Sinh nhật năm Chi Nga mười một tuổi, cô chẳng thấy vui vẻ chút nào. Vì người bạn thân thiết suốt bốn năm qua của cô, Tery, chuẩn bị về nước. Dự án do bố cậu tiến hành đã đến giai đoan nghiệm thu. Mẹ Tery cũng cho rằng cậu cần phải quay lại Anh, bà không còn đủ khả năng dạy tại nhà cho cậu nữa. Năm cuối ở đây thậm chí bà còn phải tham khảo sách giáo khoa cho học sinh lớp chín của Chi Nga để có thể hoàn thành việc dạy ở nhà cho con.

Chi Nga biết tin ấy năm ngày trước ngày sinh nhật. Cô, Kha và Tery đều buồn.

Giờ đây ba đứa trẻ đã trở lên vô cùng thân thiết đến mức chỉ một cái liếc mắt cũng hiểu ý nhau. Khi chúng ngồi nói chuyện với nhau thì Anh, Việt lẫn lộn khiến cho người nghe không biết đằng nào mà lần. Kha cũng rất tiến bộ trong việc học ngoại ngữ, nhưng khi giao tiếp với Tery phần nhiều vẫn nằm ở việc nhìn mặt đoán ý. Nhưng Tery lại có thể nói tiếng Việt lưu loát, thậm chí còn tập viết tiếng Việt để gửi lá thư tình đầu tiên mà Chi Nga không biết là cậu đã gửi cho ai. Hai gã con trai này nhiều khi còn lắm chuyện để tâm sự hơn cả một đứa con gái như cô. Nhưng dĩ nhiên thân hơn cả vẫn là cô và Tery.

Trong bốn năm này, Chi Nga không chỉ là cầu nối của cậu với những người bạn nơi này còn là người hiểu cậu nhất sau mẹ cậu. Còn bốn năm qua Tery cũng là người gần gũi Chi Nga nhất sau mẹ. Thậm chí còn gần gũi với cô hơn cả anh trai cô. Bởi lẽ, cô không chỉ đơn giản là một cô em gái mười một tuổi của Kha, trong cơ thể cô là vẫn là linh hồn của cô nhưng lại đến từ một mốc thời gian khác. Cô thân thiết với gia đình hơn kiếp trước nhưng lúc nào cũng sợ bí mật của mình bị bại lộ. Nhưng với Tery thì khác, cậu ta không biết cô trong quá khứ như thế nào, và tương lai nhất định sẽ trở về Anh nên cô không e ngại khi nói chuyện cùng cậu ta. Vì thế mà khi cô đơn nhất, cô đã luôn tâm sự cùng Tery.

Cũng từ lâu vì là người thân thiết nhất với Chi Nga, nên Tery dần dần cảm nhận được sự tồn lại của một người tên Quang. Có lẽ vì đôi lần cậu ta lay gọi Chi Nga đang ngủ trưa dậy mà vô tình nghe được tên anh trong giấc mơ của cô, hay là do đôi lúc thất thần cô viết tên anh tràn đầy trang giấy. Cuốn nhật ký của cô bị Tery lén lút xem trộm, cứ vài trang lại nhắc đến tên anh một lần. Có điều vì sợ bị đọc lén nên ngay cả trang nhật ký Chi Nga cũng chỉ dám viết những câu cảm thán mà thôi.

Khi Tery dạy bọn trẻ ở đây chơi trò phản ứng nhanh, phải trả lời câu hỏi trong vòng ba giây. Câu hỏi tới lượt của Chi Nga là “Thích nhất ai?” cái tên bật ra miệng là “Quang”. Điều này khiến Tery giận mãi, vì cậu nghĩ, cái tên đó phải là Tery mới đúng. Bởi thế khi cậu khai ra bức thư tình của mình là để gửi cho cô con gái bà bán phở ở giữa thị trấn thì đã ép Chi Nga phải khai ra: Quang là ai?

Chi Nga ngạc nhiên vì sự nhạy cảm của Tery nhưng rồi cô cũng cười, nói cho cậu ta thì sao chứ. Cô cũng cần một người để mà tâm sự. Cô không thể ôm khối tình cảm này gặm cắn một mình mãi được. Thế là cô kể cho Tery nghe, có một cậu bé tên Quang, đã giúp cô khi cô bị lạc trong một chuyến du lịch.

Tery không hiểu tại sao chỉ gặp nhau có một lần mà Chi Nga lại quý mến và thương nhớ thằng nhóc kia đến vậy. Tery cũng đã mười bốn, đã biết thinh thích một người khác giới nên cũng rất nhạy cảm nhận ra sự yêu thích của cô bạn mình với cái thằng nhóc tên Quang hoàn toàn khác tình cảm cô ấy dành cho cậu. Tery từng nhíu mày không hiểu một đứa nhóc mười, mười một tuổi thì biết gì là yêu với thích người khác giới chứ, bản thân cậu còn rất mù mờ. Nhưng cậu rất tôn trọng tình cảm của cô bạn, vì khi nhắc tới cậu bé kia đôi mắt Chi Nga đầy sự ấm áp, nhớ nhung chân thành. Cũng bởi vì biết tới sự tồn tại của một người tên Quang nên Tery tha thứ cho Chi Nga vì câu trả lời “thích ai nhất” mà đáp án lại không phải là tên cậu mặc dù điều đó khiến cậu khá buồn.

Chi Nga hình như sống lâu với độ tuổi này nên tính cách cũng trẻ con hơn thì phải. Cô không nghĩ mình sẽ sụt sùi khóc khi biết Tery sắp quay về Anh vì bản thân biết rõ rằng ngày đó rồi cũng sẽ tới.

Tery tất nhiên cuống lên vì cậu làm sao có thể tưởng tượng được bà cụ non như Chi Nga lại có lúc bật khóc. Bốn năm quen biết, đây là lần đầu tiên cậu thấy cô bạn ít tuổi mà luôn chín chắn này khóc. Tery phải dỗ mãi Chi Nga mới nín. Cậu nói, sinh nhật cô nhất định cậu sẽ cho cô một sự bất ngờ. Cậu biết điều cô bạn thân muốn làm nhất mà không thể. Tery luôn thích đem lại sự bất ngờ cho người khác.

Sinh nhật cô là vào một ngày thứ tư. Dưới sự bao che của Kha, mẹ tưởng rằng Chi Nga vẫn đi học bình thường.

Tery mượn được xe và tài xế của bố một ngày. Còn Chi Nga bỏ học một ngày.

Trên xe, Chi Nga hỏi:

“Chúng ta đi đâu?”

Tery cười chỉ nói: bí mật. Nhưng xe chạy được hai ba tiếng trên đường quốc lộ số một thì Chi Nga lờ mờ đoán được là cả hai đang định đi đến đâu. Khi xe rẽ vào thành phố Thanh Hóa, Chi Nga hỏi lại:

“Chúng ta đi đâu?”

Tery nhìn đồng hồ, mười một giờ đúng, cậu ta thủng thẳng đáp:

“Trường cấp hai Cù Chính Lan, chắc là chưa tan học đâu.”

Lần trước có lần cô nói, Quang đạt giải nhất môn toán toàn tỉnh, và vô tình nhắc tới tên trường cấp hai mà Quang đã học. Cũng may Tery không hỏi nhiều về việc làm sao mà Chi Nga có được thông tin của Quang khi mà hai người ở xa nhau đến thế. Tery tin khi Chi Nga nói giữa cô và Quang có một người quen trung gian, người kia thường gửi tin tức của Quang cho cô. Cậu hẳn không ngờ, toàn bộ đều là do Chi Nga nhớ lại những gì Quang đã từng kể.

Nhìn đôi mắt rưng rưng xúc động của Chi Nga, Tery phẩy phẩy tay có ý:

“Không cần cảm ơn!”

Giá mà Tery biết đôi mắt đó đỏ lên là vì tức. Tại sao cậu ta không báo trước cho Chi Nga một tiếng để cô ăn mặc cho tươm tất một chút. Lần đầu tiên gặp anh cô đã cởi trần và mặc độc có một cái quần đùi xanh, lần này cũng chẳng khá hơn, chỉ là bộ quần áo vô cùng đơn giản. Cô còn mấy bộ đồ mới cất ở nhà chưa đem ra mặc, tóc của cô ngày hôm nay còn tự chải, không hiểu có bị xù lên hay không? Nếu biết thế này cô đã nhờ mẹ thắt bím cho rồi. Còn nữa, cô còn đi dép tổ ong mới chán chứ. Nếu Tery chịu nói sớm cô còn có thể chuẩn bị cẩn thận cho tình huống gặp mặt sao cho tự nhiên nhất nữa.

Chi Nga còn chưa hết nhăn nhó than thở thì xe dừng ở cổng trường Cù Chính Lan lúc 11 giờ 20 phút.

Vì vẻ ngoài vô cùng bắt mắt của Tery nên Chi Nga chỉ còn cách ngồi trên xe đợi. Cũng may vị trí đậu xe có thể nhìn thấy tất cả những ai từ trong trường đi ra. Cứ nghĩ ít nhất phải đến khi cô vào đại học mới có cơ hội gặp anh, vậy mà lại có được cơ hội này thế nên trong lòng Chi Nga âm thầm cám ơn trăm ngàn lần món quà sinh nhật mà Tery đã tặng.