Edit: ZetXuân sang hè đến, hoàng hôn mỗi ngày vẫn tầm thường theo nghĩa đen, hơn một năm nay họ vẫn sinh hoạt như thế, tình cảm ổn định suông sẻ, không có bất đồng ý kiến, không có bất cứ trắc trở nào, thậm chí không dịp gì đặc biệt.
“Chí ít phải có chút mâu thuẫn gì chứ?” Lương Mĩ Lị ngồi cạnh quầy bar phàn nàn với Trần Hải Thiên và Trang Tuyết đang bận rộn xếp đĩa Vinyl lên kệ, chẳng tỏ ra muốn giúp đỡ.
“Có chứ, năm rồi cậu ta ăn liên tục năm lòng đỏ, đã nói cholesterol cao rồi mà cứ bỏ ngoài tai.” Trần Hải Thiên rút một đĩa Vinyl, giơ ra trước ánh sáng để nhìn rõ hơn.
Trang Tuyết nhìn về phía Lương Mĩ Lị, dùng cái giọng tố cáo nói, “Lần trước đến Đài Trung ăn thịt nướng, hắn ăn một lần ba xâu da gà nướng, dầu mỡ nhiều cỡ nào cậu có biết không.”
“Tết đoan ngọ vừa rồi, một lần hắn ăn ba cái bánh chưng lòng đỏ, cuối cùng không ăn nổi chân gà nướng của tớ nữa đấy.”
Trang Tuyết phản bác, “Cậu ta cũng vậy, trước bữa cơm mà còn ăn liền sáu cái bánh đậu đỏ.”
“Cậu ta bị bệnh đi khám về không chịu uống thuốc.”
Trang Tuyết lại phản bác, “Cậu ta cứ luôn quên uống vitamin.”
“Cậu ta vừa đọc sách vừa là áo, kết quả là hỏng luôn ba cái áo sơ mi của tớ.”
“Cậu ta lúc nào cũng mua một đống đồ ăn, ăn không hết là để đến quá hạn.”
“Tớ nói mâu thuẫn kìa! Mâu thuẫn!” Mỗi lần gặp cái cảnh Trần Hải Thiên và Trang Tuyết một đáp một trả, Lương Mĩ Lị không nhịn được phải phát điên, “Ví như Tiểu Tuyết Nhi ngoại tình bị cậu bắt ghen tại giường, hoặc là hai người gặp tình cũ trên đường rồi cãi nhau một trận, Tiểu Tuyết Nhi suốt đêm không về, cậu khóc thầm đến sáng gì gì đó, ngôn tình hay phim chiếu lúc tám giờ luôn diễn đó! Hai người không thể sống bình lặng như vậy mãi được, sống như vậy làm sao xứng với độc giả!”
“Tại sao tớ lại là người ngồi khóc ở nhà?” Trần Hải Thiên ngẩng đầu dùng ánh mắt thẩm vấn, “Hơn nữa cậu chưa viết truyện nào cả, đào độc giả ở đâu ra?”
“Được rồi, cậu cứ sống miễn cưỡng như vậy đi, tớ về nhà xem TV.” Lương Mĩ Lị uống sạch trong một hơi, nhảy xuống ghế, chuẩn bị rời đi.
“Nhàn nhã nhỉ? Không lên mạng hẹn hò à?”
“Chán rồi, già rồi, cứ sống một mình như vậy cũng được, sau này dọn tới cách vách nhà cậu,” Lương Mĩ Lị nhún nhún vai, bỏ tách cà phê vào bồn rửa, “Dù sao bà đây cũng chỉ là diễn viên phụ, địa vị của tớ đã ngang với cái tên bán rượu dạo Mayonnaise [là một loại xốt sánh mượt xuất xứ từ các nước phương Tây] luôn rồi, dù có nói gì cũng không có tư cách ngồi vào bàn.”
“Tên bán rượu dạo Mayonnaise?” Trần Hải Thiên nghi hoặc nhìn Lương Mĩ Lị, Trang Tuyết cười phá lên.
“Tiểu Mã than thở trên Facebook, nói hắn đang bán Sandwich Mayonnaise, chứ không phải bánh mì hay chân giò hun khói.” Trang Tuyết vừa cười vừa nói, trong khi tay vẫn làm không ngừng.
Trần Hải Thiên tỏ ra đã hiểu. Trang Tuyết và Lương Mĩ Lị cứ kết vài mối quan hệ phức tạp trên Facebook, chỉ có hắn là chẳng màng đến thế sự, cũng chẳng muốn dính vào.
“Tớ thấy cậu ta chỉ thờ phụng bánh gato có gắn hoa hồng giả ở trên ấy,” Lương Mĩ Lị vác một đống túi, đẩy cửa kính, quay đầu nói, “À mà, cậu ta đang đầu tư một gay bar, tháng này có bán phần cơm cho trẻ con và tặng chuột Micky, có rảnh thì đến đó uống một ly.”
“Gay bar cũng bán phần cơm cho trẻ con?” Trần Hải Thiên nhìn Lương Mĩ Lị chăm chú hòng moi ra dấu hiệu chuyện này là thật hay giả.
“Đúng, thời đại thay đổi, gay bar cũng vậy, thôi, biến đây, hôm sau bay sang Nga sẽ mua búp bê tặng cậu.” Lương Mĩ Lị nói xong phất tay rời đi.
Trong nửa năm này, Lương Mĩ Lị đã học thêm các loại kiến thức về kinh tế, thường bay từ Đài Loan sang Nga, A Minh quản lý chi nhánh ở Thượng Hải, Ngũ A Ca chỉ ở Thượng Hải một tháng nữa, chỉ có hắn là nhốt mình trong tiệm cà phê này, mỗi ngày trải qua một cuộc sống bình thản.
Nhưng hắn cũng hiểu, hắn đang đi trên một con đường, nó thật thẳng tắp, không có điểm cuối, vừa nắm tay vừa đi cùng Trang Tuyết.
“Có lẽ sau này Mĩ Lị sẽ biến thành nữ cường nhân rồi nuôi tụi mình?” Trang Tuyết nghiêm túc hỏi Trần Hải Thiên.
“Không đâu,” Trần Hải Thiên rút cái đĩa Nina Simone ra, đặt vào máy phát, một giọng nữ khàn vang lên, “Cậu quên cái câu mà con nhỏ đó hay nói à, ‘tớ là người không có chí lớn, chỉ có hứng thú với mọi thứ’, cho nên khi chán con nhỏ đó sẽ nghỉ việc, còn nói rất muốn làm Tây Thi bán cau.” Không thể trung thành làm một việc gì, hắn và bạn bè hắn đều giống ở chỗ đó, không theo đuổi công thành danh toại, chỉ muốn sống trong phạm vi của mình.
“Có lẽ cô ấy chỉ là Lưỡi Tây Thi?” Trang Tuyết nói xong, đột nhiên giống như đứa trẻ lắc lắc tay hắn, “Chúng ta tới gay bar đi, có tặng thú nhồi bông Micky……”
“Chỉ có tôi thấy gay bar bán phần ăn cho trẻ con là kỳ lạ à?” Trần Hải Thiên nhịn không được thở dài.
Làm xong mọi chuyện đã hơn năm giờ chiều, chờ Trang Tuyết quét dọn xong, Trần Hải Thiên treo cái bảng “Đã ra ngoài”, khóa cửa kính, hai người cùng nhau đi ra đầu hẻm.
Dọn xong kệ đĩa hay sau khi rang đậu, ra đầu hẻm ăn cơm sườn là thói quen của hai người họ, quán đó đã mở được ba năm, Trần Hải Thiên sống với Trang Tuyết được một thời gian thì Trang Tuyết dẫn hắn ra đây ăn thử.
“Có lần về Đài Trung, khi đi ngang chỗ này ngửi được cái mùi hấp dẫn quá nên vào ăn thử.” Trang Tuyết kéo tay hắn, nghiêm túc giới thiệu, “Tuy súp ngô nhìn khá giống súp bò trong chợ đêm, nâu nâu, nhưng rất dễ uống, sườn cũng khá ngon, chỉ thua tôi tự chiên một chút.”
Hắn bán tín bán nghi đi vào quán, uống một chén súp ngô giản dị, nguyên liệu phong phú, không cho bột vào súp, chủ quán nấu rất có tâm, từ đó về sau hắn trở thành khách hàng trung thành.
Trang Tuyết là vậy, có thể để ý tới mọi thứ xung quanh, chú ý tới rất nhiều sự việc bị hắn bỏ qua.
Ăn xong cơm sườn, họ đến gần đó mua bánh mì mới ra lò, mua mấy trái táo thơm lừng ở quầy trái cây, rồi mới tay trong tay dạo bước về nhà.
Con hẻm đã xuất hiện dòng người tan tầm, ánh sáng đủ màu chiếu ra từ các cửa hàng, bầu không khí màu xám, nắng chiều chiếu lên lá cây màu xanh, khuôn mặt tươi cười của người đi đường, đuôi tóc của Trang Tuyết vểnh lên, bộ đồ có in hình Mickey, mỗi lần trải qua thời khắc này, hắn sẽ bị hạnh phúc bảo phủ, loại hạnh phúc tự nhiên mà hài hòa này sẽ dung hợp với hắn, giống như ngâm mình trong một bể lớn toàn là bọt sữa ấm áp.
“Mai cậu làm Sandwich trứng được không? Muốn ăn lại món đó.” Trang Tuyết đang nắm tay hắn, nghiêng đầu hỏi.
“Được, hợp với Sandwich Mayonnaise,” Hắn vừa cười vừa nói, “Còn dư nhiều chân giò hun khói với phô mai, ngày mai cậu chụp rồi up lên để trêu cái tên bán rượu……”
“Trang Tuyết?”
Một giọng nói xa lạ đánh gãy câu nói của Trần Hải Thiên, một người đàn ông nhã nhặn đang đứng đó, trên người đối phương có một loại khí chất khó bỏ qua, trái ngược hắn, yếu ớt và cảm tính gì gì đó, hắn lại hoa mắt lần nữa.
“Chào, đã lâu không gặp,” Trang Tuyết không che giấu sự ngạc nhiên.
Trần Hải Thiên nhìn Trang Tuyết và người nọ hỏi thăm lẫn nhau, chuyện thời tiết, tình hình gần đây, đang làm công việc gì, nụ cười của người nọ hơi gượng gạo, ánh mắt dường như vô tình liếc vào tay Trang Tuyết đang nắm lấy tay hắn, nhíu mày.
Bạn trai cũ Trang Tuyết chăng? Trần Hải Thiên thầm nghĩ, cái miệng của Lương Mĩ Lị đúng là quạ đen. Thật kỳ quái là hắn đang cảm thấy hưng phấn, tay bất giác sờ vào di động, muốn nhắn ngay cho Lương Mĩ Lị.
“Bạn trai cậu?” Khi người nọ hỏi có hơi bất mãn.
“Không phải,” Trang Tuyết trả lời nhanh chóng và ngắn gọn, “Bạn của tôi.”
Bạn của tôi. Ba chữ này đem đến một sự rung động không hề nhẹ, giọng điệu đường đường chính chính, xen lẫn sự yêu chiều nồng đậm, khiến Trần Hải Thiên chấn động vô cùng, giống như vừa uống một ly ca cao nóng vậy, trong đầu cứ lâng lâng.
Bạn của tôi. Trong giới gay này, đây là cách giải thích cổ điển nhất, hầu như chỉ dùng từ thời xưa, cái thời gay yêu nhau rất khó chứ đừng nói đến kết hôn, bạn của tôi, ba chữ này chính là hứa hẹn, chính là trói buộc của pháp luật, ai cũng thật thận trọng khi nói ra.
Tình yêu rất ngắn, mà bạn thì rất dài.
Trần Hải Thiên dùng lực nắm tay Trang Tuyết, đáp lại trong im lặng.
Đối phương cũng trầm lặng, dường như người nọ đã thu nhỏ lại, rút vào cái áo Polo, Trang Tuyết quay đầu nhìn hắn, cười cười, lại quay đầu nói với người nọ, “Chúng tôi còn việc, đi trước nhé.”
“Cho tôi số liên lạc được không?” Người nọ vội vàng hỏi.
“Không tiện lắm, xin lỗi.”
Đối phương gật gật đầu, tỏ ra không cam lòng và bất đắc dĩ.
Bọn họ vẫn nắm tay, không nhanh không chậm đi về nhà, đến khi bước vào con hẻm nhỏ, Trần Hải Thiên nói, “Về nhà nấu ca cao cho cậu, nhớ uống cạn trong một hơi đấy.” Ca cao ngọt, vô cùng thích hợp với bầu không khí như thế này.
Trang Tuyết gật gật đầu, khi đi đến cửa tiệm mới nói, “Người đó là bạn trai cũ của tôi, quen nhau trong ba năm.” Giọng nói hơi nhỏ, gần như bị tiếng xe ngoài hẻm lấn át.
Bên trong tiệm thật tĩnh lặng, Ngày Mưa nằm trên quầy bar quẫy quẫy cái đuôi đầy lông. Ngày Mưa đã đột phá 5kg, thêm bộ lông xù của giống mèo Ba Tư nữa thì nhìn nó giống cái mền màu xám vậy.
“Cậu biết tôi không hứng thú với quá khứ mà?” Trần Hải Thiên dùng chìa khóa mở cửa.
“Biết,” Trang Tuyết xách mấy cái bọc vào căn bếp nhỏ, “Cơ hội khó có được, tranh thủ kể cậu nghe.”
“Để tôi nhắn cho Mĩ Lị, pha ca cao với hồng trà xong sẽ nghe cậu kể.”
“Mĩ Lị sẽ hưng phấn lắm đây.” Trang Tuyết bất đắc dĩ nói.