Tìm Em

Chương 74: Phiên ngoại 6 Mang thai

🌺

Trên đường đến bệnh viện, Giản Sóc bình tĩnh một cách bất ngờ.

Lái xe, đỗ xe, lên lầu, vào phòng bệnh.

Trong khoảng thời gian này, Giản Sóc đã nghĩ đến đủ mọi khả năng, thậm chí còn nghĩ nếu như Sầm Tuế Tuế mắc bệnh gì đó không trị được thì anh phải làm thế nào, đã thế còn nghĩ, có phải trước tiên mình nên lập di chúc không.

Nhưng mà tất cả những thứ này đều biến mất vào khoảnh khắc anh tiến vào phòng bệnh và nhìn thấy Sầm Tuế Tuế tỉnh lại.

Giản Sóc đứng sững ở cửa phòng bệnh nhìn Sầm Tuế Tuế.

Sắc mặt cô vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng lại vẫy tay với anh, nở nụ cười: “Hi!”

Một tiếng này đủ để làm Giản Sóc hoàn hồn.

Giản Sóc sải bước đi đến, sau đó quỳ một chân xuống mép giường, hai cánh tay ôm chặt lấy cô.

Sầm Tuế Tuế vỗ lưng anh: “Xin lỗi, đã dọa anh rồi.”

Giản Sóc vùi đầu vào cổ Sầm Tuế Tuế, hai cánh tay đang ôm cô vẫn còn hơi run.

Sầm Tuế Tuế cũng rất dịu dàng và kiên nhẫn, vẫn luôn chờ Giản Sóc bình tĩnh lại.

Quả thật Giản Sóc bị giật mình.

Sầm Tuế Tuế kéo tay anh, sau đó vùi vào ngực anh: “Xin lỗi anh, em cũng không biết sao nữa, lúc ấy trước mắt tối sầm nên chẳng hay biết gì cả.”

“Bác sĩ nói sao?” Giọng Giản Sóc hơi khàn.

Sầm Tuế Tuế lắc đầu: “Em cũng không biết nữa, chị San đã đi tìm bác sĩ rồi.”

Giản Sóc giơ tay vuốt tóc Sầm Tuế Tuế: “Không có chuyện gì đâu.”

“Vâng, em cũng cảm thấy không sao.” Sầm Tuế Tuế suy nghĩ một lúc, “Hình như ngoài cảm giác mệt mỏi ra thì không có gì cả.”

“Hủy bộ phim vừa nhận đi.”

“Không được.” Sầm Tuế Tuế ngồi thẳng dậy, “Em phải đi.”

Giản Sóc cau mày, “Thân thể em sẽ khó chịu.”

“Em không sao.” Sầm Tuế Tuế như sợ anh không tin bèn vỗ ngực đảm bảo: “Em tuyệt đối không có chuyện gì đâu.”

Lúc Giản Sóc đang định nói thêm gì đó thì cửa phòng bệnh được mở ra, bác sĩ và Khương San cùng bước vào.

Giản Sóc bèn xuống giường đứng ngay ngắn.

“Tổng giám đốc Giản.” Khương San chào hỏi.

Giản Sóc liếc nhìn Khương San, trông cô ấy chẳng có gì kỳ lạ cả, nhưng giữa mi tâm hình như lại có vẻ vui mừng?

Giản Sóc không hiểu nổi, Tuế Tuế ngất xỉu nằm viện mà Khương San vui cái gì chứ?

Bác sĩ liếc nhìn Giản Sóc: “Anh đây là?”

“Tôi là chồng của cô ấy. Bác sĩ, cô ấy có sao không?”

Bác sĩ lật quyển hồ sơ bệnh lý trong tay một cái, cười nói: “Không có chuyện gì đâu.”

“Thật sự không sao à? Không sao thì sao lại ngất xỉu chứ?”

Bác sĩ cười một tiếng: “Thật sự không sao đâu, chúc mừng hai người sắp trở thành cha mẹ rồi.”

“Hả?”Bây giờ đến phiên Sầm Tuế Tuế kinh ngạc, “Có thật không ạ? Tôi sắp làm mẹ sao?”

“Thật.” Bác sĩ đã tiếp xúc với rất nhiều cặp cha mẹ lính mới nên phản ứng của Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc cô ấy cũng đã thấy nhiều rồi, nên tất nhiên sẽ không cảm thấy phiền mà xác nhận đi xác nhận lại với bọn họ.

“Mặc dù ít tháng, nhưng xác thật là có mang thai, khoảng năm tuần.”

“Năm tuần?” Sầm Tuế Tuế cúi đầu nhìn bụng mình, nhẹ giọng nỉ non, “Năm tuần cũng chính là một phôi thai đúng không?”

Bác sĩ bị Sầm Tuế Tuế chọc cười: “Đúng vậy, năm tuần là mới vừa tạo thành một phôi thai.”

Sầm Tuế Tuế vẫn không dám tin.

Từ sáng đến giờ Giản Sóc kích thích mấy lần rồi.

“Vợ…”

“Vâng?” Sầm Tuế Tuế theo tiếng nhìn sang, thấy trong mắt Giản Sóc rõ ràng là một mảnh mờ mịt, “Phì! Anh Sóc sao rồi?”

Giản Sóc ngồi bên giường bệnh, kéo tay Sầm Tuế Tuế đặt lên mặt mình: “Vợ à, em nhéo anh một cái đi.”

“Ha ha ha ha!” Sầm Tuế Tuế không nhéo mà nghiêng người qua, hôn anh một cái.

Mềm mại, còn hơi ngọt nữa.

Trong nháy mắt, Giản Sóc đã bình tĩnh lại.

Giản Sóc đứng dậy lần nữa, nói cảm ơn với bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, chị vất vả rồi, cảm ơn chị nhiều lắm.”

Bác sĩ cười: “Thân thể của mẹ vẫn còn hơi yếu, hai ngày nay phải chú ý một chút.”

“Được.” Giản Sóc trả lời, “Khương San, cô đi theo bác sĩ để tìm hiểu tình huống một chút, tôi có vài lời muốn nói riêng với Tuế Tuế.”

Khương San cười: “Vâng, Tổng giám đốc Giản.”

Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.

Sầm Tuế Tuế bực bội cười: “Ngốc rồi hả?”

Giản Sóc giơ tay ra, muốn ôm cô nhưng lại hơi sợ.

Trái lại là Sầm Tuế Tuế trực tiếp duỗi tay vòng quanh eo anh: “Anh sao vậy? Em cũng đâu phải con nít, không cần như vậy đâu.”

“Nhưng bác sĩ nói thân thể em còn yếu.”

“Dù em yếu cũng đâu có yếu đến mức anh không thể đụng vào em?”

Giản Sóc suy nghĩ một lúc, đúng là vậy thật.

Anh cẩn thận ôm lấy Sầm Tuế Tuế, “Tuế Tuế, em đã chuẩn bị cho việc sắp làm mẹ chưa?”

“Sao thế? Anh còn chưa chuẩn bị xong à?”

“Tất nhiên là không phải.” Giản Sóc nói, “Mỗi giây mỗi phút anh đều đã chuẩn bị kỹ càng rồi, anh chỉ lo lắng cho em, dù sao em vẫn còn nhỏ, hơn nữa sự nghiệp cũng mới bắt đầu thôi.”

Sầm Tuế Tuế cong môi, “Nhưng mà em cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Sầm Tuế Tuế kéo tay Giản Sóc đặt lên bụng mình: “Em yêu anh nên tất nhiên sẽ yêu đứa nhỏ của chúng ta, bất luận là bảo bối đến vào lúc nào thì vẫn đều là bảo bối của chúng ta. Em sẽ yêu thương con thật nhiều, đau lòng cho con, tuy không dám nói chắc chắn rằng mình có thể làm một người mẹ tốt nhưng em sẽ dùng toàn bộ lòng yêu thương để chăm cho con lớn lên.”

Giản Sóc thấp giọng đáp một tiếng.

“Đúng rồi anh Sóc,” Giọng Sầm Tuế Tuế hơi có vẻ chế giễu, “Mời nãy bác sĩ nói là bảo bối đã được năm tuần, thế nên… là có bầu lúc ở thành phố X đúng không?”

Giản Sóc ngừng một lát.

Hình như đúng là… chỉ có lần ở thành phố X là anh không làm các biện pháp thì phải?

Bộ chuẩn đến vậy sao?

Chuyện Sầm Tuế Tuế mang thai, người vui nhất chắc chắn là Lâm Nguyệt rồi.

Bộ phim Sầm Tuế Tuế mới nhận không bỏ mà chỉ lùi lịch quay lại mấy ngày sau. Tất cả chi phí phát sinh bởi chuyện Sầm Tuế Tuế trễ nãi đều do Giản Sóc gánh hết.

Đạo diễn hiểu và cũng rất hào hứng, dù gì thì đây cũng chẳng khác nào được Ức Cảnh đầu tư cả.

Thế là Sầm Tuế Tuế yên tâm ở nhà nghỉ ngơi một tuần.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Nguyệt đã hẹn với bác sĩ làm kiểm tra tổng thể cho Sầm Tuế Tuế, sẵn tiện xin tư vấn về giai đoạn đầu, giữa và cuối thai kỳ cần phải chú ý và bổ sung những dinh dưỡng nào trong mỗi giai đoạn.

Dẫu sao thì chuyện mang thai bây giờ cũng không giống như thời của bà nữa.

Lâm Nguyệt không chỉ ghi chép cẩn thận mà còn in ra cho hai cha con nhà họ Giản.

Giản Sóc thì còn ổn vì dù gì cũng là chồng của Sầm Tuế Tuế, nhưng khi Giản Chính Quốc cầm mấy tài liệu do Lâm Nguyệt tự tay in ra thì tay chân hơi luống cuống.

Lâm Nguyệt nhắc nhở ông: “Quyển này của ông không giống với quyển của tôi và Giản Sóc, ông cần phải chú ý những mục trong đó. Ví dụ như việc hút thuốc là tuyệt đối cấm trong nhà này.”

Giản Chính Quốc thở dài: “Được, tôi biết rồi.”

Sầm Tuế Tuế vội nói: “Ba, mẹ, không cần phải nghiêm trọng như vậy đâu, thật sự không cần đâu ạ.”

Lâm Nguyệt lắc đầu: “Không được. Tuế Tuế, mẹ không cản con làm chuyện mà con thích nhưng mà mẹ phải xây dựng nguyên tắc cho cái nhà này.”

Sầm Tuế Tuế dựa vào ngực Giản Sóc cười.

Lâm Nguyệt dặn dò Giản Sóc: “Con phải chú ý kỹ đó, trong lúc Tuế Tuế mang thai con phải chăm sóc con bé thật tốt.”

“Con biết rồi.”

“Mỗi ngày đi làm phải về sớm để ở bên Tuế Tuế.”

Giản Sóc bật cười: “Mẹ, công ty cũng sẽ có tình huống đột xuất hoặc phải tăng ca để xử lý văn kiện mà.”

Lâm Nguyệt khoát tay: “Không sao, nếu có chuyện như vậy thì để ba con qua xử lý, dù sao ông ấy cũng rảnh mà.”

Giản Chính Quốc:????

Những chuẩn bị liên quan tới việc mang thai của Sầm Tuế Tuế đã quyết định xong.

Bởi vì chuyện mang thai, Khương San sợ một mình Ân Tiểu Nguyệt không giúp được nên lại tìm một trợ lý khác tới chăm sóc Sầm Tuế Tuế.

Đến khi mang thai tròn ba tháng, Sầm Tuế Tuế mới công bố tin vui này trên Weibo, thế là lại nhấc lên một làn sóng mới.

—- Người chiến thắng là như thế nào? Chính là Tuế Tuế đó (tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận là tôi ganh đâu)

—- Oa, Tuế Tuế còn trẻ như vậy đã có con rồi ư? Mới 23 tuổi chứ nhiêu.

—- Ưi, gả vào nhà giàu còn không phải là để làm công cụ sinh con sao? Không sinh sớm một chút, lỡ mấy năm nữa không sinh được thì sao? Hơn nữa, nhà giàu luôn cần một người thừa kế, cho nên nếu sinh sớm một chút, lỡ mà là con gái thì còn cơ hội sinh tiếp con trai.

—- ở đâu ra mà ngu quá vậy thằng kia, ăn nói thúi ghê?

—- oa, lầu ba hiểu ghê ta ơi! Chắc trải qua rồi ~

—- tôi chỉ muốn chúc mừng Tuế Tuế đã mang thai thôi. Chúc mừng nha, Tuế Tuế đã lên chức mẹ rồi ~

—- đúng vậy đó, các chị em đừng để người ta kéo đi trật tiết tấu, chúng ta chỉ cần chúc mừng Tuế Tuế là được rồi ~

—- Chúc mừng Tuế Tuế!

—- Chúc mừng Tuế Tuế!

—- Chúc mừng Tuế Tuế!

Sầm Tuế Tuế chỉ chọn bình luận có nhiều lượt like nhất để trả lời, còn những bình luận nói mấy lời không hay thì không để ý đến.

Khi mang thai, khẩu vị của Sầm Tuế Tuế thay đổi rất nhiều.

Mấy món trước kia không đụng tới giờ lại ăn rất ngon miệng.

Những bộ phim truyền hình, chương trình tạp kỹ lúc trước không xem giờ cũng xem rất hăng say.

Mỗi lần Giản Sóc thấy cô như vậy đều cảm thấy phụ nữ mang thai thật thần kỳ.

Trong nháy mắt, Sầm Tuế Tuế đã mang thai được năm tháng.

Đoàn phim 《Tìm Em》 được mời tham gia Liên hoan phim và được đề cử ở một số hạng mục, trong đó có Sầm Tuế Tuế được đề cử giải Diễn viên mới xuất sắc nhất.

Giản Sóc biết trong lòng Sầm Tuế Tuế vẫn còn khúc mắc về chuyện Lễ trao giải năm ngoái.

Thế nên sau khi nhận được thông báo, Giản Sóc không chỉ không cản cô tham dự sự kiện lớn này mà còn chủ động chọn lễ phục giúp cô, còn bảo Khương San liên hệ với thợ trang điểm và chuyên viên tạo hình.

Sầm Tuế Tuế có hơi không dám tin, đây là anh Sóc của cô sao?

Giản Sóc cong môi cười: “Đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ đi với em.”

Sầm Tuế Tuế cong môi cười: “Anh Sóc thật tốt.”

Giản Sóc giơ tay lên, đầu ngón tay khều mũi cô một cái: “Lại bắt đầu nịnh nọt nữa đúng không?”

Sầm Tuế Tuế lắc đầu: “Hì hì.”

Trong khoảng thời gian này, bởi vì mang thai mà có rất nhiều việc Sầm Tuế Tuế không làm được, và vì sức khỏe của bảo bối mà mấy món nào không lành mạnh, cô cũng cố gắng không ăn.

Tại sao nói là cố gắng?

Bởi vì mỗi lần cô cầm lòng không nổi đều sẽ nịnh nọt chồng mình.

Giản Sóc không biết làm sao, đành phải lén dẫn cô ra ngoài ăn, dĩ nhiên anh sẽ có chừng mực.

Sầm Tuế Tuế thử lễ phục: “Anh Sóc, eo hình như hơi chật.”

“Vậy à?” Giản Sóc sải bước đi tới, một tay khoác lên eo cô khẽ kéo kéo chiếc váy: “Hình như hơi gầy.”

“Ai ya.”

Sầm Tuế Tuế đột nhiên kêu một tiếng.

Giản Sóc theo bản năng giơ tay lên: “Anh đụng đau em à?”

“Không có.” Sầm Tuế Tuế cau mày, nhưng lại cười kéo tay Giản Sóc đặt lên bụng: “Con đá em, anh sờ thử đi.”

Giản Sóc mở to mắt, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào bụng cô.

Mới đầu em bé có động đậy một lúc, Giản Sóc muốn sờ để cảm nhận nhưng hình như bé cố ý đối nghịch với anh nên chỉ cần Giản Sóc đặt tay lên là bé bất động ngay.

Vì vậy, suốt một tháng kể từ lúc có máy thai, Giản Sóc vẫn chưa cảm nhận được.

Lúc này toàn bộ sự chú ý của Giản Sóc đều đặt vào lòng bàn tay.

Đã mấy giây trôi qua mà vẫn không có động tĩnh.

Nhưng vào lúc Giản Sóc định từ bỏ, lòng bàn tay chợt bị đạp một cái, rất mạnh.

“Shh!” Sầm Tuế Tuế nhỏ giọng kêu lên, “Tên nhóc thúi này, lần này dùng sức như vậy.”

Giản Sóc cười khẽ: “Vợ, em vất vả rồi.”

Sầm Tuế Tuế mỉm cười: “Không vất vả.”

“Tuế Tuế, anh yêu em.”

Nói xong, Giản Sóc cúi đầu, hôn lên bụng cô.

Sầm Tuế Tuế vuốt tóc Giản Sóc, không kiềm được bật cười.

Rất nhanh đã đến Liên hoan phim.

Thời tiết tháng Năm rất đẹp, Sầm Tuế Tuế sẽ đi thảm đỏ với đoàn phim.

Lâm Xán, Trần Mai Khôi, Thẩm Chấn Hiên và những người khác đều đến.

Nhóm bạn tốt đã lâu không gặp nhau nên vừa hay có thể nhân cơ hội này mà tụ họp.

So với năm ngoái, Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc là thay đổi nhiều nhất, không chỉ kết hôn mà còn sắp lên chức cha mẹ.

Lúc đi thảm đỏ, có thể nói Sầm Tuế Tuế là người “quý giá” nhất cả đoàn phim nên được mọi người cho vào vị trí trung tâm, còn Giản Sóc đi bên phải cô, Sầm Tuế Tuế khoác tay anh.

Fan hâm mộ hai bên thảm đỏ vô cùng nhiệt tình, liên tục gọi tên Sầm Tuế Tuế.

Những nhà khác, vì như fan hâm mộ của Thẩm Chấn Hiên cũng gọi theo khiến tình cảnh vô cùng hài hước.

Sau khi đoàn phim tiếp nhận phỏng vấn ngắn liền vào hiện trường trao giải nghỉ ngơi.

Ở bên trong, Sầm Tuế Tuế gặp rất nhiều bạn bè, mọi người tươi cười chào hỏi nhau làm thời gian trôi qua rất nhanh.

Đoàn phim 《Tìm Em》 đạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất và Biên kịch xuất sắc nhất trước, còn đề cử giải Diễn viên mới xuất sắc nhất của Sầm Tuế Tuế thì rơi vào giải thứ ba từ dưới lên.

Thật ra Sầm Tuế Tuế chưa từng nghĩ mình sẽ đạt giải, cho nên lúc biết mình được đề cử, cô cũng không chuẩn bị bài phát biểu cảm nghĩ khi đạt giải.

Cho nên khi người chủ trì nêu tên cô, Sầm Tuế Tuế còn đang vừa sờ bụng vừa nói chuyện với em bé.

“Là em sao?” Sầm Tuế Tuế hơi ngỡ ngàng.

Giản Sóc đứng dậy, giơ tay ra: “Vợ, chúc mừng em.”

Sầm Tuế Tuế nắm tay Giản Sóc để anh dẫn cô lên sân khấu.

Giản Sóc dẫn người đến giữa sân khấu.

Sầm Tuế Tuế cầm micro nhưng không biết nói gì, rồi lại nghe người chủ trì nói khách mời trao giải là Giản Sóc.

Trong một thoáng, Sầm Tuế Tuế che miệng lại, trước mắt là một mảnh mơ hồ.

Giản Sóc trao cúp cho Sầm Tuế Tuế, dịu dàng nói: “Chúc mừng em, Tuế Tuế.”

Sầm Tuế Tuế dùng sức gật đầu một cái, sau đó cô và Giản Sóc ôm nhau, nhưng chỉ vừa chạm liền tách ra.

“Xin chào mọi người, tôi là Sầm Tuế Tuế.” Sầm Tuế Tuế giơ chiếc cúp trong tay lên, “Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đạt giải nên lúc này đây không biết nên nói gì cho phải.”

Sầm Tuế Tuế cười một tiếng: “Một năm qua đối với tôi mà nói là không phải một năm bình thường. Bộ phim 《Tìm Em》 ở trong lòng tôi có ý nghĩa rất lớn, nên có thể đạt giải, tôi thật sự rất vui.”

“Từ năm ngoái tôi đã bắt đầu gặp may, có thể nói nguyên nhân lớn nhất là nhờ chồng của tôi, Giản Sóc…”

Lúc nói những lời này, trong mắt Sầm Tuế Tuế không giấu được vẻ hạnh phúc.

“Cuối cùng, tôi muốn nói với chồng tôi là, chồng ơi, em yêu anh.”

“Anh yên tâm, cho dù sau này bảo bối của chúng ta ra đời thì ở trong lòng em, anh mãi ở vị trí đầu tiên.”

***

Tổng giám đốc Giản: Xin mọi người nhớ giùm, ở Lễ trao giải vợ tôi đã nói tôi mới là người quan trọng nhất nha!

Ngày mai em bé ra đời!