lên trong mưa. Đó là ánh đèn pin từ xa hắt lại. Và tôi còn nghe thấy tiếng di chuyển xuống núi.

Ôi trời đất ơi. Có người. Cuối cùng thì cũng có người.

“Đó là đội cứu hộ trên núi! Họ đã tới!” tôi kêu lên. “Ở đây! Chúng tôi cần giúp đỡ!”

“Ở đây!” Jess gọi to, và chiếu đèn vào không khí. “Chúng tôi ở đây!”

Ánh đèn pin kia biến mất một lát, rồi lại xuất hiện.

“Cứu với!” Jess hét. “Chúng tôi ở đây!”

Không có tiếng trả lời. Họ đi đâu rồi? Họ đã bỏ qua chúng tôi rồi sao?

“Cứứu!” tôi tuyệt vọng kêu lên. “Xin cứu với! Ở đây này! Có nghe thấy chúng tôi không?”

“Bex?”

Một giọng thánh thót quen thuộc vang lên mỏng dính trên nền cơn bão ầm ầm. Tôi đóng băng>

Mình đang... ảo giác à? Nghe cứ như là...

“Bex phải không?” giọng nói lại vang lên riếp. “Bex, cậu ở đâu thế?”

“Suze?”

Khi tôi chằm chặp nhìn lên trời, một dáng người xuất hiện chỗ mép mỏm đá, mặc áo khoác cũ rin. Nước mưa khiến tóc cô ấy dính đầy trên mặt, và cô đang lia đèn pin ra xung quanh, che mắt cho khỏi mưa và nhìn quanh, lông mày nhăn lại đầy lo lắng.

“Bex?” cô hét lên. “Bex! Cậu ở đâu?”

Đúng là tôi bị ảo giác thật rồi. Cứ như một ảo ảnh ấy. Tôi nhìn một cái cây đu đưa trong gió bão và đang nghĩ đó là Suze.

“Bex?” Mắt cô đã phát hiện ra chúng tôi. “Ôi lạy Chúa! Bex!” Cô ngoái lại la lên, “Tôi tìm thấy cô ấy rồi! Đằng này!” Cô bắt đầu trèo xuống vách núi về phía chúng tôi, khiến đá thi nhau rơi xuống. “Bex!”

“Em biết cô ấy không?” Jess nói, trông hoang mang.

“Đó là Suze.” Tôi nuốt nước bọt. “Đó là... bạn thân nhất của em.” Có cái gì đó cưng cứng chặn ngang cổ tôi. Suze đã đến tìm tôi. Cô ấy đã đi ngần ấy đường đất để tìm tôi.

“Bex! ơn trời!” Cuối cùng Suze đến, lao đến trong đất đá, mặt mũi lấm lem bùn, đôi mắt xanh chất đầy lo lắng. “Ôi trời. Cậu bị đau rồi. Mình biết. Mình biết mà...”

“Mình không sao,” tôi cố nói. “Trừ cái mắt cá chân.”

“Cô ấy ở đây, nhưng bị thương động rồi lắng nghe một lúc. “Tarkie đang mang cáng xuống đây.”

“Tarquin?” Đầu tôi quá choáng váng để có thể tiêu hóa đống thông tin này. “Tarquin cũng ở đây sao?”

“Cùng những người bạn ở RAF[1]. Đội cứu hộ leo núi ngu ngốc đó nói còn quá sớm để bắt đầu tìm kiếm. Nhưng mình biết ngay là cậu gặp rắc rối mà. Mình biết chúng mình cần phải đến. Mình lo quá.” Mặt Suze bỗng nhăn lại. “Ôi trời. Mình lo quá đi mất. Không ai biết cậu ở đâu... Cậu đột nhiên mất tích. Tất cả bọn mình đều nghĩ... Bọn mình không biết phải nghĩ cái gì... Bọn mình cố gắng dò theo tín hiệu di động của cậu, nhưng không có... rồi đột nhiên tín hiệu xuất hiện... Và giờ thì cậu đang ở đây, toàn thân... toàn thân tơi tả.” Suze nhìn tôi qua hàng nước mắt. “Bex, mình xin lỗi vì đã không gọi lại. Mình rất xin lỗi.”

[1] Royal Air Force: Lực lượng Không quân Hoàng gia Anh.

Suze ôm chặt tôi. Trong một lát chúng tôi cứ đứng đó, ôm nhau thật chặt, mưa trút xuống đầu chúng tôi xối xả.

“Mình ổn mà,” cuối cùng tôi nói, nuốt nước bọt. “Thật đấy. Mình ngã xuống núi. Nhưng mình đang ở bên chị gái. Chị ấy đã chăm sóc mình.”

“Chị gái cậu à.” Suze nới lỏng vòng tay và từ từ quay sang Jess, người đang ngượng ngập đút tay vào túi quần đứng nhìn.

“Đây là Jess,” tôi nói. “Chị Jess... đây là Suze.”

Hai người nhìn nhau qua màn mưa. Tôi không thể nói được mỗi người đang nghĩ gì.

“Xin chào, chị của Becky,” Suze nói, chìa tay ra bắt.

“Xin chào, bạn tốt nhất của Becky,” Jess đáp, bắt tay Suze

Có tiếng va đập, chúng tôi nhìn lên thấy Tarquin đang cố tìm đường đến chỗ chúng tôi ở con dốc này, anh đang mặc một bộ quân trang trông thật sành điệu, bao gồm cả một chiếc mũ gắn đèn.

“Tarquin,” tôi nói. “Chào anh.”

“Jeremy đang xuống cùng với một chiếc cáng cơ động,” anh vui vẻ nói. “Becky, em làm bọn anh phát hoảng.” Rồi anh nói vào di động, “Luke hả? Bọn tôi tìm thấy cô ấy rồi.”

Ngọn núi dường như chao đảo. Suze nhanh chóng đưa cánh tay ra cho tôi dựa vào.

Luke?

“Sao có thể...” Môi tôi đột nhiên run bần bật đến nỗi tôi không thể phát âm được. “Sao Luke có thể...”

“Anh ấy bị kẹt ở Cyprus vì thời tiết xấu,” Suze nói, “nhưng anh ấy luôn ở đầu dây bên kia. Trời ạ, anh ấy lo chết đi được.”

“Điện thoại của em này, Becky,” Tarquin nói, đưa cho tôi cái di động.

Tôi gần như không thể nhận. Tôi cứng đờ người căng thẳng.

“Anh ấy có còn... giận mình không?” tôi ấp úng.

Suze nhìn tôi một lát, mưa đổ trên tóc, chảy tràn lên mặt.

“Bex, tin mình đi. Anh ấy không giận cậu đâu.”

Tôi đưa điện thoại lên tai, hơi nhăn mặt khi nó tì vào chỗ thâm t

“Luke à?”

“Ôi trời ơi! Becky. Ơn Chúa.”

Tiếng anh nghe như ở rất xa vọng lại và lạo xạo nên tôi không hiểu anh nói gì. Nhưng ngay khi tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh, cứ như thể toàn bộ những ngày vừa qua lại tràn ngập đầu tôi. Một cái gì đó đang dâng lên trong tôi. Mắt tôi nóng ran còn cổ họng nghẹt lại.

Mình muốn được gặp anh. Mình muốn có anh. Mình muốn về nhà.

“Ơn Chúa em được an toàn.” Nghe giọng Luke mệt mỏi rã rời hơn bao giờ hết. “Anh đã thiếu suy nghĩ...”

“Em biết,” tôi nói, nấc một cái. “Em xin lỗi...” Nước mắt tuôn đầy trên má tôi. Tôi không nói nên lời. “Luke, em thật sự xin lỗi về mọi chuyện... ”

“Em đừng xin lỗi. Anh mới phải xin lỗi. Chúa ơi. Anh đã nghĩ...” Anh ngưng lại, tôi có thể nghe thấy anh thở nặng nhọc. “Chỉ cần em... đừng bao giờ đi đâu mà không báo cho ai nữa, được chứ?”

“Em sẽ không làm thế nữa đâu.” Tôi liên tục lấy tay quệt nước mắt. “Trời ơi, em ước anh ở đây.”

“Anh sẽ đến đó. Anh sẽ rời khỏi đây ngay khi bão tan. Nathan bảo anh cứ dùng chiếc phi cơ riêng của ông ấy. Ông ta rất tốt...” Trước sự bất lực của tôi, tiếng anh nhỏ dần rồi biến thành một tiếng rít do nhiễu sóng.

“Luke?”

“… khách sạn...”

Tiếng nói bị đứt đoạn. Chẳng có gì có nghĩ

“Em yêu anh,” tôi tuyệt vọng gào lên khi chiếc điện thoại tịt hẳn. Tôi ngước lên thấy những người khác đang nhìn mình thương xót. Tarquin tử tế vỗ vai tôi bằng bàn tay ướt sũng.

“Thôi nào, Becky. Tốt hơn là để bọn anh đưa em lên trực thăng.”