Những ngày sau đó, Vũ Phong đối xử với cô rất thận trọng, anh luôn giữ đúng lời hứa của mình. Mỗi sáng thức dậy, anh chịu khó cùng cô ngồi ăn bữa sáng mà cô vất vả chuẩn bị. Buổi tối khi xong việc, anh thỉnh thoảng về nhà dùng cơm cùng cô để cô không thấy buồn.

Nếu như anh về muộn, anh liền gọi điện thông báo cho cô. Dù không biết anh đi đâu, là đi tiếp đối tác, hay đi cùng Hà Trang, nhưng chỉ cần anh thông báo cho cô biết anh về muộn thì cô cũng thấy hạnh phúc . Cô không bao giờ chất vấn anh đi đâu, làm gì, đi với ai, khi nào về, cứ an phận làm một người vợ hờ bên cạnh anh. Dần dần cuộc sống của hai người trở nên cởi mở hơn, anh và cô trò chuyện vui vẻ như thời còn là sinh viên đại học.

- Không có, lúc đó là em thật lòng đói bụng chứ bộ – Cô cười lớn phản bác lời anh trêu chọc vì có lần cô ăn hết 2 cái hamberger, 2 bịch khoai tây, 2 ly coca.

- Có cô gái nào đói bụng như em hay không? Đúng thật là heo mà – Vũ Phong cười chễ giễu cô.

- Còn anh thì sao, bộ mình tốt đẹp lắm hả. Chẳng phải nguyên con gà đó, một mình anh đã ăn hết – Cỗ cũng nhắc anh khả năng ăn uống khủng khiếp chẳng kém gì cô.

- Lúc đó cũng là anh đói bụng chứ bộ, chờ em suốt cả một đêm dài, còn phải làm mồi uỗi nữa – Vũ Phong ngượng ngùng đáp.

- Đáng đời anh lắm – Cô phì cười trước bộ dạng ngượng ngạo kèm theo trách móc của anh.

Sau đó cả hai cùng nhìn nhau phá ra cười, hai người có quá nhiều kỷ niệm vui để ôn lại.

Một hôm trong bàn ăn, anh lưỡng lự mới thông báo cho cô một chuyện.

- Hưởng tuần trăng mật? – Cô quay đầu ngạc nhiên nhìn anh.

- Uhm, anh đã nói với ba mẹ như thế – Vũ Phong gật đầu đáp.

Trong lòng Ngọc Loan bỗng cảm thấy trống rỗng vô cùng, cô nhìn anh một lúc rồi hỏi:

- Anh muốn đi cùng cô ấy sao?

Nghe cô hỏi, Vũ Phong có chút xấu hỗ trầm giọng nói:

- Anh đi cùng cô ấy. Bởi vì dạo gần đây, nhà cô ấy xảy ra khá nhiều chuyện khiến cô ấy mệt mỏi . Vì cô ấy cầu xin anh đưa cô ấy đi nghỉ ngơi, anh nhìn thấy cô ấy như vậy nên không nỡ từ chối. Nhưng anh sợ ba mẹ phát hiện nên đành viện lí do này, vì dù sao chúng ta vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật. Ba mẹ cũng vì sợ em chịu uất ức nên cũng nhắc nhở anh, cho nên anh…..

Vũ Phong im lặng nhìn cô một lúc rồi mới nói tiếp:

- Anh biết anh yêu cầu hơi quá đáng, nhưng mà chuyện lần trước anh nhờ em đi giải thích với Hà Trang, xem như bây giờ không cần nữa. Thay vào đó giúp anh việc này đi có được không?

- Cô ấy không nói gì với anh sao? – Cô ngước đầu nhìn anh, ánh mắt của cô khiến Vũ Phong bối rối.

- Cô ấy phải nói gì với anh sao! – Anh ngạc nhiên nghi ngại hỏi.

- Không có gì đâu – Cô cúi đầu xua tay nói – Anh yên tâm, em sẽ giúp anh.

- Cám ơn em nhiều. Chúng ta cứ chọn nơi mà em thích đi ấy – Vũ Phong vui vẻ nó rồi đề nghị.

- Không cần đâu – Giọng cô thoáng buồn đáp – Hai người thích đi đâu cứ đi. Em thấy không khỏe, không tiện đi máy bay. Em sẽ đi trong vòng vòng đâu đó tránh mặt. Khi nào về, anh gọi điện cho em là được.

- Xin lỗi, buộc em phải chiều theo yêu cầu của anh, thật là thiệt thòi cho em quá – Vũ Phong nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của anh chứa đựng yêu thương cùng vô vàn ấy náy.

- Nếu cảm thấy có lỗi thì thay em mua cho ba mẹ và ba của em là được – Cô cười nhẹ nhàng cố tỏ vẻ vui vẻ để anh không ấy náy việc lội dụng cô như thế.

- Anh biết rồi – Vũ Phong cười gật đầu.

- Vậy anh mau đi làm đi, trưa nay em đi mua chút đồ cho anh để anh và cô ấy đi chơi vui vẻ.

- Cám ơn em.

- Không có chi.

Buổi trưa sau giặt giữ quần áo và lau dọn nhà cửa xong xuôi, Ngọc loan đi siêu thị mua ít đồ cho Vũ Phong, cô biết anh có bệnh dĩ ứng, rất dễ bị dị ứng với mùi hương trong đồ đạc ở khách sạn như ra giường, gối….nên mua cho anh một bộ mới để mang theo. Còn mua ít sữa tắm và dầu gội anh thích dùng, thuốc dị ứng ….cô yêu thích được chuẩn bị mọi thứ cho anh, như một người vợ thực thụ, được chuẩn bị hành lý cho chồng là điều hạnh phúc nhỏ nhoi đầy mong đợi..

Chỉ có điều, cô không ngờ mình lại gặp Hà Trang trong siêu thị. Cả thành phố, có biết bao nhiêu cái siêu thị, khu vực này là nơi đông dân cư, có hai cái siêu thị lớn gần nhau như thế, vậy mà cô và Hà Trang cũng có thể chạm mặt nhau trong cùng một diêu thị thế này. Xem ra thành phố này không rộng lớn như cô nghĩ.

Hà Trang cũng khá bất ngờ khi gặp cô, gương mặt tái đầy méo mó cố nặn ra một nụ cười. Gương mặt này trước đây cô từng hết lời khen gợi, Hà Trang thật sự xinh đẹp hơn cô nhiều, lại cùng bộ dạng kiêu ngạo khiến cho cô ấy khá nhiều người theo đuổi. Vũ Phong cũng phải vất vả lắm mới có được cô ấy. Nhưng giờ đây, cô lại thấy gương mặt này lại xấu xí vô cùng, tựa như mụ phù thủy trong câu chuyện Bạch Tuyết khi bà ta dụ dỗ cô ăn quả táo độc.

- Mua đồ để chuẩn bị đi du lịch phải không? – Cô mĩm cười lên tiếng trước, phá ta nụ cười ngượng ngạo kia.

Hà Trang thấy cô mĩm cười, trong lòng cũng thấy nhẹ nhỏm vô cùng, bèn gật đầu đáp.

- Ừ, mình cũng nghe Vũ Phong nói rồi, cám ơn bạn rất nhiều.

- Không cần cám ơn mình, mình không làm điều này vì bạn mà là vì Vũ Phong – Cô lạnh lùng đáp, ánh mắt cô khiến cho Hà Trang phát lạnh run. Cô ta lấp bắp khẩn cầu:

- Mình xin lỗi, mình biết mình ích kỷ, đã giấu diếm việc bạn đến gặp mình để giải thích với Vũ Phong. Nhưng mình chỉ là….

Ngọc Loan khẽ cười trước biểu hiện có tật giật mình của Hà Trang, cô không đủ kiên nhẫn để nghe cô ta giải thích bà ngắt lời.

- Yên tâm, mình sẽ không nói lại với Vũ Phong đâu. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy.

- Cám ơn Loan rất nhiều. Mình rất xin lỗi, mình biết mình rất ích kỷ, nhưng là vì mình yêu Vũ Phong….

Cô chớp mắt vẻ mặt khinh bỉ nhìn Hà Trang cao giọng nói:

- Mình hiểu trong tình yêu đôi khi rất ích kỷ, rất tham lam chỉ muốn người đó thuộc về một mình mình mà thôi, vì vậy đôi lúc con người buộc lòng phải nói dối để giữ lại tình yêu đó. Nhưng mà….tình yêu của Trang khiến mình khinh bỉ. Thật sự khinh bỉ. Bạn nghĩ như vậy chính là yêu hay sao? – Cô nhìn sâu vào ánh mắt của Hà Trang khiến cô ta hoang mang cắn chặt môi – Không phải, đó là một sự độc chiếm. Yêu chính là cảm giác hai trái tim cùng hòa nguyện, một tình yêu trong sáng không lọc lừa. Bạn lừa gạt Vũ Phong được bây giờ, còn mai sau thì thế nào? Nếu như anh ấy biết được sự thật thì sao? Trang đã thay đổi, sự ích kỷ tham lam đã khiến Trang trở nên xấu xa hơn, không còn là một Hà Trang mà mình yêu mến nữa. Từ trước đến giờ, mình đều chọn cách im lặng đứng bên cạnh nhìn hai người trong đau khổ. Thậm chí đến bây giờ mình vẫn cam tâm tình nguyện để cho hai người lợi dụng che dấu qua mặt người khác, không phải là vì mình nhu nhược, hay là quá ngu ngốc. Mà là bởi vì mình cho rằng cái gì thuộc về mình thì trước sau cũng thuộc về mình. Còn nếu dùng thủ đoạn để chiếm hữu nó, thì cũng sẽ có ngày mất đi mà thôi.

Nói xong cô không thèm để ý đến sắc mặt thay đổi của Hà Trang, cười nhạt khinh bỉ xoay người bỏ đi, để mặt cô ta.

Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 3