Giờ ra chơi lại đến, loa của trường đang phát thanh thì

Nàng đang ăn cơm cũng mắc nghẹn, Đồng Đồng khẽ lắc tay nàng, cười đểu “xem ra lần này thần đồng lớp mình chẳng thể thoát nổi”

Linh Lăng cũng tham gia “Nha, cậu thì quá đã rồi, nếu gia nhập thì ngày ngày được gặp hoàng tử”

Chí Chung hắc xì nói “cậu tưởng Thái Văn như cậu sao, đồ mê sắc đẹp, xí”

Loa lại phát tiếp

Trời ạ, chị Trúc Hồng thật chẳng kiên kỵ gì cả, nàng đành dùng tay khẽ nâng mắt kính lên, thở dài, xoay đầu lại “này, nếu tớ chết các cậu phải tới phòng hội trưởng nhận xác tớ đó”

Linh Lăng đưa tay lên hình chữ ok.

Mỗi lần nàng tới phòng hội học sinh là run cầm cập, không chỉ có phó hội trưởng quái dị mà cả phòng đều là ác quỉ là biến thái. Nàng đi qua đi lại cửa phòng, nuốt nước miếng, không biết có nên bước vào địa ngục hay không.

Loa phát thanh lại vang lên . Khóe mắt nàng khẽ giật giật, nàng đã đủ nổi tiếng nhờ cái biệt hiệu ‘mọt sách chính hiệu’của Trúc Hồng rồi thế mà giờ phó hội trưởng lại tăng cho nàng thêm một danh hiệu khác nữa, trời ạ.

Hít một ngụm khí, nàng đẩy cửa phòng. Đúng như nàng đoán, các anh chị phòng hội học sinh ai cũng bắn các pháo hoa lên người nàng, tệ hơn là con sịt bông giấy màu trắng lên đầu nàng. (rất khó gội ra, tóc sẽ bị dính chặt)

“hắc hắc, chúc mừng bé cưng, chính thức gia nhập vào ban quản lý học sinh của tụi chị”.

Nàng xoay đầu lại, tính bỏ chạy thì bị Trúc Hồng cầm lấy đầu nàng, bắt nàng xoay đầu lại, cười đểu “đừng có mà trốn tránh nhiệm vụ của em, bé cưng à”.

Ban cán sự phòng hữu nghị cũng lên tiếng chọc nàng “bé cưng à, ai kêu bé cưng là thiên tài làm gì, thôi bé cưng mong kiếp sau đầu thai làm người bình thường đi”

“các anh chị thật quá quắt mà, chưa hỏi qua ý em đã tự điền tên em vào danh sách thư ký của hội học sinh các anh chị, đúng là chẳng có tính người mà”

Thấy nàng cáu quát, Trúc Hồng bĩu môi, giọng nghẹn ngào “ô…ô…chị nào muốn, năm sau các chị đã không còn ở đây, đương nhiên thấy nhân tài là phải thu nhập rồi, chẳng lẽ em muốn chị phải ở đây làm phó hội trưởng đến già sao, em không thương chị à, em chẳng thương lấy hội trưởng đại nhân sao”

“Trúc Hồng, tại sao cậu lại lôi luôn mình vào”. Từ sau lưng truyền đến giọng nói của một chàng trai giọng nói hấp dẫn lại quyến rũ, ai cũng tập trung về phía Hoàng Tử.

Chính vì nàng biết Hoàng Tử là ‘Hội Trưởng’, nên nàng mới chẳng muốn gia nhập, để chuốc lấy phiền phức. Nàng bực tức nói “thiên tài chẳng cần ăn sao, chẳng cần nghỉ ngơi sao, em đi đây, chúc chị tìm thấy nhân tài, trẻ trung có thực lực hơn em”

“nói đúng, thiên tài chẳng cần ăn sao, chẳng cần nghỉ ngơi”. Hoàng Tử dùng giọng trêu trọc nhìn lấy Trúc Hồng (vì bị Trúc Hồng lôi kéo nên phải gia nhập), rồi lại xoay lại nhìn lấy Thái Văn “tuy nhiên, thiên tài chính là thiên tài, đã là một thành viên của trường Hòa Hiếu sao lại chẳng góp sức cho trường, không lẽ em không sợ mọi người cô lập em”

Khóe mắt nàng giật giật, thì ra hoàng tử là thuộc hạng lưu manh, xảo trá. Ban quản sự phòng hữu nghị nhanh chóng bay lên ôm cổ nàng “bé cưng à, nghe hội trưởng đại nhân chúng ta nói gì chưa, không muốn được tiếng thơm muôn đời thì bé cưng ngoan ngoan nhận mệnh đi”

“được rồi làm thì làm, ai sợ ai”. Nói xong nàng hất lấy tay của ban quản sự ra đi về phòng, Thái Hồng từ đằng sau cửa vang thêm một câu “mai nhớ đúng giờ bé cưng à”

Trúc Hồng xảo trá nhìn lấy Hội Trưởng đang nở ra nụ cười của ác quỉ. Thái Hồng tặc lưỡi “xem ra Hội Trưởng đại nhân cũng biến thái không ít nha”

Hội Trưởng đại nhân khẽ nhíu mày “nếu không nhờ tôi, cậu tin rằng cậu sẽ giải quyết được con bé”

Trúc Hồng khoác tay lên người Hội Trưởng, giọng cực lưu manh, nhíu nhíu mày lên trán “Nha, Hội Trưởng cũng gian xảo không kém nha”

Hội Trưởng gạt tay Trúc Hồng ra “quá khen, tôi chưa bằng cậu đâu, đừng gáng cái danh hiệu nào cho tôi nữa” tại Thái Hồng mà anh lại được gọi là ‘bạch mã hoàng tử’ của trường, thật là cái biệt hiệu biến thái mà.

Cả phòng hội học sinh đều cười đểu, nàng đang đi thì đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, thật là sởn tai gai óc mà. Chương 3-2

Bình thường mọi người đều cỡ 7h30 mới nhập học còn hội học sinh lại đến sớm hơn họ những một tiếng để hội họp và bàn các thông tin.

Nàng từ ngày đi theo phó biến thái thì chẳng có gì sung sướng cả, bị quay như chong chóng, làm khổ sai, chẳng khác gì giống trâu bị đì suốt ngày. Nàng đang đi thì lẩm bẩm bất ngờ hét to “thật quá quắt mà bắt nạt ma mới mà, đồ đồ phó biến thái, đồ hoàng tử lưu manh, aaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

“tôi lưu manh ư?”. Từ đằng sau truyền đến một giọng nói, trời ạ tên này nên đổi tên hoàng tử đi, phải gọi là quỉ, luôn xuất hiện đằng sau lưng để dọa người.

“sao tôi làm gì em, nên em thấy bất công?”. Nàng lo nghĩ mà cái tên ‘hoàng tử’ đã sánh vai cùng nàng, nàng ho khan, nghiến răng lợi “khục, nào dám thưa hội trưởng đại nhân”

Hắn tặc lưỡi “xem ra em ghét tôi lắm đây, em biết không, ít ai ghét tôi như em”. Hai bả vai nàng khẽ run run, vì sự tự sướng siêu cấp biến thái của hoàng tử, nàng bất ngờ hỏi lại “thế hôm qua hội trưởng nói tôi là nhân tài, đương nhiên tôi phải khác với họ, nếu tôi giống họ thì hội trưởng nào lôi kéo tôi vào chúng với phó biến thái”, chết “e hèm, phải nói là phó hội trưởng”

Hắn cười nhìn nàng“xem ra Trúc Hồng cũng bị đặt cái tên xứng đáng với cậu ấy rồi, đúng đấy, ráng lên em nhé, anh chờ sự bất ngờ đầy thú vị của em”, phó biến thái sao, ha ha ha, được đấy, bé con này quả nhiên là hài hước như mọi người nói.

“chà, ít thấy hoàng tử của chúng ta cười nha”. Từ đằng sau vọng lại mọt giọng nói giễu cợt, một thanh niên tuấn tú, nụ cười tỏa sáng, ung dung đi tới chỗ của Hoàng Tử, khẽ liếc nhìn Thái Văn, giọng tò mò “đây là thư ký của Trúc Hồng sao”

“chào em, anh là Hiếu Tùng rất vui được gặp em”. Nàng thấy được ánh mắt gian xảo của hắn không kém hoàng tử. Mắt trái nàng khẽ giật giật, giọng nói hờn hợt “chào anh, khỏi giới thiệu, toàn trường ai chẳng biết anh là ‘Hiếu Tùng’ chứ” (nhấn mạnh)

Hiếu Tùng sờ sờ cằm “chà, xem ra em rất kiêu ngạo nha”.

“đa tạ em coi như đó là một lời khen, em chào hai anh, tạm biệt”, trong lòng nàng thầm nghĩ chẳng hẹn ngày tái ngộ cùng hai vị này , tiếng thơm của họ đã quá thơm rồi, xem con gái chỉ là trò đùa, hạng người này nàng ghét nhất.

Khi thấy bóng dáng Thái Văn khuất dạng, Hiếu Tùng xoay lưng lại đuổi theo Hoàng Tử nói “Anh, xem ra em ấy rất ghét chúng ta nha, lần đầu tiên em cảm thấy mình thất bại, dù là mọt sách Trưởng Hiểu Đông cũng phải ngất xỉu khi thấy em đó”

Hoàng Tử cười nhạt “em ấy không phải ghét em mà là ghét sự ăn chơi của chúng ta, ha ha ha”

“đàn ông mà, còn trẻ ai chẳng ăn chơi chứ”. Hắn thấy bất bình, từ nhỏ các cô gái ai chẳng mong được làm bạn gái của họ, chỉ cần họ búng tay là có ngay một đống cô sẵn sàng vì họ mà làm ‘bạn tình’, vả lại họ nào bạc đãi các ‘bạn tình’ của họ chứ.

“Hiếu Tùng, nếu em bị ép làm một việc em chẳng thích thì lúc đó em sẽ hiểu”.

“thì ra là thế sao, ha ha ha, làm em cảm thấy em rất thất bại”.

Hoàng Tử liếc nhìn Hiếu Tùng “em đừng đùa giỡn với loại người như em ấy, chẳng dễ chơi như các cô khác đâu”

“ấy, anh nghĩ đi đâu vậy, em là loại người chẳng co khiếu thẫm mỹ đến vậy sao”, loại mọt sách đeo gọng kính dày cọp, còn lâu mới là lựa chọn của hắn , hắn chỉ thích các cô gái, chân dài, đẹp, và thơm.

Hai người cười xảo trá bước về lớp của họ. Chương 3-3

Trong một phòng học nhạc, một tiếng đàn piano vang lên, đây là bản ‘moonlight sonate’ nổi tiếng, được đánh trên một bàn tay thon dài, khá du dương và hoàn hảo không kém gì Beethoven. Cái ngón tay cứ nhấn lên từng phím đàn từ thấp lên cao, từ cao xuống thấp, chỉ thấy được sự tập trung của nàng, nàng vẫn không ngừng đàn, cho đến lúc kết thúc.

Cô giáo cũng khen nàng “quả nhiên thiên tài có khác, hay lắm, bài kiểm tra của em khỏi cần phải làm, cô sẽ đưa điểm vào sổ của em”

(Thái Văn luôn đứng đầu bảng trong các cuộc thi)

Nàng gật đầu, bước xuống lớp, Chí Chung kều kều nàng “này cậu giỏi quá nha, quá xuất sắc đi, tớ phong cậu làm thần tượng của tớ”

Nàng búng lấy mũi Chí Chung “đồ ngốc, nếu cậu học 10 năm đàn piano như tớ cậu sẽ đàn như tớ thôi”, từ hồi 6 tuổi nàng đã phải học violet, piano, nàng cũng chỉ là nối theo con đường của mẹ, vì mẹ nàng một nghệ sĩ piano vô danh nhưng nàng cũng được thừa hưởng phần âm nhạc của mẹ nàng.

Đồng Đồng ôm lấy cổ Thái Văn nói “Oa, tớ cũng học như cậu mà sao tớ chẳng được như thế, đời thật bất công mà”

Linh Lăng chen miệng vào “nếu cậu là thiên tài cậu sẽ học được thôi Đồng Đồng”

Cô giáo đi xuống dưới, khoang tay trước ngực “Đồng Đồng, Linh Lăng nếu hai em tính gây cho tôi sự chú ý thì hai em đã thành công rực rỡ”, cuộc đời thất bại của Thái Văn là kết bạn cùng ba đứa nhóc lanh chanh này.

===========

Tan học người ta được ra về còn mình, còn mình thì phải xấp xếp các giấy tờ, các tài liệu rồi phân tích thật bất công nha, nhìn xem đồng hồ, còn 5 phút nữa là nàng phải đến võ quán.

“nếu em thật sự gấp như vậy, thì có thể đem tài liệu về nhà”. Hoàng Tử liếc nhìn nàng, thấy nàng vừa làm chẳng nhập tâm gì cả lo để ý đến đồng hồ. Qủa nhiên khóe môi nàng cong cong, cuối chào anh “Hội Trưởng đại nhân, lần đầu tiên em thấy cảm kích anh đến thế”

Nàng nịnh nót đủ điều sau đó nhanh chóng thu xếp đồ, đi ra khỏi phòng hội học sinh, nhưng nàng lại đụng trúng bóng dáng của một người, khiến nàng ngả xấp xuống, ‘a’, tiếng la lên của cả hai, khuôn mặt hôn lấy mặt đất, các tài liệu bay tứ tung.

Hoàng Tử thấy vội kéo nàng lên “Thái Văn em không sao”, nàng đờ đẫn, lắc đầu chẳng sao, nàng chú ý được tay Hoàng Tử hơi rung rung, nàng mới để ý xấp tài liệu “OMG, giấy của tôi, thật xin lỗi vì làm hư hết tài liệu của Hội Trưởng”. Nàng cuối đầu lượm lại mắt kính, nhặt lại các tài liệu, sau đó khẽ liếc nhìn bóng dáng mình đụng trúng đang trợn mặt nhìn mình.

“oa, cô quả là đại mỹ nhân của trường nha, người ta gọi cô là công chúa là quá chính xác”. Nàng thốt lên câu đó trước mặt Tử Hà. Tử Hà muốn giận dỗi nàng, nhưng lại hạ hỏa khi cô khen mình như vậy nhưng…... Hoàng Tử kéo Tử Hà lên, Tử Hà nhẹ nhàng hỏi “em ấy là Thái Văn anh mới tuyển sao”

Hoàng Tử khẽ gật đầu “đúng”. Nàng thật muốn nhìn lấy Tử Hà nhưng quá trễ rồi, vội vàng xách đồ chạy đi quay lại đằng sau“đại mỹ nhân, tạm biệt và xin lỗi”.

Tử Hà nhìn lấy Hoàng Tử “cô ấy cũng là một đại mỹ nhân” chẳng qua là dưới lớp kinh dày cọp đã che mất vẻ đẹp của cô ấy, mái tóc thật quê mùa.

Hoàng Tử nhàn nhạt hỏi “Vậy sao, có chuyện gì”

Thấy được Hoàng Tử không chú ý đến cô ấy, nàng mới khẽ mỉm cười, dịu dàng nói “không, bác gái muốn anh cùng em về ăn cơm chung”

“được rồi”. Hoàng Tử xoay đầu lại vào phòng lấy một số đồ (Tử Hà cùng Dương Phàm là thanh mai trúc mã )