Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Đây là buổi lễ trao giải Kim Hoa.

Thường Tranh ngồi ở hàng thứ nhất. Anh mặc một bộ vest, sắc mặt lạnh băng.

Có rất nhiều người muốn tiến lên bắt chuyện với anh nhưng đều không nhịn được dừng lại ở nơi cách anh vài bước.

Không khí xung quanh anh thực sự quá lạnh. Nó tràn đầy sự bài xích và cự tuyệt với mọi cảnh vật xung quanh.

Lúc nhận được lời mời từ Ban Trao giải Kim Hoa, anh vốn định từ chối không đi.

Bộ phim Giai Nhân trở thành nỗi đau cả đời của anh.

Anh mang trong mình những ước ao khi tham gia đóng phim cùng Đào Yêu, cũng bình tĩnh cho rằng anh và Đào Yêu sẽ không giống như trong phim.

Nhưng hai người thực sự trốn không khỏi lòng bàn tay của số phận.

Anh giống người đàn ông kia, đều bị cuộc đời đánh một cái thật mạnh khi ở thời điểm họ sắp hạnh phúc nhất.

Thường Tranh nhắm mắt với vẻ mệt mỏi.

Đã hơn nửa năm trôi qua nhưng chỉ cần anh vừa nhắm mắt, trong đầu anh lập tức hiện lên hình ảnh anh và Đào Yêu gặp nhau ở sân bay.

Anh dang rộng vòng tay, mang theo nụ cười tươi rói chào đón công chúa của anh.

Sau đó "đoàng" một tiếng, mọi hình ảnh bị vỡ tan ra thành từng mảnh.

Cả thế giới chỉ còn những máu là máu, cùng với thân thể đang mất dần nhiệt độ trong lòng anh.

Đầu anh lại lên cơn đau đớn tột độ. Từ ngày đó, anh bắt đầu mắc căn bệnh đau đầu này.

Thường Tranh mặc kệ để căn bệnh này ngày một nghiêm trọng hơn.

Cứ đau như vậy cũng được, anh nghĩ.

Lúc Đào Yêu đi, chắc chắn em ấy đau đớn hơn thế này gấp vạn lần.

Đây vốn là cơn đau lẽ ra mày phải nhận.

Mấy ngày nay anh cứ sống như người vô hồn, cho tới sau này mới biết được đầu đuôi mọi chuyện từ miệng của trợ lí.

Thì ra mục tiêu của tên sát thủ kia là anh. Bởi vì anh nhận được giải Oscar, phá hủy kế hoạch mà người khác đã chuẩn bị từ lâu.

Là Đào Yêu, đã dùng thân thể của em ấy để chặn viên đạn đang bay về phía anh.

Sự thật này khiến Thường Tranh vốn đang trên bờ vực sụp đổ suýt chút nữa thì tự sát!

Là người đại diện Trần Bình của Đào Yêu đã tát tỉnh anh.

"Nhìn bộ dạng nhu nhược chán chường này của cậu, tôi thực sự thấy không đáng thay cho Đào Yêu! Thường Tranh, coi như cậu không tiếc mạng của mình đi, nhưng cậu phải chăm sóc thân thể do Yêu Yêu dùng mạng đổi lấy cho thật tốt chứ!"

Người phụ nữ luôn kiên cường kia đỏ mắt, nhấn mạnh từng câu từng chữ với anh: "Yêu Yêu từng nói với tôi rất nhiều lần rằng, cậu là người trời sinh phải đứng trên đỉnh vinh quang. Em ấy còn để bụng tới sự nghiệp của cậu hơn cả bản thân nữa. Tôi hi vọng cậu có thể mang theo kỳ vọng của Yêu Yêu mà sống tiếp, sống thành dáng vẻ mà em ấy muốn nhìn nhất!"

"Câu này là lời tôi muốn gửi cho cậu." Trần Bình nhìn anh, giọng đầy tàn nhẫn: "Người cậu thích vì cậu mà chết, điều cậu muốn cũng chỉ là trốn tránh một cách hèn yếu, chuẩn bị chết theo?"

"Độc thủ chân chính khiến Đào Yêu phải an nghỉ, khiến cậu đau đến không muốn sống, cậu định để cho lũ chúng nó sống ung dung cả đời?"

Một lời đánh thức người trong mộng!

Thường Tranh mở mắt, đờ đẫn nhìn màn hình đang chuyển động không ngừng.

Biết anh muốn từ chối tham gia Lễ trao giải Kim Hoa, Trần Bình lại gọi điện mắng cho anh một trận.

"Đây là vinh quang thuộc về hai người các cậu! Thường Tranh, cậu không có tư cách để buông bỏ nó!"

Đúng vậy, anh làm gì có tư cách để buông bỏ?

Thường Tranh vô lực nhếch miệng, lẳng lặng chờ đợi thời khắc trao giải.

Giai Nhân được định sẵn là bộ phim kinh điển vô cùng đặc biệt, có ý nghĩa vô cùng lớn đối với lịch sử phim ảnh của Trung Hoa.

Không chỉ bởi vì đây là bộ phim đầu tiên đồng thời nhận được các giải Phim Điện ảnh Xuất sắc nhất, Đạo diễn Xuất sắc nhất, Nam Nữ chính Xuất sắc nhất từ lúc có giải Kim Hoa.

Nó cũng là tác phẩm cuối cùng của diễn viên Đào Yêu được người đời sau khen là phong hoa tuyệt đại.