Edit: ZetRời khỏi tòa án, Trần Hải Thiên đến siêu thị gần đó mua sắm, nào là bánh mỳ nướng, bánh mì kẹp thịt, hoa quả, rau dưa, sữa, thịt ba chỉ, hắn thích đi vòng vòng trong siêu thị, thích dùng đầu ngón tay lướt trên sản phẩm được đóng gói bắt mắt, thích nhìn làn khói trắng từ tủ đông bay lên, vây quanh một hộp lạp xưởng dùng cho món lẩu.
Vài ngày trước còn cùng người kia ở nhà nấu lẩu, vừa cười đùa vừa đặt cua vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, hương vị ấy còn chưa kịp bay hết, hắn lại quay về tình trạng độc thân, nhưng sinh hoạt không có bất cứ thay đổi gì.
Hắn thích người kia, bởi vì người kia đối với hắn mà nói không hề có cảm giác tồn tại. Cho nên khi đối phương lấy sự tồn tại ra uy hiếp, mối quan hệ này liền biến thành nụ cười nhạt.
Đương nhiên cũng cảm thấy mất mát chút ít, nhưng chung quy là hai người họ quen nhau chỉ để tiêu sầu mà thôi, giống như hai chiếc cốc sứ được đặt cạnh nhau, cả hai đều dễ vỡ. Nếu là năm hai mươi bốn tuổi, hắn cần một năm mới có thể chữa lành, nhưng nay hắn đã hai mươi bảy, chỉ cần ra đầu ngõ mua hai chai bia là có thể giải quyết.
Hắn nghĩ chia tay là chuyện tốt, lại được quay về nếp sống cũ.
Có điều hắn khó tránh khỏi sẽ nghĩ: những người luôn đem chuyện chia tay ra uy hiếp rốt cuộc là quá tự ti hay quá tự tin? Bọn họ hy vọng được nghe câu trả lời thế nào? Bọn họ muốn chân tâm của hắn, hay là muốn làm người thắng cuộc?
Xách một túi đồ ăn về nhà, cầm theo mấy tờ quảng cáo trong hòm thư, đi vào phòng khách, tiếng bước chân vang dội. Hắn kéo rèm cửa ra, mở máy pha cà phê, cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm, ngồi ở phòng khách ăn chè lạnh, mở TV xem Gió Lốc Đài Loan, cứ ba mươi giây máy pha cà phê sẽ phát ra thanh âm do hơi nước bốc lên, chờ Lưu Ngọc Anh bước ra diễn.
Hắn sống trong một con ngõ nhỏ ở rìa phía bắc thành phố, hai bên đường là hai hàng cây, với một loạt ngôi nhà ba tầng cổ xưa. Hắn nhớ lúc nhỏ nơi đây chỉ là một mảnh hoang vắng, ba hắn luôn nói rằng: một ngày nào đó Đài Bắc sẽ phát triển, đến lúc đó giá trị mảnh đất nơi này sẽ được nâng lên. Đây cũng là chuyện duy nhất mà ba hắn nhìn xa trông rộng.
Vài năm sau ba mẹ ly hôn, căn nhà này thuộc quyền sở hữu của mẹ hắn. Sau đó Đài Bắc đúng là rất phát triển, lan đến cả ngõ nhỏ này.
Rất nhiều hàng xóm biến mặt tiền thành cửa tiệm, cửa thay bằng kính trong suốt, sàn gỗ, nhạc nhẹ, ánh đèn sáng mờ, bóng cây rợp mát, khiến cho người ta cảm thấy rất cách điệu, bởi vì cuộc sống quá xô bồ, mỗi người đều cần một nơi thanh tịnh, mỗi người đều muốn giả vờ thoát ly khỏi thế giới đầy bon chen này.
Mà hắn cũng đang làm thế.
Hắn thích ở đây, ánh sáng ấm áp tràn vào phòng dễ dàng loại bỏ nhiều cảm xúc tiêu cực, hắn muốn biến ngôi nhà thành một cửa hàng nhỏ, tuy chưa biết sẽ bán cái gì, nhưng hắn đã quyết định trải một lớp sỏi trước cửa, khi dẫm lên sẽ phát ra âm thanh xột xoạt.
Hắn thích ngôi nhà này, cho nên dù bán cái gì cũng chỉ muốn người vừa mắt bước vào.
Xem xong Lốc Xoáy Đài Loan [Phim tên tiếng anh là Taiwan Tornado, dài 345 tập, chiếu lúc 8h tối thứ sáu, bắt đầu từ năm 2004 đến 2005], hắn đổ cà phê ra ly, ngồi cạnh cửa sổ trong phòng sách lầu hai, nhìn người qua kẻ lại bên dưới ngõ nhỏ. Trong một thành phố lớn, tại một ngôi nhà ba tầng mà hắn đang sống, uống cà phê, nghe nhạc Rickie Lee Jones [Rickie Lee Jones (1954), là một ca sĩ, nhạc sĩ, nhạc sĩ và nhà sản xuất người Mỹ], xung quanh là sách, cuộc sống mới sắp bắt đầu, loại cô độc mà đẹp đẽ thế này có chút khác với cách sống của thế tục, hắn gần như đã chạm vào hạnh phúc.
Hạnh phúc kết thúc khi Trần Hải Thiên uống xong cốc cà phê, mở máy tính ra, đăng nhập vào Mộng Cầu Vồng.
Hắn phát hiện hình như ID của mình bị người bạn dung tục lúc trước chửi mắng, trở thành xác quỷ, mặt khác trong danh sách có tận bốn người trở thành xác quỷ.
Cầu Vồng có ba con yêu quái, xác quỷ, đứt đầu, u linh bay.
Tuy hắn không thường vào Mộng Cầu Vồng cũng biết hệ thống thần bí này đang gặp vấn đề. Nghe nói sau khi ba con yêu xuất hiện, admin Võ Đại Lang mất ăn mất ngủ để bảo trì. Mắt thấy sắp diệt yêu thành công, đột nhiên Võ Đại Lang nương tay, để ba con yêu tồn tại, cuối cùng trở thành một nét đặc sắc của Mộng Cầu Vồng.
Đạo hạnh của đứt đầu và u linh bay rất kém cỏi, chỉ cần người dùng thường xuyên đăng nhập là được. Nhưng xác quỷ thì khó nhằn hơn, nếu người dùng lâu lâu mới đăng nhập thì khả năng nhỏ hơn 1% là nó sẽ biến thành xác quỷ; đá không xong, đuổi không đi, trong thời gian ngồi ngẩn người thì số lượng của nó càng gia tăng, xếp chồng lên nhau giống như da rắn đã lột bỏ.
Có hai cách để tiêu diệt nó: chờ hệ thống tự reset, hoặc là gửi tin nhắn nhờ Võ Đại Lang ra tay cứu giúp.
Không may là hệ thống có tự reset hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng của Võ Đại Lang, mà những tin nhắn ấy thường thường sẽ bị ngó lơ, xem ra admin hứng thú với việc để nó thoải mái nhân bản đây mà.
Trước mắt người không đăng nhập lâu nhất là 762 giờ, tên là ‘Nonight’ cách một tháng trước, chuyện này được hệ thống ghi lại, rõ ràng một tháng nay Võ Đại Lang không chịu reset trang web, xác quỷ không ngừng xâm chiếm danh sách của người dùng dẫn đến tốc độ truy cập chậm hẳn, tiếng ai oán rung động trời đất, toàn bộ mod chỉ khoanh tay đứng nhìn, ngồi xem trò hay, cuối cùng mod thần bí nhất là Đại Thiên Sứ ra trận giải quyết.
Mod của Mộng Cầu Vồng, độ kỳ lạ không hề kém ba con yêu.
Tuy vậy đối với một số người đây là chuyện vui, còn chuyện mình biến thành trò vui cho họ lại là chuyện khác. Có lẽ giống với cảm giác giấy phê bình của mình bị treo ở bảng thông báo, Trần Hải Thiên nghĩ vậy, vừa thẹn vừa bất lực.
Hắn viết tin nhắn gửi Võ Đại Lang nhưng không ôm bất cứ hi vọng gì. Nói cho cùng thì hắn chỉ là người qua đường sử dụng trang web, không giống như nhóm người quản lý, cho nên đối với chuyện bất lực sẽ không muốn xuất lực.
“Này, xác quỷ kìa, chúc mừng tiến vào trận chung kết.”
Màn hình hiện lên tin nhắn bỏ đá xuống giếng, hắn nhìn nhìn, đột nhiên muốn nổi giận, cái miệng người này đúng là quạ đen, “Chờ tôi lấy cúp xong sẽ đốt xuống cho cậu.”
“Thuận tay đốt luôn chiếc Ferrari và biệt thự đi, kèm Kim Đồng nữa, Ngọc Nữ để lại cho phái Cổ Mộ.”
“Không thành vấn đề, cam đoan tay nghề rất tinh xảo, mỗi một món trông như thật.” Phái Cổ Mộ khiến hắn nguôi giận hơn phân nửa.
“Này này, nhớ rõ cột tất cả lại thành nơ con bướm rồi đốt, nơ con bướm thít chặt hơn mai rùa đó!”
Trần Hải Thiên vừa tức giận vừa buồn cười, lập tức cầm điện thoại gọi cho ông ngoại ở Trung Lịch [TP huyện lớn thứ hai ĐL] đòi Ferrari và biệt thự, “Lấy Ipod hay một chiếc xe tay côn Harley đi cháu.” Ông ngoại nói.
“Ông ngoại, ông quá hiện đại.” Hắn nhịn không được cười cười, xấu tính nói: “Trung thu con sẽ về, ông nhớ làm nhiều bánh nhân trứng.”
Cúp máy, Trần Hải Thiên trở lại máy tính đã thấy người đó trả lời.
“Nói thật, chút nữa nó sẽ mất, đừng khó chịu nữa.” Lời này cứ vững như bàn thạch, lẳng lặng nằm đó không nhúc nhích. Tuy là an ủi nhưng không thể nhận nổi.
“Này anh bạn Nothing, xin hỏi muốn đời nào của Ferrari?” Thôi thì tiếp nhận sự an ủi đó vậy, sau đó dùng răng nanh cắn xé đối phương.
Ngày hôm sau, Trần Hải Thiên đăng nhập, phát hiện xác quỷ đã biến mất.
Hắn hơi bất ngờ, lại âm thầm cảm thấy may mắn. Nhất định là Võ Đại Lang bị sét đánh mới có thiện tâm trừ yêu giúp hắn. Hắn đang tưởng tượng ra một đạo sét bổ xuống, đánh trúng một người đàn ông thấp lùn đứng trên sườn núi.
Hắn cứ cảm thấy là lạ, nhưng không thể nói rõ, dường như hắn nghe được tiếng dịch chuyển của một tổ bánh răng nhỏ bé đang khởi động. Có lẽ hắn gặp may, bởi vì ngay cả hóa đơn hai trăm tệ hắn cũng chưa từng nợ.
Thôi. Hắn nghĩ, coi như Võ Đại Lang đã biết hối cải, đại xá tứ phương, tóm lại từ nay về sau hắn sẽ ngoan ngoãn làm một người qua đường.
Hắn nhấp vào hộp thư, gửi tin cho Nothing.
“Lý phu nhân bị án treo, Hoàng Bình Thu cũng vậy, Lưu Ngọc Anh đang bị án treo, Mặt Khổ Qua chưa biết [một loạt những nhân vật trong phim Lốc Xoáy Đài Loan, mặt khổ qua ý chỉ nhìn lúc nào cũng buồn buồn, là nhân vật Phương Gia Nghi].”