Thứ tư hôm đó, Hỷ Hỷ rời khỏi khách sạn và bắt một chiếc taxi.

Mười hai giờ, cô xuống xe giữa một dãy phố với những cửa hàng thời trang tấp nập, rồi đi vào một cửa hàng trông khá nhỏ nhắn và thời thượng.

Cô nhân viên có dáng người mảnh khảnh nhìn thấy cô liền thốt lên:

“Hỷ Hỷ? Cậu nhuộm tóc đỏ từ khi nào thế? Trông khác quá nhỉ!”

Cô gái đó tên là Tiểu Lục, chủ cửa hàng này, hai vành tai cô đính tổng cộng 5 chiếc khuyên tai, còn trên người chỗ nào có thể đeo được phụ kiện thì cũng treo đủ các thể loại dây vòng bắt mắt.

Hỷ Hỷ nhìn thấy cô ấy, liền hỏi:

“Cậu định làm gì thế?”

“Tớ á?” Tiểu Lục lấy một chiếc gương soi một lượt từ đầu đến chân, nói, “Tớ muốn xem xem một người có thể đeo tối đa bao nhiêu đồ trang sức ấy mà.”

“Đồ thần kinh!”

Cô nói xong rồi lấy từ trong túi ra một bọc nhỏ màu đen, dốc ra vài món đồ trang sức bày trên mặt quầy. Có ba chiếc vòng tay đá, trong đó có một chiếc vòng được xâu bằng đá thạch lựu, hai chiếc vòng cổ kim loại có gắn mặt chữ thập và cung Bọ Cạp, cùng một đôi khuyên tai thủy tinh xanh.

Tiểu Lục xuýt xoa:

“Đẹp thế! Cậu làm nhiều hơn đi nhé! Mấy thứ lần trước bán hết veo từ lâu rồi, bao nhiêu khách hỏi đấy.”

Hỷ Hỷ ướm thử một chiếc khuyên thủy tinh xanh lên tai, quay đầu hướng ra phía ngoài tiệm, lơ đễnh nói:

“Còn phải xem tâm trạng tớ có tốt không đã...”

Tiểu Lục vơ lấy tất cả những thứ còn lại đeo lên người.

“Cậu đang nói chuyện cùng tớ đấy à?”

Hỷ Hỷ quay đầu lại, nói:

“Trong này còn ai khác ngoài cậu cơ chứ?”

Cô không nhìn thấy Lâm Khắc, có lẽ anh ta đang nấp ở đầu đường.

Cô đặt chiếc khuyên thủy tinh xanh xuống mặt quầy.

Tiểu Lục lập tức cầm lên xỏ nốt vào tai, ngắm nghía chiếc vòng tay ngọc thạch trên tay Hỷ Hỷ:

“Bao giờ cậu mới chịu bán chiếc vòng tay này đấy?”

“Không bán đâu. Tớ tìm mãi mới gom đủ mười hai viên to bằng nhau đấy. Ngọc thạch là loại đá hộ mệnh cho Song Ngư mà.”

Cô sờ sờ lên chiếc vòng, rồi nói:

“Những thứ này bán hết thì bảo với tớ một câu. Tớ thay số điện thoại rồi, sau này có việc gì thì gọi số này cho tớ nhé.”

Sáu giờ tối, cô lượn lờ một vòng trên phố, mua một đôi tất dài màu tím in hình bướm vàng và một chiếc bánh ngọt.

Hỷ Hỷ có thói quen cứ đến dịp sinh nhật hàng năm là lại mua tặng mình một đôi tất. Cô kể với người khác rằng:

“Đây là phong tục ở quê tôi, vì tất dài có nghĩa là trường thọ mà!”

Đây là phong tục ở nơi nào cơ chứ?

Rồi sau đó, chẳng còn ai hỏi đến chuyện này nữa.

Chín giờ tối, cô ngồi trên bờ cát dài ngắm sao, nghe sóng vỗ rì rầm và ăn bánh ngọt.

Cô nhìn thấy Lâm Khắc đang một mình ngồi trong quầy bar trên bãi biển, hóng gió tây bắc cùng cô.

Đó là một ngày mùa đông lạnh lẽo, cô và anh cùng nhau lẻn ra ngoài cô nhi viện. Họ trốn trong tháp viễn vọng nơi bãi biển không người, ban ngày tha thẩn đi nhặt vỏ ốc, đến tối thì nằm ngắm sao, nhai lương khô để sống qua ngày.

Sau đó cô lên cơn sốt, người anh trai hơn cô năm tuổi đành phải cõng đứa em bốn tuổi của mình cuốc bộ trở về cô nhi viện.

Cô nằm phủ phục trên lưng anh, hai cánh tay nắm chặt chiếc túi nặng trịch đựng đầy vỏ ốc, không nỡ vứt đi.

Cô hỏi anh:

“Chúng mình đừng về được không ạ?”

Anh nói:

“Em ốm rồi mà.”

“Đợi khi nào em khỏi bệnh, mình lại trốn tiếp nhé?”

Anh gật gật đầu, khom lưng cõng cô cao thêm chút nữa, lê từng bước nặng nhọc trên con đường dài giữa đêm tối mịt mùng.

“Đống vỏ này đều là của em à?”

“Tất cả là của em.”

“Em phải tìm chỗ để giấu mới được.”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh đèn lập lòe le lói phía xa xa.

Đó là cô nhi viện. Là chốn về của họ.

Cô đứng dậy, đi về phía quầy bar chăng kín những bóng đèn vàng trên bãi biển.

Vài đôi tình nhân trẻ đang thì thầm âu yếm trong quán bar.

Cô cố tình bước về phía Lâm Khắc. Anh ta vẫn cúi đầu đọc sách như không có chuyện gì xảy ra, trên tay đang cầm bút ghi chép gì đó.

Cô lướt ngang qua anh ta, đi đến quầy bar phía sau lưng.

Anh ta có một khuôn mặt ưa nhìn, toát lên một thần thái rụt rè nhưng thanh tú.

Rốt cuộc anh ta đang đọc thứ gì vậy.

Cũng là Chòm sao hôm nay chăng?

Liệu tối nay anh ta có chụp trộm cô một bức ảnh không nhỉ?

Cô ngồi bên quầy bar, đối diện với ngàn vạn ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời, nhấp ly vodka vị đào đầu tiên của tuổi 25.

Đến cuối tháng Ba, Hỷ Hỷ nhận được một bản báo cáo do Đới Đức Lễ cho người mang tới khách sạn và chuyển cho cô.

Cô xem những bức ảnh trước.

Có một bức chụp ngày đầu tiên, tóc cô vẫn đen và đang dạo trên phố.

Trong một bức ảnh khác, tóc cô đã chuyển sang màu đỏ, và mới đi ra khỏi khách sạn.

Hôm sinh nhật cô, cũng có một bức trong quán bar bên bờ biển, chụp lúc cô đang mơ màng nhấp vodka.

Trong quán rượu nhỏ cũng có một bức, cảnh cô đang cúi đầu đọc sách.

Có một bức chụp bên ngoài nhà hát, cô đang lưỡng lự không biết nên xem vở kịch nào, dựa vào góc chụp thì hình như hôm đó Lâm Khắc ngồi mãi hàng ghế phía sau.

Có một bức chụp cô vừa thả bộ vừa mờ báo đọc Chòm sao hôm nay. Cô không nhớ hôm đó là hôm nào.

Còn lại, đại đa số đều là những bức ảnh chụp trên phố. Dường như Lâm Khắc rất thích chụp ảnh cô lúc đang đi bộ.

Cuộc sống của cô đều được anh ta liệt kê thành danh sách:

Ở phòng 103 khách sạn Tân Nguyệt, mỗi tuần thanh toán một lần.

Có thói quen uống vodka. (Lưu ý: chỉ uống vị đào)

Mỗi ngày đều xem mục Chòm sao hôm nay trên báo.

Thỉnh thoáng đến tham quan hội chợ triển lãm (bao gồm triển lãm nghệ thuật ướp xác, triển lãm xác ướp mới được được khai quật, triển lãm dụng cụ tra tấn qua các thời đại).

Cô nằm bò trên giường cười ha hả. Những hội triển lãm kia là cô cố ý dẫn Lâm Khắc đi, giống như một đứa trẻ muốn khoe rằng mình dũng cảm, hay một cô gái muốn chứng tỏ ma thuật của mình.

Cô tiếp tục đọc.

Dường như không có công ăn việc làm,

Thường xuyên một mình lang thang trên phố,

Nguồn thu nhập rất khả nghi,

Không có bạn bè,

Không nhận ra bất cứ dấu hiệu gì của việc có bạn trai,

Cô độc.

Cô gấp bản báo cáo đó lại.

Ngày hôm sau, cô đến hòm thư ngay gần đó, gửi một phong bì bên trong chứa chi phiếu cho Đới Đức Lễ.