Thấy cô ấy đáp, Thẩm Phùng Nam nói tiếp: “Tối nay đừng về nhà nữa. Hai người bạn tốt của em vẫn thuê chung phải không, tối nay về với họ, qua ngủ nhờ một đêm”.

Thẩm Nghệ nghẹn ngào: “Anh nói vậy em càng thấy sợ hơn, rốt cuộc kẻ nào gây rắc rối cho anh? Hắn lợi hại lắm sao?”.

“Là một kẻ trước kia anh từng đắc tội.” Thẩm Phùng Nam cũng không giấu cô ấy nữa: “Không phải là rất lợi hại, chỉ vì anh chưa tìm ra hắn, nên chưa thể chắc chắn hắn định giở trò gì”.

Nói xong, nghe thấy tiếng thút thít ở đầu kia, anh đau đầu: “Thẩm Nghệ, đừng sợ, chưa chắc đã có chuyện gì. Chỉ là anh suy tính chu toàn một chút. Đợi em và Nghiên Nghiên bàn bạc xong xuôi, anh sẽ đặt vé máy bay cho hai người. Trước đó, em chú ý đi ra ngoài đừng đi riêng lẻ, nghe rõ chưa?”.

“Rõ rồi, anh đừng lo cho em, em là ngoan nhất đấy.” Thẩm Nghệ gạt nước mắt: “… Anh vẫn chưa nói với Nghiên Nghiên?”.

“Vẫn chưa. Bây giờ anh đang trông chừng cô ấy, sẽ không có chuyện gì. Em đừng kể sự thật, Nghiên Nghiên rất bướng, cô ấy mà biết chuyện sẽ không nghe lời đâu.”

“Anh hiểu rồi. Anh à, anh phải cẩn thận đấy.”

“Ừm, có chuyện gì liên lạc điện thoại.”

“Em biết rồi.”

Thẩm Phùng Nam chuyển tiếp email đó cho Trần Kha rồi gọi điện luôn cho anh ấy, sau đó mới tới siêu thị gần đó. Anh mua xong thức ăn, chọn thêm một ít táo. Trước khi về còn lấy thêm một cái bánh mỳ ăn sáng và giải quyết xong trên đường về.

Khi trở về vẫn còn sớm.

Khi làm việc, Lương Nghiên rất tập trung. Thẩm Phùng Nam đứng bên cửa ngắm cô, không bước tới quấy rầy.

Nhà bếp không mấy khi được sử dụng, nồi niêu đều được để trong tủ. Thẩm Phùng Nam mang ra rửa sạch sẽ một lượt.

Rảnh rỗi rồi, anh bèn cầm một cuốn sách đọc.

Lương Nghiên bận một mạch tới trưa. Khi đi ra thì thấy Thẩm Phùng Nam đã làm xong cơm, ba món mặn một bát canh, lại còn có cả món cánh gà Coca.

Lương Nghiên ngỡ ngàng: “Anh biết làm cả cái này hả?”.

“Ừ, chẳng phải em thích ăn sao?”

“Làm sao anh biết?”

“Lần trước anh nghe em nói chuyện với Thẩm Nghệ.” Thẩm Phùng Nam bày đĩa ra. Lương Nghiên ngửi thấy mùi thơm, nước miếng đã sắp rớt xuống rồi: “Trông rất ngon đấy”.

“Em thử đi.” Anh đưa bát đũa cho cô. Lương Nghiên gắp một miếng, nếm thử, mùi vị và trình bày tuyệt như nhau.

“Lợi hại đấy.” Cô ngẩng lên khen ngợi.

Thẩm Phùng Nam cười: “Ăn từ từ, của em cả mà”.

Ăn được hơn nửa đĩa cánh gà thì Lương Nghiên không ăn nổi nữa, Thẩm Phùng Nam giúp cô ăn nốt.

Buổi trưa ăn quá no thì buổi chiều làm việc hiệu quả không cao. Lương Nghiên mới làm một chút đã buồn ngủ. Cô kiên trì tới năm giờ rồi gập máy tính lại, đi nghỉ.

Thẩm Phùng Nam ngồi trên chiếc sofa nhỏ ngoài ban công, trên đầu gối vẫn còn đặt cuốn sách.

Lương Nghiên đi qua, phát hiện anh đang nhắm mắt, hình như là ngủ rồi.

Rèm cửa chưa được kéo vào, khuôn mặt và mái tóc của anh đều chìm trong ánh hoàng hôn.

Lương Nghiên nhìn một lúc rồi hôn nhẹ lên trán anh.

Thẩm Phùng Nam đã chợp mắt hơn nửa tiếng, mơ xong một giấc mơ, vừa bị Lương Nghiên chạm vào đã tỉnh giấc.

Khi mở mắt ra, anh có chút mơ màng. Phải một lúc sau đầu óc mới tỉnh táo.

“Em làm xong rồi à?”

“Còn một chút, em để qua ngày mai.” Lương Nghiên cúi xuống, khuôn mặt cách anh rất gần.

Thẩm Phùng Nam có phần khó hiểu.

Thấy ánh mắt anh mông lung, Lương Nghiên cúi đầu xuống, lần này hôn lên má anh.

Thẩm Phùng Nam khựng lại, bế cô ngồi lên đùi.

Anh không nói gì, Lương Nghiên cũng không lên tiếng, dường như lòng đã hiểu lòng, hai bờ môi dính chặt.

Môi lưỡi nhẹ nhàng va chạm không tiếng động, nhịp tim thì mỗi lúc một hỗn loạn thêm.

Tịch dương dần tắt, gió nổi lên thổi vào rèm.

Trời tối dần, Lương Nghiên nằm bò trong lòng Thẩm Phùng Nam, không muốn động đậy.

Anh nói gì, cô cũng chỉ đáp bằng tiếng một.

“Ngày mai có thể làm xong việc không?”

“Ừm.”

“Vậy tạm thời đừng nhận thêm tài liệu, nghỉ ngơi đã.”

“Được.”

“Tối nay anh nấu mỳ sườn nhé?”

“Vâng.”

“Tối nay anh không về nữa.”

“Ừm… Hả?”

Lương Nghiên sửng sốt ngẩng đầu lên: “Anh không về? Anh ở lại đây?”.

Thẩm Phùng Nam nhìn cô: “Em không muốn giữ anh lại à?”.

“Không phải, chỉ là… giường nhỏ lắm.”

“Không thể cố chen được sao?”

“Chen được, nhưng em sợ anh bị đẩy xuống gầm giường.”

“…”

Anh bật cười: “Vậy thì anh ngủ đất luôn”.

Tối đó, Thẩm Phùng Nam không về.

Ăn cơm xong, dọn dẹp nhà bếp xong, Lương Nghiên tìm cho anh một chiếc khăn mặt mới. Thẩm Phùng Nam tắm qua, không thay quần áo mà vào phòng ngủ, thấy cô đang nhìn di động, mặt đờ đẫn.

Anh đi qua hỏi: “Sao vậy?”.

Lương Nghiên tỉnh lại, cho anh xem màn hình wechat: “Chị Thẩm Nghệ nói mẹ anh muốn gặp em”.

Thẩm Phùng Nam cúi đầu nhìn, tỏ thái độ khó xử: “Nhất định là nó kể với mẹ anh rồi”.

Lương Nghiên ngồi thẳng dậy, hỏi: “Vậy em có nên đi không? Em cảm thấy hình như không có lý do gì để từ chối”.

Thẩm Phùng Nam cười: “Em nghiêm túc vậy làm gì, căng thẳng à?”.

“Dĩ nhiên rồi.” Lương Nghiên không chút giấu giếm: “Em chưa gặp tình huống này bao giờ, câu trả lời trên Baidu hỗn tạp quá, rất không thống nhất”.

“… Em còn tra Baidu?” Anh hoàn toàn không ngờ.

“Đương nhiên, là gặp mẹ anh mà, đâu phải người nào có thể tùy tiện.”

Thẩm Phùng Nam ngừng lại một chút, muốn cười nhưng lồng ngực lại chua xót râm ran.

“Không cần căng thẳng quá, mẹ anh dễ nói chuyện lắm, em gặp là biết ngay.”

“Anh cũng đi chứ?”

Thẩm Phùng Nam lắc đầu: “Anh nhận mấy việc, mấy hôm tới không được rảnh. Em và Thẩm Nghệ qua đó trước. Anh kết thúc công việc sẽ qua ngay, thế nào?”.

“Được, nhưng em phải chuẩn bị một chút.” Lương Nghiên cúi đầu lục sổ ghi nhớ rồi nói: “Mẹ anh thích gì? Hay để em mang qua cho bác một ít đặc sản Trung Quốc? À, hay em mua vài bộ quần áo…”.

“Không cần đâu.”

Thẩm Phùng Nam nắm chặt tay cô: “Nghiên Nghiên, em không cần chuẩn bị gì cả”.

Lương Nghiên ngẩng đầu lên.

“Thẩm Nghệ nhất định đã mua xong hết rồi.”

“Đó không phải quà của em.”

“Không sao, nó hiểu rõ tính mẹ anh hơn, để Thẩm Nghệ chia cho em, coi như em mua của nó.”

Lương Nghiên ngẫm nghĩ lại thấy cũng được liền gật đầu chấp thuận.

“Hai người xác định thời gian xuất phát chưa?”

“Chưa, chị ấy nói ngày mai sẽ qua tìm em.”

“Được.”

Nói chuyện xong, tất cả đều yên tâm. Tối ấy, hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ suốt cả đêm.

Ngày hôm sau, Lương Nghiên theo Thẩm Phùng Nam về nhà, cô mang theo giấy tờ, quần áo và notebook.

Sau khi lên xe, cô nhìn ô cửa nứt vỡ bèn hỏi: “Chuyện gì thế này?”.

“Cho Trương Bình mượn xe, cậu ta va quệt.”

Lương Nghiên tin là thật.

Buổi trưa, Thẩm Phùng Nam đặt xong vé máy bay, nhắn tin cho Thẩm Nghệ.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Nghệ đã thông báo cho Lương Nghiên. Được biết ngày mai sẽ đi, Lương Nghiên tranh thủ buổi chiều rảnh rỗi làm nốt phần tài liệu còn sót.

Khi cô quăng máy tính ra sofa thì đã hơn bốn giờ, Thẩm Phùng Nam đi siêu thị vẫn chưa quay lại.

Cô đang định gọi điện cho anh thì chuông cửa vang lên.

Lương Nghiên tưởng là Thẩm Phùng Nam bèn ra mở cửa, ai ngờ người đứng ngoài là Từ Ngu Thanh.

Thấy Lương Nghiên, Từ Ngu Thanh kêu lên ngạc nhiên: “Em ở đây à, cậu ấy đâu? Hôm qua chẳng phải còn nói hai hôm tới rảnh không có việc gì sao?”.

“Anh ấy đi mua đồ ăn rồi ạ.”

Cô né sang một bên, nhường đường cho Từ Ngu Thanh vào nhà.

Từ Ngu Thanh ngồi xuống sofa, đặt tập hồ sơ trong tay lên bàn rồi nói: “Anh vốn định hẹn cậu ấy ngày mai tới, nhưng hôm nay có dịp ngang qua, tài liệu cũng đã có nên đưa đến luôn, ai dè lại không đúng lúc”.

“Chắc anh ấy sắp về rồi ạ.” Lương Nghiên những tưởng là chuyện công việc nên cũng không hỏi nhiều mà đi rót nước cho anh ấy.

Từ Ngu Thanh uống ngụm nước rồi hỏi: “Nghe nói xe cậu ấy bị va quệt, thế nào rồi, đã sửa chưa?”.

Lương Nghiên lắc đầu: “Chưa ạ, cửa xe vẫn còn nứt”.

Từ Ngu Thanh thở dài: “Cũng may người ngợm không việc gì. Gã họ Dư đúng là điên rồ mà, không biết lần sau còn gây ra chuyện gì nữa. Em cũng nên khuyên nhủ Thẩm Phùng Nam, đợt tới ít ra khỏi nhà thôi, đừng nhận việc nữa, dù sao thì mạng người vẫn là quan trọng nhất”.

Lương Nghiên ngẩn ra vì không hiểu. Nhưng cô nắm bắt được mấy chữ quan trọng, nghe ra điều bất thường.

“Gã họ Dư?”

Từ Ngu Thanh những tưởng Thẩm Phùng Nam chưa kể chi tiết cho cô, bèn giải thích: “Chính là gã gây chuyện đó. Người này nhẫn tâm thật, thế nên mới bảo hai người phải cẩn thận. Chỉ lo hắn không chỉ trả thù Thẩm Phùng Nam, mà còn đối phó với cả hai em nữa.” Anh ấy mở tập tài liệu ra, rút ra một tờ báo: “Em xem đi, một nhà ba người, chỉ còn đúng một người sống sót”.

Anh ấy vừa dứt lời thì chuông điện thoại vang lên. Từ Ngu Thanh bắt máy, nói vài câu rồi gửi lại Lương Nghiên tập tài liệu: “Có chút chuyện, anh không đợi cậu ấy được nữa. Em chuyển cái này cho cậu ấy hộ anh, bảo cậu ấy gọi điện cho anh nhé”.

Nói xong anh ấy vội vàng rời đi.

Lương Nghiên lấy hết tất cả giấy tờ ra đọc, đọc từ trên xuống dưới.

Bốn rưỡi, Thẩm Phùng Nam xách một túi đồ trở về.

Những tưởng Lương Nghiên còn đang làm việc, anh không gõ cửa mà tự mở cửa đi vào. Thấy phòng khách không có ai, anh đi vào liếc nhìn cửa phòng ngủ.

Lương Nghiên đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.

Thẩm Phùng Nam không gọi cô mà đi tới bên cạnh sofa, chuẩn bị bỏ hết đồ ăn vặt lên bàn, bỗng nhìn thấy một nửa túi tài liệu bị mở ra, tờ báo trên cùng vẫn còn mở toang.

Lương Nghiên ngắt máy, đi ra ngoài, nhìn thấy anh ngồi trên sofa.

Cô đi qua, anh đứng dậy.

Đống tài liệu vẫn để nguyên trên bàn.

Căn phòng quá đỗi im ắng.

Được khoảng hai giây, Thẩm Phùng Nam nói: “Em biết cả rồi?”.

Lương Nghiên gật đầu: “Anh không biết là anh giỏi gạt người như vậy đấy”.

“Anh không cố ý gạt em.”

“Em biết.”

Thẩm Phùng Nam im lặng nhìn cô.

Lương Nghiên bước qua nắm tay anh: “Ngồi đi”.

Họ cùng ngồi xuống.

Lương Nghiên nói: “Em đã thuyết phục chị Thẩm Nghệ rồi, bảo chị ấy đổi chuyến, lát nữa sẽ đi luôn, anh không phải lo cho chị ấy”.

Khuôn mặt Thẩm Phùng Nam biến sắc: “Còn em?”.

“Em có thể giúp anh.”

“Lương Nghiên!” Anh nhíu mày.

“Đến chị Thẩm Nghệ còn tin em, anh không tin sao?”

“Anh không cần.”

“Vậy thì em cũng không cần sự bảo vệ mà anh cho là đúng này.” Lương Nghiên đột ngột cao giọng, có chút phẫn nộ.

Thẩm Phùng Nam sững người.

Lương Nghiên nhìn anh: “Vì sao mọi người đều như vậy chứ? Bà ngoại, đến mẹ, giờ cả anh cũng vậy. Bị ốm không nói với em, nhảy lầu không nói với em, bị người ta giết cũng giấu em, đều muốn đợi tới lúc chết mới báo cho em biết sao?”.

Bờ môi cô trắng nhợt, giọng thấp hẳn đi: “Anh nghĩ rằng những chuyện như thế dễ chấp nhận lắm sao?”.