Không hiểu sao tôi lại không làm vậy trước đây. Như mẹ nói, tôi cần phải làm rõ trắng đen chuyện này. Tất cả những gì tôi cần là tìm câu trả lời cho một câu hỏi đơn giản: Có phải Luke đang lăng nhăng với Venetia không? Có hay không.

Và nếu đúng là có...

Dạ dày tôi quặn lên khi nghĩ thế và tôi phải làm vài bài tập thở nông nhỏ. Hít vào. Thở ra. Hít vào. Thở ra. Lờ cơn đau đi. Khi đến cây cầu ấy mình sẽ qua được.

Tôi đang đứng ở ga West Ruislip, ngắm nghía bản đồ các phố. Tôi không thể tưởng tượng được West Ruislip lại là nơi các thám tử tư hay lảng vảng. (Nhưng rồi tôi đoán thực ra mình đang hình dung ra khu trung tâm Chicago thập niên 1940.)

Tôi đi dọc con đường chính, liếc bóng của mình trên một cửa kính cửa hàng khi đi ngang qua. Tôi đã phải mất cả trăm năm mới quyết định được sáng nay mặc gì, nhưng cuối cùng tôi chỉ chọn một chiếc váy đen in hoa đơn giản, giày kiểu cổ điển và kính mát đen ngòm cỡ đại. Dù rõ ràng là kính mát cũng chỉ là một cách hóa trang vớ vẩn. Nếu cai thấy tôi, họ sẽ chẳng nghĩ, “Có một phụ nữ bí ẩn mặc đồ đen kìa,” họ chỉ nghĩ, “Becky kìa, đeo kính mát và đến chỗ một thám tử tư.”

Cảm thấy căng thẳng, tôi bắt đầu bước nhanh hơn. Tôi không thể tin rằng mình đang làm thế này thật. Thật dễ ợt. Như đặt chỗ làm móng chân vậy. Tôi gọi điện đến số trên danh thiếp mà tay lái taxi đưa cho - nhưng xui xẻo là tay thám tử đó đang chuẩn bị đi Costa del Sol. (Đi đánh gôn, chứ không phải theo dấu tội phạm.) Vậy là tôi search trên mạng các thám tử tư - và hóa ra có cả tỉ người! Cuối cùng tôi quyết định chọn một người có tên là Dave Sharpness, Con mắt Riêng tư (Chuyên điều tra các vụ liên quan đến hôn nhân), chúng tôi sắp xếp một cuộc hẹn, và giờ thì tôi ở đây. Tại West Ruislip.

Tôi rẽ vào một nhánh phố phụ và tòa nhà ấy hiện ra phía trước. Tôi quan sát nó một lát. Thực sự chẳng giống mình tưởng tượng chút nào. Tôi tưởng tượng ra một văn phòng bẩn thỉu cuối một con hẻm, chỉ có một bóng đèn đu đưa nơi cửa sổ, thậm chí còn có cả lỗ đạn bắn trên cửa ra vào. Nhưng đây là một tòa nhà sạch sẽ ít tầng được với những tấm rèm che kiểu Venice, bên ngoài có một khoảng cỏ nhỏ với tấm biển đề XIN ĐỪNG VỨT RÁC Ở ĐÂY.

Ừm. Các thám tử tư đâu cần phải gai góc lắm, nhỉ? Tôi nhét tập bản đồ vào túi, tiến đến lối vào và đẩy mở cánh cửa kính. Một phụ nữ mặt trắng bệch, tóc nhuộm tím tỉa hỏng đang ngồi ở bàn. Cô ta ngước lên khỏi cuốn sách bìa mềm đang đọc và tôi chợt thấy nhói lên cảm giác nhục nhã. Hẳn cô ta đã nhìn thấy những người như tôi suốt.

“Tôi đến đây để gặp Dave Sharpness,” tôi nói, cố gắng vênh mặt lên.

“Tất nhiên rồi, thưa cô.” Ánh mắt cô ta thờ ơ hạ dần xuống cái bụng bầu của tôi. “Mời ngồi.”

Tôi ngồi xuống một chiếc ghế xốp màu nâu và lấy một tờ Reader’s Digest trên bàn cà phê. Một lát sau, cửa mở và tôi trông thấy một người đàn ông ở cuối độ năm mươi hoặc thậm chí là ngoài sáu mươi đang tiến lại phía mình. Bụng ông ta phệ, mắt xanh da trời, tóc trắng xóa dựng ngược khỏi da đầu rám rắng, cằm vừa xị vừa chẻ.

“Tôi là Dave Sharpness,” ông ta nói bằng giọng khò khè của người hút thuốc, siết chặt tay tôi khi bắt. “Mời vào trong, mời vào trong.

Tôi đi theo ông ta vào một văn phòng nhỏ treo rèm kiểu Venice và bàn gỗ gụ. Có một giá sách đầy những cuốn trông có vẻ là sách luật, và một loạt hộp đựng hồ sơ có dán nhãn tên. Tôi nhìn thấy một cái đề “Brandon” đang mở ra trên bàn, và đột ngột cảnh giác. Cái người ta vẫn gọi là bảo mật là thế này ư? Nhỡ Luke đến West Ruislip họp hành công chuyện, bước qua cửa sổ này và trông thấy thì sao?

“Vậy, cô Brandon,” Dave Sharpness cố nhét mình vào cái ghế sau bàn gỗ gụ và khàn khàn nói với tôi, “trước hết cho phép tôi tự giới thiệu đã. Tôi đã có ba mươi năm kinh nghiệm trong ngành buôn bán ô tô trước khi trở thành thám tử tư. Chính tôi cũng từng trải qua vô số kinh nghiệm đau thương, nên giờ hiểu rất rõ bi kịch mà cô đang phải chịu đựng.” Ông ra rướn người về phía trước, cằm rung bần bật. “Xin hãy yên tâm, tôi chắc chắn một trăm năm mươi phần trăm rằng sẽ điều tra ra kết quả cho cô.”

“Vâng. Hay quá.” Tôi nuốt khan. “Ừm... tôi đang băn khoăn, ông có thể đừng để hồ sơ của tôi chình ình ra thế kia không? Ai cũng có thể trông thấy nó!”

“Đây chỉ là đồ giả thôi, cô Brandon,” Dave Sharpness nói, chỉ tay về phía cái giá. “Cô đừng lo. Hồ sơ của cô luôn được cất giữ bí mật an toàn trong cơ sở lưu trữ thông tin thân chủ được bảo mật của chúng tôi.”

“À tôi hiểu rồi,” tôi nói, cảm thấy an tâm hơn một chút. Cụm từ ‘cơ sở lưu trữ thông tin thân chủ được bảo mật’ nghe khá hay. Như một hệ thống ngầm dưới lòng đất với các khóa dùng mật mã và tia laze hồng ngoại chiu chíu đan qua nhau. “Thế... chính xác thì cái cơ sở ấy gồm những gì?”

“Một cabin chứa tài liệu đằng sau văn phòng.” Ông ta dùng khăn tay lau bộ mặt hồ hởi. “Đêm nào cũng được Wendy, quản lý văn phòng khóa kỹ. Giờ, vào việc thôi.” Ông ta kéo một tập giấy khổ lớn về phía mình. “Ta bắt đầu từ đầu nhé. Cô lo lắng vì chồng mình. Cô nghĩ anh ta đang lừa dối cô.”

Tôi chợt khát khao được gào lên “Không! Luke sẽ không bao giờ lừa dối tôi”, đứng dậy rồi bỏ chạy.

Nhưng như thế chắc sẽ khiến mục đích của việc đến đây tan tành.

“Tôi... tôi cũng không biết nữa,” tôi bắt mình nói. “Có lẽ thế. Chúng tôi lấy nhau đã được một năm và mọi chuyện có vẻ rất tuyệt. Nhưng rồi xuất hiện... một phụ nữ. Venetia Carter. Ngày xưa họ từng yêu nhau, và giờ cô ta đến London. Chồng tôi rất hay gặp gỡ cô ta, anh trở nên xa cách và hay nổi cáu với tôi, đã thế họ còn nhắn tin cho nhau bằng mật mã, đêm qua anh ấy còn...” Tôi bỏ dở câu nói, thở nặng nhọc. “Dù sao đi nữa, tôi chỉ muốn xem thực sự đang có chuyện gì.”

“Tất nhiên là cô muốn vậy rồi,” Dave Sharpness vừa nguệch ngoạc viết vừa nói. “Sao cô lại phải chịu đựng cảnh mơ hồ và đau đớn này thêm nữa cơ chứ?”

“Chính xác.” Tôi gật đầu.

“Cô muốn đáp án. Bản năng của cô mách bảo có gì đó không ổn đang diễn ra, nhưng cô không thể đích thân nhúng tay vào.”

“Đúng thế!” Trời ạ, ông ấy đi guốc trong bụng tôi.

“Tất cả những gì cô muốn là một bằng chứng bằng ảnh của đôi gian phu dâm phụ này.”

“Tôi... ờ...” Tôi ngập ngừng. Tôi vẫn chưa thực sự nghĩ đến một bằng chứng bằng ảnh. Tôi mới chỉ nghĩ đến việc có được câu trả lời là “có” hay “không” thôi.

“Hoặc video.” Dave Sharpness ngẩng lên. “Chúng tôi có thể ghi mọi bằng chứng ra DVD cho cô.”

“DVD?” tôi lặp lại, choáng váng. Có lẽ mình vẫn chưa nghĩ thông suốt kế hoạch này. Mình đang sắp sửa thuê ai đó theo dõi Luke với một máy quay video ư? Nhỡ anh phát hiện ra thì sao?

“Chẳng lẽ ông không thể nói cho tôi biết là anh ấy có ngoại tình hay không sao?” tôi gợi ý. “Mà không cần quay phim chụp ảnh gì cả?”

Dave Sharpness nhướng mày. “Cô Brandon, tin tôi đi, khi chúng tôi phơi bày các bằng chứng, cô sẽ muốn tận mắt chứng kiến.

“Ý ông là... nếu ông tìm được bằng chứng. Có thể tôi đã hiểu lầm hoàn toàn! Có thể mọi chuyện đều hoàn hảo...” Tôi ngưng bặt khi thấy nét mặt ông ta.

“Quy tắc đầu tiên trong các vụ điều tra liên quan đến hôn nhân,” ông nói với một nụ cười buồn bã. “Phụ nữ rất hiếm khi lầm. Trực giác nữ giới, cô biết đấy.”

Tay này đúng là một chuyên gia. Ông ta biết hết.

“Thế ông nghĩ...” tôi liếm đôi môi chợt trở nên khô cong của mình. “Ông có thực sự nghĩ...”

“Tôi không nghĩ,” Dave Sharpness nói, tay hơi vung lên khoa trương. “Mà tôi khám phá. Liệu anh ta đang lăng nhăng với chỉ một cô này, hay hai, hay cả dây gái gú, tôi và các đặc vụ của tôi sẽ tìm ra và cung cấp cho cô bất cứ bằng chứng nào cô cần.”

“Anh ấy không lăng nhăng với cả một dây gái gú!” tôi kinh hoàng nói. “Tôi biết là không! Chỉ có một cô cụ thể này thôi, Venetia Carter...” Tôi ngưng lại khi Dave Sharpness nhấc một ngón tay lên thể hiện không tán thành.

“Chuyện đó để tìm hiểu đã, đúng không? Giờ thì, tôi cần cô cung cấp thông tin cho tôi càng nhiều càng tốt. Tất cả các phụ nữ anh ta biết - cả bạn của anh ta và bạn cô. Tất cả những nơi anh ta hay lui tới, tất cả các thói quen. Tôi muốn làm thật thấu đáo, cô Brandon ạ. Tôi sẽ lập một hồ sơ chi tiết về cuộc sống của chồng cô, cộng thêm thông tin nền về bất cứ người phụ nữ hoặc người nào có vẻ có liên quan khác. Đến cuối cuộc điều tra của tôi, sẽ không còn gì là cô không biết.”

“Nghe này.” Tôi cố giữ kiên nhẫn. “Tôi đã biết mọi thứ về Luke rồi. Còn mỗi việc nhỏ xíu này thôi. Anh ấy là chồng tôi.”

“Giá mà mỗi lần bà vợ nào nói như vậy với tôi, tôi lại được một bảng nhỉ.” Dave Sharpness cười khùng khục. “Cô cung cấp các chi tiết. Chúng tôi sẽ hoàn tất phần còn lại.”

Ông ta chìa ra một tập giấy trắng. Tôi nhận lấy, lật giở xem các cảm thấy không thoải mái.

“Tôi có cần... đưa cho ông tấm ảnh nào không?”

“Chúng tôi sẽ lo vụ đó. Cô chỉ cần cho chúng tôi biết thông tin về đám phụ nữ đó. Đừng bỏ sót ai. Bạn bè... đồng nghiệp... cô có chị em gái không?”

“À... có,” tôi nói, bất ngờ. “Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ... ý tôi là, ít nhất trong vòng một triệu năm nữa...”

Dave Sharpness chậm chạp lắc đầu một cách đầy thích thú.

“Cô sẽ ngạc nhiên cho mà xem, cô Brandon ạ. Theo kinh nghiệm của tôi, nếu họ đã có một bí mật nhỏ tức là họ phải có cả một kho bí mật.” Ông ta đưa tôi cái bút. “Nhưng cô đừng lo. Chúng tôi sẽ cho cô biết sớm.”

Tôi biết chữ “Venetia Carter” ở đầu trang giấy - rồi dừng lại.

Mình đang làm gì thế này?

“Tôi không thể làm được.” Tôi buông cây bút xuống. “Tôi xin lỗi. Chuyện này thật kỳ quặc. Thật không phải. Theo dõi chính chồng của mình!” Tôi đẩy cái ghế đang ngồi ra đứng dậy. “Lẽ ra tôi không nên đến đây. Lẽ ra ngay cả việc có mặt ở đây tôi cũng không nên!”

“Cô không cần phải quyết định ngay hôm nay,” Dave Sharpness nói, với tay lấy gói kẹo bơ cứng, thản nhiên. “Tất cả những gì tôi sẽ nói là trong số các thân chủ phản ứng giống như cô, một người tốt, chín mươi phần trăm đều quay lại trong vòng một tuần. Họ vẫn quyết định điều tra, chỉ có điều mất thêm một tuần thôi. Mà với một quý cô ở giai đoạn cuối như cô...” Ông ta hướng ánh mắt xuống cái bụng bầu của tôi đầy ẩn ý. “Ừm, được thôi, tôi sẽ cố tiến hành nhanh.”

“Ôi.” Một cách chậm chạp, tôi buông mình xuống lại ghế. “Tôi vẫn chưa nghĩ theo cách đó.”

“Và chúng tôi không dùng từ ‘theo dõi’,” ông nói thêm, cái mũi đỏ au nhăn lại. “Không ai nghĩ mình đang theo dõi một người thân yêu. Chúng tôi thích cụm từ ‘quan sát từ xa’ hơn.”

“Quan sát từ xa.” Cụm này nghe khá hơn thật.

Tôi nghịch hòn đá sinh nở của mình, đầu óc cuồng quay. Có lẽ ông ta nói đúng. Nếu giờ mình bỏ đi, đằng nào một tuần nữa mình cũng trở lại. Có lẽ mình nên ký ngay lập tức vào cái dòng chấm chấm kia.

“Nhưng nhỡ chồng tôi thấy ông thì sao?” tôi ngẩng lên. “Nhỡ anh ấy hoàn toàn vô tội và phát hiện ra tôi đã thuê thám tử thì sao? Anh ấy sẽ không bao giờ tin tôi nữa...”

“Để tôi đảm bảo với cô thế này.” Dave Sharpness đưa một tay lên. “Tất cả các đặc vụ của tôi đều hoạt động hết sức bí mật và thận trọng. Nếu chồng cô vô tội, trong trường hợp đó, chẳng có hại gì. Nếu anh ta có tội, trong trường hợp đó cô sẽ có bằng chứng cần thiết để ra quyết định hành động tiếp theo. Hoàn toàn thành thật mà nói, cô Brandon ạ, đằng nào cũng có lợi cả.”

“Tức là anh ấy sẽ không có cách nào phát hiện ra chứ gì?” tôi nói, chỉ để yên tâm một trăm phần trăm.

“Thôi nào.” Dave Sharpness lại cười khùng khục. “Cô Brandon ơi, tôi là một chuyên gia.”

Thật tình tôi chưa từng nhận ra thuê một thám tử tư lại là việc khó khăn đến vậy. Phải mất bốn mươi phút tôi mới viết ra hết mọi thông tin Dave Sharpness muốn. Mỗi lần tôi cố giải thích rằng mình chỉ quan tâm xem Luke có đi gặp Venetia không, ông ta lại giơ bàn tay lên và bảo, “Tin tôi đi, cô Brandon, khi nào chúng tôi tìm ra cái gì đó, cô sẽ quan tâm hơn ngay thôi.”

“Xong rồi đây,” cuối cùng tôi nói, đưa tập giấy cho ông ta. “Tôi không nghĩ ra thêm ai nữa.”

“Tuyệt.” Dave Sharpness nhận tập giấy và dò dò ngón tay theo từng cái tên. “Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra những người này. Trong lúc đó, chúng tôi sẽ đặt chồng cô dưới tình trạng mà chúng tôi gọi là giám sát cấp độ thấp.”

“Ừ,” tôi nói. “Cái đó là sao?”

“Một đặc vụ giỏi của tôi sẽ bám theo chồng cô trong giai đoạn đầu, tầm hai tuần, sau đó chúng ta nên gặp nhau lần nữa. Mọi thông tin thu được trong giai đoạn này sẽ được đích thân tôi cho cô biết. Tôi sẽ yêu cầu tiền đặt cọc...”

“Ôi,” tôi nói, quờ tay tìm túi. “Tất nhiên rồi.”

“Và vì cô là khách hàng mới...” Ông ta lục ngăn kéo và lôi ra một tờ bướm nhỏ, “cô sẽ được hưởng khuyến mại đặc biệt.”

Khuyến mại đặc biệt? Ông ta thật tình nghĩ tôi quan tâm đến thứ khuyến mại đặc biệt ngu xuẩn nào đó sao? Cuộc hôn nhân của tôi đang bị đe dọa cơ mà. Trên thực tế, tôi cảm thấy hơi bị xúc phạm khi ông ta lại đi nhắc đến điều đó.

“Chỉ có giá trị trong hôm nay,” Dave Sharpness tiếp tục, đưa tôi tờ bướm. “Mua một sẽ được giảm giá một nửa cho sản phẩm thứ hai. Đây là cơ hội độc nhất vô nhị dành cho khách hàng mới. Bỏ lỡ một món hời thế này thì tiếc lắm đấy.”

Im lặng. Bất chấp lý trí, tôi cảm thấy một gợn sóng quan tâm rất nhỏ, rất khẽ.

“Ý ông là sao?” tôi nhún vai lưỡng lự. “Tức là sẽ được giảm giá một nửa khi mua thám tử thứ hai?”

“Cô thật hay đùa!” Dave Sharpness phát ho phát hen vì cười. “Không phải thế, tức là cô yêu cầu một cuộc điều tra thứ hai thì sẽ được giảm giá một nửa. Cô đỡ phải quay lại đây, cô thấy đấy. Gói trọn mọi yêu cầu điều tra của cô chỉ trong một lần đi lại.”

“Nhưng tôi chẳng có nhu cầu điều tra nào khác cả.”

“Cô có chắc không?” Ông ta nhướng mày. “Suy nghĩ kỹ vào cô Brandon ạ. Chẳng lẽ không có bí ẩn nho nhỏ nào mà cô muốn làm rõ sao? Không có một ai đó bị mất tích mà cô muốn chúng tôi tìm ra dấu sao? Khuyến mại này chỉ có giá trị trong ngày hôm nay. Cô sẽ hối tiếc nếu bỏ lỡ đấy.” Ông ta đưa cho tôi tờ bướm. “Cô sẽ thấy danh sách các dịch vụ đầy đủ đượcêu ra ở đây...”

Tôi mở miệng định bảo ông ta là tôi không quan tâm - nhưng rồi lại ngậm lại.

Có lẽ mình cũng nên cân nhắc chuyện này một chút. Ý tôi là, đây là một vụ khá hời. Và có khi có gì đó mà tôi muốn tìm ra thật. Mắt tôi lướt qua các tiêu đề in trên tờ bướm. Mình có thể tìm ra dấu một người bạn cùng học cũ... hay dò theo một phương tiện giao thông thông qua vệ tinh UPS... hoặc có thể đơn giản là khám phá thêm về một người bạn hay hàng xóm...

Ôi trời ơi. Tôi nghĩ ra rồi!

Tôi không chắc Dave có thực sự hiểu hết cái vụ lông mày lông miếc không. Nhưng tôi giải thích đầy đủ nhất có thể, vẽ ra cho ông ta một bức tranh và cuối cùng ông ta cũng trở nên khá hứng thú. Ông ta nói nếu ông ta không thể tìm ra Jasmine làm lông mày ở đâu và thế nào thì ông ta sẽ không phải Người Bán hàng của Vùng Năm 1989 (vùng Tây Nam). Tôi không biết điều đó thì liên quan gì đến nghề thám tử tư - nhưng thôi kệ. Ông ta nhận vụ này. Cả hai vụ.

Thế là xong. Vấn đề là, giờ tôi thấy tội lỗi kinh khủng.

Càng về đến gần nhà tôi càng cảm thấy tội lỗi - cho đến khi tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi vội vào cửa hàng cuối đường nhà tôi mua cho Luke một bó hoa và một ít sô cô la, phút chót còn tống thêm vào giỏ hàng một chai whisky mini nữa.

Xe của anh đang đậu trong khu để xe của chúng tôi, tức là anh phải ở nhà rồi. Khi đi thang máy lên tôi bắt đầu nghĩ cho thông chuyện của mình. Kế hoạch của tôi sẽ là: Chỉ bảo là mình đi làm cả buổi chiều.

Không. Biết đâu trước đấy vì lý do nào đó anh đã gọi đến đó rồi phát hiện ra tôi nghỉ cả chiều nay thì sao.

Tôi sẽ nói là tôi đi shopping. Nơi nào đấy không gần West Ruislip.

Nhưng nhỡ ai đấy nhìn thấy tôi ở West Ruislip thì ao? Nhỡ một trong số nhân viên của Luke sống ở West Ruislip, cô ta đang làm việc tại nhà, và gọi điện cho Luke bảo, “Biết sao không, em vừa trông thấy vợ sếp đấy!”

Thôi, tôi đành ở West Ruislip vậy. Tôi đến đó vì... một lý do khác. Đến gặp một nhà thôi miên sinh nở. Phải. Quá siêu.

Lúc này tôi đã tiến đến cửa trước, và khi mở khóa, tim tôi đập ầm ầm vì căng thẳng.

“Chào em,” Luke xuất hiện trong sảnh, trong tay là một bó hoa, và tôi chằm chặp nhìn anh, không rời mắt. Cả hai chúng tôi đều có hoa sao?

Ôi trời ơi. Anh biết rồi.

Không, đừng ngốc thế. Anh biết làm sao được? Và sao chuyện anh biết lại khiến anh mua hoa chứ?

Luke cũng có vẻ bối rối. “Cái này là dành cho em,” anh nói sau một lúc im lặng.

“Vâng,” tôi nói, giọng thít lại. “Ừm... còn đây là của anh.”

Một cách ngượng nghịu chúng tôi đổi hoa cho nhau, tôi đưa thêm cho anh sô cô la và chai whisky mini.

“Mình vào kia đi...” Anh gật đầu về phía bếp và tôi theo anh vào chỗ chúng tôi kê một cái sofa và một cái bàn thấp. Ánh nắng buổi chiều muộn đang gay gắt chiếu qua cửa sổ, có cảm giác gần như mùa hè.

Luke buông mình xuống ghế sofa bên tôi và làm một ngụm từ chai bia trên bàn. “Becky, anh chỉ muốn nói là anh xin lỗi.” Anh bóp bóp trán, như thể đang sắp xếp lại ý nghĩ của mình. “Anh biết vài ngày qua anh có vẻ xa cách. Thật là một giai đoạn kỳ lạ. Nhưng... anh nghĩ đã có thể xoay xở vứt bỏ thứ khiến mình khó chịu rồi.”

Cuối cùng anh cũng ngẩng lên, và tôi cảm thấy một mối đồng cảm ào tới. Anh đang nói bóng nói gió! Không thể rõ hơn được nữa. Thứ khiến mình khó chịu. Là cô ta. Venetia đến với anh - và anh đã từ chối cô ta. Đó là điều anh đang cố nói với tôi! Anh đã đá đít cô ta

Còn tôi thì ở đây, đi thuê thám tử tư, như thể tôi không tin anh. Như thể tôi không yêu anh.

“Luke, em cũng xin lỗi!” tôi nói trong sự hối hận dạt dào. “Em thực sự xin lỗi.”

“Vì cái gì?” trông Luke có vẻ ngạc nhiên.

“Vì... er...” Đừng có mà phun hết ra, Becky. “Vì... lần trước em đã quên khuấy không gọi mang tạp phẩm tới. Em luôn thấy áy náy vì chuyện này.”

“Lại đây nào.” Luke cười và kéo tôi lại gần hôn một cái. Trong một lát chúng tôi cứ ngồi như thế, ánh mặt trời ấm áp trên mặt chúng tôi. Bên trong tôi đứa nhỏ đang đạp rất dữ, và cả hai chúng tôi cùng nhìn váy tôi chuyển động theo nhịp điệu ấy. Đúng là khá kỳ lạ, y như Suze nói. Nhưng cũng thật phấn khích.

“Thế,” Luke nói, đặt một tay lên bụng tôi, “khi nào em định đi xem xe nôi?”

“Sớm thôi!” tôi choàng tay qua ôm anh thật chặt trong cảm giác nhẹ nhõm. Luke yêu tôi. Chúng tôi lại hạnh phúc. Tôi biết là sẽ thế mà.

To: Dave Sharpness

From: Rebecca Brandon

Subject: Luke Brandon

* * *

Ông Dave Sharpness thân mến

Chỉ để nhắc lại tin nhắn tôi để lại trên hộp thư thoại điện thoại của ông, tôi muốn ông HỦY BỎ cuộc điều tra lchồng tôi. Nhắc lại: HỦY BỎ NGAY. Cuối cùng thì anh ấy không hề ngoại tình.

Tôi sẽ liên lạc lại với ông sớm về việc liên quan tới khoản tiền đặt cọc tôi đã trả cho ông.

Gửi tới ông lời chúc tốt đẹp nhất

Rebecca Brandon

KHOA NGHIÊN CỨU HY-LA

ĐẠI HỌC OXFORD

OXFORD

OX1 6TH

Bà R. Brandon

37 Maida Vale Mansions

Maida Vale

London NW6 0YF

Ngày 11 tháng Mười một năm 2003

Tôi rất vui gửi kèm theo đây bản dịch của các tin nhắn tiếng Latin mà bà đã gửi cho chúng tôi và hy vọng rằng chúng có thể khiến bà yên tâm. Tất cả đều hoàn toàn vô hại. Ví dụ, “sum suci plena” nghĩa là “tôi đang tràn đầy sức sống” chứ không phải cái nghĩa mà bà dựa trên hình dạng chữ rồi gán cho nó.

Tôi cũng cho rằng có lẽ bà đã quá lo lắng trước các cụm như “licitum dic”, “fac me”, và “sex”, từ này trong tiếng Latin nghĩa là “sáu

Nếu tôi có thể giúp bà thêm gì nữa, xin đừng ngần ngại cho tôi biết. Có lẽ một vài bài tiếng Latin chăng?

Gửi tới bà những lời chúc tốt đẹp nhất

Trân trọng

Edmund Fortescue

Giáo sư Ngành nghiên cứu Hy-Lạp