Tìm Lại Anh Và Một Lần Nữa Yêu Anh

Chương 33: Ngoại truyện 2 €"Đóa hoa” ngoại quốc và “kẻ tàn bạo”

Lần đầu chúng tôi gặp nhau là khi tôi đang đi đánh ghen. Nạn nhân là một đứa con gái xinh xắn, dịu dàng, đáng yêu, nói chung là hội tụ đủ những thứ mà một thằng con trai sẽ thích. Một người như thế lại đi để mắt đến anh bạn trai đầu đất của tôi. Tôi tới nhà ăn, định cho cô ta một trận lại bị người yêu bắt gặp. Người yêu tôi, anh ấy ghét nhất những cô gái bạo lực mà tôi thì trước giờ vì muốn bên anh nên luôn giả vờ dịu dàng. Anh kinh ngạc nhìn tôi khi tôi hất cả khay thức ăn lên người cô gái kia. Anh kéo tôi ra khỏi nhà ăn, nhìn tôi như kiểu không thể tin được vào mắt mình ấy. Cuối cùng anh nói: chia tay đi. Tôi đứng ngốc bên ngoài nhà ăn. Anh chia tay tôi vì tôi không phải là đứa con gái dịu dàng trong mắt anh hay vì anh đã bị một đứa con gái dịu dàng thực sự thu hút? Tôi không trả lời được câu hỏi ấy nhưng tôi không chấp nhận được mối tình đầu của tôi đã kết thúc chỉ với ba từ “chia tay đi”.

Hắn nói hôm đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhưng tôi chẳng có ấn tượng gì về hắn cả. Tôi còn bận đánh ghen, bận bối rối vì bạn trai phát hiện ra bản tính hung dữ của mình, và tiếp đó là đau khổ vì bị “đá”, tôi làm gì có thời gian mà để ý đến người khác. Trí nhớ của tôi về hắn bắt đầu từ vào ngày tiếp theo. Tôi vừa tới lớp thì bạn tôi bảo: đứa con gái đó hẹn riêng anh để nói chuyện. Tôi trợn mắt nghĩ: tôi vừa bị “đá” thì cô ta lập tức tới tỏ tình với anh? Tôi điên lên một mình lao đến tìm con nhỏ đó. Tôi vốn là đứa dùng chân tay để nói chuyện thay cho miệng. Hôm qua mới hắt được một cái khay thức ăn vào người, còn chưa có đụng chân tay nên nhỏ chưa biết sợ sao? Tôi quyết tâm sẽ cho con nhỏ ấy một trận bầm dập. Nhưng bàn tay tôi còn chưa hạ xuống má con nhỏ đó thì đã bị hắn giữ lại. Lúc này tôi mới biết người luôn đứng bên cạnh nhỏ là hắn. Hắn là “đóa hoa” ngoại quốc của trường, là sinh viên trao đổi tới từ một trường ở Anh, là bạn thân của con nhỏ đó và hắn rất nổi tiếng. Sở dĩ hắn được gọi là “‘đóa hoa” và hắn nổi tiếng phần nhiều là vì khuôn mặt ngoại quốc rất đẹp của hắn. Nhưng nổi tiếng thì sao, bạn thân thì sao, đẹp thì sao? Chuyện đó đâu có làm tôi hết tức được.

Khi hắn giữ tay tôi, tôi bẻ ngược tay hắn lại rồi quật ngã hắn bằng judo. Sao hắn không nghĩ được tôi mạnh mẽ, hùng hổ thế thì làm sao dễ dàng bị người ta chặn lại. Còn hắn không tự nghĩ bản thân mình có bao nhiêu sức mà dám chặn tôi? “Đóa hoa” thì vĩnh viễn là “đóa hoa”, yếu ớt không chịu được. Hạ được hắn, tôi hùng hổ tiến về phía cô gái kia. Hắn đang nằm bò dưới đất bất ngờ nắm cổ chân tôi kéo ngã. Tôi nằm trên đất bực mình dồn hết sức vào chân mà đạp lên mặt, lên người hắn. Cho đến khi chân mỏi, mọi người bu quanh, bực tức của tôi cũng tan bớt. Mặc dù chưa đánh được cái nào nhưng nhìn ánh mắt kinh hãi của con nhỏ kia tôi cũng thấy hài lòng. Tôi dừng lại, đứng lên phủi quần áo và đi mất. Mắt cũng chẳng thèm nhìn xem “đóa hoa” ngoại quốc của trường đã bị tôi làm cho thành cái dạng gì. Sau ngày hôm đó, tôi được gọi là “kẻ tàn bạo” của trường. Dĩ nhiên điều này không làm cho bạn trai tôi quay lại với tôi.

Tôi đau khổ, năn nỉ, cầu xin và cuối cùng chấp nhận làm em gái chỉ vì không muốn rời xa anh. Điều an ủi duy nhất là sau tất cả anh lại không thành đôi với cô gái kia. Tôi khó hiểu nhưng cũng chẳng muốn đào sâu làm gì. Tôi an phận làm em gái anh, chỉ cần anh không có người yêu là được.

Lần thứ hai tôi gặp lại tên tóc vàng là khi tôi phát hiện ra đứa con gái kia đã trở thành hàng xóm của bạn trai, à nhầm bây giờ là anh trai tôi. Điều khiến tôi ức muốn chết là vì tôi biết cô ta sắp đặt chuyện này, cô ta chưa bỏ cuộc với bạn trai tôi, à lại nhầm, là anh trai tôi. Họ không chỉ ở cùng khu trọ, mà phòng anh và phòng con nhỏ kia còn cùng nấu ăn với nhau. Tôi âm thầm thề rằng từ giờ sẽ ăn bám chỗ anh, để xem hai người có thể lén lút qua lại hay không? Bữa cơm ở xóm trọ hôm đó, tôi giả vờ giằng co mâm cơm rồi bất ngờ buông tay khiến toàn bộ cơm canh đổ hết lên người cô ta. Tôi thề tôi không biết bát canh cá trên mâm lại nóng như thế. Cô ta phải vào viện vì bỏng.

Tóc Vàng đến tìm tôi. Tôi nghĩ mãi mới hiểu ra vì sao tôi đánh hắn, hắn cũng không tìm tôi báo thù, nhưng tôi làm bỏng đùi bạn thân hắn thì hắn lại tới tìm tôi tính sổ. Nhưng sức vóc “đóa hoa” thì làm gì được tôi? Hắn đương nhiên khôn ra sau một trận đòn bầm dập, thế nên thay vì dùng tay chân để “nói chuyện” với tôi, hắn dùng “cái đầu”. Không muốn phải thừa nhận nhưng rõ ràng tôi khỏe hơn hắn, còn hắn thông minh hơn tôi. Cuối cùng tôi cũng phải tới bệnh viện xin lỗi cô gái kia. Thực lòng tôi cũng muốn tới xin lỗi, dù tôi vô tình nhưng việc cô ta nhập viện vẫn là vì tôi.

Lần thứ ba gặp lại là ở Đà Nẵng. Tôi bám theo anh trai vì biết anh tới quê của đứa con gái kia. Anh đã xác định được tình cảm của mình và muốn tỏ tình. Còn tôi bám theo anh vì tôi không cam lòng để mối tình đầu của mình cứ thế mất đi. Trên tàu tôi gặp Tóc Vàng. Giống như tôi, hắn cũng đi vì hắn không cam lòng.

Tới nhà đứa con gái kia, tôi sắm vai em gái anh, còn hắn sắm vai thằng bạn thân của cô gái đó. Cả hai chúng tôi đều chẳng vui vẻ gì với vai diễn của mình. Trong khi tôi tìm cách ngăn anh và cô gái kia có cơ hội riêng để nói chuyện, tâm sự với nhau thì hắn lại thờ ơ. Trước đó tôi không sợ để họ gặp nhau nhưng giờ tôi sợ lắm vì cả hai người đều đã thích nhau, nếu mà gặp nhau nói chuyện rõ ràng thì danh phận em gái này hẳn là ước định suốt đời cho tôi. Tôi hỏi hắn: anh không sợ để họ gặp nhau à? Hắn lại nói: tránh được ba mươi không tránh được ngày rằm. Ý hắn là: có thể ngăn cản hôm nay nhưng không thể ngăn cản cả đời. Và hắn nói đúng, mặc kệ tôi cố gắng tìm mọi cách ngăn cản thì cuối cùng tối đó họ cũng có cơ hội riêng để nói chuyện với nhau. Khi tôi tìm được chỗ họ hẹn hò, đã thấy bóng hai người lồng vào nhau dưới ánh trăng. Tôi ngồi bệt xuống đất nhìn chằm chằm về phía họ. Dù tôi hung hãn đến đâu cũng tự biết không thể xen vào được nữa. Tóc Vàng đứng ngay sau tôi, hẳn là cũng nhìn thấy cái cảnh ôm ôm ấp ấp kia đi. Tôi nói:

“Tóc Vàng, tôi mệt quá, yêu một người thì ra mệt đến thế.”

Hắn nhìn tôi, mãi sau mới đáp:

“Ừ, tôi biết.”

Tối đó lần đầu tiên tôi đi bar, lần đầu tiên uống rượu, và lần đầu tôi say mèm chẳng biết trời đất gì nữa. Tôi tỉnh dậy, không quần áo, người nằm bên cạnh tôi để lộ mái tóc ra khỏi chăn. Đó là một mái tóc vàng.

Tôi im lặng rời khỏi khách sạn và trở về chỗ anh trai, chào tạm biệt anh và gia đình cô gái kia. Tôi nói tôi có việc cần về Hà Nội gấp. Lúc quay đi, mắt tôi đỏ hoe, nhưng tôi biết anh không nhận ra.

Ngồi chờ ở ga, tôi cúi đầu, tay khẽ xoa xoa thắt lưng còn đau của mình. Chết tiệt, tôi vốn không biết làm chuyện đó còn đau lưng hơn tập judo. Mắt tôi lại đỏ. Tôi với anh, hết thật rồi. Mối tình đầu của tôi, hết thật rồi.

Ga tàu không đông, còn hắn thì vô cùng nổi bật. Không hổ danh “đóa hoa” ngoại quốc của trường, tôi đếm được cứ mười người thì chín người phải quay đầu nhìn hắn. Tôi thấy hắn từ xa, nhưng không gọi. Hắn tới đây để làm gì, tìm tôi ư? Đàn ông mà, lại là đàn ông ngoại quốc, chẳng nhẽ hắn lại lo lắng vì đó là lần đầu tiên của tôi? Trong lòng tôi cũng có một chút an ủi, nhưng an ủi thì ích gì. Hắn không phải là anh, hắn có thể làm gì cho tôi? Nhưng tôi không gọi không có nghĩa là hắn không tìm thấy tôi.

“Sao tự dưng lại bỏ về?”

Tôi nhìn hắn không đáp. Hắn nhìn tôi có chút e ngại.

“Chuyện tối qua…”

“Im mồm! Tối qua không có chuyện gì. Anh cứ quay về mà làm bạn thân của cô gái kia đi, đợi cơ hội mà xen vào giữa hai người bọn họ, tôi sẽ không nói gì cả.”

“Còn cô?”

Tôi đần mặt nhìn đường ray.

“Tôi mệt rồi, muốn nghỉ, thế thôi.”

Hắn ngồi xuống cạnh tôi, gió thổi bung mái tóc vàng của hắn.

“Tôi biết cô ấy từ năm cô ấy bảy tuổi. Cô ấy là người bạn vô cùng quan trọng đối với tôi, là lí do tôi muốn quay trở lại Việt Nam. Nhưng mà cô ấy cứ mãi là đứa bé con khiến tôi luôn cho rằng thứ tình cảm đó là bạn bè, là anh trai với em gái.

Gần đây tôi mới nhận ra điều không đúng, tôi có cả đám bạn gái, cô biết điều này mà, thế nên tôi nhanh chóng phải thừa nhận mình không thể coi cô ấy là em gái hay bạn thân được nữa. Tôi không thể cổ vũ cô ấy chủ động theo đuổi người mình yêu như trước đây. Tôi khó chịu khi nghe cô ấy vui vẻ kể về tên đó.

Tôi muốn người khiến cô ấy hết lòng, thậm chí người khiến cô ấy khổ sở phải là tôi chứ không phải tên đó. Thật buồn là khi tôi nói: làm bạn gái tớ nhé, cô ấy lắc đầu và cười to, cho rằng đó chỉ là một trò đùa. Lúc biết tôi nghiêm túc, cô ấy bảo rằng: Không phải anh ấy, ai cũng không được. Cô tưởng tôi muốn giở trò mèo đằng sau lưng cô ấy sao? Từ trước khi cô ấy nói câu ấy tôi đã biết, sẽ chẳng có cơ hội nào giành cho tôi đâu, bởi cô ấy chưa từng dùng ánh mắt của một cô gái để nhìn một chàng trai là tôi.

Còn bây giờ tình yêu khó khăn lắm cô ấy mới chạm tới được, nếu tôi còn tiếp tục nói yêu cô ấy, chắc rằng vì tình yêu cô ấy sẽ rời xa tôi.”

Giọng hắn có chút buồn, có chút chua chát, có chút tự giễu nhưng rõ ràng nhất lại là vẻ thản nhiên. Lúc ấy tôi đã nghĩ hóa ra giọng nói một người lại có thể mang nhiều biểu cảm đến vậy. Vì cái vẻ thản nhiên trên khuôn mặt và giọng nói hắn, tôi đã tự hỏi: hắn cũng chấp nhận buông tay giống như tôi rồi sao? Nhưng hắn nói với tôi những điều này để làm gì? Chúng tôi thân thiết lắm sao? Tôi cũng là người thất tình và đang buồn bực đây, sao tôi phải nghe hắn lải nhải? Tôi hơi cao giọng:

“Thế thì sao?”

Hắn nhìn tôi, cười khổ.

“Giống cô, tôi cũng mệt rồi.”

Sống mũi tôi cay cay. Ừ, hiểu cảm giác của tôi nhất e rằng chỉ có mình hắn. Chúng tôi đều mệt mỏi khi phải đóng vai là kẻ thứ ba dù cả hai chúng tôi đều không phải là người đến sau. Tôi có nên cám ơn hắn vì hắn cho tôi cảm giác đỡ cô đơn không nhỉ? Nhưng ngồi bên cạnh hắn một hồi lâu mà tôi chẳng biết nói gì, hắn cũng giữ im lặng. Ngẫm lại thì cũng cần gì phải nói? Tôi là tình địch bạn thân hắn, còn hắn là tình địch của anh trai tôi. Mối liên hệ duy nhất của tôi và hắn là vì anh trai tôi và bạn thân hắn yêu nhau. Nhưng bây giờ tôi quyết định rời xa anh trai tôi, thế thì tôi làm gì có chút quan hệ nào với hắn. Một câu chào bai bai tôi cũng chẳng nói, tay cầm túi du lịch, cứ thế đứng dậy khi tiếng loa tàu vang lên.

Hắn đột nhiên kéo nhẹ một tí vạt áo tôi.

“Kẻ tàn bạo, em nghĩ gì về tôi?”

Lần đầu tiên hắn bắt chước mấy người trong trường, gọi tôi là kẻ tàn bạo. Tôi thấy buồn cười, hắn là tên đáng ghét luôn ngăn cản mỗi lần tôi muốn xông vào đập đứa con gái đang nhăm nhe cướp bạn trai tôi. Ngoài việc đó thì còn gì nữa nhỉ? Tôi nghĩ nghĩ rồi đáp lại hắn bằng giọng chế giễu:

“À! Đóa hoa ngoại quốc, anh là một tên đẹp mã với một đống ong bướm xung quanh, một tên đểu trong lốt thằng bạn thân. Ban đầu hai người đó không đến được với chẳng phải là do một loạt mưu mô thủ đoạn của anh sao?”

Có những điều không cần phải thông minh, chỉ cần đủ nhạy cảm là nhìn ra.

Hắn nghe tôi trả lời thì bật cười thành tiếng.

“Còn tôi thì lại thấy em đúng là một kẻ tàn bạo, không đầu óc, nói chuyện bằng nắm đấm. Cô ấy đúng là khổ sở không ít vì có em làm tình địch.”

Tôi gạt tay hắn đang cầm vạt áo mình ra. Hắn túm lại.

“Này, chúng ta đều xấu xa như nhau, hay là thành đôi đi?”

Tôi kinh ngạc nhìn hắn, não hắn hỏng rồi sao? Cuối cùng mặt tôi sầm lại. Tôi nói:

“Tôi chẳng cần anh phải chịu trách nhiệm cho tôi.”

Hắn hơi ngẩn người ra, có vẻ ngạc nhiên khi hỏi lại:

“Trách nhiệm gì?”

“Chuyện tối qua, tôi…”

Dù sao tôi cũng là một đứa con gái được chưa? Tôi không thể to mồm mà nói về vấn đề này được. Hắn nghe xong lại như nín cười nhìn tôi khiến da đầu tôi tê rần rần. Tôi bặm môi quay phắt người, định bụng bước thật nhanh.

Vạt áo tôi kêu cái roẹt. Tôi quên mất tay hắn còn cầm vạt áo tôi, còn tôi xoay người quá đột ngột. Hắn vội cởi áo khoác mặc cho tôi. Mặt tôi đỏ như gấc. Hắn còn cười gian nói:

“Tối qua cái gì mà chẳng thấy rồi, sao phải ngại?”

Tôi càng túng quẫn, đấm một cái vào bụng hắn rồi cắm đầu chạy lên tàu.

Mười phút sau, tôi thấy hắn vừa xoa bụng, vừa đưa mắt ra tìm kiếm trong khoang tàu. Cũng như vừa nãy, tôi không lên tiếng mà hắn vẫn tìm ra. Tôi sẵng giọng hỏi:

“Theo tôi làm gì?”

“Điện thoại, ví tiền, tất cả trong túi áo khoác.”

Tôi ngẩn người, sờ vào túi cái áo khoác trên người, hắn đúng là không nói dối. Tôi buồn bực định cởi áo trả hắn thì hắn lại nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh tôi, ngả lưng xuống ghế. Đúng thôi, tàu chuyển bánh rồi, muốn xuống cũng không được. Lúc tưởng hắn ngủ, lại nghe thấy:

“Chuyện tối qua…”

Tôi như đỉa phải vôi quay ngoắt lại lườm hắn. Kiểu như hắn mà nói thêm câu nữa, tôi sẽ đập vỡ cửa sổ tàu mà ném hắn ta ra ngoài. Nhưng hắn hình như không sợ chết, cứ cười cười nhìn tôi. Lúc tôi đang quyết định xem dùng chân hay đầu hắn để đập cửa sổ thì hắn nói:

“Tối qua tôi mới biết, có người say lại đi chống đẩy theo đúng nghĩa đen đấy, đã thế còn chống đẩy cả tiếng đồng hồ.”

Đầu tôi “uỳnh” một tiếng. Đó là lý do tôi đau lưng hả? Nhưng… nhưng mà… tôi lắp bắp:

“Tại… tại sao tôi không mặc gì?”

“Cô chống đẩy hơn tiếng đồng hồ, đầy mồ hôi. Quần áo là cô tự cởi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó gắt ầm lên:

“Sao anh không nói sớm?”

“Cô có cho tôi cơ hội để nói đâu.”

Đang cười nói, mặt hắn tự dưng có thêm vài phần nghiêm túc.

“Thế nên tôi chẳng có ý định chịu trách nhiệm gì gì đó đâu.”

Tôi cũng bặm môi nghiêm túc hỏi:

“Thế tại sao anh lại muốn thành đôi với tôi?”

“Tôi mệt mỏi rồi, em mạnh mẽ thế, cho tôi dựa vào có được không?”

Nói xong, chẳng đợi tôi đồng ý, hắn ngả đầu vào vai tôi. Tôi ngồi im, đầu khẽ xoay ra nhìn cửa sổ. Tự hỏi lòng mình rồi tự trả lời, hình như tôi cũng không ghét hắn!

Hết.

---