“Thôi đừng có nhìn nữa, người ta không tới đâu.”

Bóng tròn vừa nói vừa ném con dao gọt trái cây xuống bàn, đưa trái lê đang gọt dở lên cắn rốp một cái. Đây là lần đầu tiên Bóng tròn có cùng quan điểm với Tery, tên Đầu to đó không đáng để Chi Nga khổ như thế.

Chi Nga rũ mắt xuống tự kỷ bằng cách tự chơi với mấy ngòn tay. Một tuần rồi, anh không đến. Cứ tưởng đã hiểu rõ lắm về anh, thế mà lại không biết anh có thể nhẫn tâm như vậy. Một lần đến thăm cũng không có. Trước đây cô chỉ cần xước da, hay đứt ngón tay đã làm anh cuống lên, càu nhàu mãi không thôi còn bây giờ thì… Chi Nga nhìn vào đùi trái vẫn băng kín của mình, chỉ cần cử động một chút, băng vải sẽ sát vào phần da cắt lọc đau tới nghiến răng. Vậy mà anh chẳng quan tâm. Thì ra nếu không yêu có thể dửng dưng như thế. Có lẽ kiếp này, cô có chết anh cũng chẳng quan tâm đâu nhỉ? Ý nghĩ này khiến nước mắt Chi Nga lại trào ra.

Âm thầm theo sát anh hay chủ động tấn công dồn dập liên tục mấy tháng qua không khiến Chi Nga thấy mệt. Sự dửng dưng không thèm để ý của anh mới thực sự khiến cô thấy mệt mỏi, mất hết tinh thần.

Bóng tròn biết mình lỡ lời, rút khăn giấy đưa Chi Nga, cố gắng nói chuyển đề tài khác.

“Bố mẹ cậu không tới thăm à?”

“Mẹ theo bố vào Đà Nẵng rồi.”

Liền một lúc hai đứa con đều đi học xa, bố cũng đi làm xa để một mình mẹ ở nhà thui thủi một mình. Thế nên từ năm ngoái Chi Nga đã động viên mẹ theo bố đi công tác. Lần này tai nạn bất ngờ nhưng không nghiêm trọng nên Chi Nga không thông báo, sợ bố mẹ lo lắng. Nhưng cô biết chỉ cần một cú điện thoại thôi họ sẽ lập tức trở về bên cô, điều này khiến trái tim Chi Nga cảm thấy vô cùng ấm áp. Hơn nữa một mình gà mẹ Kha bên cạnh quang quác kêu đã ầm ỹ lắm rồi. Còn có cả Bóng tròn, Ly, và Tóc vàng nữa. Chỉ là thiếu một mình Quang mà thôi.

Chi Nga giật mình nhận ra. Thế giới trước đây của cô lấy Quang làm trung tâm, các mối quan hệ khác bị cô xem nhẹ. Bố mẹ và anh trai dần trở lên xa cách. Bạn bè chỉ có mình Bóng tròn, mà khi Chi Nga cần cậu ta nhất thì cậu ta cũng không có ở nhà. Thế nên khi Quang bỏ cô mà đi, bên cạnh cô chẳng còn ai.

Chi Nga cố gạt nước mắt, nở nụ cười trấn an Bóng tròn. Có điều Bóng tròn đang không nhìn cô. Hắn trừng mắt với cô gái đang đứng ở cửa.

“Cô tới đây làm gì?”

Ngọc Hà e ngại nhưng vẫn chầm chậm bước vào. Cô đặt túi hoa quả lên bàn, rồi nhìn chằm chằm vào đùi trái của Chi Nga.

“Không có thuốc độc đấy chứ?”

Bóng tròn chỉ chỉ vào túi hoa quả, cố ý nói to. Ngọc Hà biết mấy người này kiểu gì cũng khó chịu vì sự xuất hiện của cô. Cô nhịn không đấu khẩu với Bóng tròn. Câu đầu tiên cô ta nói lại là:

“Mười lăm triệu thật à?”

Cả Chi Nga và Bóng tròn nghe đến đây đều ngớ người ra. Ngọc Hà cắn môi nói tiếp:

“Chi phí vá da.”

Chi Nga có chút muốn cười lớn. Quang vốn thích con gái dịu dàng, thông minh, tinh tế, tính cách nên có chút giảo hoạt vì anh nói như thế cuộc sống mới thú vị. Còn cô gái này một chút dịu dàng cũng không có, nóng tính, tính cách nói chung là đơn giản, nghĩ cái gì hiện lên hết trên mặt thì lấy đâu ra cái gọi là tinh tế. Rõ ràng khẩu vị món ăn của Quang vẫn không đổi, vậy mà khẩu vị bạn gái lại thay đổi chóng mặt đến thế?

Thấy Chi Nga không đáp, lại còn nhếch môi cười. Ngọc Hà nóng máu quát:

“Là tại cái tên Tóc vàng kia tìm tôi gây chuyện, nếu không, nếu không…” thì Ngọc Hà sẽ chẳng bao giờ thèm tới đây. Lịch sử đánh nhau của cô có bao giờ đi thăm người bị đánh đâu.

“Hắn nói tôi phải trả chi phí nằm viện cho cô, tôi chỉ muốn đến để xác minh …” Giọng Ngọc hà nhỏ dần thành tiếng lẩm bẩm.

“Ít ra thì cô cũng phải nói cái gì đi chứ? Còn ít cả tuổi hơn tôi mà tâm tư cứ như mẹ già 40 ấy.”

Bóng tròn nghe Ngọc Hà lải nhải một hồi không chịu được nữa khẽ quát:

“Cô đến để nói lung tung thì về đi.”

“Tôi không nói lung tung, chuyện mười lăm triệu là sao?”

“Cô muốn bồi thường?” Chi Nga nhướn mắt nhìn Ngọc Hà hỏi.

Ngọc Hà có chút sợ hãi. Cô luôn tin con nhóc kia hiền lành, quát to một tiếng là khóc nhè. Nhưng cô nhầm rồi, bao nhiêu lần đánh nhau, những đứa con gái thậm chí là con trai bị cô đánh, thường khóc lóc mếu máo ngay tại chỗ, cầu xin tha cho cũng không thiếu. Chỉ con nhỏ này là đứng dậy, phủ bỏ đồ ăn rồi mới quay lưng bỏ đi, nhìn không ra một chút sợ hãi. Lần bị bỏng cũng thế, vết bỏng lớn và đáng sợ như thế mà cô ta ngay cả một tiếng rên cũng không thấy. Rồi bị con nhỏ này cho ăn hai cái bạt tai mà Ngọc Hà đến cả phản ứng lại cũng không có. Dữ dằn như cô mà quả thực lúc đó cũng thấy sợ. Giờ thì Ngọc Hà mới nhận ra, con nhóc này hình như không thèm đối đầu với mình chứ không phải là sợ hãi muốn tránh.

Ngọc Hà thực sự muốn nói “còn lâu, đời tôi chưa biết bồi thường ai bao giờ” nhưng cuối cùng lại cúi đầu, rũ vai đáp lại:

“Tóc vàng nói không đền, sẽ kiện, tôi có khả năng bị đuổi học.”

“Cậu định bồi thường như thế nào?”

Ngọc Hà cắn môi lắc lắc đầu. Cô đào đâu ra mười lăm triệu chứ, mỗi tháng xin thêm 50 nghìn tiêu vặt còn khó.

“Bốn triệu rưỡi điện thoại, mười lăm triệu chi phí phẫu thuật có thể tính toán mà bồi thường được…”

Lại nghe nhắc thêm đến cái điện thoại, mặt Ngọc Hà càng nhăn nhó.

“… nhưng còn những tổn thương tinh thần cô gây ra cho tôi thì sao? Có cách nào bồi thường được không?”

Ngọc Hà nghệt mặt nhớ tới Tery nói gì đến xúc phạm nhân phẩm với cái gì mà kiện tội phỉ bang. Như vậy là sao? Đền tiền còn chẳng đền nổi, mấy cái kiện tụng này cô có phải vào tù không đây? Ngọc Hà lại càng hoang mang.

Chi Nga nhìn điệu bộ cuống lên của Ngọc Hà cảm thấy có chút buồn cười. Người ngốc có cái phúc của người ngốc, có biết lo lắng cũng chỉ là lo lắng mấy thứ da lông. Làm sao cô ta biết được tổn thương tinh thần lớn nhất mà cô ta gây ra cho Chi Nga không chỉ là xỉ nhục cô trước đám đông, đánh bạn thân của cô, hay là hất canh nóng vào người. Tổn thương lớn nhất là cô gái nóng nảy này cướp đi ánh mắt người cô yêu, cướp đi bàn tay anh ấy, cướp đi nụ cười ấm áp của anh. Những thứ ấy Chi nga tưởng, lẽ dĩ nhiên thuộc về cô. Dù rằng bây giờ hai người này đã chia tay, nhưng chỉ cần nghĩ cô gái này đã ở trong vòng tay, trong trái tim Quang dù chỉ vài giây cũng khiến Chi Nga khó chịu. Cô đến giờ vẫn chưa chấp nhận được việc mối tình đầu của Quang lại không phải là cô. Mà cô lại không thể giận, không thể trách mắng cô ta. Bởi lẽ trong mắt mọi người cô mới là người thứ ba, cô là lý do hai người này chia tay nhau.

Chi Nga cúi đầu xoa trán nói:

“Cô đi đi.”

Ngọc hà hấp tấp muốn làm cho rõ.

“Còn chuyện bồi thường?”

“Tôi không so đo với cô.”

Mắt Ngọc Hà sáng vụt lên.

“Thật?”

Bóng tròn hừ mũi nhìn cô ta, thuận miệng đáp hộ Chi Nga.

“Nhưng nếu cô còn tới sinh sự, thì đừng trách.”

Ngọc Hà không ngờ thái độ của Chi Nga lại như thế. Cô mừng rỡ vừa đi giật lùi ra cửa vừa xua tay nói luôn mồm:

“Không, tuyệt đối không, từ giờ thấy cô em là bà chị đây sẽ biến mất, đừng lo…”

Bòng tròn cười méo cả miệng, hắn nói một câu rất giống suy nghĩ của Chi Nga.

“Người ngốc có cái phúc của người ngốc, cậu cứ đơn giản như cô nàng này thì cuộc sống của cậu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”