Ngọc Loan đang ngủ, cô cảm nhận một bàn tay mát lạnh đang áp vào trán cô, giúp cô vuốt đi những sợi tóc tơ rơi trên mặt tràn đầy yêu thương. Cảm giác mát lạnh của bàn tay đó khiến cơn nóng trong người cô dịu lại, cô cố đưa mặt áp vào bàn tay đó trong mơ màng. Nhưng rồi cô cảm thấy có điều gì đó kh6ng đúng, bàn tay này không giống như bàn tay của Vũ Phong, Ngọc Loan khẽ mắt ra. Người ngồi trước mặt cô là Tùng Quân.
Ngọc Loan giật mình toan ngồi dậy và gọi khẹ: - Anh Tùng Quân, sao anh lại ở đây. Nói gì thì nói, dù chỉ là trên danh nghĩa thôi, nhưng thân phận cô là người đã có chồng, sao có thể cùng một người đàn ông khác ở chung một phòng như vậy. - Còn có mình nữa nè – Tú Quyên từ phía sau lưng Tùng Quân lú đầu ra tươi cười với cô. - Đừng vội ngồi dậy, em cứ nằm đi – Tùng Quân không để ý lắm đến thái độ của cô, anh chỉ lo việc cô bệnh nên nhẹ nhàng khuyên nhủ. Ngọc Loan lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, dù gì người giúp việc cũng ở bên nhà Vũ Phong mà ra, nếu chẳng may có gì, cô sợ rằng danh dự của mình sẽ bị tổn hại. Bây giờ có cả Tú Quyên cô có thể yên tâm được rồi. Cô từ từ nằm xuống rồi nhìn hai người bọn họ hỏi: - Sao hai người lại ở đây? Tùng Quân đã đứng dậy nhường cỗ cho Tú Quyên và cô trò chuyện, Tú Quyên liền ngồi xuống bên cạnh cô nói: - Hóa ra công ty mình làm thuộc chi nhánh của công ty anh Tùng Quân. Mình bây giờ coi như là quạ dựa thế công được thăng chức, cho nên định rủ Loan tối nay đi ăn tiệc để chúc mừng thì được dì giúp việc cho hay là Loan bị bệnh nên cùng anh Tùng Quân đến đây luôn. - Cám ơn hai người đã đến thăm em – Ngọc Loan nhìn hai người bọn họ cố gắng cười. - Vũ Phong để mặc em ốm thế này à – Tùng Quân nhìn cô hỏi với ánh mắt trách móc. - Em chỉ bị cảm chút thôi mà, đâu có gì nghiêm trọng. Anh ấy còn phải đi làm, sao có thể ở nhà chăm sóc em mãi được – Ngọc Loan bèn giải thích – Sáng nay anh ấy nấu cháo cho em uống thuốc rồi mới đi làm đó, công ty Vũ Phong cũng bận nhiều việc lắm. - Uhm…- Tùng Quân không hỏi gì thêm chỉ gật đầu mà thôi, nhưng Tú Quyên thì lại lên tiếng bất bình. - Bận gì mà bận, rõ ràng sáng nay mình thấy anh ta với Hà Trang Ngọc Loan vội vàng nắm lấy tay Tú Quyên lay nhẹ nhắc nhở là có Tùng Quân đang ở đây. Tú Quyên tức giận nhìn cô trách móc một cái rồi im lặng. Tùng Quân thấy cử chỉ của hai người như vậy nhưng giả vờ như không nhìn thấy, mĩm cười nhẹ với cô hỏi: - Em thấy trong người thế nào, đã đỡ hơn chưa. - Lúc sáng em đã ăn cháo và uống thuốc rồi, lúc nãy dì cũng đã đem cháo và ấy thuốc cho em rồi nên bây giờ em thấy khỏe hơn rất nhiều – Ngọc Loan đáp rồi hỏi – Hai người đã ăn cơm trưa chưa. - Vẫn chưa – Tùng Quân trầm giọng đáp rồi vỗ vai Tú Quyên – Thôi anh và Tú Quyên về đây, để em nghỉ ngơi cho khỏe. - Cám ơn hai người đã tới thăm, mau đi ăn cơm đi, trưa rồi – Ngọc loan gật đầu rồi nhìn hai người thúc giục. - Giữ gìn sức khỏe, mai anh và Tú Quyên lại ghé thăm em – Tùng Quân nhìn cô dịu dàng bảo. Ngọc Loan chỉ cười chứ không đáp nhìn hai người quyến luyến cho đến khi không gian chỉ còn lại một mình cô. “Bận gì mà bận, rõ ràng sáng nay mình thấy anh ta với Hà Trang” câu nói còn bỏ dở của Tú Quyên vang vọng bên tai của cô. Ngọc Loan khẽ nhắm mắt lại, miệng nở nụ cười mà nước mắt lại chảy ra, cô họng cô khô đắng. Cô biết chứ, cô biết họ ở bên nhau chứ, chính tai cô còn nghe họ hẹn nhau mà. Nhưng cô có thể làm đuợc gì đây, cô không là gì hết, càng không có tư cách ghen tuông. Cũng không thể từ chối chén cháo mà Hà trang đã nấu. Chén cháo đó rõ ràng mặn như thế, nhưng cũng không bằng vị đắng ở torng lòng cô. Vũ Phong vừa kết thúc buổi họp thì nhận được tin nhắn của Hà Trang:“Anh xong chưa, em đói bụng gần chết rồi”. Vũ Phong bèn gọi cho Hà Trang bảo: - Cuộc họp vừa kết thúc. Em cứ gọi món trước đi, anh sẽ đến ngay. - Nhanh lên nha, em chờ anh đến đó – Hà trang nói giọng nũng nịu ngọt ngào khiến Vũ Phong thấy vui vẻ trong lòng. Anh cúp điện thoại định đứng lên đi đến gặp Hà Trang thì nghĩ đến Ngọc Loan bèn gọi điện thoại hỏi thăm dì giúp việc. - Ừ, bớt sốt rồi. Xem ra cũng đã khỏe lại rồi – Dì giúp việc bèn kể rõ bệnh tình của Ngọc Loan cho Vũ Phong nghe – Buổi tối có thể ăn cơm được rồi. - Vậy dì hãy giúp con nấu mấy ngon ngon để cô ấy ăn cho ngon miệng nha dì – Vũ Phong ân cần c8an dặn. - Haiz, dì sợ mình nấu không hợp miệng cô ấy – Dì giúp việc chép miệng than. - Là sao hả dì – Vũ Phong cảm thấy hơi kì lạ, bình thường Ngọc Loan cũng không kén ăn, mấy món của dì nấu cũng rất ngon, Ngọc Loan ăn rất ngon miệng mà. - Chắc là vì bị sốt nên khẩu vị có chút thay đổi. Nồi cháo con nấu mặn đến như vậy mà con bé cũng ăn hơn nữa tô. Con nói xem, tối nay nấu cơm, dì có nên nêm ặn một chút hay không? – Dì giúp việc thở dài đáp, bà cũng sợ nêm mặn quá thì vũ Phong không ăn được, nhưng chẳng lẽ lại phải nấu hai lần hay sao? Vũ Phong gần như chết đứng khi nghe dì nói, ánh mắt anh tối sầm lại, ánh mắt màu đen vì thế mà càng trở nên khó hiểu. Im lặng một lúc, Vũ Phong mới nói: - Dì cứ nấu như bình thường là được rồi ạ. - Dì biết rồi – Được lời của vũ Phong, dì giúp việc vui mừng thoát khỏi được một tình cảnh nan giải bèn vui vẻ đáp rồi cúp máy. Hà Trang vui vẻ chọn món ăn rồi chờ Vũ Phong đến. Hôm nay tâm trạng cô vô cùng tốt. Thứ nhất là có thể làm lành với Vũ Phong, thứ hai….cô nhớ lại cái lúc cô cố tình lẫn lộn muối và bột ngọt khi nêm nếm. Sau đó giả vờ nếm thử xem có vừa ăn hay không rồi múc ra đưa Vũ Phong đem lên cho Ngọc Loan, còn căn dặn Vũ phong phải đích thân đút cháo cho Ngọc Loan ăn. Cô biết tính Ngọc Loan, cháo là do Vũ Phong nấu, Vũ Phong lại đích thân đút cô ăn, chắc chắn Ngọc Loan sẽ ngoan ngoãn mà nuốt vào. Nghĩ lại, cô cảm thấy mình có chút quá đáng với Ngọc Loan, nhưng cô không thể làm gì khác được. Cô yêu Vũ Phong, cô không muốn mất anh. Nếu như Vũ Phong thích cô ngay từ đầu, cô sẽ không có gì lo sợ hết. Nhưng vì Vũ Phong thích cô thông qua cái lắc tay đó, cho nên cô rất sợ một khi biết được sự thật, Vũ Phong sẽ không còn yêu cô nữa. Mà Ngọc Loan lại có thể nói với Vũ Phong bất cứ lúc nào về sự thật năm xưa, cho nên trước khi Vũ Phong biết được sự thật, cô phải khiến cho Vũ Phong yêu cô tha thiết, cô phải trói buộc anh để anh mãi mãi không rời xa cô được. Cô cũng phải để cho Ngọc Loan biết, cô ấy mãi mãi không thể lấy Vũ Phong ra khỏi tay của cô được. Nồi cháo kia chỉ mới là một cảnh báo mà thôi. Dù có phải dùng thủ đoạn nào, cô cũng sẽ làm để có được Vũ Phong. Đang nghỉ ngợi, Hà Trang thấy Vũ Phong đang bước vào, cô tươi cười hớn hở quẩy tay với Vũ Phong. Nhưng cô không để ý đến sắc mặt đang trầm xuống đầy giận dữ của Vũ Phong. Nhìn bàn đồ ăn được bày đầy trước mặt, hà trang dùng giọng nhõng nhẽo hờn trách Vũ Phong: - Sao anh đến trễ quá vậy, em đói sôi cả ruột rồi. Vũ Phong không đáp lời cô mà chỉ giương mắt nhìn chăm chăm Hà Trang. Anh muốn nhìn thật kỹ gương mặt của cô xem có sự thay đổi nào hay không. Tại sao cô lại khác với một Hà Trang mà anh biết đến thế. Hay là vì anh chưa bao giờ thật sự hiểu con người của cô ấy, để đến bây giờ mới nhận ra. Thấy Vũ Phong cứ nhìn mình chăm chăm như thế, hà Trang rất ngạc nhiên, cô cúi nhìn mình một lượt rồi mới ngẩng lên nhìn Vũ Phong hỏi: - Sao thế? Sao tự nhiên lại nhìn em chằm chằm như thế vậy. - Tại sao phải làm như vậy – Vũ Phong nhíu mày nhìn Hà Trang vặn hỏi. - Anh nói gì, em không hiểu – Linh tính mách bảo Hà Trang chuyện nồi cháo Vũ Phong đã biết, nhưng cô cố tỏ ra thản nhiên không hiểu. - Là em cố ý bỏ muối vào nối cháo đúng không? – Vũ Phong không vòng vo nữa, anh vào thẳng vấn đề. - Ý anh là sao – Hà Trang ngang ngạnh hỏi. - Nồi cháo đó, anh đã nêm rồi, cho dù em có nêm nếm lại cho ngon hơn đi chăng nữa thì làm gì có thể mặn đến thế. - Có thể là do em lỡ tay hay nhầm lẫn đường với muối hay bột ngọt thì sao. Em chỉ là có ý tốt thôi mà , sao lại có thể nghi ngờ em như thế – hà trang giả vờ bật khóc rồi oán trách. Nhưng Vũ Phong một chút giao động cũng không có, anh buông ra một câu: - Anh nhớ rõ lúc đó em đã nếm lần cuối và bảo : “ Vừa ăn rồi”, sau đó bảo anh đích thân đút cho Ngọc Loan ăn nữa mà. - Đúng là em đã nếm vừa ăn rồi, biết đâu là Ngọc Loan cố tình nói như vậy. - Là dì đã nói với anh chứ không phải Ngọc Loan. - Vậy thì chắc chắn là do cô ấy giở trò rồi. - Tại sao Ngọc Loan phải làm như vậy chứ – Vũ Phong thật không hiểu tại sao đến phút này rồi mà hà trang vẫn không chịu thừa nhận – Cô ấy nghĩ anh là người nấu nồi cháo đó mà, vậy thì giở trò để làm gì - Không đâu, cô ấy biết em nấu nồi cháo đó – Hà Trang trong lúc rối trí đã nói ra một điều bất ngờ – Lúc anh và em hôn nhau, cô ấy đứng trên cầu thang, đã thấy tất cả , cô ấy biết em nấu nồi cháo đó. Cho nên mới cố tình làm cho cháo mặn và khiến anh nghi ngờ em có dụng ý xấu. Vũ Phong sững sờ khi nghe Hà Trang nói, anh không ngờ Ngọc Loan đã chứng kiến hết mọi việc từ đầu đến đuôi mà vẫn không nói bất cứ lời nào cả. Anh đã từng hứa với cô, một khi cô vẫn còn mang danh là vợ anh, thì anh tuyệt đối không được cùng với người con gái khác thân mật ngay trong ngôi nhà hai người họ đang sống. Vậy mà anh lại cùng Hà Trang ôm hôn nhau như thế. Tim của anh không ai bóp mà đau, đau đến quặn thắt cả lên. - Cả ngày hôm nay, đến xuống giường đi vệ sinh, cô ấy còn nhờ dì dìu nữa thì làm sao bỏ muối hại em được. Mà dì chắc chắn sẽ không làm như thế đâu – Vũ Phong lắc đầu cười đau khổ – Con người em là như thế sao. - Vũ Phong, không phải đâu….anh nghe em nói đi – Hà trang hoảng hốt, cô vội vàng níu kéo tay Vũ Phong, mong muốn cầu xin một sự tha thứ, nhưng Vũ Phong đã vuột tay ra khỏi tay cô , đứng lên nói: - Anh nghĩ chúng ta cần cho nhua thêm một chút thời gian để suy nghĩ. Nói xong Vũ Phong đứng dậy xoay lưng dứt khoát bỏ đi mặc kệ phía sua là sự réo gọi trong đau khổ của hà trang. Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 6.4