Cô mở đoạn thứ nhất lên:

"Tiểu Ái! Hôm nay là ngày thứ nhất em rời xa anh! Anh nhớ em lắm! Thực ra...!anh muốn nói với em một chuyện.

Em còn nhớ chiếc bánh kem em làm đó không? Nó thực sự rất dở, nên anh không muốn cho em ăn!..."

Đoạn thứ hai:

"Tiểu Ái! Hôm nay anh phải cướji cô ta đó! Nếu em nghe được thì mau ngăn chặn đám cưới này lại đi!...!"

Đoạn thứ ba:

"Tiểu Ái! Hôm nay là tròn một nghìn ngày xa em đấy! Anh nhớ em!...!"

Đoạn thứ tư:

Đoạn thứ năm:

Đoạn thứ sáu:

Cuốn băng nào cũng bắt đầu bằng chữ "Tiểu Ái", chúng đều chứa đựng tâm tư tình cảm của anh trong suốt hai năm qua

Nghe những lời này, cô luôn có cảm giác là chúng đều giành cho mình, cô chẳng hiểu sao nước mắt cô lại rơi khi nghe những lời này

Đoạn thứ 56:

"Tiểu Ái! Hôm nay anh gặp em ở Mỹ! Em trông xinh đẹp hơn nhiều đấy! Chỉ có điều...!em không nhớ ra anh! "

Đoạn thứ 57:

"Tiểu Ái! Không ngờ dự án này là do em đảm nhận! Anh vui lắm! Cuối cùng sau 2 năm anh cũng gặp lại em! "

Đoạn thứ 58:

"Tiểu Ái! Hôm nay em ngốc sao? Chiếc đèn chùm to thế rơi xuống em nhìn thấy rồi mà không nế à? Em

biết...!anh lo cho em thế nào không? Sau này anh không bên cạnh nữa thì sao? Em thế này làm sao anh yên tâm? "

Đoạn thứ 59:

"Tiểu Ái! Hôm nay anh gặp con đấy! Con bé đáng yêu lắm!..."

Đoạn thứ 60

"Tiểu Ái! Từ bây giờ anh phải xa em thôi! Xa anh em hạnh phúc hơn mà!..."

Đoạn thứ 61:

"Tiểu Ái! Còn vài ngày nữa là dự án kết thúc! Đồng nghĩa với việc anh phải xa em thôi!..."

Đoạn thứ 62:

"Tiểu Ái! Ngày mai anh xa em! Bao ngày qua anh không mang cho em hạnh phúc! Anh xin lỗi! Xa anh mong em sống tốt!..."

Cô nghe xong nước mắt đã lăn dài trên má từ bao giờ

Cô cảm động với tình cảm mà anh dành cho người anh yêu

Nhưng đáng tiếc, đó không phải dành cho cô, lòng cô quặn đau, chắc có lẽ yêu thương một người là thế này

Cô buông máy ghi âm xuống, cô yêu anh ấy nhưng hành động đó chỉ khiến cô cảm thấy mình là một người thay thế

- Tiểu Ái! Em nghe hết rồi sao?

Giọng anh từ cửa bước vào

- T...!tôi...!tôi xin lỗi! Nhưng tôi cũng muốn nói cho anh biết! Tôi không phải là Tiểu Ái của anh, tôi không biết anh, anh đừng biến tôi thành kẻ thay thế nữa!

Cô tức giận nói với anh

- Không phải đâu! Tiểu Ái!

- Đừng nói gì nữa!

Reng...!reng...!reng...

- Dạ mẹ!

- Khả Khả! Hân Hân mất tích rồi!

***Vài tiếng trước***...

Ninh Kiều đang ngồi trong phòng tự kỉ nói một mình:

- Chết tiệt! Dạo này Đường Phong toàn nói chuyện với con bé nào ấy, còn ba ba con con! Không được! Phải điều tra!

Cô ta nhấc điện thoại của mình lên

- Điều tra con bé đó cho tôi.

*15 phút sau*...

- Cô Đỗ, cô bé đó là Đỗ Khả Hân, sinh ngày 18/12 năm 2020, đang sống ở Mỹ cùng mẹ và bà, không có cha.

- Được, bắt cóc con bé đó cho tôi, dù thế nào cũng không được thả ra

Cô ta ngờ ngợ, Đỗ Khả Hân, Đỗ Khả Ái

Thâm tâm ả ta đang nghĩ rằng anh đang dành hết tình cảm cho con bé đó mà quên đi con trai mình

***Trở về hiện tại***...

- Có chuyện gì vậy? - Đường Phong hỏi cô

- Hân Hân mất tích rồi!

Khả Ái khóc nấc lên nói với anh

Anh thất thần, con bé còn rất nhỏ, nếu bị bắt cóc lấy nội tạng thì sao

- Mẹ! Sao con bé mất tích được!

- Mẹ không biết! Mẹ đưa con bé ra khu vui chơi gần nhà, quay đi quay lại đã không thấy đâu nữa rồi!

Cô sốc không nói nên lời, khu vui chơi đó thường rất an toàn cho trẻ nhỏ nhưng hôm nay...

"Tiểu Ái! Tỉnh dậy đi!"

- A Thiên! Tìm bằng được con bé cho tôi! Gọi bác sĩ tới nữa!

- Vâng thưa Lục tổng!

*15 phút sau*

- Cô ấy sốt cao quá, nhưng không sao! Chỉ cần truyền nước là được! - Bác sĩ nói

- Cảm ơn bác sĩ!

Quay sang Khả Ái

- Tiểu Ái! Con bé sẽ không sao đâu!

- Uhmm

- Em tỉnh rồi?

- A...!anh Phong, Hân Hân!

- Con bé sẽ không sao đâu! Em đừng lo lắng!

- Không! Anh Phong! Em phải tìm con bé!

Anh vội kéo cô lại

Hơn ai hết, trong thâm tâm hai người cha mẹ này đang rất đau

- Anh bỏ em ra đi! Lỡ con bé bị làm sao thì sao?

Anh giữ cô trong lòng, nước mắt anh cũng không kìm được mà bật khóc

- Tiểu Ái! Nghe anh! Mọi chuyện để anh lo, nếu chúng muốn bắt cóc tống tiền thì anh sẽ đưa cho họ, được chứ? Nghe anh đi!

- Anh là đồ tồi! Trả con cho em!

Cô vừa nói vừa đập mạnh vào người anh

Hai người ai cũng đau lòng.

Nhất là anh, anh chưa nhìn thấy cô bé được bao lâu

"Ba Phong! "

Câu nói ấy hiện lên trong đầu anh cùng với giọng nói ngây thơ của con bé

Anh chờ cho cô ngủ say mới dám rời đi đến điểm hẹn mà trợ lý đã bảo anh

Anh tự lái xe đến khu vui chơi, nơi mà cô bé mất tích

Camera giám sát đã bị hỏng

Tất cả mọi thứ có thể thấy chỉ là chiếc kẹp tóc của cô bé

Hiện tại anh đang rất rối, không biết phải làm gì.

Anh vốn là một người rất thông minh, chuyện gì cũng có thể giải quyết, nhưng sao trong chuyện này anh chẳng thể nghĩ được gì.

***Một diễn biến khác***...

- Bắt cóc được rồi à? Tốt! Khi nào có lệnh của tôi thì vứt con bé ở bên đường, mặc cho nó sống hay chết!.