TÔI THẤY CHẾT LẶNG. Tôi không có chị gái. Cuối cùng thì thế đấy.

Tôi đã ngồi trên giường nhà khách gần một tiếng đồng hồ, chỉ nhìn qua cửa sổ về phía những ngọn đồi xa xa. Thế là hết. Giấc mơ ngu ngốc của tôi về việc có một người chị gái tri kỷ để buôn chuyện, cùng cười, cùng đi mua sắm, cùng ăn kem bạc hà... đã kết thúc, tốt cho cả hai. Không cần Jess phải đi mua sắm và ăn kem bạc hà với tôi. Hoặc cùng cười với tôi, không cần đến thế. Nhưng chị đã có thể cùng buôn chuyện. Chúng tôi lẽ ra đã có thể hiểu nhau hơn. Chúng tôi có thể thổ lộ bí mật với nhau và hỏi nhau lời khuyên. Tôi ôm đầu gối sát vào ngực. Chuyện này không xảy ra trong cuốn Chị em gái lạc nhau: Tình yêu họ chưa từng biết.

Thật ra chuyện đó cũng xảy ra một lần. Với hai chị em chuẩn bị phẫu thuật cấy thận, họ làm xét nghiệm ADN và nhận ra họ không phải chị em ruột. Nhưng vấn đề là, họ vẫn tiếp tục phẫu thuật cấy thận, và sau cùng họ nói trong lòng họ sẽ luôn là chị em tận đáy lòng. Vấn đề là họ thích nhau.

Tôi cảm thấy một giọt nước mắt lăn xuống má và quệt ngang. Chẳng việc gì phải buồn. Cả đời tôi vẫn luôn là con độc mà... giờ làm con độc thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Tôi chỉ có chị gái trong vòng vài tuần. Tôi cũng chưa có vẻ gì là quen với việc đó. Không có vẻ gì là chúng tôi đã gắn bó hay gì đấy.

Trên thực tế... trên thực tế, tôi mừng là điều này đã xảy ra. Ai sẽ muốn một người chị như Jess chứ? Không phải tôi. Không đời nào. Tôi muốn nói là, chị nói đúng. Chúng tôi không có một tí tẹo điểm chung nào. Chúng tôi lẽ ra phải nhận thấy đó là một nhầm lẫn ngay từ đầu.

Tôi đột ngột đứng lên, mở va li, và bắt đầu ném quần áo vào. Tôi sẽ ngủ qua đêm ở đây, rồi việc đầu tiên vào sáng mai là trở lại London. Tôi không thể phí thêm thời giờ ở đây nữa. Tôi có cả một cuộc đời để quay lại. Tôi có một người chồng.

Ít ra thì... tôi nghĩ tôi có chồng.

Khi tâm trí chợt lóe lên hình ảnh lần cuối nhìn thấy Luke, tôi thấy dạ dày mình quặn thắt. Có lẽ anh vẫn còn giận tôi. Có lẽ anh đang phải trải qua một quãng thời gian khủng khiếp ở Cyprus và nguyền rủa tôi từng phút. Tôi ngập ngừng khi đang gấp dở cái áo chui đầu. Chỉ nghĩ đến việc quay lại và đối mặt với anh thôi cũng đủ khiến tôi xanh mặt. Nhưng rồi cằm tôi lại vênh lên và tôi quẳng cái áo vào va li. Chuyện với Luke không ổn thì sao chứ? Tôi không cần một bà chị vớ vẩn nào đấy giúp tôi cứu vãn cuộc hôn nhân của mình. Tôi sẽ tự giải quyết. Có lẽ tôi sẽ mua một cuốn sách. Chắc phải có một cuốn tên là Làm thế nào để cứu cuộc hôn nhân một tuổi của bạn chứ?

Tôi nhét hết đống quà lưu niệm mua ở cửa hàng Jim vào, ngồi lên nắp cái va li xanh nõn chuối để đóng nó lại. Thế đấy. Hết chuyện

Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa. “Xin chào?”

Edie thò đầu vào. “Cô có khách đấy,” bà nói. “Dưới nhà.”

Tôi lập tức thấy một tia hy vọng.

“Thật sao?” tôi bật dậy. “Tôi xuống ngay đây!”

“Tôi muốn nhân dịp này nhắc cô về nội quy.” Giọng Edie cứ sang sảng theo tôi khi tôi chạy xuống cầu thang. “Không được tiếp khách sau mười một giờ. Nếu có tiệc tùng ồn ào tôi sẽ gọi nhà chức trách.”

Tôi nhảy cóc mấy bậc cuối và vội vàng vào phòng khách nhỏ. “Xin chào!”

Tôi bỗng chết cứng. Không phải Jess. Là Robin. Và Jim. Thêm cả mấy người dự buổi mít tinh. Tôi có thể thấy vài người khác đang đứng ngoài nhìn nữa.

“Chào, Becky,” Robin nói, bước vài bước về phía tôi. “Cô vẫn khỏe chứ?”

“À... vâng. Tôi khỏe, cảm ơn anh.”

Ôi trời. Đây là một chuyến thăm vì lòng thương hại. Có lẽ họ lo tôi sắp cắt cổ tay hay gì đấy. Khi Robin lấy hơi chuẩn bị nói, tôi cắt lời.

“Thật đấy. Mọi người ạ. Các bạn không cần phải lo cho tôi đâu. Thật tuyệt là các bạn đã lo lắng. Nhưng tôi không sao hết. Tôi chỉ chuẩn bị đi ngủ thôi, sáng mai bắt tàu về nhà, và... bắt đầu lại.”

“Ừm... đó không phải lý do chúng tôi đến đây,” Robin nói, vuốt tóc ngượng ngập. “Chúng tôi muốn hỏi cô vài việc.

“Ôi,” tôi nói, ngạc nhiên. “Được thôi.”

“Chúng tôi băn khoăn... tất cả chúng tôi... không biết cô có thể giúp đỡ cuộc phản đối này của chúng tôi hay không.” Anh nhìn quanh như thể tìm kiếm sự ủng hộ, và mọi người đều gật.

“Giúp các bạn à?” tôi trợn mắt nhìn lại, hoang mang. “Nhưng... tôi không biết gì về chuyện đó cả. Jess nói đúng.” Thậm chí cả ký ức cũng đớn đau. “Tôi chỉ bịa ra mọi chuyện thôi. Tôi thậm chí còn chẳng biết loài nhím u ấy.”

“Không sao,” Robin nói. “Cô có rất nhiều ý tưởng, và đó là cái chúng tôi cần. Cô nói đúng. Chúng tôi nên nghĩ lớn. Và Jim thích ý tưởng về bữa tiệc. Đúng không Jim?”

“Nếu có thể khiến khách hàng đến mua trước bốn giờ thì nó không thể tồi được,” Jim nói.

“Cô có kinh nghiệm với loại sự kiện này,” ông tóc bạc, người từng làm khó tôi ở buổi mít tinh xen vào. “Cô biết phải làm thế nào. Chúng tôi thì không.”

“Khi cô rời cuộc mít tinh chúng tôi đã tiến hành bỏ phiếu nhanh,” Robin nói. “Và thực tế là mọi người đều nhất trí. Chúng tôi muốn mời cô vào ủy ban hành động. Mọi người đều đang đợi ở hội trường, để nghe cô nói.”

Mọi khuôn mặt đều thân thiện và ấm áp, tôi thấy nước mắt trào ra trên mắt mình.

“Tôi không thể.” Tôi nhìn ra chỗ khác. “Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể. Chẳng ai cần tôi ở Scully này thêm nữa. Tôi phải trở về London.”

“Sao lại thế?” Jim nói.

“Tôi có...làm,” tôi nói. “Cam kết. Các anh biết đấy.”

“Cam kết gì chứ?” Jim ôn tồn nói. “Cô không có việc làm. Chồng cô ở nước ngoài. Nhà cô chẳng có ai.”

Đó là lý do vì sao bạn không bao giờ nên kể câu chuyện bi thảm của mình với những người chỉ vừa mới gặp. Tôi không rời mắt khỏi tấm thảm hoa văn xoáy ốc màu hồng và tía của Edie, cố gắng suy nghĩ sáng suốt. Rồi tôi ngẩng đầu lên.

“Ý Jess thế nào?”

Tôi nhìn quanh nhóm người, nhưng không ai đáp. Robin còn tránh nhìn mắt tôi. Ông tóc bạc nhìn chăm chăm lên trần nhà, Jim lại lặp lại bộ mặt ở hội trường lúc trước.

“Tôi cá chị ấy là người duy nhất bỏ phiếu chống lại tôi, đúng không?” tôi cố mỉm cười, nhưng tiếng tôi run run.

“Jess có... vài ý kiến,” Robin bắt đầu. “Nhưng cô ấy không nhất thiết phải tham gia vụ này...”

“Có chứ! Tất nhiên là có! Chị ấy là toàn bộ lý do tôi có mặt ở đây! Nghe này, tôi xin lỗi. Nhưng tôi không thể vào ủy ban của các bạn. Tôi hy vọng cuộc phản đối của các bạn diễn ra tốt đẹp... nhưng tôi không thể ở lại.”

Tôi thấy Robin đang lấy hơi chuẩn bị nói tiếp.

“Tôi không thể.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Jim. “Anh phải hiểu cho tôi. Tôi không thể.”

Và tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh. Anh thật sự hiểu.

“Cũng công bằng thôi,” cuối cùng anh nói. “Cũng đáng một lần thử.” Anh gật đầu với những người khác như muốn nói “Hết rồi.

Họ gượng gạo chào tạm biệt, chúc tôi may mắn rồi ra khỏi căn phòng nhỏ. Cánh cửa trước đóng sầm để lại tôi một mình, cảm thấy xụi lơ hơn bao giờ hết.

***

Sáng hôm sau khi tôi thức dậy bầu trời tối sầm và như bị màn mây xám xịt nuốt chửng. Edie phục vụ một bữa sáng kiểu Anh no nê đầy đủ gồm cả bánh pudding đen, nhưng tôi chỉ uống một tách trà. Tôi lấy hết tiền mặt trả cho bà rồi lên tầng chuẩn bị đi. Ngoài cửa sổ tôi chỉ có thể thấy những ngọn đồi xa xa, trải dài trong sương mù.

Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ còn nhìn thấy những ngọn đồi này nữa. Cũng được thôi, tôi bướng bỉnh nghĩ. Tôi ghét vùng quê này. Ban đầu tôi không hề muốn đến đây.

Tôi xếp những món đồ cuối cùng của mình vào cái va li đỏ rồi quyết định chuyển sang đi đôi cao gót năm phân màu ngọc lam có quai lấp lánh. Nó khiến tôi thấy vui vẻ. Khi đi vào tôi cảm thấy có cái gì nhỏ nhỏ gai gai dưới ngón chân cái và cố xem nó là cái gì. Tôi kéo ra một vật nhỏ bọc trong giấy và nhìn nó, chợt nhận ra.

Đó là hạt đậu. Đó là dây chuyền bạc có mặt hình hạt đậu hiệu Tiffany tôi định tặng cho Jess, vẫn còn nguyên trong túi xanh của nó.

Trời ơi, cứ như từ kiếp trước.

Tôi cho nó vào túi rồi nhấc va li cùng hộp đựng mũ kẻ sọc và đi xuống nhà, bước qua nơi để điện thoại công cộng trong sảnh.

Có lẽ tôi nên gọi cho Luke... Nhưng mà, để làm gì cơ chứ?

Chẳng thấy Edie đâu, nên tôi chỉ đóng cửa nhà khách sau lưng mình rồi lôi hai chiếc va li qua bãi cỏ đến c muốn tạm biệt Jim trước khi đi.

Khi tôi đẩy cửa vào trong tiếng leng keng quen thuộc, Jim đang dán mác giá cho mấy hộp đậu liền ngẩng lên. Anh nhìn thấy hai cái va li và gật đầu bất lực.

“Vậy là cô đi.”

“Vâng. Tôi đi đây.”

“Cô đừng đi!” Kelly năn nỉ từ sau quầy, con bé đang dựng cuốn Julius Caesar bên ngoài cuốn 100 kiểu tóc hot.

“Cô phải đi.” Tôi đặt va li xuống. “Nhưng cô có thêm mấy thứ hiệu Stila nữa cho cháu. Quà tạm biệt ấy mà.”

Khi tôi đưa con bé một bộ son nước và màu mắt, mặt nó sáng bừng lên.

“Cháu cũng có quà cho cô, cô Becky,” con bé nói ngay lập tức. Nó tháo cái vòng tình bạn đang đeo ở cổ tay ra đưa cho tôi. “Để cô đừng quên cháu.”

Tôi không thể nói gì. Chiếc vòng tết đơn giản đang nằm trong tay tôi cũng giống như chuỗi hạt tôi và Luke từng trao cho nhau ở lễ Masai Mara. Luke đã tháo nó ra khi anh trở về cuộc sống công sở.

Tôi vẫn đeo cái của mình.

“Thật... tuyệt.” Tôi chợt bừng tỉnh và mỉm cười. “Cô sẽ luôn đeo nó.” Tôi đeo cái vòng vào tay rồi ôm Kelly thật chặt.

“Cháu ước gì cô không phải đi.” Môi dưới của Kelly trễ xuống. “Cô có bao giờ định quay lại Scully không?”

“Cô cũng không biết,” tôi nói sau khi ngưng lại. “Cô không nghĩ là sẽ quay lại. Nhưng nghe này, bao giờ cháu lên London thì nh gọi điện cho cô nhé. OK?”

“OK.” Kelly rạng rỡ. “Chúng ta có thể đi Topshop không ạ?”

“Tất nhiên!”

“Tôi đã cần phải bắt đầu tiết kiệm tiền chưa đây?” Jim rầu rĩ nói và chúng tôi cùng cười rúc rích.

Tiếng leng keng ở cửa cắt ngang, chúng tôi cùng ngẩng lên thấy Edie bước vào cửa hàng, đầu vẫn đội khăn xanh, cùng với Lorna và bà ăn diện đêm trước. Họ đều vô cùng ngượng ngập.

“Edie!” Jim nói, ngạc nhiên nhìn đồng hồ. “Tôi có thể giúp gì bà đây?”

“Chào Jim,” Edie nói, tránh nhìn vào mắt anh. “Tôi muốn mua mấy ổ bánh mì. Một bánh mì nguyên hạt và một bánh gối.”

“Bánh mì á?” Jim nói, kinh ngạc. “Nhưng Edie... mới mười giờ sáng thôi.”

“Tôi biết giờ giấc mà, cảm ơn anh,” bà trịnh trọng đáp.

“Nhưng... không hạ giá đâu.”

“Tôi muốn mua bánh mì,” bà đanh giọng. “Yêu cầu thế là quá nhiều sao?”

“Tất nhiên là... không!” Jim nói, trông vẫn chưa hết bàng hoàng. Anh lấy bánh mì rồi lấy giấy gói lại. “Tất cả là... một bảng chín mươi sáu.”

Ngưng lại một chút, và tôi có thể nghe thấy tiếng Edie hít sâu vào. Rồi bà lục túi lấy ví và mở ra.

“Hai bảng,” bà nói, đưa ra hai. “Cảm ơn anh rất nhiều.”

Tôi không thể tin được. Khi hai bà nữa đến mua ba ổ bánh mì, Kelly và tôi cứ đứng đực mặt ra, tròn xoe mắt không thốt lên được lời nào. Lúc cuối Lorna thậm chí còn mua thêm hai chiếc bánh nướng Chelsea.

Khi cửa đóng lại sau lưng họ, Jim ngồi thụp xuống ghế.

“Ôi. Ai có thể nghĩ đến điều này cơ chứ?” Anh lắc đầu băn khoăn, rồi chỉ vào tôi. “Đó là nhờ cô, Becky ạ.”

“Không phải do tôi đâu,” tôi nói, hơi đỏ mặt. “Có thể họ chỉ cần bánh mì thôi.”

“Chính nhờ cô!” Kelly nói. “Chính nhờ những điều cô nói! Mẹ cháu đã kể cho cháu nghe về cuộc mít tinh,” nó nói thêm. “Mẹ nói cô có vẻ là người tốt, cho dù cô hơi...”

“Kelly,” Jim nhanh chóng chặn họng. “Sao con không đi pha trà cho cô Becky?”

“Không, không sao đâu. Đằng nào tôi cũng đi.” Tôi nói vội, rồi thọc tay vào túi lôi ra cái túi đựng sợi dây chuyền Tiffany. “Jim, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện. Anh có thể đưa cái này cho Jess không? Đó là một thứ tôi mua cho Jess lúc trước. Tôi biết giờ thì mọi chuyện đã khác... nhưng vẫn muốn tặng chị ấy.”

“Tôi đang định đến nhà cô ấy giao hàng,” Jim nói. “Sao cô không đến đó rồi để lại?”

“Ôi,” tôi co rúm người. “Không. Tôi... tôi không muốn gặp chị ấy.”

“Cô ấy không có nhà đâu. Mọi người tham gia cuộc đi bộ leo núi hết rồi. Tôi có chìa khóa vào nhà cô ấy.”

“Ừ, thôi được.” Tôi ngập

“Tôi có thể đi cùng cô,” Jim nhún vai nói thêm và nhấc một bao khoai tây lên.

“Vâng...” Tôi cho cái túi Tiffany lại vào ví. “Thôi được, tôi sẽ tới.”

***

Mây mỗi lúc một dày thêm khi chúng tôi bước đi trên con phố vắng tanh, và tôi có thể cảm nhận từng hạt mưa trên mặt mình. Tôi nhận thấy Jim đang liếc nhìn tôi chòng chọc với vẻ quan tâm kỳ dị.

“Cô sẽ ổn chứ, sau khi trở lại London ấy?” cuối cùng anh nói.

“Tôi đoán thế.”

“Cô đã nói chuyện với chồng chưa?”

“Chưa.” Tôi cắn môi. “Tôi vẫn chưa nói chuyện với anh ấy.”

Jim ngưng lại, đổi bao khoai tây sang vai bên kia.

“Thế,” anh nhẹ nhàng nói. “Sao một cô gái tốt như cô lại có một cuộc hôn nhân trục trặc?”

“Đó là lỗi của tôi. Tôi đã làm một số việc... ngu ngốc. Và chồng tôi thực sự tức giận. Anh ấy nói... anh ấy nói ước gì tôi giống Jess hơn một chút.”

“Anh ấy muốn thế sao?” Trông Jim như sắp ngã ngửa. “Ý tôi là, Jess là một người không có gì đáng chê,” anh nhanh chóng sửa chữa. “Nhưng tôi sẽ không... thôi, dù sao thì đấy không phải chuyện của tôi.” Anh ho, quệt mũi.

“Vì thế mà tôi đến tận đây. Để học hỏi chị ấy. Nhưng đó là một ý tưởng ngu ngốc.”

Chúng tôi đã đến cuối phố nhà Jess, Jim đứng lại để nghỉ trước khi trèo lên con dốc. Ngôi nhà đá xám lấp lánh trong mưa, nổi bật trên nền những quả đồi mờ mịt xa xa. Tôi chỉ nhìn thấy một đàn cừu đang gặm cỏ trên cao, như những chấm len bông trên nền xanh lá.

“Chuyện của cô và Jess tệ quá,” Jim nói, và giọng anh thật sự lấy làm tiếc. “Một chuyện đáng tiếc, thật sự đấy.”

“Đó chỉ là một chuyện thôi.” Tôi cố gắng để sự thất vọng không chen vào giọng mình. “Lẽ ra tôi nên hiểu hết. Chúng tôi quá khác nhau.”

“Hai người khác nhau, thôi được rồi.” Mặt anh nhăn lại chờ tôi nói tiếp.

“Chị ấy đơn giản là có vẻ... lạnh lùng.” Tôi so vai, cảm thấy cơn giận dữ quen thuộc dâng lên. “Anh biết không, tôi đã cố làm mọi thứ. Tôi thật sự đã làm thế. Nhưng chị ấy không tỏ ra hài lòng chút nào... ngay bộc lộ cảm xúc cũng không. Hình như chị ấy không quan tâm đến bất cứ cái gì! Hình như chị ấy không có bất cứ đam mê nào!”

Jim có vẻ ngạc nhiên.

“Ô... Jess có đam mê chứ,” anh nói. “Cô ấy có đam mê, thôi được rồi. Khi nào đến nhà Jess tôi sẽ cho cô xem vài thứ.”

Anh lại nhấc túi khoai lên, chúng tôi tiếp tục lên đồi. Khi đến gần nhà Jess, tôi bắt đầu cảm thấy chút tò mò đang đâm vào da mình. Không phải vì tôi còn có ý định gì với chị, nhưng vẫn tò mò.

Khi tiến đến cửa, Jim lấy trong ví ra một chùm chìa khóa lớn, chọn một chìa kiểu Yale và mở khóa. Tôi bước vào sảnh, nhìn quanh. Nhưng chỗ này chẳng nói lên gì nhiều. Cũng như chính Jess vậy. H chiếc sofa gọn gàng trong phòng khách. Một căn bếp xoàng xĩnh sơn trắng. Vài chậu cảnh được cắt tỉa cẩn thận.

Tôi lên gác và thận trọng mở cửa phòng ngủ của chị. Nó tinh tươm không tì vết. Chăn lông ngỗng bọc vỏ bông bình thường, rèm vải bông bình thường, in vài bông hoa nhợt nhạt.

“Đây.” Jim đứng sau lưng tôi. “Cô muốn xem đam mê thật sự của Jess không? Nhìn cái này này.”

Anh tiến đến cái cửa đầu cầu thang, xoay chìa khóa và ra hiệu cho tôi tiến lại.

“Đây là những hòn đá nổi tiếng,” anh nói, mở cánh cửa ra. “Cô ấy đóng cái tủ này dành riêng để để đá. Tự thiết kế đến chi tiết cuối cùng, bóng đèn, mọi thứ. Trông ấn tượng đấy chứ, cô không nghĩ vậy sao...” Anh im bặt vì ngạc nhiên khi thấy mặt tôi. “Becky? Cô không sao chứ?”

Tôi không thể nói gì được.

Đó là cái tủ giày của tôi.

Đó chính là cái tủ giày của tôi, chính xác. Cũng cánh cửa ấy. Cũng những ngăn như thế. Những bóng đèn. Trừ việc nó không để giày mà là đá. Từng hàng đá được dán nhãn cẩn thận.

Và... chúng đẹp quá. Một số màu xám, một số trong suốt, một số nhẵn, một số óng ánh ngũ sắc. Có hóa thạch... thạch anh tím... đá đen, tất cả đều rực rỡ dưới ánh đèn...

“Tôi không hề biết gì... Chúng đẹp đến sửng sốt.”

“Cô đang nói đến đam mê đúng không?” Jim cười. “Đây là đam mê đích thực. Một nỗi ám ảnh, cô nói thế cũng được.” Anh lấy một hòn đá xám có đốm lên và lật mặt sau của nó lại. “Cô biết vì sao Jess bị đau chân không? Leo trèo tìm một hòn đá đáng nguyền rủa nào đấy trên một ngọn núi đâu đấy. Cô ấy phải lấy nó bằng được, đến mức không màng nguy hiểm.” Jim nhìn nét mặt tôi, mỉm cười. “Rồi có lúc cô ấy bị bắt ở chỗ hải quan, vì đã vận chuyển trái phép một loại pha lê quý giấu trong áo...”

Tôi há hốc mồm nhìn anh.

“Jess? Bị bắt?”

“Rồi họ thả ra.” Anh xua tay. “Nhưng tôi biết cô ấy sẽ lại làm thế. Nếu có một loại đá nào đấy cô ấy muốn, cô ấy sẽ phải có nó.” Anh nheo mày thích thú. “Như là bị bắt buộc phải làm thế vậy. Như một chứng nghiện! Không gì có thể ngăn cô ấy lại!”

Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi đang nhìn chằm chằm vào một hàng đá, tất cả đều màu đỏ nhưng sắc khác nhau. Y hệt hàng giày đỏ của tôi.

“Cô ấy giữ khá kín chuyện này.” Jim đặt hòn đá xám có đốm xuống. “Tôi đoán cô ấy nghĩ người khác sẽ không hiểu...”

“Tôi hiểu.” Tôi cắt ngang lời anh, giọng run run. “Hoàn toàn hiểu.”

Toàn thân tôi run bắn. Chị ấy là chị gái tôi.

Jess là chị gái tôi. Tôi biết điều đó chắc hơn bất cứ điều gì khác.

Tôi cần phải tìm chị ấy. Tôi phải nói cho chị biết. Ngay bây giờ.

“Jim...” Tôi hít sâu vào. “Tôi cần phải tìm Jess. Ngay lập tức.”

“Cô ấy sắp bắt đầu cuộc đi bộ leo núi để gây quỹ,” Jim nhắc tôi. “Nửa tiếng nữa là bắt đầu.”

“Thế thì tôi phải đi ngay,” tôi lo lắng nói. “Tôi phải gặp chị ấy. Tôi đến đó bằng cách nào bây giờ? Đi được không?”

“Khá xa đấy,” Jim nói, nghiêng đầu suy nghĩ. “Cô có muốn đi nhờ xe không?”